Chiếc Mitsubishi đi vào bãi đỗ xe trước nhà hàng, Trương Tri Phi đi ra, rồi tới thẳng văn phòng Ngô Thiên Bảo.
- Sao chạy tới đây ăn cơm? Thị trưởng Đường mời ai thế?
- Hứa Hồng Bá của viện cờ, không ngờ giam đốc Ngô là bạn chú, nếu không đã mời giám đốc Ngô cùng uống rượu.
Trương Tri Phi không tiện hỏi nhiều, nhận lấy thuốc lá Ngô Thiên Bảo giới thiệu:
- Đây chính là đứa cháu mà tôi nói tới với anh, lớn lên nó thế nào cũng thành đạt lớn. Tiểu Khác, nghe cha báu nói, cháu thi không tốt?
Trương Khác cười khổ, chuyện có hay ho gì đâu, thế mà ai cũng biết cả rồi, dám giờ này thành tích thi cử của y đã lên tới tỉnh:
- Hôm nay họp phụ huynh, cha cháu đi, Đỗ Tiểu Sơn đi, bác Đường cũng đi, cho Nhất Trung đủ thể diện rồi, còn vạch trần cái xấu của cháu ra trước mặt mọi người, làm mọi người mất hết mặt mũi, trốn tới đây ăn cơm.
- Đơn giản như thế là qua ải được sao?
Trương Tri Phi cười ha hả:
- Phải chăng có tin tức ngầm gì không nói với chú, đừng để chú thương cháu uổng công nhé.
- Lừa ai cũng không thể lừa chú.
Trương Khác thấy chú và Ngô Thiên Bảo quan hệ không tệ, nói chuyện cũng thoải mái hơn:
- Nhìn thấy chú cháu nhớ ra một tiệng, công trình khai thông sông Sơ Cảng, công ty chú đảm nhiệm được không?
- Có chuyện này à? Sao chú chưa nghe nói?
Trương Tri Phi nghi hoặc:
- Phương án của cục thủy lợi không phải bị phủ quyết rồi sao, cũng chẳng nghe ai nói tới chuyện này.
- Đợi chú nghe được thì muộn rồi, cho chú một tháng chuẩn bị, nếu đấu thầu cũng không đủ tư cách thì đừng trách cháu không nói.
- Thị trưởng Đường nói hay ba cháu nói?
Đây tuyệt đối không phải là hạng mục nhỏ, Trương Tri Phi không thể không khẩn trương.
- Chưa có, nếu đề nghị mà đưa tới bàn bác Đường thì mấy công ty lớn đã biết hết rồi, chú còn ưu thế gì nữa? Nếu tin cháu thì chú bắt đầu chuẩn bị đi.
- Anh Trương, cháu anh nói có vẻ đúng đấy, Sơ Cảng nên khơi không rồi, mỗi ngày thối hoắc như thế, người ta phải giảm thọ mấy năm.
Ngô Thiên Bảo càu nhàu,, thấy Trương Tri Phi nhíu chặt mày suy nghĩ, thầm nhủ:" Té ra Tri Phi rất coi trọng lời đứa cháu này."
- Công trình lớn như thế khó chuẩn bị trước.
Trương Tri Phi cau mày, sợ Trương Khác không hiểu, giải thích:
- Công trình lớn như thế mà không chia ra bao thầu thì không một công ty nào ở Hải Châu có năng lực tiếp nhận...
- Công trình chủ thể cấm chỉ chuyển thầu, bác Đường không để nhà thầu lừa đảo số hai nhận công trình đâu.
Trương khác cười.
- Nhưng mà chưa nắm chắc, ai dám chi trước mấy ngàn vạn mua máy móc chuyên dụng...
- Muốn chặn đứng ô nhiễm sông Sơ Cảng, điều kiện tiên quyết là khai thông nó, năm trước phương án của cục thủy lợi bị phủ quyết, người dân oán thán mãi. Giờ Chu Phú Minh và bác Đường từ lúc lên chức còn chưa có hành động lớn, rất có khả năng sẽ lấy sông Sơ Cảng nổ phát pháo đầu.
Trương Tri Phi mắt sáng lên:
- Cháu nói thế, chú thấy khả năng lớn đấy, chỉ là Hoành Viễn mới thành lập nửa năm, so với mấy công ty xây dựng lớn kia thì kém xa lắm.
Trương Khác đột nhiên nói:
- Giám đốc Ngô rất ám hiểu chuyện ăn uống, tôi muốn hỏi, lúc mới vào nghề, ông thấy xây nhà hàng kinh doanh tốt hơn, hay đi thuê chỗ kinh doanh tốt hơn.
Ngô Thiêu Bảo ngơ ngơ trả lời:
- Tất nhiên thuê thì thích hợp hơn, nếu vốn mạnh thì chọn chỗ thích hợp xây nhà hàng cũng được.
- Khơi thông sông cũng vậy đấy, ai bảo chúng ta nhất định phải đi mua máy móc thiết bị?
Trương Khác chỉ nói tới đó, dù sao chú y làm trong nghành này bao năm rồi, chi tiết cụ thể rành hơn mình.
Trương Tri Phi vỗ mạnh đầu:
- Cháu nghĩ đúng lắm, ha ha ha, thấy chủ ý của cháu tôi ra sao? Tôi không khoác lác với anh chứ?
Bất kể thời nào mọi người đều ý thức được công trình chính phủ là chỗ kiếm ra tiền, có quan hệ hay không cũng nhăm nhe nhìn vào. Ngô Thiên Bảo không lạ gì, nhưng cho rằng chủ ý của Trương Khác là thừa, có Đường Học Khiêm chống lưng cứ thẳng tay mà làm việc gì cẩn thận dè dặt thế?
- So với thằng con tôi thì hơn nhiều, thằng khốn đó suốt ngày chỉ biết vòi tiền...
Ngô Thiên Bảo cười hết cỡ:
- Hề hề, cái nhà hàng này của tôi không đắt khách mấy, cậu giúp tôi ra chủ ý đi, sau này mời bạn học ăn cơm cứ đưa tới đây, tôi sẽ không thu tiền.
Ngô Thiên Bảo rất biết lôi kéo quan hệ, tiếc là Trương Khác chả thèm chút tiền cơm, cười hăng hắc nói:
- Đưa ra chủ ý thì được, chứ mời người ăn cơm tôi quen ăn ở nhà hàng Tây Thành hơn.
Ngô Thiên Bảo mặt đỏ như gan lợn, cười tự trào:
- Công tử thư ký trưởng tất nhiên không để cái quán nhỏ này vào mắt, nếu tôi chẳng phải bạn học của chú cậu, anh ấy cũng chẳng mấy khi tới được một lần.
Tuy biết Ngô Thiên Bảo nhờ mình chỉ là lời khách sáo thôi, nhưng vẫn nói:
- Nghành ẩm thực tôi cũng biết chút ít, ngoài danh tiếng ra thì cần địa điểm, chung quanh nơi này cũ kỹ rách nát, hôi thối bẩn thỉu ai mời khách tới ăn cơm làm gì? Bằng vào tài giám đốc Ngô, nếu kiếm được một địa điểm ở Tiền Môn thì đã sớm phát tài rồi.
Trương Khác nói thế, trong lòng Ngô Thiên Bảo dễ chịu một chút, nếu không ai chịu nổi một thằng nhóc xem thường, lắc đầu nói:
- Có thể chen chân vào Tiền Môn kinh danh ẩm thực toàn là người tai to mặt lớn, hơn nữa nơi đó làm gì còn đất nữa.
- Vậy từ cầu Tứ Phương rẽ vào hướng đông thì sao?
- Chỗ đó có à?
Ngô Thiên Bảo nghi hoặc:
- Đấy không phải nhà máy giấy cũ sao?
- Nếu giám đốc Ngô nhờ tôi góp ý, tôi sẽ để ông hài lòng.
Trương Khác đứng dậy:
- Chú, buổi chiều chẳng có việc gì, cùng tới đó xem đi.
Ngô Thiên Bảo trố mắt, ông ta bảo Trương Khác cho chủ ý chỉ là lời khác sáo, chẳng hiểu y nghe không ra hay là giả ngốc, lúc này không thể nói không đi. Dù không biết quan hệ với Trương Tri Phi, cũng không dám nói lời đắc tội với công tử thư ký trưởng chính phủ. Thấy Trương Tri Phi đứng dậy đi ra ngoài, đành ôm cặp chạy theo.
Ba người cùng lên xe của Ngô Thiên Bảo tới cầu Tứ Phượng.
Trên đường đi, nhìn thấy Trần Phi Dung đạp xe đạp phía trước, ba tên thanh niên bám theo cô trên xe buýt hôm nọ đang theo sau, một tên nhảy lên ghế sau, đưa tay ôm lấy eo Trần Phi Dung. Trần Phi Dung vùng vẫy, rầm một cái, cả người lẫn xe ngã xuống đường, tên thanh niên kia thì đã nhảy khỏi xe trước sau.
Trương Khác nổi điên, bảo Ngô Thiên Bảo lái xe tới, chưa đợi xe dừng hẳn, Trương Khác nhảy ra ngoài, đá cho tên thanh niên mó máy chân tay kia một phát, làm hắn ngã lăn lông lóc, chưa kịp đứng lên Trương Khác đã đạp ngay một một phát vào mắt.
Hai tên còn lại còn lại lúc này mới kịp phản ứng, hung hăng quát:
- Mẹ thằng chó, mày ăn phải gan báo rồi, dám chạm vào nó lần nữa xem, tao chặt chân mày.
Trương Tri Phi và Ngô Thiên Bảo vội vàng xuống xe, không hiểu xảy ra chuyện gì, thấy hai tên thanh niên muốn xông vào đánh Trương Khác. Trương Tri Phi vươn bóp cổ một tên, làm hắn không nhúc nhích nổi. Ngô Thiên Bảo thì hết sức thổ phỉ, đá văng tên còn lại, chửi bới:
- Mẹ bọn mày có bệnh à, giữa đường giữa xá động chân động tay với con gái nhà người ta.
- Bảo gia.
Tên thanh niên bị Trương Khác dẫm lên mặt gào to:
- Chúng tôi có làm gì đâu, chỉ đùa thôi, thằng này đánh chúng tôi trước.
Mẹ nó, thì ra thằn khốn này không nhìn thấy mình từ xe Ngô Thiên Bảo ra, Trương Khác khẽ nhấc chân lên, đạp thẳng vào sống mũi hắn.
- Á.
Tên thanh niên rú lên như heo chọc tiết, đoán chừng gẫy mũi rồi.
Ngô Thiên Bảo rùng mình, thằng nhóc này ra tay thật tàn độc.
Hôm nay không để lại trong lòng đám súc sinh này sợ hãi không thể xòa mờ thì sau này sẽ có họa, Trương Khác co chân đá vào bụng dưới hắn thêm phát nữa, làm hắn đau không thốt lên được tiếng nào, người cong lại như con tôm.
Tiếp đó Trương Khác đi tới bên tên thanh niên bị Ngô Thiên Bảo đá ngã, gằn giọng:
- Lần trước tao nhìn thấy cái tay này đây...
Chân đạp xuống không chút thương tiếc, ở xa cũng nghe thấy tiếng xương gãy.
- Tiểu Khác.
Trương Tri Phi không biết Trương Khác và cô gái bị trêu ghẹo kia có quan hệ gì, xong xem chừng là không phải thường, sợ cháu giận mất khôn, lên tiếng nhắc.
Bình luận facebook