Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
Nghe tiếng quẹt vé tháng, nước mắt của ông Trần rơi ào ào, chẳng nói gì!
- Được thôi, vậy thì chúng ta giơ tay biểu quyết!
Lộ Ngọc Tuyền vô cùng tức giận cười, y rất muốn xem xem, các vị ủy viên kể cả Thôi Thắng Quân trong đó, ai dám mạo hiểm đắc tội với nhà họ Liên mà tán thành xin công cho Lương Thần. Một khi công lao của Lương Thần hoàn toàn được công nhận, vậy thì phục chức là chuyện rõ ràng. Quan trọng hơn nữa, cái họa này sẽ không thể đổ lên người đối phương! Sau khi khen thưởng xong lại đẩy trách nhiệm cho người ta, chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình!
- Chuyện nhỏ này, tôi nghĩ không cần thiết phải thảo luận trên buổi họp thường vụ?
Phó bí thư tỉnh ủy Vương Phương Viên ho nhẹ một tiếng đúng lúc. Y vốn có ý định ngồi đó mà xem phe phái của hai nhà họ Lý, Lâm tranh đấu với nhau ngư ông đắc lợi, nhưng câu nói này của Lộ Ngọc Tuyền lại khiến y không thể không đứng ra giảng hòa. Nếu thật sự phải giơ tay biểu quyết, vậy thì y nhất định phải biểu hiện thái độ, nếu vì chuyện này, cho dù là đắc tội bên nào cũng là mất nhiều được ít!
- Ý của Bí thư Vương có nghĩa là vấn đề liên quan đến đồng chí Lương Thần, chỉ cần Bí thư Thôi và Bí thư thành ủy Trương quyết định là được! Đặc biệt là về vấn đề phê chuẩn khen thưởng, chúng ta là người ngoài đừng nên xen vào chuyện nội bộ. Trong lòng bí thư Thôi chắc chắn có dự tính?
Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh mỉm cười phụ họa.
Y có cùng suy nghĩ với Vương Phương Viên, để tránh dẫn lửa thiêu thân, lập tức đá lại trái banh cho đám người Thôi Thắng Quân, dù gì cũng là chuyện của hệ thống công an, là thưởng hay phạt các người tự quyết định! Hơn nữa y cũng nhận ra, Thôi Thắng Quân đề xuất chuyện này trên cuộc họp, rõ ràng có ý dò hỏi trước khi hành động, còn Lộ Ngọc Tuyền càng có mưu toan không tốt, có ý muốn lôi kéo tất cả mọi người vào cuộc!
Trương Anh Kiệt thần sắc hơi đổi, thầm mắng một tiếng cáo già, nhưng y không nôn nóng. Theo trình tự thông thường, qui trình liên quan đến việc lập công khen thưởng của Lương Thần không cần thiết phải thông qua thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố. Chuyện phục chức, bên cục công an thành phố có thể quyết định được, còn chuyện khen thưởng, cũng như Thôi Thắng Quân nói, bản thân sở Công an tỉnh có thể định đoạt!
Cho nên Trương Anh Kiệt rất chắc chắc, trời có sụp xuống cũng có cái cao để chống đỡ, nếu cái cao đó không chống đỡ thì mọi người đều bị xui xẻo! Điểm mấu chốt của sự việc chính là thái độ của bí thư Lý đối với Lương Thần, rốt cuộc là bảo vệ hay không! Nghe lời nói vừa rồi của Thôi Thắng Quân, dường như bí thư Lý có ý bảo vệ cho Lương Thần!
- Không mau lẹ!
Một trong những ủy viên thường vụ, thiếu tướng La Tinh Hàn quân khu Liêu Đông thản nhiên nói một câu. Sau đó không nói tiếp nữa. Cũng không biết câu "Không mau lẹ!" của y là chỉ Thôi Thắng Quân, hay là chỉ Lộ Ngọc Tuyền, hay là chỉ người giảng hòa Vương Phương Viên và Lam Phúc Sinh. Hay là chỉ những người phía trên.
- Đồng chí Tinh Hàn có ý kiến gì?
Lý Thư Hãn uống ngụm trà, ánh mắt hướng về khuôn mặt đã qua trung niên nhưng khí phách anh hùng không suy giảm của La Tinh Hàn. Tuy đối phương cũng là một trong những ủy viên tỉnh, nhưng thường rất ít phát biểu ý kiến trong cuộc họp thường ủy, trường hợp chủ động mở miệng như thế này thì thật là hiếm khi gặp!
- Một chuyện rất đơn giản!
La Tinh Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Như trưởng ban Ngọc Tuyền đã nói, có công thì thưởng, có sai thì phạt. Về chuyện công hay sai, tôi nghĩ có thể coi như vừa xem là hiểu ngay! Nếu như Lương Thần là lính của đội chúng tôi, tin là với tính cách của ông Đàm, chắc chắn không cần nhiều lời, chỉ có một chữ "thưởng"
Đám người Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đoàn Liên Tùng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Lập Bản, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường hiểu ý mỉm cười. Ông Đàm mà La Tinh Hàn vừa nhắc đương nhiên là Đàm Trị Long tư lệnh quân khu tỉnh. Nửa câu sau của La Tinh Hàn có lẽ là gián tiếp phản ánh thái độ hào phóng thường ngày của tư lệnh Đàm.
Sắc mặt của Lộ Ngọc Tuyền rất khó coi. Y biết La Tinh Hàn là tuỳ việc mà xét, nhưng cũng coi như là đứng về phía họ Lý mà đứng ra phát biểu. Vì thân phận đặc biệt của La Tinh Hàn, y không tiện đấu khẩu với đối phương như đã làm với Thôi Thắng Quân!
- Đồng chí Đằng Vũ thấy sao?
Lý Thư Hãn quay đầu sang, mỉm cười hỏi ý kiến Đằng Vũ.
- Tôi tán thành ý kiến của đồng chí Phúc Sinh và đồng chí Phương Viên
Đằng Vũ sắc mặt không đổi chậm rãi nói:
- Chuyện này, để cho nội bộ hệ thống công an quyết định là được rồi, không cần thiết phải thảo luận và biểu quyết trên cuộc họp!
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Lý Thư Hãn cười cười, sau đó nhìn đảo qua các ủy viên thường vụ nói:
- Cứ vậy đi, giản tán!
Khi rời khỏi hội trường, Phó bí thư Vương Phương Viên và Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh trao đổi ánh mắt nghi hoặc. Họ không ngờ Lý Thư Hãn lại dễ dàng cho qua chuyện này! Sau đó nghĩ kỹ hơn, họ đột nhiên tỉnh ngộ. Cho dù trên buổi họp chưa đưa ra thảo luận và biểu quyết chuyên biệt, nhưng giữa trận đấu khẩu giữa Thôi Thắng Quân và Lộ Ngọc Tuyền, đã ngẫu nhiên tạo thành sư thật mà tất cả các ủy viên thường ủy cùng chứng kiến. Nếu như sở công an tỉnh có quyết định cho Lương Thân phục chức và khen thưởng, dẫn đến sự trách móc và phẫn nộ của nhà họ Liên, thì Thôi Thắng Quân hoàn toàn có thể nói, quyết định của y đã thông qua sự tán thành của phần lớn các vị ủy viên! Đến lúc đó cái họa này đương nhiên sẽ do mọi người cùng gánh vác!
Một Lý Thư Hãn đa mưu túc trí! Lam Phúc Sinh và Vương Phương Viên cùng lúc nghĩ đến, theo tình hình này suy đoán, Lý Thư Hãn thật sự có ý định bảo vệ cho Lương Thần!
Mười một giờ mười lăm phút trưa ngày hôm đó, chủ tịch tập đoàn quốc tế Hoa Năng, Liên Tây Dược và vợ là Chu Vân cùng đến bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương, lúc này Liên Văn Chương đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt trắng bệch, tình trạng vẫn đang rất suy yếu.
Nước mắt Chu Vân cứ rơi, chỉ luôn ngồi bên giường bệnh nắm tay con trai rồi không ngừng khóc.
Sắc mặt Liên Tây Dược xanh mét, trước khi đáp máy bay đến thì y đã được nghe cháu gái là Liên Tuyết Phi kể lại đại thể quá trình sự việc. Tuy thân là tổng bí thư, cha làm chủ tịch nước luôn dặn dò y không thể vì chuyện này mà giận cá chém thớt đến tỉnh địa phương, nhưng nay nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của con trai, dù thế nào thì y cũng không thể nuốt được cơn giận trong lòng.
Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề đứng một bên. Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề cũng cố tình từ thủ đô chạy đến thăm cậu anh họ vận rủi cực độ! Đối với nội tình sự việc, hai cô gái cũng được biết không ít từ chị hai Liên Tuyết Nhu. Họ không nói gì, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Lương Thận cũng thực có thể gây sức ép. Khoảng thời gian trước chuyện liên qua đến việc tranh chấp với người nước ngoài vẫn chưa kết thúc, giờ lại bị lôi kéo vào chuyện anh họ bị thương, với tính cách bao che của chú ba, đối phương lần này chắc chắn sẽ chịu không nổi!
Biết được Liên Tây Dược đã đến, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Phó bí thư tỉnh ủy Vương Phương Viên, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Đảng ủy tỉnh Thôi Thắng Quân và Bí thư Thành ủy hành phố Liêu Dương,Trương Anh Kiệt, Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp đã chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố vào lúc ba giờ chiều.
Liên tục hỏi thăm hai lần, có thể nói Lý Thư Hãn và Đằng Vũ đã rất nể mặt Liên Tây Dược. Tập đoàn Quốc tế Hoa Năng là doanh nghiệp nhà nước. Là Tổng giám đốc công ty của tập đoàn, Bí thư Đảng kiêm chủ tịch tổng giám đốc công ty điện lực quốc tế Hoa Năng, Liên Tây Dược có lẽ thuộc cấp trung ương, so với Lý Thư Hãn và Đằng Vũ là thấp hơn nửa cấp! Chỉ vì bối cảnh hơi đặc biệt, mới nhận được sự nghênh đón đã ngộ trang trọng của tỉnh Liêu Đông! Cái gọi là khuôn mặt cười, thái độ của những người bên tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Liêu Đông khiến cho sự phẫn nộ trong lòng của Liên Tây Dược giảm đi một nửa. Dù gì con trai cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa lần này cũng là chuyện ngoài ý muốn, theo cách nghĩ của y, chỉ cần địa phương tỉnh Liêu Dương xử lý tượng trưng tên cảnh sát lỗ mãn thì coi như bỏ qua chuyện này!
Sau khi tiết lô ý của mình, phản ứng của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông lý Thư Hãn khiến y hết sức bất ngờ. Nhân vật đời thứ hai xuất chúng của nhà họ Lý lại từ chối yêu cầu của y. Đúng thế. Cho dù khẩu khí của đối phương tương đối uyển chuyển và mịt mờ, nhưng lại rõ ràng biểu lộ ý từ chối. Đối với chuyện ngoài ý muốn này bày tỏ vô cùng đáng tiếc, biểu hiện lập công của anh chàng cảnh sát là sự thật không thể tranh cãi! Có công thì nên thưởng chứ không nên phạt!
Đối với thái độ của Lý Thư Hãn, ngọn lửa trong lòng của Liên Tây Dược lại dâng lên lần nữa. Ycho rằng yêu cầu nhỏ như vậy mà Lý Thư Hãn cũng không đồng ý, chẳng khác nào ỷ vào thân phận là người nhà họ Lý nên cố tình gây khó dễ cho y. Nói cách khác, đối phương có lẽ cũng chẳng coi mình ra gì!
Liên Tây Dược tức giận, sắc mặt đương nhiên là không được tốt, ngay cả lời nói cũng trở nên lạnh lùng.
Nhận thấy được Liên Tây Dược biểu lộ không vui, chủ tịch tỉnh Đằng Vũ có chút khinh thường, Liên Tây Dược dù gì cũng là một nhân vật lớn trong tập đoàn Hoa Năng, sao thái độ lại tệ đến thế? Nhưng khinh thường thì khinh thường, nhưng cơ hội tốt trước mắt thì phải nắm bắt. Do đó sau khi Lý Thư Hãn cùng những thành viên khác rời khỏi, y cố tình ở lại, sau đó giọng điệu bất lực nói:
- Chủ tịch Liên, trong chuyện này, ý kiến của tôi và bí thư Lý có nhiều điểm khác nhau, chỉ là thiểu số phải phục tùng đa số. Dù gì thì đại đa số ủy viên thường ủy đều rất tôn trọng quyết định của bí thư Lý!
Đằng Vũ nói một câu, nhằm để mình hoàn toàn không dính líu trong chuyện này. Tiện thể ngầm ám chỉ cho Liên Tây Dược biết Lý Thư Hãn nắm giữ quyền trên buổi họp, cho nên đối với kết quả trong chuyện này hoàn toàn là ý của là Lý Thư Hãn.
Từ câu nói của Đằng Vũ, y có thể hiểu được một thông tin, chính là địa phương tỉnh Liêu Đông không phải là một tấm thép bên. Hơn nữa y cũng nghe ra được ý ly gián trong lời nói của Đằng Vũ, nhưng y không quan tâm. Mục đích chủ yếu của y là phải trút giận cho con trai, nói đúng hơn là cho chính bản thân mình. Còn về việc Đằng Vũ trong lòng nghĩ thế nào thì y hoàn toàn không có hứng thú.
Sau khi đám lãnh đạo tỉnh, thành phố Lý Thư Hãn, Đằng Vũ rời khỏi, Chu Vân mới nước mắt vòng quanh nói với chồng:
- Họ có ý gì?
- Lý Thư Hãn không đồng ý xử lý tên cảnh sát đó, kêu tên cảnh sát đó đã lập công lớn, chỉ có thể thưởng không thể phạt!
Liên Tây Dược hừ một tiếng và nói.
- Vậy là Văn Chương đã oan uổng chịu viên đạn này rồi? Không ai chịu trách nhiệm về chuyện này?
Chu Vân đứng lên, nổi giận đùng đùng hỏi.
Ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề nhìn nhau, trong lòng nghĩ không phải người nhà thì không vào chung cửa. Tính cách tự bênh vực mình của chú ba và thím ba đúng là không khác đi đâu được. Chuyện của Liên Văn Chương chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chú ba và thím ba lại cứ muốn tìm mục tiêu trút giận!
- Ba mẹ tìm tên họ Lương nói với hắn là phải rời xa Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thì chuyện này con sẽ không truy cứu nữa!
Liên Văn Chương nằm trên giường bệnh đột nhiên lên tiếng. Giọng nói của gã uể oải, nhưng ánh mắt thì rất sắc!
Liên Tuyết Phi thấy đầu mình rất đau! Cái gì gọi là tà tâm bất tử thì đây chính là thế!
- Được thôi, vậy thì chúng ta giơ tay biểu quyết!
Lộ Ngọc Tuyền vô cùng tức giận cười, y rất muốn xem xem, các vị ủy viên kể cả Thôi Thắng Quân trong đó, ai dám mạo hiểm đắc tội với nhà họ Liên mà tán thành xin công cho Lương Thần. Một khi công lao của Lương Thần hoàn toàn được công nhận, vậy thì phục chức là chuyện rõ ràng. Quan trọng hơn nữa, cái họa này sẽ không thể đổ lên người đối phương! Sau khi khen thưởng xong lại đẩy trách nhiệm cho người ta, chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình!
- Chuyện nhỏ này, tôi nghĩ không cần thiết phải thảo luận trên buổi họp thường vụ?
Phó bí thư tỉnh ủy Vương Phương Viên ho nhẹ một tiếng đúng lúc. Y vốn có ý định ngồi đó mà xem phe phái của hai nhà họ Lý, Lâm tranh đấu với nhau ngư ông đắc lợi, nhưng câu nói này của Lộ Ngọc Tuyền lại khiến y không thể không đứng ra giảng hòa. Nếu thật sự phải giơ tay biểu quyết, vậy thì y nhất định phải biểu hiện thái độ, nếu vì chuyện này, cho dù là đắc tội bên nào cũng là mất nhiều được ít!
- Ý của Bí thư Vương có nghĩa là vấn đề liên quan đến đồng chí Lương Thần, chỉ cần Bí thư Thôi và Bí thư thành ủy Trương quyết định là được! Đặc biệt là về vấn đề phê chuẩn khen thưởng, chúng ta là người ngoài đừng nên xen vào chuyện nội bộ. Trong lòng bí thư Thôi chắc chắn có dự tính?
Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh mỉm cười phụ họa.
Y có cùng suy nghĩ với Vương Phương Viên, để tránh dẫn lửa thiêu thân, lập tức đá lại trái banh cho đám người Thôi Thắng Quân, dù gì cũng là chuyện của hệ thống công an, là thưởng hay phạt các người tự quyết định! Hơn nữa y cũng nhận ra, Thôi Thắng Quân đề xuất chuyện này trên cuộc họp, rõ ràng có ý dò hỏi trước khi hành động, còn Lộ Ngọc Tuyền càng có mưu toan không tốt, có ý muốn lôi kéo tất cả mọi người vào cuộc!
Trương Anh Kiệt thần sắc hơi đổi, thầm mắng một tiếng cáo già, nhưng y không nôn nóng. Theo trình tự thông thường, qui trình liên quan đến việc lập công khen thưởng của Lương Thần không cần thiết phải thông qua thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố. Chuyện phục chức, bên cục công an thành phố có thể quyết định được, còn chuyện khen thưởng, cũng như Thôi Thắng Quân nói, bản thân sở Công an tỉnh có thể định đoạt!
Cho nên Trương Anh Kiệt rất chắc chắc, trời có sụp xuống cũng có cái cao để chống đỡ, nếu cái cao đó không chống đỡ thì mọi người đều bị xui xẻo! Điểm mấu chốt của sự việc chính là thái độ của bí thư Lý đối với Lương Thần, rốt cuộc là bảo vệ hay không! Nghe lời nói vừa rồi của Thôi Thắng Quân, dường như bí thư Lý có ý bảo vệ cho Lương Thần!
- Không mau lẹ!
Một trong những ủy viên thường vụ, thiếu tướng La Tinh Hàn quân khu Liêu Đông thản nhiên nói một câu. Sau đó không nói tiếp nữa. Cũng không biết câu "Không mau lẹ!" của y là chỉ Thôi Thắng Quân, hay là chỉ Lộ Ngọc Tuyền, hay là chỉ người giảng hòa Vương Phương Viên và Lam Phúc Sinh. Hay là chỉ những người phía trên.
- Đồng chí Tinh Hàn có ý kiến gì?
Lý Thư Hãn uống ngụm trà, ánh mắt hướng về khuôn mặt đã qua trung niên nhưng khí phách anh hùng không suy giảm của La Tinh Hàn. Tuy đối phương cũng là một trong những ủy viên tỉnh, nhưng thường rất ít phát biểu ý kiến trong cuộc họp thường ủy, trường hợp chủ động mở miệng như thế này thì thật là hiếm khi gặp!
- Một chuyện rất đơn giản!
La Tinh Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Như trưởng ban Ngọc Tuyền đã nói, có công thì thưởng, có sai thì phạt. Về chuyện công hay sai, tôi nghĩ có thể coi như vừa xem là hiểu ngay! Nếu như Lương Thần là lính của đội chúng tôi, tin là với tính cách của ông Đàm, chắc chắn không cần nhiều lời, chỉ có một chữ "thưởng"
Đám người Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đoàn Liên Tùng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Lập Bản, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường hiểu ý mỉm cười. Ông Đàm mà La Tinh Hàn vừa nhắc đương nhiên là Đàm Trị Long tư lệnh quân khu tỉnh. Nửa câu sau của La Tinh Hàn có lẽ là gián tiếp phản ánh thái độ hào phóng thường ngày của tư lệnh Đàm.
Sắc mặt của Lộ Ngọc Tuyền rất khó coi. Y biết La Tinh Hàn là tuỳ việc mà xét, nhưng cũng coi như là đứng về phía họ Lý mà đứng ra phát biểu. Vì thân phận đặc biệt của La Tinh Hàn, y không tiện đấu khẩu với đối phương như đã làm với Thôi Thắng Quân!
- Đồng chí Đằng Vũ thấy sao?
Lý Thư Hãn quay đầu sang, mỉm cười hỏi ý kiến Đằng Vũ.
- Tôi tán thành ý kiến của đồng chí Phúc Sinh và đồng chí Phương Viên
Đằng Vũ sắc mặt không đổi chậm rãi nói:
- Chuyện này, để cho nội bộ hệ thống công an quyết định là được rồi, không cần thiết phải thảo luận và biểu quyết trên cuộc họp!
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Lý Thư Hãn cười cười, sau đó nhìn đảo qua các ủy viên thường vụ nói:
- Cứ vậy đi, giản tán!
Khi rời khỏi hội trường, Phó bí thư Vương Phương Viên và Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh trao đổi ánh mắt nghi hoặc. Họ không ngờ Lý Thư Hãn lại dễ dàng cho qua chuyện này! Sau đó nghĩ kỹ hơn, họ đột nhiên tỉnh ngộ. Cho dù trên buổi họp chưa đưa ra thảo luận và biểu quyết chuyên biệt, nhưng giữa trận đấu khẩu giữa Thôi Thắng Quân và Lộ Ngọc Tuyền, đã ngẫu nhiên tạo thành sư thật mà tất cả các ủy viên thường ủy cùng chứng kiến. Nếu như sở công an tỉnh có quyết định cho Lương Thân phục chức và khen thưởng, dẫn đến sự trách móc và phẫn nộ của nhà họ Liên, thì Thôi Thắng Quân hoàn toàn có thể nói, quyết định của y đã thông qua sự tán thành của phần lớn các vị ủy viên! Đến lúc đó cái họa này đương nhiên sẽ do mọi người cùng gánh vác!
Một Lý Thư Hãn đa mưu túc trí! Lam Phúc Sinh và Vương Phương Viên cùng lúc nghĩ đến, theo tình hình này suy đoán, Lý Thư Hãn thật sự có ý định bảo vệ cho Lương Thần!
Mười một giờ mười lăm phút trưa ngày hôm đó, chủ tịch tập đoàn quốc tế Hoa Năng, Liên Tây Dược và vợ là Chu Vân cùng đến bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương, lúc này Liên Văn Chương đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt trắng bệch, tình trạng vẫn đang rất suy yếu.
Nước mắt Chu Vân cứ rơi, chỉ luôn ngồi bên giường bệnh nắm tay con trai rồi không ngừng khóc.
Sắc mặt Liên Tây Dược xanh mét, trước khi đáp máy bay đến thì y đã được nghe cháu gái là Liên Tuyết Phi kể lại đại thể quá trình sự việc. Tuy thân là tổng bí thư, cha làm chủ tịch nước luôn dặn dò y không thể vì chuyện này mà giận cá chém thớt đến tỉnh địa phương, nhưng nay nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của con trai, dù thế nào thì y cũng không thể nuốt được cơn giận trong lòng.
Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề đứng một bên. Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề cũng cố tình từ thủ đô chạy đến thăm cậu anh họ vận rủi cực độ! Đối với nội tình sự việc, hai cô gái cũng được biết không ít từ chị hai Liên Tuyết Nhu. Họ không nói gì, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Lương Thận cũng thực có thể gây sức ép. Khoảng thời gian trước chuyện liên qua đến việc tranh chấp với người nước ngoài vẫn chưa kết thúc, giờ lại bị lôi kéo vào chuyện anh họ bị thương, với tính cách bao che của chú ba, đối phương lần này chắc chắn sẽ chịu không nổi!
Biết được Liên Tây Dược đã đến, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Phó bí thư tỉnh ủy Vương Phương Viên, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Đảng ủy tỉnh Thôi Thắng Quân và Bí thư Thành ủy hành phố Liêu Dương,Trương Anh Kiệt, Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp đã chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố vào lúc ba giờ chiều.
Liên tục hỏi thăm hai lần, có thể nói Lý Thư Hãn và Đằng Vũ đã rất nể mặt Liên Tây Dược. Tập đoàn Quốc tế Hoa Năng là doanh nghiệp nhà nước. Là Tổng giám đốc công ty của tập đoàn, Bí thư Đảng kiêm chủ tịch tổng giám đốc công ty điện lực quốc tế Hoa Năng, Liên Tây Dược có lẽ thuộc cấp trung ương, so với Lý Thư Hãn và Đằng Vũ là thấp hơn nửa cấp! Chỉ vì bối cảnh hơi đặc biệt, mới nhận được sự nghênh đón đã ngộ trang trọng của tỉnh Liêu Đông! Cái gọi là khuôn mặt cười, thái độ của những người bên tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Liêu Đông khiến cho sự phẫn nộ trong lòng của Liên Tây Dược giảm đi một nửa. Dù gì con trai cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa lần này cũng là chuyện ngoài ý muốn, theo cách nghĩ của y, chỉ cần địa phương tỉnh Liêu Dương xử lý tượng trưng tên cảnh sát lỗ mãn thì coi như bỏ qua chuyện này!
Sau khi tiết lô ý của mình, phản ứng của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông lý Thư Hãn khiến y hết sức bất ngờ. Nhân vật đời thứ hai xuất chúng của nhà họ Lý lại từ chối yêu cầu của y. Đúng thế. Cho dù khẩu khí của đối phương tương đối uyển chuyển và mịt mờ, nhưng lại rõ ràng biểu lộ ý từ chối. Đối với chuyện ngoài ý muốn này bày tỏ vô cùng đáng tiếc, biểu hiện lập công của anh chàng cảnh sát là sự thật không thể tranh cãi! Có công thì nên thưởng chứ không nên phạt!
Đối với thái độ của Lý Thư Hãn, ngọn lửa trong lòng của Liên Tây Dược lại dâng lên lần nữa. Ycho rằng yêu cầu nhỏ như vậy mà Lý Thư Hãn cũng không đồng ý, chẳng khác nào ỷ vào thân phận là người nhà họ Lý nên cố tình gây khó dễ cho y. Nói cách khác, đối phương có lẽ cũng chẳng coi mình ra gì!
Liên Tây Dược tức giận, sắc mặt đương nhiên là không được tốt, ngay cả lời nói cũng trở nên lạnh lùng.
Nhận thấy được Liên Tây Dược biểu lộ không vui, chủ tịch tỉnh Đằng Vũ có chút khinh thường, Liên Tây Dược dù gì cũng là một nhân vật lớn trong tập đoàn Hoa Năng, sao thái độ lại tệ đến thế? Nhưng khinh thường thì khinh thường, nhưng cơ hội tốt trước mắt thì phải nắm bắt. Do đó sau khi Lý Thư Hãn cùng những thành viên khác rời khỏi, y cố tình ở lại, sau đó giọng điệu bất lực nói:
- Chủ tịch Liên, trong chuyện này, ý kiến của tôi và bí thư Lý có nhiều điểm khác nhau, chỉ là thiểu số phải phục tùng đa số. Dù gì thì đại đa số ủy viên thường ủy đều rất tôn trọng quyết định của bí thư Lý!
Đằng Vũ nói một câu, nhằm để mình hoàn toàn không dính líu trong chuyện này. Tiện thể ngầm ám chỉ cho Liên Tây Dược biết Lý Thư Hãn nắm giữ quyền trên buổi họp, cho nên đối với kết quả trong chuyện này hoàn toàn là ý của là Lý Thư Hãn.
Từ câu nói của Đằng Vũ, y có thể hiểu được một thông tin, chính là địa phương tỉnh Liêu Đông không phải là một tấm thép bên. Hơn nữa y cũng nghe ra được ý ly gián trong lời nói của Đằng Vũ, nhưng y không quan tâm. Mục đích chủ yếu của y là phải trút giận cho con trai, nói đúng hơn là cho chính bản thân mình. Còn về việc Đằng Vũ trong lòng nghĩ thế nào thì y hoàn toàn không có hứng thú.
Sau khi đám lãnh đạo tỉnh, thành phố Lý Thư Hãn, Đằng Vũ rời khỏi, Chu Vân mới nước mắt vòng quanh nói với chồng:
- Họ có ý gì?
- Lý Thư Hãn không đồng ý xử lý tên cảnh sát đó, kêu tên cảnh sát đó đã lập công lớn, chỉ có thể thưởng không thể phạt!
Liên Tây Dược hừ một tiếng và nói.
- Vậy là Văn Chương đã oan uổng chịu viên đạn này rồi? Không ai chịu trách nhiệm về chuyện này?
Chu Vân đứng lên, nổi giận đùng đùng hỏi.
Ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề nhìn nhau, trong lòng nghĩ không phải người nhà thì không vào chung cửa. Tính cách tự bênh vực mình của chú ba và thím ba đúng là không khác đi đâu được. Chuyện của Liên Văn Chương chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chú ba và thím ba lại cứ muốn tìm mục tiêu trút giận!
- Ba mẹ tìm tên họ Lương nói với hắn là phải rời xa Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thì chuyện này con sẽ không truy cứu nữa!
Liên Văn Chương nằm trên giường bệnh đột nhiên lên tiếng. Giọng nói của gã uể oải, nhưng ánh mắt thì rất sắc!
Liên Tuyết Phi thấy đầu mình rất đau! Cái gì gọi là tà tâm bất tử thì đây chính là thế!
Bình luận facebook