Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
- Tiểu Thần, đến là được rồi, còn mua đồ gì vậy!
Nhìn thấy Lương Thần cầm theo hoa quả, Phùng Yến không khỏi trách cứ, lấy cho Lương Thần đôi dép lê, sau đó đỡ lấy hoa quả từ tay hắn.
- Tiện đường mua một chút, có thể ăn cơm xong ăn, Trương tỷ đâu?
Lương Thần vào phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Trương Ngữ Giai đâu.
- Đang làm cơm ở trong bếp đó!
Phùng Yến cười tít chỉ tay vào phòng bếp nói:
- Cậu hôm nay coi như là có lộc ăn rồi, tay nghề của Trương Ngữ Giai là thế này này!
Nói rồi giơ ngón tay cái ra.
- Vậy em sẽ cố gắng thưởng thức nhiều một chút!
Lương Thần cười nói:
- Có cần em giúp một tay không?
- Tôi giúp là được rồi, cậu xem ti vi đi, một lát là được thôi!
Phùng Yến chỉ vào ghế sofa, sau đó đẩy cửa phòng bếp đi vào, liền nghe thấy giọng điệu mềm mại của Trương Ngữ Giai trong bếp truyền ra:
- Tiểu Thần đến rồi hả? Bảo cậu ấy xong ngay rồi đây!
- Trương tỷ, em không vội, chị cứ từ từ phát huy, làm thêm hai món nữa cho em nếm thử nhé!
Lương Thần quay đầu về phía phòng bếp nói to, làm cho hai người phụ nữ khẽ mỉm cười.
Chưa đầy hai phút, Lương Thần đã được thông báo cơm chín rồi. Mấy món ăn thường ngày nóng hôi hổi được bày trên chiếc bàn ăn vuông, thịt xé cá hương, thịt xào nấm non, đậu hũ cay, cá hấp, nộm dưa chuột, cùng với một bát canh trứng rau tím.
Trương Ngữ Giai mặc một chiếc áo nhung màu đen bó sát người, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hai ngực cô cao, đầy đặn, vòng eo thon thả, kết hợp lại thành một đường cong tuyệt mĩ của một mĩ nữ. Nhìn Lương Thần, ánh mắt cô tràn đầy sự cảm kích. Hai má giống như bạch ngọc hơi đỏ ửng, đưa tay kéo ghế dịu dàng nói:
- Ngồi đi, tiểu Thần!
Lương Thần kêu "a di đà phật", tự nhủ, lực sát thương của Trương tỷ quả thực quá mạnh. Vốn chẳng cần tỏ thái độ gì, tùy ý đứng, kiểu phong tình con nhà lành có chút e ấp, ngượng ngùng đó, một tên nhóc như Lương Thần thật sự không đỡ được. Chẳng trách kì này năm đó một đám từng người từng người như thể uống phải xuân dược vậy, hắn lúc đó nếu chưa có tiểu Mạn, chưa biết chừng đã phải gia nhập đội ngũ theo đuổi Trương Ngữ Giai rồi.
Tay nghề Trương Ngữ Giai quả thật không tồi, đặc biệt là món cá mùi vị rất đặc biệt. Vừa uống bia lạnh, vừa ăn cá hấp cay, thật sự là rất sướng miệng. Trương Ngữ Giai chỉ uống với Lương Thần một chút bia, mặt đã đỏ bừng, giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ vậy.
Trong bữa ăn, điện thoại của Trương Ngữ Giai réo lên mấy lần nhưng cô không bắt máy, cuối cùng thậm chí còn tắt luôn máy đi.
Bữa cơm này, Lương Thần ăn rất vừa lòng. Sau đó, ngồi trên ghế sofa ăn mấy quả dâu tây, nhìn Trương Ngữ Giai đang tất bật dọn bàn ăn, trong lòng thầm khen cô nhìn lên thì là thiên đường, nhìn xuống thì là bếp núc. Người đàn ông nào lấy được cô thì quả là có phúc.
Cùng Trương Ngữ Giai và Phùng Yến nói chuyện một lúc, xong Lương Thần mới đứng dậy xin phép ra về.
Về đến nhà, Lương Thần tìm bộ trang phục cảnh sát đã giặt sạch treo lên mắc áo. Ngày mai là thứ hai, nghĩ đến việc mình sắp nhậm chức, Lương Thần tràn ngập niềm hưng phấn khác thường.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần không chờ tiếng chuông báo thức đã tỉnh dậy, mặc quần áo, rửa mặt, ăn một bát cháo mẹ nấu với hai cái bánh bao. Lương Thần vội vàng ra khỏi nhà đến bắt xe giao thông công cộng.
Nhà Lương Thần cách phòng công an huyện không gần lắm. Đầu tiên, cần ngồi xe số 3 đến bệnh viện huyện, sau khi xuống xe bắt xe giao thông công cộng số 7 mới đến nơi.
Đi vào tòa nhà làm việc của phòng công an huyện, trên đường tới tầng hai, hắn gặp không ít đồng nghiệp. Nhìn thấy hắn, bọn họ đều không ngoại lệ tỏ ra tươi cười chào hỏi:
- Chào buổi sáng, sếp Lương!
Những khuôn mặt này đa số đều lạ lẫm. Lương Thần thậm chí đến họ của những đồng nghiệp đó cũng không biết, nhưng trước sự chào hỏi nhiệt tình của mọi người, hắn chỉ biết cười hào hứng đáp lại:
- Chào buổi sáng!
Đi đến chỗ rẽ cầu thang tầng hai, chạm mặt với một người đàn ông trung niên có dáng người cao, gầy, Lương Thần nao nao, sau đó vội đứng lại cúi chào:
- Chào sếp Tiếu!
Người đàn ông trung niên này là phó trưởng phòng công an huyện Tiếu Lập Quân, phân công quản lí hình sự, trinh sát, chống thuốc phiện, giám sát trại giam, là lãnh đạo điển hình làm việc đến nơi đến chốn. Trong thời gian ở viện, vị Phó trưởng phòng Tiếu này đã cùng với chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, phó trưởng phòng thường trực Đinh Trác thường xuyên cùng nhau đến thăm Lương Thần, sau đó còn tham gia đại hội khen ngợi Lương Thần của phòng công an huyện, do đó Lương Thần vừa nhìn đã nhận ra y.
Tiếu Lập Quân có xuất thân là cảnh sát hình sự, từ trước đến giờ luôn yêu thích những người kiên cường, có tài nghệ. Người trước mặt một chọi ba, bắt được ba tên cướp, sau đó lại tay không bắt được hai tên trốn trại cấp A của bộ công an, y rất có cảm tình. Do đó khuôn mặt nghiêm túc thường ngày đã phá lệ lộ ra vẻ tươi cười, chủ động đưa tay ra.
- Chàng trai, làm tốt lắm!
Chỉ đơn giản nói một câu, phó trưởng phòng Tiếu nắm chặt tay Lương Thần, sau đó xoa vai Lương Thần rồi đi.
Sự cổ vũ của phó trưởng phòng Tiếu chắc chắn làm tâm tình đại đội trưởng Lương tốt hơn rất nhiều. Hắn đến phòng làm việc của phó trưởng phòng Đinh trên tầng hai, sau đó nhẹ gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới đẩy cửa bước vào. Trong phòng ngoài phó trưởng phòng Đinh tròn vo còn có một người đàn ông khác.
- Lại đây, Tiểu Lương, tôi và chính ủy Khâu đang chờ cậu đấy!
Phó trưởng phòng Đinh cười híp mắt vẫy tay nói.
- Chào Khâu chính ủy!
Lương Thần lập tức giơ tay cúi chào. Hắn biết người đàn ông vóc dáng trung bình, có vẻ lão luyện, khôn khéo, phó phòng công an huyện kiêm chủ nhiệm phòng công tác chính trị, hơn nữa còn là ủy viên đảng ủy phòng, là một trong những lãnh đạo có uy lực trong phòng công an huyện.
Nhìn người thanh niên trẻ trên người khoác trang phục cảnh sát, anh dũng hơn người, Khâu Vĩnh Lợi cười rồi đưa tay ra nắm lấy tay hắn, đầy thâm ý nói:
- Phó trưởng phòng Đinh sợ cậu không làm chủ được tình thế nên cố ý cùng tôi đi trấn áp giúp cậu đấy!
- Rất cảm ơn sếp Đinh, cảm ơn chính ủy Khâu!
Lương Thần trên mặt có vẻ cảm kích. Cho dù là có mục đích gì, phó trưởng phòng Đinh đã để tâm đến hắn thì hắn không có lí do gì mà không thể hiện sự cảm ơn.
- Không còn sớm nữa, chúng ta đi lên tầng bốn thôi!
Phó trưởng phòng Đinh rất hài lòng với sự biểu lộ cảm kích của người thanh niên này, vỗ vai Lương Thần điềm đạm nói.
Dưới sự hộ tống của hai lãnh đạo đại nhân, Lương Thần đến phòng làm việc của đại đội trưởng ở tầng bốn, đẩy cửa ra, mời phó trưởng phòng Đinh và phó chính ủy Khâu vào trước.
Trong phòng làm việc, có mấy cảnh sát đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, thấy có người vào liền ngẩn ra rồi đột nhiên đứng dậy, đồng thanh nói:
- Chào trưởng phòng Đinh, chào chính ủy Khâu.
- Chào buổi sáng tất cả mọi người!
Phó trưởng phòng Đinh dường như luôn luôn một dáng vẻ hòa nhã dễ gần, vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống. Nhưng y không ngồi thì mọi người ở đó ai dám ngồi chứ, từng người từng người đều đứng thẳng người, chẳng qua cái bụng y hơi có vẻ vượt quá mức phá hỏng hình tượng lão luyện này.
- Lại đây, giới thiệu với mọi người một chút!
Phó trưởng phòng Đinh chỉ tay vào Lương Thần ở bên cạnh khẽ cười nói:
- Đây là Lương Thần, đại đội trưởng đội trị an mới nhậm chức ở phòng, cũng là lãnh đạo trực tiếp của các cậu sau này, mọi người chào mừng một chút đi!
Bốp, bốp, bốp! Trưởng phòng đại nhân vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt. Lương Thần giơ tay cúi chào, đảo mắt qua bốn người đồng nghiệp, trên khuôn mặt có vẻ đang cười nhưng không hẹn mà gặp cùng thoáng chút ghen tị và không phục.
Phó trưởng phòng Đinh và phó chính ủy Khâu nói tới nói lui, đơn giản chỉ muốn nhân viên chỉ đạo và ba phó đại đội trưởng hết sức phối hợp với Lương Thần, tạo thành tổ đoàn kết, trên dưới một lòng, nâng các nhiệm vụ của đại đội trị an lên một tầm cao mới.
Ngay sau khi phó trưởng phòng Đinh và phó chính ủy Khâu nói xong và rời khỏi, sắc mặt khác thường trên mấy khuôn mặt đó càng trở nên rõ nét.
Chỉ đạo viên đại đội trị an Lý Minh Khải, phó đại đội trưởng Tôn Thụy, phó đại đội trưởng Ngô Đào, phó đại đội trưởng Chu Chính Hoành, cộng thêm Lương Thần mới nhậm chức tạo thành một bộ máy quản lí đại đội trị an. Dưới bộ máy quản lí đội trị an có bốn trung đội. Mỗi một trung đội có một chính, phó trung đội trưởng, chuyên nghiệp biên chế có hai mươi tám người, cảnh sát ngoài biên chế có tám mươi sáu người.
Đối với đại đội trưởng mới đến, phó đại đội trưởng Tôn Thụy có vẻ không phục. Đơn giản chỉ là chó ngoáp phải ruồi bắt được hai tên tội phạm trốn trại của bộ công an mà thôi, tuổi tác còn nhỏ vậy, râu còn chưa dài mà đã muốn cưỡi lên đầu bố mày rồi, không có cửa đấy đâu! Từ lúc chức đại đội trưởng đội trị an khuyết, y không ít lần tặng cấp trên những đồ vật quý giá, chính ủy Tề luôn mồm đảm bảo chức đại đội trưởng nhất định thuộc về y, nhưng kết quả là mất công toi, công dã tràng. Vừa nghĩ tới việc chức đại đội trưởng đội trị an đáng nhẽ ra phải thuộc về hắn lại bị một tên vắt mũi chưa sạch cướp mất, Tôn Thụy cảm thấy trong lòng hừng hực lửa giận.
Chỉ đạo viên Lý Minh Khải cùng với hai phó đại đội trưởng khác trong lòng cũng có chút không phục, nhưng bọn họ không tỏ ra rõ rệt như Tôn Thụy. Dù sao người ta cũng được hai vị đại thần Phó trưởng phòng Đinh và Phó chính ủy Khâu đích thân dẫn đến, bọn họ phải tỏ ra như vậy để cho người ta nhìn. Đầu tiên phải biết tự lượng sức mình mới được, không phục thì không phục chứ quyết định của lãnh đạo vẫn phải chấp nhận.
Đối với những phản ứng này, Lương Thần đã sớm có chuẩn bị về tâm lí. Bốn người đồng nghiệp trước mắt tuổi tác đều hơn hắn rất nhiều. Chỉ đạo viên Lý Minh Khải thậm chí còn xấp xỉ tuổi bố hắn. Làm việc ở cơ quan, kinh nghiệm là rất quan trọng. Một tên nhóc mới trong nghề hơn hai năm như hắn, muốn mấy người lão lọc này nghe lời chỉ huy răm rắp không phải là chuyện dễ.
Tóm lại, tất cả sẽ đến từ từ.
- Các đồng chí trong đội đã chuẩn bị xong lễ chào đón, tiểu...à, đội trưởng Lương. Cậu xem có nên tới làm quen với họ một chút không?
Chỉ đạo viên Lý Minh Khải dùng giọng điệu không mấy tự nhiên hỏi ý kiến đại đội trưởng mới nhậm chức. Y dẫu sao cũng là chỉ đạo viên, hỗ trợ đại đội trưởng là một trong những nhiệm vụ của y.
- Đương nhiên có đi rồi!
Lương Thần mỉm cười gật đầu. Lính của mình, hắn đương nhiên phải qua làm quen một chút rồi. Lại liếc qua phó đại đội trưởng Tôn Thụy, trực giác mách bảo hắn, sau này hắn và y chung sống với nhau sẽ không vui vẻ gì.
Nhìn khuôn mặt tẩm ngẩm tầm ngầm của phó đại đội trưởng Tôn Thụy, Lương Thần trong lòng cười lạnh, có giỏi thì cứ làm, muốn ngáng chân mình, đảm bảo sẽ làm cho mày không chịu nổi!
Bình luận facebook