Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Lương Thần tâm lý chấn động, trong lòng thầm nghĩ. Chắc chắn là tối hôm qua chủ nhiệm La vì hành động của hắn mà thẹn quá hóa giận, cho nên sáng nay mới hướng đến Chi đội trưởng Thân Lỗi gây áp lực. Hơn nữa, xem tình hình này thì rõ ràng là Chi đội trưởng Thân Lỗi cũng đang chống đối lại với ông ta.
Sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa cái rầm, Chủ nhiệm La nét mặt sa sầm bước ra, khi nhìn thấy Lương Thần thì hung hăng trừng mắt đối phương một cái rồi bỏ đi thẳng.
- Hình như là Chủ nhiệm La có gì bất mãn với anh vậy đó?
Cô thư ký Quả ớt nhỏ hạ giọng nói. Cô thấy thái độ của Chủ nhiệm La đúng là không tốt với Lương Thần nên có ý nhắc nhở một câu.
- Mặc kệ ông ta!
Lương Thần biết rõ Chủ nhiệm La vì chuyện hôm qua mà ghi hận trong lòng. Bởi vậy, hắn suy đoán là Cục trưởng Bộ cũng sẽ không có ấn tượng tốt đối với hắn. Đây thật sự là một vấn đề nan giải. Vừa mới đến cục công an thành phố Liêu Dương này chưa được nửa tháng nhưng đã đắc tội với không ít lãnh đạo.
Bước vào phòng của Chi đội trưởng Thân Lỗi, Lương Thần thấy cấp trên của hắn đang dựa lưng vào bàn hút thuốc. Vừa nhìn thấy Lương Thầ, trên mặt Thân Lỗi lộ ra chút mỉm cười nói:
- Cậu đã nghe thấy hết rồi à? Lão La đến đây để kể tội cậu đấy.
- Em đã nghe thấy rồi. Có vẻ là về sau em sẽ không được sống yên ổn.
Lương Thần cười khổ nói rồi bước qua chiếc bàn.
- Tiểu Lương, cậu thật là tuyệt.
Thân Lỗi nhìn Lương Thần bằng ánh mắt tán thưởng, giọng điệu có chút cảm thán nói.
- Buổi chiều ngày hôm qua, tôi vốn định nhắc nhở cậu nhưng cảm thấy có thể giữ được hay không là còn phải dựa vào chính cậu.
Dừng một chút Thân Lỗi nói tiếp.
- Tiểu Lương à, Trưởng ban thư ký Đằng thật sự đã để mắt đến cậu. Chỉ có điều ông ta còn có sự e dè đối với Phó bí thư Lý hoặc là Bí thư Thôi.
Lương Thần hơi chấn động, thất thanh nói:
- Ý của anh là...?
- Cậu đến thành phố Liêu Dương này là do ý của Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật Thôi. Hơn nữa, do cậu cũng được Phó bí thư Lý chiếu cố thời gian trước đó nên Trưởng ban thư ký Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên mới dùng biện pháp này để dìm cậu xuống nước.
Thân Lỗi rít một hơi thuốc, chân mày hơi nhíu lại nói:
- Hiện nay trong tỉnh đang đồn đại rằng, Phó chủ tịch tỉnh Đằng có thể sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, còn Phó bí thư Lý bị đồn là sẽ chuyển sang tỉnh Giang Nam thay thế cho Chủ tịch tỉnh ở đó. Nếu lời đồn này là sự thật thì vụ án của chúng ta sẽ khó thực hiện đây. Tiểu Lương, hiện nay chúng ta giống như cắt da hổ để làm cờ vậy. Phó bí thư Lý chính là da hổ, bất kể là Trưởng ban thư ký hay là Phó chủ tịch tỉnh đều phải kiêng kị ba phần. Nếu Phó bí thư Lý bị điều đi nơi khác thì không biết chúng ta về sau sẽ như thế nào.
Thân Lỗi không nói nhiều nhưng ý tứ trong đó Lương Thần lại hiểu rất rõ. Hiện tại, hắn có thể hiểu một chút tại sao Thân Lỗi lại giao vụ án này cho hắn chính là muốn mượn lực đẩy lực, muốn lợi dụng sự chiếu cố của Phó bí thư Lý mà khiến cho Trưởng ban thư ký Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Do đó sẽ giảm bớt lực cản khi phá án. Nói chung, sự việc này vẫn có một chút gì đó lợi dụng nhưng đối với loại lợi dụng này, Lương Thần cảm thấy không khó chịu.
- Chúng ta quyết định như vậy đi. Thừa dịp cục diện trên tỉnh vẫn còn chưa có sự thay đổi thì ta nên hoàn thành vụ án cho sớm.
Lương Thần hung tợn nói. Người thì cũng đã đắc tội rồi, sự việc cũng đã đến nước này thì đâm lao phải theo lao thôi, nương nhờ uy danh của Phó bí thư Lý để chấm dứt vụ án. Cho dù sau này bị liên lụy thì cùng lắm là cuốn gói chạy lấy người, không hổ thẹn với lương tâm, đối với thân nhân của người bị hại cũng có câu trả lời hợp lý.
- Không dễ dàng như vậy đâu. Điểm mấu chốt chính là thái độ của Cục trưởng Bộ.
Giọng nói của Thân Lỗi có chút lo lắng, tuy nhiên trên mặt y cũng tỏ rõ sự cương quyết.
- Tiểu Lương, tôi còn muốn nói thêm một điều này. Vụ án này nhất định phải phá được. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cứ để tôi chịu mọi trách nhiệm. Chỉ có điều, nhất định cậu cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó, cậu phải có sự chuẩn bị tâm lý trước.
- Yên tâm đi, sếp Thân. Tôi chịu đựng được mà.
Ánh mắt Lương Thần cương quyết nhìn Thân Lỗi. Có một tinh thần trọng nghĩa và một trái tim công lý thì mới đủ tư cách làm cảnh sát hình sự. So với mình trước kia làm việc gì cũng luôn lo sợ thì sếp Thân lại quyết đoán hơn nhiều.
Không bao lâu sau khi Chủ nhiệm La đi khỏi, Chi đội trưởng Thân Lỗi bị gọi vào phòng lãnh đạo. Sau khi trở về, sắc mặt của y trở nên khó coi. Trong cùng ngày, tại hội nghị Đảng ủy, Cục trưởng cục công an thành phố, Bí thư Đảng ủy Bộ Khắc Kỹ đã ra quyết định: Xét thấy Đại đội trưởng chi đội hình sự một trong quá trình phá án đã có những phán đoán chủ quan và bất công, để cho vụ án được xử lý một cách công chính, cẩn thận và nghiêm túc, Đảng ủy cục công an thành phố đã thảo luận quyết định, tạm thời cắt chức đại đội trưởng của Lương Thần, tạm thời giao cho chỉ đạo viên đại đội Lục Minh phụ trách. Chi đội trưởng Thân Lỗi cũng có trách nhiệm trong công tác lãnh đạo nên bị cảnh cáo một lần.
Sau khi quyết định được thông báo, toàn bộ chi đội hình sự từ trên xuống dưới đều bàn tán xôn xao. Từ đại đội một đến đại đội năm, từ phòng thư ký đến phòng trang bị hậu cần, ai ai cũng cảm thấy bất bình cho Lương Thần và Thân Lỗi.
Trong phòng đại đội trưởng, thư ký Triệu Muội Muội, thư ký Quả ớt nhỏ, chị em phòng trang bị hậu cần, ba đại đội phó, một chỉ đạo viên của đại đội một đều có mặt. Ai cũng dùng ánh mắt thông cảm nhìn vị đại đội trưởng trẻ tuổi Lương Thần.
- Chỉ là tạm thời cách chức thôi mà. Sau đó sẽ được phục hồi lại thôi. Nhân dịp này tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Liêu Dương có cái gì tốt không, mọi người giới thiệu cho tôi đi.
Lương Thần mỉm cười, nhìn mọi người đang quan tâm đến mình. Trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Hắn đến chi đội hình sự này cũng chỉ mới nửa tháng, cũng không có mâu thuẫn gì với những người đồng nghiệp, ngược lại mọi người còn rất chiếu cố hắn.
Đối với kết quả này thì Lương Thần cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Hắn đã không nghe lời thì tự nhiên sẽ bị triệt hạ mà thôi. Bị tạm thời cách chức nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy thoải mái. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đã cố hết sức. Xem như là đã không làm thất vọng người bị hại và gia đình.
Chi đội trưởng Thân Lỗi đi đến, phất tay về phía nhóm đội viên nói.
- Lương Thần chỉ tạm thời bị cách chức chứ không phải bị mất chức. Mọi người đừng có bi quan như vậy. Tất cả về làm việc đi.
Lời nói của sếp nên không ai dám cãi lại, người trước người sau bước ra khỏi phòng.
- Tiểu Lương!
Trên mặt Chi đội trưởng Thân Lỗi hiện lên sự áy náy.
- Là tôi đã phán đoán sai lầm, đem lại rắc rối cho cậu.
Ý của Thân Lỗi là nếu có Bí thư chính trị và Pháp luật Thôi và Phó bí thư Lý chống đỡ sau lưng Lương Thần thì Bộ Khắc Kỷ sẽ không dám đụng đến hắn. Nhưng y không thể ngờ rằng chẳng những Bộ Khắc Kỷ dám động mà còn động mạnh nữa chứ. Mang tiếng là tạm thời cắt chức nhưng thật ra là đừng mong có cơ hội phục chức lại.
- Anh không cần phải băn khoăn.
Lương Thần cười, cảm than nói một câu.
- Thanh tĩnh một chút cũng không có gì là không tốt. Em nói như vậy cũng có ý hơi trốn tránh một chút. Nhưng thật sự em cảm thấy chán cuộc sống này qúa.
- Đừng nói là tôi muốn an ủi cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu.
Thân Lỗi ánh mắt sáng ngời nói.
- Trừ phi là tôi không còn là Chi đội trưởng chi đội hình sự, nếu không sẽ không ai có thể lật lại được bản án.
- Sếp Thân!
Lương Thần thở dài, cười nói.
- Nếu anh là cục trưởng thì tốt quá rồi.
Buổi chiều cùng ngày, cả nhà Hứa Tiểu Lỵ đến chi đội hình sự khóc lóc, yêu cầu gặp lãnh đạo của chi đội. Trong phòng của đại đội hình sự, người bị hại Hứa Tiểu Lỵ khóc như mưa, chị Hứa Mỹ và cha mẹ đều lên tiếng khiển trách Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi.
Thân Lỗi từ đầu đến cuối vẫn im lặng, không giải thích một câu nào. Chi đội chính ủy Trương Quảng Thiện cùng với những Chi đội phó đều không nói một lời. Trong lúc này, mọi người ai cũng cảm thấy có lỗi với gia đình người bị hại.
Cuối cùng, thư ký Quả ớt nhỏ dường như không chịu nổi nữa, ưỡn ngực lên tiếng:
- Chúng tôi có thể hiểu được sự đau khổ của các người nhưng mọi người cũng phải thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi chứ. Cục công an này không phải chỉ riêng mình chi đội hình sự định đoạt. Bên trên chúng tôi còn có lãnh đạo. Vì chuyện của các người mà sếp Thân của chúng tôi bị phạt cảnh cáo, còn người mà tiếp nhận điều tra vụ án của các người là sếp Lương cũng đã bị tạm thời cắt chức.
Nói đến đây, mắt cô bé đỏ lên.
- Các người có thể không cảm kích nhưng có muốn gây chuyện thì cũng không nên ở chỗ này. Sao các người không đến phòng cục trưởng hoặc là phòng chính trị mà gây chuyện đi?
- Ớt nhỏ!
Thân Lỗi cau mày hét lớn một tiếng. Họa là từ miệng mà ra. Nếu những lời này lọt vào tai đám người Bộ Khắc Kỷ thì tiểu cô nương này không bị xử trảm mới là lạ.
- Sợ cái gì? Cùng lắm thì miễn chức em đi. Sớm biết công việc như thế này thì em đã không cần làm.
Quả ớt nhỏ lau nước mắt, tức giận lao ra khỏi phòng.
Hứa Tiểu Lỵ đã ngừng khóc. Hứa Tiểu Mỹ và cha mẹ cũng thôi không trách móc nữa. Cả gia đình đều là những người phúc hậu, nghe được vị Chi đội trưởng này cùng với Đại đội trưởng Lương đều vì chuyện này mà bị liên lụy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Mẹ của Hứa Tiểu Lỵ khóc nói:
- Cái này mà gọi là công đạo hả trời? Người tốt thì không được báo đáp, còn kẻ xấu thì cứ ung dung tự tại.
- Tôi không tin là trong thiên hạ này không còn có lí lẽ nữa.
Cha của Hứa Tiểu Lỵ bật dậy nói lớn:
- Đi, chúng ta đi tìm cục trưởng của bọn họ. Nếu không nói được thì mình sẽ tố cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố. Ủy ban nhân dân thành phố không được thì mình sẽ tố cáo lên tỉnh. Coi như là thí cái mạng già này.
Nói xong, cả bốn người nhà họ Hứa đều đi ra ngoài cùng với chi đội hình sự, bước vào thang máy lên đến tầng năm, xông vào phòng Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ. Do không có sự chuẩn bị trước nên Cục trưởng Bộ bị tập kích bất ngờ, nhìn bộ dạng của cha mẹ Hứa Tiểu Lỵ, ông ta không thể không dùng những lời nói ngon ngọt khuyên bảo gia đình họ Hứa, đồng thời tuyên bố mạnh miệng sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý, cuối cùng mới dụ được gia đình này ra về.
Từ cục công an thành phố đi ra, Hứa Tiểu Mỹ ngẫm nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gọi cho Diệp Tử Thanh:
- Tử Thanh, thành thật xin lỗi anh bạn của chị. Vì chuyện của Tiểu Lỵ mà tạm thời bị cắt chức Đại đội trưởng. Chị có thể hay không gửi giúp lời xin lỗi của em đến với anh ấy. Cả nhà chúng em đều thật lòng xin lỗi sếp Lương.
Nhận được điện thoại của Hứa Tiểu Mỹ, Diệp Tử Thanh im lặng một hồi lâu. Cô biết cha của Đằng Tuấn Tề là Trưởng ban thư ký Thành ùy nhưng cô vẫn cho rằng nếu Lương Thần thật sự muốn xử lý vụ án đó thì nhất định có thể lật ngược lại bản án. Lúc ấy, ở bệnh viện trung tâm thành phố, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt đều cố ý đến để đón Lương Thần xuất viện. Cho nên, khi biết Lương Thần không làm gì được nên cô mới gọi điện thoại tỏ ý thất vọng.
Bây giờ, Lương Thần đã bị tạm thời cách chức. Cô đã không hiểu cho Lương Thần mà còn nói những lời: "Anh thật sự làm em rất thất vọng". Bây giờ nghĩ lại cô thấy mình thật lố bịch.
Ngẫm nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gọi. Sau một lúc lâu, trong điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc của người đàn ông.
- Rất xin lỗi. Người được cô gọi tới hiện đang khiến người ta rất thất vọng. Xin đừng gọi nữa.
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Diệp Tử Thanh hơi run người lên một chút, không khỏi phát ra tiếng cười khinh khi.
- Đồ đàn ông nhỏ mọn!
Sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa cái rầm, Chủ nhiệm La nét mặt sa sầm bước ra, khi nhìn thấy Lương Thần thì hung hăng trừng mắt đối phương một cái rồi bỏ đi thẳng.
- Hình như là Chủ nhiệm La có gì bất mãn với anh vậy đó?
Cô thư ký Quả ớt nhỏ hạ giọng nói. Cô thấy thái độ của Chủ nhiệm La đúng là không tốt với Lương Thần nên có ý nhắc nhở một câu.
- Mặc kệ ông ta!
Lương Thần biết rõ Chủ nhiệm La vì chuyện hôm qua mà ghi hận trong lòng. Bởi vậy, hắn suy đoán là Cục trưởng Bộ cũng sẽ không có ấn tượng tốt đối với hắn. Đây thật sự là một vấn đề nan giải. Vừa mới đến cục công an thành phố Liêu Dương này chưa được nửa tháng nhưng đã đắc tội với không ít lãnh đạo.
Bước vào phòng của Chi đội trưởng Thân Lỗi, Lương Thần thấy cấp trên của hắn đang dựa lưng vào bàn hút thuốc. Vừa nhìn thấy Lương Thầ, trên mặt Thân Lỗi lộ ra chút mỉm cười nói:
- Cậu đã nghe thấy hết rồi à? Lão La đến đây để kể tội cậu đấy.
- Em đã nghe thấy rồi. Có vẻ là về sau em sẽ không được sống yên ổn.
Lương Thần cười khổ nói rồi bước qua chiếc bàn.
- Tiểu Lương, cậu thật là tuyệt.
Thân Lỗi nhìn Lương Thần bằng ánh mắt tán thưởng, giọng điệu có chút cảm thán nói.
- Buổi chiều ngày hôm qua, tôi vốn định nhắc nhở cậu nhưng cảm thấy có thể giữ được hay không là còn phải dựa vào chính cậu.
Dừng một chút Thân Lỗi nói tiếp.
- Tiểu Lương à, Trưởng ban thư ký Đằng thật sự đã để mắt đến cậu. Chỉ có điều ông ta còn có sự e dè đối với Phó bí thư Lý hoặc là Bí thư Thôi.
Lương Thần hơi chấn động, thất thanh nói:
- Ý của anh là...?
- Cậu đến thành phố Liêu Dương này là do ý của Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật Thôi. Hơn nữa, do cậu cũng được Phó bí thư Lý chiếu cố thời gian trước đó nên Trưởng ban thư ký Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên mới dùng biện pháp này để dìm cậu xuống nước.
Thân Lỗi rít một hơi thuốc, chân mày hơi nhíu lại nói:
- Hiện nay trong tỉnh đang đồn đại rằng, Phó chủ tịch tỉnh Đằng có thể sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, còn Phó bí thư Lý bị đồn là sẽ chuyển sang tỉnh Giang Nam thay thế cho Chủ tịch tỉnh ở đó. Nếu lời đồn này là sự thật thì vụ án của chúng ta sẽ khó thực hiện đây. Tiểu Lương, hiện nay chúng ta giống như cắt da hổ để làm cờ vậy. Phó bí thư Lý chính là da hổ, bất kể là Trưởng ban thư ký hay là Phó chủ tịch tỉnh đều phải kiêng kị ba phần. Nếu Phó bí thư Lý bị điều đi nơi khác thì không biết chúng ta về sau sẽ như thế nào.
Thân Lỗi không nói nhiều nhưng ý tứ trong đó Lương Thần lại hiểu rất rõ. Hiện tại, hắn có thể hiểu một chút tại sao Thân Lỗi lại giao vụ án này cho hắn chính là muốn mượn lực đẩy lực, muốn lợi dụng sự chiếu cố của Phó bí thư Lý mà khiến cho Trưởng ban thư ký Đằng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Do đó sẽ giảm bớt lực cản khi phá án. Nói chung, sự việc này vẫn có một chút gì đó lợi dụng nhưng đối với loại lợi dụng này, Lương Thần cảm thấy không khó chịu.
- Chúng ta quyết định như vậy đi. Thừa dịp cục diện trên tỉnh vẫn còn chưa có sự thay đổi thì ta nên hoàn thành vụ án cho sớm.
Lương Thần hung tợn nói. Người thì cũng đã đắc tội rồi, sự việc cũng đã đến nước này thì đâm lao phải theo lao thôi, nương nhờ uy danh của Phó bí thư Lý để chấm dứt vụ án. Cho dù sau này bị liên lụy thì cùng lắm là cuốn gói chạy lấy người, không hổ thẹn với lương tâm, đối với thân nhân của người bị hại cũng có câu trả lời hợp lý.
- Không dễ dàng như vậy đâu. Điểm mấu chốt chính là thái độ của Cục trưởng Bộ.
Giọng nói của Thân Lỗi có chút lo lắng, tuy nhiên trên mặt y cũng tỏ rõ sự cương quyết.
- Tiểu Lương, tôi còn muốn nói thêm một điều này. Vụ án này nhất định phải phá được. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cứ để tôi chịu mọi trách nhiệm. Chỉ có điều, nhất định cậu cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó, cậu phải có sự chuẩn bị tâm lý trước.
- Yên tâm đi, sếp Thân. Tôi chịu đựng được mà.
Ánh mắt Lương Thần cương quyết nhìn Thân Lỗi. Có một tinh thần trọng nghĩa và một trái tim công lý thì mới đủ tư cách làm cảnh sát hình sự. So với mình trước kia làm việc gì cũng luôn lo sợ thì sếp Thân lại quyết đoán hơn nhiều.
Không bao lâu sau khi Chủ nhiệm La đi khỏi, Chi đội trưởng Thân Lỗi bị gọi vào phòng lãnh đạo. Sau khi trở về, sắc mặt của y trở nên khó coi. Trong cùng ngày, tại hội nghị Đảng ủy, Cục trưởng cục công an thành phố, Bí thư Đảng ủy Bộ Khắc Kỹ đã ra quyết định: Xét thấy Đại đội trưởng chi đội hình sự một trong quá trình phá án đã có những phán đoán chủ quan và bất công, để cho vụ án được xử lý một cách công chính, cẩn thận và nghiêm túc, Đảng ủy cục công an thành phố đã thảo luận quyết định, tạm thời cắt chức đại đội trưởng của Lương Thần, tạm thời giao cho chỉ đạo viên đại đội Lục Minh phụ trách. Chi đội trưởng Thân Lỗi cũng có trách nhiệm trong công tác lãnh đạo nên bị cảnh cáo một lần.
Sau khi quyết định được thông báo, toàn bộ chi đội hình sự từ trên xuống dưới đều bàn tán xôn xao. Từ đại đội một đến đại đội năm, từ phòng thư ký đến phòng trang bị hậu cần, ai ai cũng cảm thấy bất bình cho Lương Thần và Thân Lỗi.
Trong phòng đại đội trưởng, thư ký Triệu Muội Muội, thư ký Quả ớt nhỏ, chị em phòng trang bị hậu cần, ba đại đội phó, một chỉ đạo viên của đại đội một đều có mặt. Ai cũng dùng ánh mắt thông cảm nhìn vị đại đội trưởng trẻ tuổi Lương Thần.
- Chỉ là tạm thời cách chức thôi mà. Sau đó sẽ được phục hồi lại thôi. Nhân dịp này tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Liêu Dương có cái gì tốt không, mọi người giới thiệu cho tôi đi.
Lương Thần mỉm cười, nhìn mọi người đang quan tâm đến mình. Trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Hắn đến chi đội hình sự này cũng chỉ mới nửa tháng, cũng không có mâu thuẫn gì với những người đồng nghiệp, ngược lại mọi người còn rất chiếu cố hắn.
Đối với kết quả này thì Lương Thần cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Hắn đã không nghe lời thì tự nhiên sẽ bị triệt hạ mà thôi. Bị tạm thời cách chức nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy thoải mái. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đã cố hết sức. Xem như là đã không làm thất vọng người bị hại và gia đình.
Chi đội trưởng Thân Lỗi đi đến, phất tay về phía nhóm đội viên nói.
- Lương Thần chỉ tạm thời bị cách chức chứ không phải bị mất chức. Mọi người đừng có bi quan như vậy. Tất cả về làm việc đi.
Lời nói của sếp nên không ai dám cãi lại, người trước người sau bước ra khỏi phòng.
- Tiểu Lương!
Trên mặt Chi đội trưởng Thân Lỗi hiện lên sự áy náy.
- Là tôi đã phán đoán sai lầm, đem lại rắc rối cho cậu.
Ý của Thân Lỗi là nếu có Bí thư chính trị và Pháp luật Thôi và Phó bí thư Lý chống đỡ sau lưng Lương Thần thì Bộ Khắc Kỷ sẽ không dám đụng đến hắn. Nhưng y không thể ngờ rằng chẳng những Bộ Khắc Kỷ dám động mà còn động mạnh nữa chứ. Mang tiếng là tạm thời cắt chức nhưng thật ra là đừng mong có cơ hội phục chức lại.
- Anh không cần phải băn khoăn.
Lương Thần cười, cảm than nói một câu.
- Thanh tĩnh một chút cũng không có gì là không tốt. Em nói như vậy cũng có ý hơi trốn tránh một chút. Nhưng thật sự em cảm thấy chán cuộc sống này qúa.
- Đừng nói là tôi muốn an ủi cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu.
Thân Lỗi ánh mắt sáng ngời nói.
- Trừ phi là tôi không còn là Chi đội trưởng chi đội hình sự, nếu không sẽ không ai có thể lật lại được bản án.
- Sếp Thân!
Lương Thần thở dài, cười nói.
- Nếu anh là cục trưởng thì tốt quá rồi.
Buổi chiều cùng ngày, cả nhà Hứa Tiểu Lỵ đến chi đội hình sự khóc lóc, yêu cầu gặp lãnh đạo của chi đội. Trong phòng của đại đội hình sự, người bị hại Hứa Tiểu Lỵ khóc như mưa, chị Hứa Mỹ và cha mẹ đều lên tiếng khiển trách Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi.
Thân Lỗi từ đầu đến cuối vẫn im lặng, không giải thích một câu nào. Chi đội chính ủy Trương Quảng Thiện cùng với những Chi đội phó đều không nói một lời. Trong lúc này, mọi người ai cũng cảm thấy có lỗi với gia đình người bị hại.
Cuối cùng, thư ký Quả ớt nhỏ dường như không chịu nổi nữa, ưỡn ngực lên tiếng:
- Chúng tôi có thể hiểu được sự đau khổ của các người nhưng mọi người cũng phải thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi chứ. Cục công an này không phải chỉ riêng mình chi đội hình sự định đoạt. Bên trên chúng tôi còn có lãnh đạo. Vì chuyện của các người mà sếp Thân của chúng tôi bị phạt cảnh cáo, còn người mà tiếp nhận điều tra vụ án của các người là sếp Lương cũng đã bị tạm thời cắt chức.
Nói đến đây, mắt cô bé đỏ lên.
- Các người có thể không cảm kích nhưng có muốn gây chuyện thì cũng không nên ở chỗ này. Sao các người không đến phòng cục trưởng hoặc là phòng chính trị mà gây chuyện đi?
- Ớt nhỏ!
Thân Lỗi cau mày hét lớn một tiếng. Họa là từ miệng mà ra. Nếu những lời này lọt vào tai đám người Bộ Khắc Kỷ thì tiểu cô nương này không bị xử trảm mới là lạ.
- Sợ cái gì? Cùng lắm thì miễn chức em đi. Sớm biết công việc như thế này thì em đã không cần làm.
Quả ớt nhỏ lau nước mắt, tức giận lao ra khỏi phòng.
Hứa Tiểu Lỵ đã ngừng khóc. Hứa Tiểu Mỹ và cha mẹ cũng thôi không trách móc nữa. Cả gia đình đều là những người phúc hậu, nghe được vị Chi đội trưởng này cùng với Đại đội trưởng Lương đều vì chuyện này mà bị liên lụy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Mẹ của Hứa Tiểu Lỵ khóc nói:
- Cái này mà gọi là công đạo hả trời? Người tốt thì không được báo đáp, còn kẻ xấu thì cứ ung dung tự tại.
- Tôi không tin là trong thiên hạ này không còn có lí lẽ nữa.
Cha của Hứa Tiểu Lỵ bật dậy nói lớn:
- Đi, chúng ta đi tìm cục trưởng của bọn họ. Nếu không nói được thì mình sẽ tố cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố. Ủy ban nhân dân thành phố không được thì mình sẽ tố cáo lên tỉnh. Coi như là thí cái mạng già này.
Nói xong, cả bốn người nhà họ Hứa đều đi ra ngoài cùng với chi đội hình sự, bước vào thang máy lên đến tầng năm, xông vào phòng Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ. Do không có sự chuẩn bị trước nên Cục trưởng Bộ bị tập kích bất ngờ, nhìn bộ dạng của cha mẹ Hứa Tiểu Lỵ, ông ta không thể không dùng những lời nói ngon ngọt khuyên bảo gia đình họ Hứa, đồng thời tuyên bố mạnh miệng sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý, cuối cùng mới dụ được gia đình này ra về.
Từ cục công an thành phố đi ra, Hứa Tiểu Mỹ ngẫm nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gọi cho Diệp Tử Thanh:
- Tử Thanh, thành thật xin lỗi anh bạn của chị. Vì chuyện của Tiểu Lỵ mà tạm thời bị cắt chức Đại đội trưởng. Chị có thể hay không gửi giúp lời xin lỗi của em đến với anh ấy. Cả nhà chúng em đều thật lòng xin lỗi sếp Lương.
Nhận được điện thoại của Hứa Tiểu Mỹ, Diệp Tử Thanh im lặng một hồi lâu. Cô biết cha của Đằng Tuấn Tề là Trưởng ban thư ký Thành ùy nhưng cô vẫn cho rằng nếu Lương Thần thật sự muốn xử lý vụ án đó thì nhất định có thể lật ngược lại bản án. Lúc ấy, ở bệnh viện trung tâm thành phố, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt đều cố ý đến để đón Lương Thần xuất viện. Cho nên, khi biết Lương Thần không làm gì được nên cô mới gọi điện thoại tỏ ý thất vọng.
Bây giờ, Lương Thần đã bị tạm thời cách chức. Cô đã không hiểu cho Lương Thần mà còn nói những lời: "Anh thật sự làm em rất thất vọng". Bây giờ nghĩ lại cô thấy mình thật lố bịch.
Ngẫm nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gọi. Sau một lúc lâu, trong điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc của người đàn ông.
- Rất xin lỗi. Người được cô gọi tới hiện đang khiến người ta rất thất vọng. Xin đừng gọi nữa.
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Diệp Tử Thanh hơi run người lên một chút, không khỏi phát ra tiếng cười khinh khi.
- Đồ đàn ông nhỏ mọn!
Bình luận facebook