Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Hương thơm trên cơ thể mềm mại của cô gái làm Lương Thần trong lòng chan chứa cảm giác thỏa mãn, thanh tĩnh không màng danh lợi. Đối với cô gái này hắn không hề muốn rời xa.
Diệp Thanh Oánh hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Lương Thần, vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực hắn. Hơi thở quen thuộc mà một tuần nay cô không có và nhớ nhung nay đã trở lại. Cảm giác người yêu trở lại thật là hạnh phúc.
Cả hai người không ai nói chuyện, chỉ dùng những cử động thân mật âu yếm nhau để biểu lộ tình cảm. Văn phòng yên ắng, khiến cho hai người ôm nhau có thể nghe được rõ ràng nhịp đập của đối phương.
Cửa phòng làm việc không hề được báo trước mà bị đẩy ra. Một cô gái đeo kính nhanh chóng bước vào, lập tức chứng kiến một cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng ngây người.
Nhận thấy có người bước vào, Diệp Thanh Oánh như người tỉnh mộng, rời khỏi ngực Lương Thần, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vào cô gái đeo kính nói:
- Tiểu Đào, có chuyện gì sao?
- Rất xin lỗi, chị Oánh Oánh, em không biết là bạn trai chị đến.
Tiểu Đào hướng đôi kính về phía Thanh Oánh. Biết mình quấy rầy người ta thật không đúng lúc, vẻ mặt không khỏi áy náy, nói:
- Em không có chuyện gì cả, mọi người cứ tiếp tục.
Nói xong cô hoang mang bước ra cửa, đóng mạnh cửa lại.
- Chúng ta tiếp tục.
Lương Thần mỉm cười, bước tới hai bước ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái. Cô gái mặc đồ trắng, đôi mắt sáng trong, khuôn mặt đỏ ửng, có vẻ rất ngượng ngùng khiến Lương Thần không khỏi nhớ tới một câu thơ: "Cô gái cúi đầu e lệ, thẹn thùng như đóa sen không thắng được gió lạnh".
- Không được.
Thanh Oánh nhẹ nhàng đẩy tay ra, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của hắn, nhỏ giọng nói:
- Em đi xin phép rồi chúng ta về nhà.
- Về nhà tiếp tục nhé?
Lương Thần cười xấu xa hỏi.
- Không thèm chơi với anh, đồ đểu.
Diệp Thanh Oánh trừng mắt nhìn hắn, một lần nữa lại rời khỏi ngực Lương Thần. Cô đi đến giá áo quần lấy áo khoác lông màu trắng rồi quay lại thúc hắn:
- Đi mau.
Lái xe Tiền Tiểu Ngũ đợi ở dưới lầu hơn mười phút, rốt cục thấy Trưởng phòng từ trong cao ốc đi ra, sánh vai với một cô gái mặc áo khoác lông màu trắng. Y vội vàng xuống xe, ân cần mở cửa xe đằng sau ra. Khi ánh mắt y chạm phải khuôn mặt cô gái, thân thể y không khỏi cứng đờ, miệng há hốc.
Y chỉ có thể nói một chữ "đẹp", hai chữ "xinh đẹp", ba chữ "rất xinh đẹp". Tiền Tiểu Ngũ trong nháy mắt mất hết sinh lực, trong đầu nhớ lại từ ngữ dùng để biểu đạt vẻ đẹp của cô gái. Cuối cùng, sau một lúc lâu, y chỉ có thể cảm thấy vẻ đẹp này đại diện cho mọi cái đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Y thật vất vả để lấy lại tinh thần, vừa quay đầu, đã gặp phải ánh mắt cười như không của Trưởng phòng, y không khỏi lạnh người, thầm mắng mình hồ đồ. Cô gái này rõ ràng chính là bạn gái Trưởng phòng. Y thật ngốc mới ngây ngô nhìn người ta chằm chằm như thế. Xem ra đã làm Trưởng phòng mất hứng, chắc bát cơm của mình mất quá.
- Đây là lái xe của anh, anh Tiền.
Lương Thần cười giới thiệu. Đối phương mở cửa xe cho hắn tuổi chừng trung niên. Tuy nói không nhiều nhưng xem ra Lương Thần cũng vừa lòng với y.
- Anh Tiền, xin chào.
Diệp Thanh Oánh lễ phép mỉm cười nói.
- Không dám, không dám, cứ gọi tôi là lái xe Tiền được rồi.
Tiền Tiểu Ngũ hai tay duỗi thẳng, muốn vui đùa nhưng không được. Thân phận người ta là gì, còn thân phận mình là gì, nào dám để đối phương gọi là anh. Nhưng nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười, y trong lòng cũng thấy phấn chấn. Hóa ra bạn gái Trưởng phòng xinh đẹp như vậy.
Trên xe, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh ngồi ở ghế sau. Lương Thần âm thầm giơ tay qua nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái giữ trong lòng bàn tay mình. Diệp Thanh Oánh mặt đỏ ửng, giả vờ rút tay ra một chút, sau đó để yên. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, tùy ý biểu hiện tình cảm trong lòng.
Trở lại khu chung cư Hoa Sen quen thuộc, lúc này đã là bốn giờ chiều ngày chủ nhật, Lương Thần bảo lái xe Tiền trở về. Bước vào trong phòng đã được mở điều hòa, hắn cảm nhận được ngay không khí ấm áp. Chỉ mới rời khỏi đây bảy ngày nhưng hắn lại có cảm giác lâu như đã nhiều năm.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đều chưa về. Nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hơn nửa giờ là đến giờ tan tầm, Lương Thần cởi áo khoác ra ngồi xuống ghế. Một lát sau, Diệp Thanh Oánh vào phòng ngủ thay áo quần ở nhà bước ra.
- Em đi rửa rau, chờ mẹ về nấu cơm.
Diệp Thanh Oánh dịu dàng nói, sau đó xoay người đi xuống bếp.
- Không vội, còn sớm mà.
Lương Thần đứng dậy giữ chặt tay cô gái, nhẹ nhàng kéo thân hình mềm mại của cô vào ngực mình.
- Anh làm gì vậy?
Diệp Thanh Oánh hờn dỗi nói. Cô bỗng nhớ tới câu nói của hắn "Về nhà tiếp tục nhé" mà không khỏi đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy dụa đứng lên.
- Chỉ ôm một chút thôi mà.
Lương Thần hạ giọng nói nhỏ vào tai cô gái. Trên thực tế từ khi vào nhà họ Diệp, hắn và Diệp Thanh Oánh cũng không có nhiều thời gian cùng nhau. Đại đa số đều có mặt Diệp Tử Thanh, thậm chí đôi khi còn có cả Vương Phỉ Hạm.
Lâm Tử Hiên cho hắn thời hạn là đúng lễ tình nhân mười bốn tháng hai, mà cách lúc này chỉ là hơn nửa tháng. Hắn biết nếu muốn ngày nào đó thực hiện mục đích kia, nhất định phải khiến cho tình cảm giữa hai người có tiến triển. Hắn rất hổ thẹn vì mục đích và động cơ của mình lại có sự tính toán hiệu quả và lợi ích trong đó nhưng hắn lại không được lựa chọn. Hắn không muốn mất Diệp Thanh Oánh, lại vừa muốn có sự nghiệp nên gửi gắm hy vọng vào lời hứa hẹn của Lâm Tử Hiên. Ván bài này rất nguy hiểm, nhưng hắn đã đi đến bước này thì không thể không đánh cuộc.
Diệp Thanh Oánh để mặc cho hắn tùy ý ôm, nghe tiếng đập mạnh trong lồng ngực hắn, nhịp đập trái tim cô dường như cũng cộng hưởng theo. Trái với lúc ở văn phòng, đây là nhà cô, là nơi quen thuộc với cô, an toàn, không cần lo lắng bị người khác bắt gặp nên cô ngầm đồng ý để cho hắn có những động tác thân mật.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, tim Diệp Thanh Oánh dường như đập nhanh hơn. Cô cảm thấy dường như môi Lương Thần càng ngày càng gần má cô. Cô loáng thoáng hiểu được ý đồ của hắn nên trong lòng không khỏi vừa thẹn thùng vừa hoảng hốt.
Không hề đoán trước, Lương Thần nhẹ nhàng hôn vào môi cô gái.
Chợt nghe một tiếng nói duyên dáng:
- A.
Thân thể mềm mại của Diệp Thanh Oánh run lên, phản xạ có điều kiện khiến mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đẹp lộ vẻ hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Lương Thần.
Lương Thần giơ tay đỡ lấy vai Diệp Thanh Oánh, đôi mắt rực lửa nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô gái. Hắn chậm rãi cúi đầu, hướng về hai bờ môi ướt át của cô gái hôn tới.
Môi Lương Thần chạm phải vị ngọt ngào thơm tho, nhưng hương thơm không phải từ môi cô gái mà từ cánh tay trắng của cô.
Tay cô đang nhẹ nhàng cản trở hắn, hàm răng Diệp Thanh Oánh khẽ cắn vào môi, đôi mắt đẹp nhìn đối phương một hồi lâu rồi mới nói:
- Thần, anh nói cho em biết, giữa chị Tử Thanh và em, rốt cuộc anh thích ai?
Ở thời khắc này, ý nghĩ bên trong của Lương Thần lập tức trống rỗng.
Diệp Thanh Oánh hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Lương Thần, vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực hắn. Hơi thở quen thuộc mà một tuần nay cô không có và nhớ nhung nay đã trở lại. Cảm giác người yêu trở lại thật là hạnh phúc.
Cả hai người không ai nói chuyện, chỉ dùng những cử động thân mật âu yếm nhau để biểu lộ tình cảm. Văn phòng yên ắng, khiến cho hai người ôm nhau có thể nghe được rõ ràng nhịp đập của đối phương.
Cửa phòng làm việc không hề được báo trước mà bị đẩy ra. Một cô gái đeo kính nhanh chóng bước vào, lập tức chứng kiến một cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng ngây người.
Nhận thấy có người bước vào, Diệp Thanh Oánh như người tỉnh mộng, rời khỏi ngực Lương Thần, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vào cô gái đeo kính nói:
- Tiểu Đào, có chuyện gì sao?
- Rất xin lỗi, chị Oánh Oánh, em không biết là bạn trai chị đến.
Tiểu Đào hướng đôi kính về phía Thanh Oánh. Biết mình quấy rầy người ta thật không đúng lúc, vẻ mặt không khỏi áy náy, nói:
- Em không có chuyện gì cả, mọi người cứ tiếp tục.
Nói xong cô hoang mang bước ra cửa, đóng mạnh cửa lại.
- Chúng ta tiếp tục.
Lương Thần mỉm cười, bước tới hai bước ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái. Cô gái mặc đồ trắng, đôi mắt sáng trong, khuôn mặt đỏ ửng, có vẻ rất ngượng ngùng khiến Lương Thần không khỏi nhớ tới một câu thơ: "Cô gái cúi đầu e lệ, thẹn thùng như đóa sen không thắng được gió lạnh".
- Không được.
Thanh Oánh nhẹ nhàng đẩy tay ra, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của hắn, nhỏ giọng nói:
- Em đi xin phép rồi chúng ta về nhà.
- Về nhà tiếp tục nhé?
Lương Thần cười xấu xa hỏi.
- Không thèm chơi với anh, đồ đểu.
Diệp Thanh Oánh trừng mắt nhìn hắn, một lần nữa lại rời khỏi ngực Lương Thần. Cô đi đến giá áo quần lấy áo khoác lông màu trắng rồi quay lại thúc hắn:
- Đi mau.
Lái xe Tiền Tiểu Ngũ đợi ở dưới lầu hơn mười phút, rốt cục thấy Trưởng phòng từ trong cao ốc đi ra, sánh vai với một cô gái mặc áo khoác lông màu trắng. Y vội vàng xuống xe, ân cần mở cửa xe đằng sau ra. Khi ánh mắt y chạm phải khuôn mặt cô gái, thân thể y không khỏi cứng đờ, miệng há hốc.
Y chỉ có thể nói một chữ "đẹp", hai chữ "xinh đẹp", ba chữ "rất xinh đẹp". Tiền Tiểu Ngũ trong nháy mắt mất hết sinh lực, trong đầu nhớ lại từ ngữ dùng để biểu đạt vẻ đẹp của cô gái. Cuối cùng, sau một lúc lâu, y chỉ có thể cảm thấy vẻ đẹp này đại diện cho mọi cái đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Y thật vất vả để lấy lại tinh thần, vừa quay đầu, đã gặp phải ánh mắt cười như không của Trưởng phòng, y không khỏi lạnh người, thầm mắng mình hồ đồ. Cô gái này rõ ràng chính là bạn gái Trưởng phòng. Y thật ngốc mới ngây ngô nhìn người ta chằm chằm như thế. Xem ra đã làm Trưởng phòng mất hứng, chắc bát cơm của mình mất quá.
- Đây là lái xe của anh, anh Tiền.
Lương Thần cười giới thiệu. Đối phương mở cửa xe cho hắn tuổi chừng trung niên. Tuy nói không nhiều nhưng xem ra Lương Thần cũng vừa lòng với y.
- Anh Tiền, xin chào.
Diệp Thanh Oánh lễ phép mỉm cười nói.
- Không dám, không dám, cứ gọi tôi là lái xe Tiền được rồi.
Tiền Tiểu Ngũ hai tay duỗi thẳng, muốn vui đùa nhưng không được. Thân phận người ta là gì, còn thân phận mình là gì, nào dám để đối phương gọi là anh. Nhưng nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười, y trong lòng cũng thấy phấn chấn. Hóa ra bạn gái Trưởng phòng xinh đẹp như vậy.
Trên xe, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh ngồi ở ghế sau. Lương Thần âm thầm giơ tay qua nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái giữ trong lòng bàn tay mình. Diệp Thanh Oánh mặt đỏ ửng, giả vờ rút tay ra một chút, sau đó để yên. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, tùy ý biểu hiện tình cảm trong lòng.
Trở lại khu chung cư Hoa Sen quen thuộc, lúc này đã là bốn giờ chiều ngày chủ nhật, Lương Thần bảo lái xe Tiền trở về. Bước vào trong phòng đã được mở điều hòa, hắn cảm nhận được ngay không khí ấm áp. Chỉ mới rời khỏi đây bảy ngày nhưng hắn lại có cảm giác lâu như đã nhiều năm.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đều chưa về. Nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hơn nửa giờ là đến giờ tan tầm, Lương Thần cởi áo khoác ra ngồi xuống ghế. Một lát sau, Diệp Thanh Oánh vào phòng ngủ thay áo quần ở nhà bước ra.
- Em đi rửa rau, chờ mẹ về nấu cơm.
Diệp Thanh Oánh dịu dàng nói, sau đó xoay người đi xuống bếp.
- Không vội, còn sớm mà.
Lương Thần đứng dậy giữ chặt tay cô gái, nhẹ nhàng kéo thân hình mềm mại của cô vào ngực mình.
- Anh làm gì vậy?
Diệp Thanh Oánh hờn dỗi nói. Cô bỗng nhớ tới câu nói của hắn "Về nhà tiếp tục nhé" mà không khỏi đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy dụa đứng lên.
- Chỉ ôm một chút thôi mà.
Lương Thần hạ giọng nói nhỏ vào tai cô gái. Trên thực tế từ khi vào nhà họ Diệp, hắn và Diệp Thanh Oánh cũng không có nhiều thời gian cùng nhau. Đại đa số đều có mặt Diệp Tử Thanh, thậm chí đôi khi còn có cả Vương Phỉ Hạm.
Lâm Tử Hiên cho hắn thời hạn là đúng lễ tình nhân mười bốn tháng hai, mà cách lúc này chỉ là hơn nửa tháng. Hắn biết nếu muốn ngày nào đó thực hiện mục đích kia, nhất định phải khiến cho tình cảm giữa hai người có tiến triển. Hắn rất hổ thẹn vì mục đích và động cơ của mình lại có sự tính toán hiệu quả và lợi ích trong đó nhưng hắn lại không được lựa chọn. Hắn không muốn mất Diệp Thanh Oánh, lại vừa muốn có sự nghiệp nên gửi gắm hy vọng vào lời hứa hẹn của Lâm Tử Hiên. Ván bài này rất nguy hiểm, nhưng hắn đã đi đến bước này thì không thể không đánh cuộc.
Diệp Thanh Oánh để mặc cho hắn tùy ý ôm, nghe tiếng đập mạnh trong lồng ngực hắn, nhịp đập trái tim cô dường như cũng cộng hưởng theo. Trái với lúc ở văn phòng, đây là nhà cô, là nơi quen thuộc với cô, an toàn, không cần lo lắng bị người khác bắt gặp nên cô ngầm đồng ý để cho hắn có những động tác thân mật.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, tim Diệp Thanh Oánh dường như đập nhanh hơn. Cô cảm thấy dường như môi Lương Thần càng ngày càng gần má cô. Cô loáng thoáng hiểu được ý đồ của hắn nên trong lòng không khỏi vừa thẹn thùng vừa hoảng hốt.
Không hề đoán trước, Lương Thần nhẹ nhàng hôn vào môi cô gái.
Chợt nghe một tiếng nói duyên dáng:
- A.
Thân thể mềm mại của Diệp Thanh Oánh run lên, phản xạ có điều kiện khiến mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đẹp lộ vẻ hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Lương Thần.
Lương Thần giơ tay đỡ lấy vai Diệp Thanh Oánh, đôi mắt rực lửa nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô gái. Hắn chậm rãi cúi đầu, hướng về hai bờ môi ướt át của cô gái hôn tới.
Môi Lương Thần chạm phải vị ngọt ngào thơm tho, nhưng hương thơm không phải từ môi cô gái mà từ cánh tay trắng của cô.
Tay cô đang nhẹ nhàng cản trở hắn, hàm răng Diệp Thanh Oánh khẽ cắn vào môi, đôi mắt đẹp nhìn đối phương một hồi lâu rồi mới nói:
- Thần, anh nói cho em biết, giữa chị Tử Thanh và em, rốt cuộc anh thích ai?
Ở thời khắc này, ý nghĩ bên trong của Lương Thần lập tức trống rỗng.
Bình luận facebook