Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Lương Thần không khỏi giật mình. Nhưng sau đó hắn nghĩ chắc giáo sư Tô đang gặp khó khăn gì đó cần dùng đến tiền. Mặc dù bình thường giáo sư Tô vẫn thích cùng hắn phân cao thấp, nhưng lòng dạ hắn rất rộng lượng, đặc biệt là sau khi trải qua đại nạn mà không chết, khiến hắn cảm thấy thế giới này thật là tốt đẹp. Vì thế hắn khẽ ho nhẹ một tiếng rồi hỏi:
- Giáo sư cần bao nhiêu tiền?
- Mười lăm triệu!
Ánh mắt giáo sư Tô lộ ra một tia hi vọng, đưa tay nắm lấy cánh tay Lương Thần nói.
- Mười lăm triệu?
Miệng Lương Thần há hốc. Trong lòng nghĩ, nếu là một ngàn năm trăm, tôi có thể cho ông mượn ngay. Nhưng ông lại nói là mười lăm triệu. Hoang đường! Đừng nói mười lăm triệu chứ một triệu năm trăm ngàn tôi cũng chẳng có.
- Giáo sư Tô, rất xin lỗi thầy, em không giúp gì được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Lương Thần nhẹ nhàng nói.
Tia hi vọng trong mắt giáo sư Tô lập tức tắt ngấm, đôi mắt lại trở nên u ám. Miệng ông lẩm bẩm nói:
- Bỏ đi, bỏ đi.
- Giáo sư Tô, thầy cần nhiều tiền như thế để làm gì?
Lương Thần cảm thấy có chút khó hiểu, có khó khăn gì mà cần đến tận mười lăm triệu? Cho dù là bệnh nan y hay khoản nợ nần thì cũng không chắc cần nhiều tiền như vậy mà.
- Cậu không cho tôi mượn tiền, tôi nói cho cậu thì có ích lợi gì?
Ánh mắt giáo sư Tô nhìn chăm chăm vào khoảng không, uể oải nói.
- Không phải em không cho mượn mà là em không có!
Lương Thần mở hai tay, cười khổ đáp.
- Cậu có, chỉ có điều cậu không muốn cho mượn mà thôi.
Giáo sư Tô nhìn Lương Thần, ánh mắt chất chứa sự cầu xin tha thiết. Rồi làm một động tác Lương Thần không thể tưởng tượng được là quỳ sụp xuống, cất giọng đau khổ nói:
- Tiểu Lương, tôi cầu xin cậu, hãy cho tôi mượn mười lăm triệu, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cậu.
- Em…em thực sự không có!
Lương Thần giật mình. Vị giáo sư Tô này đã gần sáu mươi tuổi rồi, để ông quỳ trước mặt chẳng phải là khiến hắn tổn thọ sao? Hắn vội luống cuống đỡ đối phương dậy, miệng không ngừng giải thích.
- Cậu có, Tiểu Băng nói là cậu có. Tôi cũng đã xem báo, biết cậu rất giàu.
Giáo sư Tô sống chết cũng không chịu đứng lên. Mặc dù ông biết là cho dù Lương Thần có tiền đi nữa thì cũng không có lý gì lại cho ông mượn không công. Hơn nữa, ông căn bản cũng không có khả năng trả lại. Nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng thì ông cũng không muốn buông tay.
Sự kiện mình tham gia vụ khách sạn Đế Hào chỉ sợ toàn thế giới đều biết mất rồi. Lương Thần nhìn vị giáo sư quỳ mãi không đứng lên mà khóc không ra nước mắt. Cái gì mà giàu có chứ, tôi cũng chỉ là hàng giả thôi.
- Bố!
- Bác Tô!
Đúng lúc này người giải vây đến. À không, có đến hai người cùng đến. Hai cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa phòng, rồi một cô gái vội chạy lại đỡ giáo sư Tô lên.
- Các cô?
Lương Thần giật mình nhìn hai nữ minh tinh, lại nhìn giáo sư Tô. Ngay lập tức hắn hiểu, Tiểu Băng mà giáo sư Tô nói đến chính là Bạch Băng. Hơn nữa hắn cũng đã từng gặp Tô Mộng Nghiên một lần, trùng hợp thế nào lại chính là con gái của giáo sư Tô. Chẳng trách ông ta một mực chắc chắn hắn có tiền, bảo đảm là do Bạch Băng nói.
Nghĩ đến đây, Lương Thần không kìm được bực bội. Không phải cô đã lấy được ba mươi triệu sao? Ông Tô chỉ cần mười lăm triệu, cô và Tô Mộng Nghiên quan hệ tốt như vậy, không cho ông ấy mượn một nửa được sao? Sao lại bắt tôi gánh chịu chứ? Đừng nói tôi không có tiền, cho dù là có thì dựa vào cái gì mà tôi phải cho các người mượn!
- Anh Lương, anh có thể giúp bác Tô hay không. Ông ấy chỉ cần mười lăm triệu là đủ rồi.
Bạch Băng bỏ kính râm xuống, tiến lên một bước mềm mỏng nói với Lương Thần.
- Không thể!
Lương Thần rầu rĩ đáp. Cái gì mà "chỉ cần mười lăm triệu là đủ"! Ông trời ơi, trừng phạt cái người lòng tham vô đáy này đi.
- Băng Băng, không cần cầu xin anh ta, chị sẽ tự nghĩ ra cách.
Tô Mộng Nghiên đỡ lấy bố, quật cường nói. Đôi mắt đẹp của cô sưng đỏ, khóe mắt long lanh nước, khiến cho dáng vẻ cô vốn đã như mộng như ảo nay lại càng tăng thêm phần thê lương.
- Nghiên Nghiên, chị có thể nghĩ ra được cách gì? Món nợ năm mươi triệu làm thế nào để trả được?
Bạch Băng lo lắng nắm tay Mộng Nghiên nói. Công ty của anh trai Mộng Nghiên, Chủ tịch và Phó chủ tịch hội đồng quản trị đã cuỗm tất cả các khoản dự chi cùng tiền vốn của công ty trốn đi đâu không rõ. Tô Dật Minh thân là đại diện pháp nhân kiêm cổ đông theo lý đã nghiễm nhiên trở thành con cừu chịu tội thay, phải đối mặt với khoản nợ mấy chục triệu của công ty. Càng gay go hơn là, không ngờ Tô Dật Minh ngu xuẩn mà lựa chọn cách lẩn trốn để tránh né các công ty chủ nợ. Giờ đây, các công ty đó đã đến cơ quan công an để báo án lừa đảo.
Lương Thần nhìn Bạch Băng, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Cái khoản kia của cô, ba mươi triệu đâu?
- Đã cho Nghiên Nghiên mượn rồi, nhưng vẫn chưa đủ!
Rồi đi đến trước mặt Lương Thần, thấp giọng nói:
- Anh Lương, anh có lòng tốt giúp Nghiên Nghiên và bác Tô. Nếu không, anh trai của Nghiên Nghiên sẽ phải ngồi tù.
Lương Thần kinh ngạc nhìn Bạch Băng một cái. Xem ra hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Bạch Băng bán mình lần đầu tiên để đổi lấy ba mươi triệu, thế nhưng lại không do dự cho Tô Mộng Nghiên mượn. Chỉ tiếc rằng hắn lực bất tòng tâm, muốn giúp mà giúp không nổi.
Cho nên Lương Thần chỉ có thể mở hai lòng bàn tay, bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Thật sự xin lỗi, chuyện này quả thực tôi không giúp gì được!
Nói xong, hắn cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại đây nữa, liền bất lực nhìn Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên một cái rồi đi ra khỏi phòng học.
Nhìn theo bóng dáng Lương Thần, trong lòng Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên như phủ một lớp tro xám. Kỳ thật các cô cũng biết, các cô căn bản không có quyền chỉ trích Lương Thần khoanh tay đứng nhìn. Người ta có tiền, nhưng điều đó đâu có nghĩa bắt buộc người ta phải giúp đỡ các cô.
Sau khi đưa bố về văn phòng nghỉ ngơi, Tô Mộng Nghiên đeo kính râm lên, nói với Bạch Băng:
- Chị đã quyết định rồi, lát nữa sẽ trả lời ông chủ là chị đồng ý cùng ăn cơm với chủ tịch Tiếu.
- Nghiên Nghiên!
Bạch Băng giật mình kinh hãi. Cô đương nhiên biết rõ đối phương nói những lời này hàm ý gì. Cô thực tâm muốn khuyên can, nhưng lời nói đến nửa đường rồi lại nuốt trở lại miệng. Bởi vì cô biết, đây quả thực là biện pháp duy nhất để giải quyết món nợ hiện nay. Nhưng bất chợt trong lòng cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô nắm lấy tay bạn, ranh mãnh nói:
- Nghiên Nghiên, chị thật sự quyết định rồi?
- Đã quyết định!
Trong lòng Nghiên Nghiên nổi lên một nỗi bi ai, nhưng giọng điệu lại thản nhiên đáp.
- Nếu đã quyết định, chi bằng chọn lựa một người hào phóng hơn. Hơn nữa nhìn cũng phải ưng mắt, ví dụ như người lúc trước em đã chọn lựa.
Bạch Băng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, sâu kín nói một câu.
Tô Mộng Nghiên trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi:
- Có thể được không?
- Cứ thử xem!
Bạch Băng kéo tay cô, nắm chặt:
- Chỉ có điều, Lạc Hàn làm sao bây giờ?
- Hiện tại chị còn tư cách để nghĩ đến anh ấy sao?
Tô Mộng Nghiên cười đau khổ nói.
Lương Thần trở lại đại đội cảnh sát hình sự thành phố, mông còn ngồi chưa nóng chỗ, đã nhận được điện thoại của Chủ tịch tập đoàn Khai sáng:
- Hiện tại có một đại minh tinh xinh đẹp giá mười lăm triệu, hãy chú ý để kiểm tra và nhận bất cứ lúc nào.
- Giáo sư cần bao nhiêu tiền?
- Mười lăm triệu!
Ánh mắt giáo sư Tô lộ ra một tia hi vọng, đưa tay nắm lấy cánh tay Lương Thần nói.
- Mười lăm triệu?
Miệng Lương Thần há hốc. Trong lòng nghĩ, nếu là một ngàn năm trăm, tôi có thể cho ông mượn ngay. Nhưng ông lại nói là mười lăm triệu. Hoang đường! Đừng nói mười lăm triệu chứ một triệu năm trăm ngàn tôi cũng chẳng có.
- Giáo sư Tô, rất xin lỗi thầy, em không giúp gì được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Lương Thần nhẹ nhàng nói.
Tia hi vọng trong mắt giáo sư Tô lập tức tắt ngấm, đôi mắt lại trở nên u ám. Miệng ông lẩm bẩm nói:
- Bỏ đi, bỏ đi.
- Giáo sư Tô, thầy cần nhiều tiền như thế để làm gì?
Lương Thần cảm thấy có chút khó hiểu, có khó khăn gì mà cần đến tận mười lăm triệu? Cho dù là bệnh nan y hay khoản nợ nần thì cũng không chắc cần nhiều tiền như vậy mà.
- Cậu không cho tôi mượn tiền, tôi nói cho cậu thì có ích lợi gì?
Ánh mắt giáo sư Tô nhìn chăm chăm vào khoảng không, uể oải nói.
- Không phải em không cho mượn mà là em không có!
Lương Thần mở hai tay, cười khổ đáp.
- Cậu có, chỉ có điều cậu không muốn cho mượn mà thôi.
Giáo sư Tô nhìn Lương Thần, ánh mắt chất chứa sự cầu xin tha thiết. Rồi làm một động tác Lương Thần không thể tưởng tượng được là quỳ sụp xuống, cất giọng đau khổ nói:
- Tiểu Lương, tôi cầu xin cậu, hãy cho tôi mượn mười lăm triệu, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cậu.
- Em…em thực sự không có!
Lương Thần giật mình. Vị giáo sư Tô này đã gần sáu mươi tuổi rồi, để ông quỳ trước mặt chẳng phải là khiến hắn tổn thọ sao? Hắn vội luống cuống đỡ đối phương dậy, miệng không ngừng giải thích.
- Cậu có, Tiểu Băng nói là cậu có. Tôi cũng đã xem báo, biết cậu rất giàu.
Giáo sư Tô sống chết cũng không chịu đứng lên. Mặc dù ông biết là cho dù Lương Thần có tiền đi nữa thì cũng không có lý gì lại cho ông mượn không công. Hơn nữa, ông căn bản cũng không có khả năng trả lại. Nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng thì ông cũng không muốn buông tay.
Sự kiện mình tham gia vụ khách sạn Đế Hào chỉ sợ toàn thế giới đều biết mất rồi. Lương Thần nhìn vị giáo sư quỳ mãi không đứng lên mà khóc không ra nước mắt. Cái gì mà giàu có chứ, tôi cũng chỉ là hàng giả thôi.
- Bố!
- Bác Tô!
Đúng lúc này người giải vây đến. À không, có đến hai người cùng đến. Hai cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa phòng, rồi một cô gái vội chạy lại đỡ giáo sư Tô lên.
- Các cô?
Lương Thần giật mình nhìn hai nữ minh tinh, lại nhìn giáo sư Tô. Ngay lập tức hắn hiểu, Tiểu Băng mà giáo sư Tô nói đến chính là Bạch Băng. Hơn nữa hắn cũng đã từng gặp Tô Mộng Nghiên một lần, trùng hợp thế nào lại chính là con gái của giáo sư Tô. Chẳng trách ông ta một mực chắc chắn hắn có tiền, bảo đảm là do Bạch Băng nói.
Nghĩ đến đây, Lương Thần không kìm được bực bội. Không phải cô đã lấy được ba mươi triệu sao? Ông Tô chỉ cần mười lăm triệu, cô và Tô Mộng Nghiên quan hệ tốt như vậy, không cho ông ấy mượn một nửa được sao? Sao lại bắt tôi gánh chịu chứ? Đừng nói tôi không có tiền, cho dù là có thì dựa vào cái gì mà tôi phải cho các người mượn!
- Anh Lương, anh có thể giúp bác Tô hay không. Ông ấy chỉ cần mười lăm triệu là đủ rồi.
Bạch Băng bỏ kính râm xuống, tiến lên một bước mềm mỏng nói với Lương Thần.
- Không thể!
Lương Thần rầu rĩ đáp. Cái gì mà "chỉ cần mười lăm triệu là đủ"! Ông trời ơi, trừng phạt cái người lòng tham vô đáy này đi.
- Băng Băng, không cần cầu xin anh ta, chị sẽ tự nghĩ ra cách.
Tô Mộng Nghiên đỡ lấy bố, quật cường nói. Đôi mắt đẹp của cô sưng đỏ, khóe mắt long lanh nước, khiến cho dáng vẻ cô vốn đã như mộng như ảo nay lại càng tăng thêm phần thê lương.
- Nghiên Nghiên, chị có thể nghĩ ra được cách gì? Món nợ năm mươi triệu làm thế nào để trả được?
Bạch Băng lo lắng nắm tay Mộng Nghiên nói. Công ty của anh trai Mộng Nghiên, Chủ tịch và Phó chủ tịch hội đồng quản trị đã cuỗm tất cả các khoản dự chi cùng tiền vốn của công ty trốn đi đâu không rõ. Tô Dật Minh thân là đại diện pháp nhân kiêm cổ đông theo lý đã nghiễm nhiên trở thành con cừu chịu tội thay, phải đối mặt với khoản nợ mấy chục triệu của công ty. Càng gay go hơn là, không ngờ Tô Dật Minh ngu xuẩn mà lựa chọn cách lẩn trốn để tránh né các công ty chủ nợ. Giờ đây, các công ty đó đã đến cơ quan công an để báo án lừa đảo.
Lương Thần nhìn Bạch Băng, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Cái khoản kia của cô, ba mươi triệu đâu?
- Đã cho Nghiên Nghiên mượn rồi, nhưng vẫn chưa đủ!
Rồi đi đến trước mặt Lương Thần, thấp giọng nói:
- Anh Lương, anh có lòng tốt giúp Nghiên Nghiên và bác Tô. Nếu không, anh trai của Nghiên Nghiên sẽ phải ngồi tù.
Lương Thần kinh ngạc nhìn Bạch Băng một cái. Xem ra hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Bạch Băng bán mình lần đầu tiên để đổi lấy ba mươi triệu, thế nhưng lại không do dự cho Tô Mộng Nghiên mượn. Chỉ tiếc rằng hắn lực bất tòng tâm, muốn giúp mà giúp không nổi.
Cho nên Lương Thần chỉ có thể mở hai lòng bàn tay, bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Thật sự xin lỗi, chuyện này quả thực tôi không giúp gì được!
Nói xong, hắn cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại đây nữa, liền bất lực nhìn Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên một cái rồi đi ra khỏi phòng học.
Nhìn theo bóng dáng Lương Thần, trong lòng Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên như phủ một lớp tro xám. Kỳ thật các cô cũng biết, các cô căn bản không có quyền chỉ trích Lương Thần khoanh tay đứng nhìn. Người ta có tiền, nhưng điều đó đâu có nghĩa bắt buộc người ta phải giúp đỡ các cô.
Sau khi đưa bố về văn phòng nghỉ ngơi, Tô Mộng Nghiên đeo kính râm lên, nói với Bạch Băng:
- Chị đã quyết định rồi, lát nữa sẽ trả lời ông chủ là chị đồng ý cùng ăn cơm với chủ tịch Tiếu.
- Nghiên Nghiên!
Bạch Băng giật mình kinh hãi. Cô đương nhiên biết rõ đối phương nói những lời này hàm ý gì. Cô thực tâm muốn khuyên can, nhưng lời nói đến nửa đường rồi lại nuốt trở lại miệng. Bởi vì cô biết, đây quả thực là biện pháp duy nhất để giải quyết món nợ hiện nay. Nhưng bất chợt trong lòng cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô nắm lấy tay bạn, ranh mãnh nói:
- Nghiên Nghiên, chị thật sự quyết định rồi?
- Đã quyết định!
Trong lòng Nghiên Nghiên nổi lên một nỗi bi ai, nhưng giọng điệu lại thản nhiên đáp.
- Nếu đã quyết định, chi bằng chọn lựa một người hào phóng hơn. Hơn nữa nhìn cũng phải ưng mắt, ví dụ như người lúc trước em đã chọn lựa.
Bạch Băng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, sâu kín nói một câu.
Tô Mộng Nghiên trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi:
- Có thể được không?
- Cứ thử xem!
Bạch Băng kéo tay cô, nắm chặt:
- Chỉ có điều, Lạc Hàn làm sao bây giờ?
- Hiện tại chị còn tư cách để nghĩ đến anh ấy sao?
Tô Mộng Nghiên cười đau khổ nói.
Lương Thần trở lại đại đội cảnh sát hình sự thành phố, mông còn ngồi chưa nóng chỗ, đã nhận được điện thoại của Chủ tịch tập đoàn Khai sáng:
- Hiện tại có một đại minh tinh xinh đẹp giá mười lăm triệu, hãy chú ý để kiểm tra và nhận bất cứ lúc nào.
Bình luận facebook