Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
-Trưởng phòng, chúng em không phải là người như vậy. Anh không thể phê bình trách cứ em.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạo có chút ưu tư, Hứa Linh Linh không khỏi có chút không yên trong lòng. Cô vốn nổi danh lắm mồm ở phòng công an huyện này, không bao giờ giấu nổi chuyện gì dù là nhỏ nhất. Cho nên khi nghe Trưởng phòng Lương cam đoan, cô nhất thời không kìm nổi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình giống như bình thường.
-Tôi không phải muốn phê bình cô, chỉ là không ngờ cảnh sát nhân dân ở văn phòng công an huyện chúng ta lại có hình ảnh xấu như vậy.
Lương Thần có chút xúc động nói.
-Trưởng phòng, nếu không còn việc gì thì em xin phép.
Hứa Linh Linh đang còn muốn bảo Lương Thần ký tên nhưng xem ra tâm tư Trưởng phòng không tốt nên tạm thời chưa đề xuất yêu cầu đó.
-Ừ, cô ra ngoài đi.
Lương Thần gật đầu.
Nữ cảnh sát đi rồi, Lương Thần mất hứng ném tập tài liệu sang một bên, theo thói quen lấy thuốc ra hút. Hắn theo đề nghị của lãnh đạo Vương Văn Diệc, muốn thực hiện "Đại thảo luận, đại luyện binh", đốt lên ba đống lửa. Tuy không trông chờ vào hiệu quả rõ rệt nhưng trong lòng hắn thầm mong sẽ tạo nên tác dụng xúc tiến tích cực. Vậy mà vừa nghe nữ cảnh sát đó nói xong, hắn biết rằng hy vọng đó chỉ là vọng tưởng. Phòng công an huyện Giang Vân đã thối nát, sợ là đã có thể so với bóng đá Trung Quốc. Hắn nghĩ muốn chỉ bằng bản thân mình mà thay đổi hiện trạng này cơ bản là không thể được, cho nên hắn chỉ có thể cầu viện.
Lương Thần có thể lợi dụng những lợi thế của mình khi cầu viện về "nhà mẹ đẻ". Cho nên hắn cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, trực tiếp gọi điện thoại cho chủ quản hình sự cục công an thành phố Liêu Dương, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham.
Sau khi nghe Lương Thần giải thích rõ lời thỉnh cầu, Phó cục trưởng Triệu cười ha hả nói:
-Mới nhận chức được hai ngày, chống đỡ không nổi muốn viện binh hả?
-Một anh hùng cũng cần sự giúp đỡ; một hàng rào cũng cần ba cái cọc che lại; hoa đẹp còn muốn được lá cây che đỡ. Bên người em không có người giúp đành phải hướng "nhà mẹ đẻ há mồm"
Lương Thần không hề xấu hổ cười hì hì đáp. Hiện tại không phải là thời điểm thể hiện khí chất anh hùng. Có hậu thuẫn lại không dùng thì đó là hành vi ngu ngốc.
-Tiểu tử, cậu còn làm bộ.
Phó cục trưởng Triệu cười nói:
- Chuyện này tôi phải xin chỉ thị cục công an thành phố một chút. Tuy nhiên cá nhân tôi cảm thấy vấn đề không lớn. Ừ, cậu chờ tôi điện thoại lại nhé.
Bỏ di động xuống, Lương Thần tâm lý ổn định lại. Phó cục trưởng Triệu tuy không thể quyết định nhưng quyền đề nghị vẫn có. Hơn nữa hắn cũng hiểu được cục công an thành phố điều tạm vài người nòng cốt lại đây là chuyện không khó lắm.
Lúc chuẩn bị gọi điện, trong lòng Lương Thần đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, hắn phải giải phẫu một lần để biết được tình trạng của cục công an huyện Giang Vân từ đầu đến chân. Đương nhiên, ăn một hơi thì không thể mập mạp ngay. Hắn chuẩn bị cơ cấu tuần tự lại cho đại đội trị an, hình sự, tuần cảnh. Trong đầu hắn không thể yên tâm chọn người giúp đỡ, như vậy thì chỉ có thể hướng về phía cục công an thành phố cầu viện, điều tạm bộ phận nhân viên phong phú của mình xuống phòng công an huyện của hắn.
-Cốc, cốc, cốc.
Tiếng đập cửa một lần nữa lại vang lên. Lương Thần dụi điếu thuốc vào gạt tàn ngẩng đầu hô một tiếng:
- Mời vào.
Cửa mở, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh khuôn mặt tươi cười với vẻ cung kính xuất hiện. Khuôn mặt tươi cười dường như là cái mặt nạ chuyên môn để người ta thưởng thức, khiến cho Lương Thần trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn cũng mỉm cười, trên mặt lộ vẻ nhiệt tình, hướng về phía Chủ nhiệm Diêu nói:
- Chủ nhiệm Diêu, có việc gì sao?
-Trưởng phòng, chuyện là thế này.
Chủ nhiệm Diêu bước tới, xoay xoay người nói:
- Tôi nghe lái xe nói, ngày hôm qua sếp không muốn đi xe, bắt gã đưa xe về ga ra.
-Ồ, chỉ là tôi cảm thấy mình không thích hợp ngồi trên chiếc xe đó.
Lương Thần cười nhìn đối phương nói:
- Quy cách có vẻ rất cao, lãnh đạo huyện chắc cũng không có sự đãi ngộ đặc biệt như vậy.
-Chiếc xe này năm trước được một xí nghiệp trong huyện tài trợ. Nếu sếp không thích, phòng công an huyện còn có xe khác, chỉ có điều không tốt bằng xe này.
Diêu Kim Minh cẩn thận nói, vẻ mặt gã vẫn cung kính như cũ, trong lòng có chút đề phòng. Thấy mầm biết cây, gã thấy rõ vị Trưởng phòng trẻ tuổi này có thái độ rất đúng mực, sẽ không khó gì mà nhận ra một ít manh mối.
-Là một chiếc xe phòng công an huyện tự bỏ tiền ra mua?
Lương Thần cố ý hỏi một câu.
-Ngoại trừ ba chiếc xe được xí nghiệp đó tài trợ năm trước, còn lại thì đều do cục công an mua.
Diêu Kim Minh nghe đến đây thì nhận thấy tân Trưởng phòng dường như có ý kiến đối với xí nghiệp tài trợ kia vì thế gã thử đề nghị thăm dò:
- Có chiếc Toyota, tuy nhiên đã sử dụng hơn ba năm.
-Ừ, vậy đi.
Lương Thần gật đầu nói, nước quá trong ắt không có cá. Hắn không cần phải biến cách ăn mặc của mình thành tác phong đơn giản, chịu khổ để tạo ra hình tượng công bộc của nhân dân.
-Ba chiếc xe kia xử lý như thế nào?
Chủ nhiệm Diêu xin chỉ thị, chiếc Audi 6 và hai chiếc BMW là những chiếc xe tốt nhất của phòng, Trưởng phòng không dùng thì ai dám dùng? Chỉ có cách cứ để ở ga ra, nhưng đó cũng không phải là biện pháp hay.
-Trả lại cho xí nghiệp đó, tính chi phí hao mòn của những chiếc xe rồi thanh toán lại cho họ. Chủ nhiệm Diêu, anh xem thế nào?
Lương Thần hơi trầm ngâm, sau đó hỏi một câu.
-Biện pháp này đúng là khả thi, nhưng hiện tại tình hình tài chính của phòng công an huyện chúng ta rất căng thẳng, sợ rằng tạm thời không có tiền để trả.
Chủ nhiệm Diêu cười ảo não. Trên thực tế gã biết, phòng công an huyện nhận tài trợ của công ty tư vấn trách nhiệm hữu hạn thương mại Thanh Vân là không đúng quy định. Nhưng lúc ấy Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện Lữ Chính Xương hô mưa gọi gió, một tay che trời, nhóm trợ thủ lo nịnh bợ còn không kịp, có người nào dám đưa ra nghi ngờ.
-Chuyện này có thể từ từ, chờ ngân sách huyện cấp cho rồi nói sau.
Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
- Lần họp Đảng ủy tới, tôi sẽ bàn luận một chút về vấn đề nhận tài trợ của xí nghiệp này. Chúng ta dù sao cũng là cơ quan công an chấp pháp, đối với vấn đề nhận tài trợ mà phá lệ như thế này phải hết sức thận trọng. Chủ nhiệm Diêu, tôi nói có đúng không?
-Trưởng phòng nói đúng lắm.
Diêu Kim Minh gật đầu liên tục nói.
Từ trong phòng Trưởng phòng đi ra, Chủ nhiệm Diêu Kim Minh lập tức đi vào văn phòng Chính ủy Quách Ninh. Nữ Chính ủy đang cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn vô hồn ra khoảng không trước mặt.
Thấy Diêu Kim Minh bước vào, lông mày bà ta hơi nhíu lại, nói bằng giọng khàn khàn:
- Tiểu Trưởng phòng chúng ta có ý gì vậy?
Bà ta cố ý nhấn mạnh từ "tiểu", biểu lộ thái độ đùa cợt của mình với tân Trưởng phòng.
-Anh ta bảo trả lại chiếc xe Audi, hơn nữa còn quyết định đem trả lại ba chiếc xe mà năm trước công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân tài trợ, rồi còn định trả phí sử dụng ba chiếc xe đó cho công ty Thanh Vân coi như bồi hoàn.
Diêu Kim Minh cẩn trọng nói, gã hạ giọng:
- Cuối cùng, tôi cảm thấy Trưởng phòng Lương đối phó với vấn đề như vậy là rất tốt. Tuổi tuy còn trẻ nhưng xử lý vấn đề rất chu đáo.
-Nói như thế nào thì tiểu Trưởng phòng của chúng ta cũng là một trong mười cảnh sát nhân dân đại ưu tú và là gương anh hùng điển hình, không phải là người ngu ngốc, mà ngược lại rất kỳ lạ.
Quách Ninh ánh mắt nhìn thấu qua làn khói, chậm rãi nói:
- Tuy nhiên, tiểu Trưởng phòng chúng ta hẳn là ý thức được rất nhanh rằng không giống như việc đấu súng với năm tên tội phạm, đó là biểu hiện của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, trong quan trường là không thể thực hiện được.
-Chị hai, Trưởng phòng Lương hoàn cảnh không giống bình thường đâu. Trong phái đoàn lãnh đạo thành phố tham gia đại hội cán bộ toàn phòng công an lần trước, có vẻ có vị có quan hệ với trưởng phòng Lương. Nghe nói trưởng phòng Lương lúc ấy được điều đến Liêu Dương chính là do Bí thư ban chính trị pháp luật Thôi quyết định, tôi sợ.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Chỉ huy trung tâm Diêu Kim Minh chần chừ nói.
Với tư cách cá nhân, gã, Đặng Khánh, Ngô Quốc Hùng đều gọi Quách Ninh là chị hai, mặc dù bọn họ hơn bà ta tới mấy tuổi.
Quách Ninh cười cười, hướng về phía gã ngoắc ngón tay, vì thế Chủ nhiệm Diêu theo bản năng bước tới cạnh bà ta, thình lình nữ Chính ủy ra tay như điện, chộp lấy đũng quần gã. Tuy là mùa đông, mặc quần áo hơi dày hơn so với bình thường nhưng Chủ nhiệm Diêu không chịu nổi lực ở ngón tay của nữ Chính ủy, liền kêu lên đau đớn.
-Anh cho bà già này một chút thông minh đi chứ. Anh, Đặng Khánh, còn Ngô Quốc Hùng, người nào mông sạch sẽ? Cấp trên nếu một lần tính sổ, đến lúc đó bà già này không giúp được các người đâu.
Nữ Chính ủy nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt biến thành quỷ dạ xoa.
-Chị hai, tôi, tôi không nói gì cả.
Diêu Kim Minh quá đau đớn, hoảng sợ thốt lên.
-Về điểm này của anh thì tôi biết rõ ràng. Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng tính chuyện ôm lấy chân gã họ Lương kia. Nếu không muốn chơi đến cùng, hoặc là kéo hắn xuống nước, hoặc buộc hắn chạy lấy người, trừ hai cách đó ra không còn cách nào khác.
Quách Ninh nới tay, nhìn Diêu Kim Minh che đũng quần nói:
- Lữ Chính Xương đã xong đời rồi, Vương Vũ Trai, Tống Thanh Lâm, Hà Xuân Minh cũng đang ngồi trong trại giam, nhưng vậy thì sao? Bất kể là ai đến đây, trời Giang Vân này vĩnh viễn không thay đổi. Không tin thì chờ xem, không tới hai năm, An Kiến Quốc, Lý Minh Dương cũng sẽ biến thành Vương Vũ Trai, Tống Thanh Lâm thứ hai.
-Chị hai, lần này động tác của cấp trên cũng không ít đâu.
Chủ nhiệm Diêu đáng thương che hạ bộ, không kìm nổi đau đớn nói nhắc nhở.
-Cậu luôn gặp mưa rền gió dữ sao?
Quách Ninh nhả một ngụm khói vào mặt gã, cười khúc khích nói:
-Hôm nay, chung quy mọi việc diễn ra sẽ như dự đoán.
Nói xong bà ta vẫn không buông bàn tay đang nắm giữ hạ bộ đối phương, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên phóng đãng, bà ta đứng lên:
- Vừa rồi tôi hơi mạnh tay với anh, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Chủ nhiệm Diêu trong lòng run run, gã bỗng nhiên nhớ tới thân thể gầy gò, sắc mặt ngày càng vàng vọt kia của mình. Cho dù hắn, cả Đặng Khánh và Ngô Quốc Hùng cũng không làm cho bà ta thỏa mãn, mà Phó cục trưởng Đặng thể chất hơi kém một chút cũng đã nhanh chóng bị ra rìa.
Thời điểm Lữ Chính Xương là Trưởng phòng công an huyện, gã chỉ biết một điều, trong cục ngoài bác gái Ngô quét rác, tất cả phụ nữ đều là của Lữ Chính Xương, mà ngoại trừ Lữ Chính Xương ra, tất cả đàn ông đều là của Quách Ninh.
Tại một cơ quan chấp pháp tràn đầy không khí nghiêm túc lại che dấu sự dơ bẩn và xấu xa mà người ngoài rất khó có thể tưởng tượng ra được.
Điều này làm cho một người như gã cũng có khi cảm thấy một chút bi ai nặng nề.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạo có chút ưu tư, Hứa Linh Linh không khỏi có chút không yên trong lòng. Cô vốn nổi danh lắm mồm ở phòng công an huyện này, không bao giờ giấu nổi chuyện gì dù là nhỏ nhất. Cho nên khi nghe Trưởng phòng Lương cam đoan, cô nhất thời không kìm nổi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình giống như bình thường.
-Tôi không phải muốn phê bình cô, chỉ là không ngờ cảnh sát nhân dân ở văn phòng công an huyện chúng ta lại có hình ảnh xấu như vậy.
Lương Thần có chút xúc động nói.
-Trưởng phòng, nếu không còn việc gì thì em xin phép.
Hứa Linh Linh đang còn muốn bảo Lương Thần ký tên nhưng xem ra tâm tư Trưởng phòng không tốt nên tạm thời chưa đề xuất yêu cầu đó.
-Ừ, cô ra ngoài đi.
Lương Thần gật đầu.
Nữ cảnh sát đi rồi, Lương Thần mất hứng ném tập tài liệu sang một bên, theo thói quen lấy thuốc ra hút. Hắn theo đề nghị của lãnh đạo Vương Văn Diệc, muốn thực hiện "Đại thảo luận, đại luyện binh", đốt lên ba đống lửa. Tuy không trông chờ vào hiệu quả rõ rệt nhưng trong lòng hắn thầm mong sẽ tạo nên tác dụng xúc tiến tích cực. Vậy mà vừa nghe nữ cảnh sát đó nói xong, hắn biết rằng hy vọng đó chỉ là vọng tưởng. Phòng công an huyện Giang Vân đã thối nát, sợ là đã có thể so với bóng đá Trung Quốc. Hắn nghĩ muốn chỉ bằng bản thân mình mà thay đổi hiện trạng này cơ bản là không thể được, cho nên hắn chỉ có thể cầu viện.
Lương Thần có thể lợi dụng những lợi thế của mình khi cầu viện về "nhà mẹ đẻ". Cho nên hắn cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, trực tiếp gọi điện thoại cho chủ quản hình sự cục công an thành phố Liêu Dương, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham.
Sau khi nghe Lương Thần giải thích rõ lời thỉnh cầu, Phó cục trưởng Triệu cười ha hả nói:
-Mới nhận chức được hai ngày, chống đỡ không nổi muốn viện binh hả?
-Một anh hùng cũng cần sự giúp đỡ; một hàng rào cũng cần ba cái cọc che lại; hoa đẹp còn muốn được lá cây che đỡ. Bên người em không có người giúp đành phải hướng "nhà mẹ đẻ há mồm"
Lương Thần không hề xấu hổ cười hì hì đáp. Hiện tại không phải là thời điểm thể hiện khí chất anh hùng. Có hậu thuẫn lại không dùng thì đó là hành vi ngu ngốc.
-Tiểu tử, cậu còn làm bộ.
Phó cục trưởng Triệu cười nói:
- Chuyện này tôi phải xin chỉ thị cục công an thành phố một chút. Tuy nhiên cá nhân tôi cảm thấy vấn đề không lớn. Ừ, cậu chờ tôi điện thoại lại nhé.
Bỏ di động xuống, Lương Thần tâm lý ổn định lại. Phó cục trưởng Triệu tuy không thể quyết định nhưng quyền đề nghị vẫn có. Hơn nữa hắn cũng hiểu được cục công an thành phố điều tạm vài người nòng cốt lại đây là chuyện không khó lắm.
Lúc chuẩn bị gọi điện, trong lòng Lương Thần đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, hắn phải giải phẫu một lần để biết được tình trạng của cục công an huyện Giang Vân từ đầu đến chân. Đương nhiên, ăn một hơi thì không thể mập mạp ngay. Hắn chuẩn bị cơ cấu tuần tự lại cho đại đội trị an, hình sự, tuần cảnh. Trong đầu hắn không thể yên tâm chọn người giúp đỡ, như vậy thì chỉ có thể hướng về phía cục công an thành phố cầu viện, điều tạm bộ phận nhân viên phong phú của mình xuống phòng công an huyện của hắn.
-Cốc, cốc, cốc.
Tiếng đập cửa một lần nữa lại vang lên. Lương Thần dụi điếu thuốc vào gạt tàn ngẩng đầu hô một tiếng:
- Mời vào.
Cửa mở, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh khuôn mặt tươi cười với vẻ cung kính xuất hiện. Khuôn mặt tươi cười dường như là cái mặt nạ chuyên môn để người ta thưởng thức, khiến cho Lương Thần trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn cũng mỉm cười, trên mặt lộ vẻ nhiệt tình, hướng về phía Chủ nhiệm Diêu nói:
- Chủ nhiệm Diêu, có việc gì sao?
-Trưởng phòng, chuyện là thế này.
Chủ nhiệm Diêu bước tới, xoay xoay người nói:
- Tôi nghe lái xe nói, ngày hôm qua sếp không muốn đi xe, bắt gã đưa xe về ga ra.
-Ồ, chỉ là tôi cảm thấy mình không thích hợp ngồi trên chiếc xe đó.
Lương Thần cười nhìn đối phương nói:
- Quy cách có vẻ rất cao, lãnh đạo huyện chắc cũng không có sự đãi ngộ đặc biệt như vậy.
-Chiếc xe này năm trước được một xí nghiệp trong huyện tài trợ. Nếu sếp không thích, phòng công an huyện còn có xe khác, chỉ có điều không tốt bằng xe này.
Diêu Kim Minh cẩn thận nói, vẻ mặt gã vẫn cung kính như cũ, trong lòng có chút đề phòng. Thấy mầm biết cây, gã thấy rõ vị Trưởng phòng trẻ tuổi này có thái độ rất đúng mực, sẽ không khó gì mà nhận ra một ít manh mối.
-Là một chiếc xe phòng công an huyện tự bỏ tiền ra mua?
Lương Thần cố ý hỏi một câu.
-Ngoại trừ ba chiếc xe được xí nghiệp đó tài trợ năm trước, còn lại thì đều do cục công an mua.
Diêu Kim Minh nghe đến đây thì nhận thấy tân Trưởng phòng dường như có ý kiến đối với xí nghiệp tài trợ kia vì thế gã thử đề nghị thăm dò:
- Có chiếc Toyota, tuy nhiên đã sử dụng hơn ba năm.
-Ừ, vậy đi.
Lương Thần gật đầu nói, nước quá trong ắt không có cá. Hắn không cần phải biến cách ăn mặc của mình thành tác phong đơn giản, chịu khổ để tạo ra hình tượng công bộc của nhân dân.
-Ba chiếc xe kia xử lý như thế nào?
Chủ nhiệm Diêu xin chỉ thị, chiếc Audi 6 và hai chiếc BMW là những chiếc xe tốt nhất của phòng, Trưởng phòng không dùng thì ai dám dùng? Chỉ có cách cứ để ở ga ra, nhưng đó cũng không phải là biện pháp hay.
-Trả lại cho xí nghiệp đó, tính chi phí hao mòn của những chiếc xe rồi thanh toán lại cho họ. Chủ nhiệm Diêu, anh xem thế nào?
Lương Thần hơi trầm ngâm, sau đó hỏi một câu.
-Biện pháp này đúng là khả thi, nhưng hiện tại tình hình tài chính của phòng công an huyện chúng ta rất căng thẳng, sợ rằng tạm thời không có tiền để trả.
Chủ nhiệm Diêu cười ảo não. Trên thực tế gã biết, phòng công an huyện nhận tài trợ của công ty tư vấn trách nhiệm hữu hạn thương mại Thanh Vân là không đúng quy định. Nhưng lúc ấy Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện Lữ Chính Xương hô mưa gọi gió, một tay che trời, nhóm trợ thủ lo nịnh bợ còn không kịp, có người nào dám đưa ra nghi ngờ.
-Chuyện này có thể từ từ, chờ ngân sách huyện cấp cho rồi nói sau.
Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
- Lần họp Đảng ủy tới, tôi sẽ bàn luận một chút về vấn đề nhận tài trợ của xí nghiệp này. Chúng ta dù sao cũng là cơ quan công an chấp pháp, đối với vấn đề nhận tài trợ mà phá lệ như thế này phải hết sức thận trọng. Chủ nhiệm Diêu, tôi nói có đúng không?
-Trưởng phòng nói đúng lắm.
Diêu Kim Minh gật đầu liên tục nói.
Từ trong phòng Trưởng phòng đi ra, Chủ nhiệm Diêu Kim Minh lập tức đi vào văn phòng Chính ủy Quách Ninh. Nữ Chính ủy đang cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn vô hồn ra khoảng không trước mặt.
Thấy Diêu Kim Minh bước vào, lông mày bà ta hơi nhíu lại, nói bằng giọng khàn khàn:
- Tiểu Trưởng phòng chúng ta có ý gì vậy?
Bà ta cố ý nhấn mạnh từ "tiểu", biểu lộ thái độ đùa cợt của mình với tân Trưởng phòng.
-Anh ta bảo trả lại chiếc xe Audi, hơn nữa còn quyết định đem trả lại ba chiếc xe mà năm trước công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân tài trợ, rồi còn định trả phí sử dụng ba chiếc xe đó cho công ty Thanh Vân coi như bồi hoàn.
Diêu Kim Minh cẩn trọng nói, gã hạ giọng:
- Cuối cùng, tôi cảm thấy Trưởng phòng Lương đối phó với vấn đề như vậy là rất tốt. Tuổi tuy còn trẻ nhưng xử lý vấn đề rất chu đáo.
-Nói như thế nào thì tiểu Trưởng phòng của chúng ta cũng là một trong mười cảnh sát nhân dân đại ưu tú và là gương anh hùng điển hình, không phải là người ngu ngốc, mà ngược lại rất kỳ lạ.
Quách Ninh ánh mắt nhìn thấu qua làn khói, chậm rãi nói:
- Tuy nhiên, tiểu Trưởng phòng chúng ta hẳn là ý thức được rất nhanh rằng không giống như việc đấu súng với năm tên tội phạm, đó là biểu hiện của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, trong quan trường là không thể thực hiện được.
-Chị hai, Trưởng phòng Lương hoàn cảnh không giống bình thường đâu. Trong phái đoàn lãnh đạo thành phố tham gia đại hội cán bộ toàn phòng công an lần trước, có vẻ có vị có quan hệ với trưởng phòng Lương. Nghe nói trưởng phòng Lương lúc ấy được điều đến Liêu Dương chính là do Bí thư ban chính trị pháp luật Thôi quyết định, tôi sợ.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Chỉ huy trung tâm Diêu Kim Minh chần chừ nói.
Với tư cách cá nhân, gã, Đặng Khánh, Ngô Quốc Hùng đều gọi Quách Ninh là chị hai, mặc dù bọn họ hơn bà ta tới mấy tuổi.
Quách Ninh cười cười, hướng về phía gã ngoắc ngón tay, vì thế Chủ nhiệm Diêu theo bản năng bước tới cạnh bà ta, thình lình nữ Chính ủy ra tay như điện, chộp lấy đũng quần gã. Tuy là mùa đông, mặc quần áo hơi dày hơn so với bình thường nhưng Chủ nhiệm Diêu không chịu nổi lực ở ngón tay của nữ Chính ủy, liền kêu lên đau đớn.
-Anh cho bà già này một chút thông minh đi chứ. Anh, Đặng Khánh, còn Ngô Quốc Hùng, người nào mông sạch sẽ? Cấp trên nếu một lần tính sổ, đến lúc đó bà già này không giúp được các người đâu.
Nữ Chính ủy nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt biến thành quỷ dạ xoa.
-Chị hai, tôi, tôi không nói gì cả.
Diêu Kim Minh quá đau đớn, hoảng sợ thốt lên.
-Về điểm này của anh thì tôi biết rõ ràng. Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng tính chuyện ôm lấy chân gã họ Lương kia. Nếu không muốn chơi đến cùng, hoặc là kéo hắn xuống nước, hoặc buộc hắn chạy lấy người, trừ hai cách đó ra không còn cách nào khác.
Quách Ninh nới tay, nhìn Diêu Kim Minh che đũng quần nói:
- Lữ Chính Xương đã xong đời rồi, Vương Vũ Trai, Tống Thanh Lâm, Hà Xuân Minh cũng đang ngồi trong trại giam, nhưng vậy thì sao? Bất kể là ai đến đây, trời Giang Vân này vĩnh viễn không thay đổi. Không tin thì chờ xem, không tới hai năm, An Kiến Quốc, Lý Minh Dương cũng sẽ biến thành Vương Vũ Trai, Tống Thanh Lâm thứ hai.
-Chị hai, lần này động tác của cấp trên cũng không ít đâu.
Chủ nhiệm Diêu đáng thương che hạ bộ, không kìm nổi đau đớn nói nhắc nhở.
-Cậu luôn gặp mưa rền gió dữ sao?
Quách Ninh nhả một ngụm khói vào mặt gã, cười khúc khích nói:
-Hôm nay, chung quy mọi việc diễn ra sẽ như dự đoán.
Nói xong bà ta vẫn không buông bàn tay đang nắm giữ hạ bộ đối phương, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên phóng đãng, bà ta đứng lên:
- Vừa rồi tôi hơi mạnh tay với anh, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Chủ nhiệm Diêu trong lòng run run, gã bỗng nhiên nhớ tới thân thể gầy gò, sắc mặt ngày càng vàng vọt kia của mình. Cho dù hắn, cả Đặng Khánh và Ngô Quốc Hùng cũng không làm cho bà ta thỏa mãn, mà Phó cục trưởng Đặng thể chất hơi kém một chút cũng đã nhanh chóng bị ra rìa.
Thời điểm Lữ Chính Xương là Trưởng phòng công an huyện, gã chỉ biết một điều, trong cục ngoài bác gái Ngô quét rác, tất cả phụ nữ đều là của Lữ Chính Xương, mà ngoại trừ Lữ Chính Xương ra, tất cả đàn ông đều là của Quách Ninh.
Tại một cơ quan chấp pháp tràn đầy không khí nghiêm túc lại che dấu sự dơ bẩn và xấu xa mà người ngoài rất khó có thể tưởng tượng ra được.
Điều này làm cho một người như gã cũng có khi cảm thấy một chút bi ai nặng nề.
Bình luận facebook