• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quan Lộ Trầm Luân (1 Viewer)

  • Chương 244

  • Tôi không hiểu bà nói gì!



Trưởng phòng Lương bị quấy rầy giấc ngủ đang hết sức khó chịu, giận dữ quát lớn. Khi hắn chuẩn bị cúp điện thoại thì chợt nghe thấy tiếng người nỉ non bên cạnh mình:


- Đừng làm ồn. Người ta buồn ngủ chết đi được.


Lương Thần quay đầu theo bản năng, nhìn thấy phóng viên Liên ngủ giống như gốc cây Hải Đường đang quấn lấy thân thể hắn, khuôn mặt đỏ bừng vô cùng mãn nguyện đang gối lên vai hắn, trên khóe môi đỏ mọng còn thấp thoáng thấy được vệt nước lấp lánh.


Lương Thần lập tức giật mình hồn bay phách lạc. Phật Tổ, Thượng Đế, Thánh A La ơi, cô gái này ở trên giường hắn từ lúc nào? Hắn nhìn kỹ lại chiếc điện thoại trong tay. Quả nhiên là một cái di động màu tím xinh xắn của nữ. Chỉ có điều hắn vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng căn bản không để ý đến chuyện này!


- Tuyết Phi đang ở bên cạnh cậu đúng không? Cậu đưa máy cho nó đi!


Giọng nữ trong di động chậm lại, nhưng Lương Thần vẫn nghe được rõ ràng đối phương đang cố nén tức giận. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Người gọi điện thoại rõ ràng là mẹ của Liên Tuyết Phi, mà hiện giờ, đối phương nhất định là đang nghi ngờ hắn và Liên Tuyết Phi có quan hệ không minh bạch.


Hỏng rồi, chuyện này dù có mấy cái miệng cũng không thể giải thích!


- Khụ, phóng viên Liên không ở đây. Hôm qua cô ấy không cẩn thận đánh rơi di động, tôi hôm nay đang định trả lại cho cô ấy!


Lương Thần cái khó ló cái khôn, dự định nói dối để vượt qua chuyện này.


- Đừng nói dối, giọng của con gái tôi tôi còn không nghe ra hay sao? Đưa điện thoại cho nó đi, nhanh lên!


Giọng nói trong di động lại đẩy cao lên, khiến Lương Thần nghe xong trong lòng run sợ một hồi.


- Đưa cho tôi đi!


Từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ, Lương Thần nhấc đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi. Cô vươn tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Lương Thần. Phóng viên Liên không chút bối rối nói với người mẹ đang ở thủ đô xa xôi:


- Mẹ, là con đây, mẹ tìm con có chuyện gì?


Lương Thần đứng dậy định ra ngoài, nhưng thình lình lại bị toàn bộ thân thể mềm mại của phóng viên Liên đang gọi điện thoại giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn. Trên mặt Liên Tuyết Phi lộ ra một nụ cười thần bí, giơ ngón tay trỏ về phía Lương Thần lắc lắc, ra hiệu đối phương không thể đi.


- Phi Phi, người đàn ông kia là ai? Sao con lại trở nên như vậy? Học những đứa con gái không đứng đắn, đi chung chạ ở bên ngoài?


Hai người gần như là mặt sát mặt, bởi vậy Lương Thần có thể nghe rõ tiếng nói trong điện thoại di động.


- Vậy thì có làm sao? Hồ Kiệt Minh có thể nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn con thì không thể thỉnh thoảng tìm một tên công tử bột để chơi hay sao?


Liên Tuyết Phi dùng giọng điệu ngả ngớn trả lời. Đôi mắt đẹp tinh quái nhìn người đàn ông dưới thân mình, đôi môi đỏ mọng thản nhiên cười.


Tôi là trai tân! Lương Thần nổi giận, giơ tay vỗ một cái bốp vào mông đối phương. Á! Phóng viên Liên bất ngờ không kịp đề phòng bị đau kêu lên một tiếng, nhìn Lương Thần bằng đôi mắt đẹp có đến bảy phần giận dữ, lại còn có cả ba phần đãng ý.


- Phi Phi, con nói gì vậy? Đàn ông thỉnh thoảng có chơi bời bên ngoài thì cũng không phải là nghiêm túc. Con là người vợ trên pháp luật của Kiệt Minh, là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh nó, những đứa con gái khác căn bản không thể uy hiếp được vị trí của con!


Người mẹ trong di động quả nhiên đã nghe được tiếng "Bốp!" giòn vang và tiếng kêu của con gái, trong lòng lập tức nảy sinh liên tưởng. Bà không khỏi sợ hãi tên đàn ông lớn mật và đứa con gái phóng đãng. Giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc:


- Phi Phi, con không thể tiếp tục ở lại Liêu Dương, con phải quay về thủ đô ngay lập tức!


- Con cũng gặp dịp thì chơi thôi, căn bản con cũng không nghiêm túc!


Liên Tuyết Phi dùng giọng điệu châm chọc đáp:


- Ai muốn có vị trí tốt kia cũng được, dù sao con cũng không quan tâm! Con sẽ không quay về thủ đô đâu. Mẹ nói với Hồ Kiệt Minh, hoặc là ly hôn, hoặc là không ai can thiệp chuyện của nhau nữa! Được rồi, con rất mệt, con muốn ngủ một lúc, cứ như vậy đi. Bye bye!


Liên Tuyết Phi cúp điện thoại một cách nhanh chóng, sau đó tắt máy rồi ném điện thoại di động vào một bên đầu giường. Cô lúc này vẫn còn cưỡi trên người Lương Thần, giữa hai chân rõ ràng cảm thấy có vật cứng rắn nhô lên, mặt cô không khỏi đỏ lên. Thân thể mềm mại nằm vật xuống một bên, nhưng hai tay hai chân vẫn quấn chặt lấy Lương Thần không tha.


- Đừng đi, tôi còn muốn cứ như vậy ngủ tiếp một lát nữa.


Liên Tuyết Phi thấp giọng thì thào, sau đó một lần nữa dựa đầu lên vai Lương Thần.


Cảm thấy người cô gái hơi run rẩy, trong lòng Lương Thần có chút phức tạp, mở miệng hỏi:


- Cô lạnh lắm phải không?


- Ừ, rất lạnh! Cho nên nửa đêm mới tới đây!


Thân thể mềm mại của Liên Tuyết Phi lại tiến sát vào người Lương Thần, thấp giọng nói:


- Anh ở đây vừa ấm áp lại thoải mái.


- Ngủ đi, ngủ đi!


Lương Thần bất đắc dĩ thở dài. Hắn tự tay cầm lấy di động của mình trên đầu giường nhìn đồng hồ, năm giờ năm phút. Còn có thể nằm thêm được hơn một tiếng trên giường. Được rồi, coi như hắn galăng một chút, đảm đương công dụng của chiếc lò sưởi và chiếc gối ôm, an ủi người đẹp cô đơn trong đêm một chút.


Reng!


Đến khoảng bảy giờ, Lương Thần lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Hắn ngồi dậy giống như phản xạ có điều kiện. Cầm điện thoại nhìn thật kỹ, sau khi xác định đây đúng là điện thoại của mình, lúc này mới nhấc máy.


- Anh Tiểu Thần, chú và dì muốn biết bao giờ anh mới có thể nghỉ để về nhà!


Trong di động truyền đến giọng điệu trong trẻo dễ nghe của cô bé Lan Nguyệt.


- Anh à, không biết chính xác, có lẽ mùng một hoặc mùng hai tháng hai.


Lương Thần hơi suy nghĩ, dùng giọng điệu không xác định trả lời. Trên tay hắn có rất nhiều việc, nhất là việc điều tra Công ty Thương mại Thanh Vân có tổ lãnh đạo thành phố đốc thúc, thời gian rất gấp. Tuy nhiên nghĩ lại cho dù thế nào, trước giao thừa cũng có thể trở về nhà.


- Vâng, anh Tiểu Thần tranh thủ trở về sớm một chút nhé!


Cô bé Lan Nguyệt được nghỉ từ ngày 26, được Diệp Tử Thanh trực tiếp lái xe đưa về Tây Phong. Ở nhà chơi hai ngày, cảm thấy có chút nhàm chán, một lòng trông mong Lương Thần trở về nhà sớm một chút vào dip Tết.


- Đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy.


Đúng lúc Lương Thần chuẩn bị cúp điện thoại, cô gái tinh quái bên cạnh dụi mắt buồn ngủ cũng ngồi dậy, trong miệng còn thốt lên một câu cảm thán đầy mãn nguyện.


Giọng nói của cô bé trong di động lập tức thay đổi:


- Anh Tiểu Thần, bên cạnh anh có con gái sao? Cô ta là ai? Hai người ngủ cùng một nơi ư? Quá vô sỉ!


- Không phải, không phải! Tiểu Nguyệt em nghe lầm rồi!


Lương Thần giơ một tay che miệng Liên Tuyết Phi, vội vội vàng vàng nói.


- Em sẽ nói cho chị Thanh Oánh biết!


Cô bé hô to:


- Em còn muốn nói cho cả chú và dì nữa. Anh ở bên ngoài ngủ cùng với một cô gái không đứng đắn!


Trong lòng Lương Thần vô cùng rối rắm. Hôm nay có thể nói là hắn đã gặp phải vận xui, cái phiền toái trước còn không biết giải quyết như thế nào, hiện giờ lại còn thêm phiền phức nữa. Lại rắc rối rồi đây!


- Anh Tiểu Thần, anh làm em quá thất vọng rồi! Bên cạnh anh đã có một đám đại mỹ nữ rồi, lại còn chạy ra ngoài ăn bậy nữa. Hừ, hừ, lần này anh chết chắc rồi, anh cứ chờ mà xem!


Nói xong cô bé Lan Nguyệt hầm hừ cúp điện thoại, sau đó chán nản lao xuống giường đấm cái gối.


Lương Thần cầm di động ngây người hơn nửa ngày, sau đó không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài. Buổi sáng hôm nay của hắn chỉ có thể miêu tả bằng một chữ "Suy"!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom