Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416
- Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Lời nói vừa rồi của cậu, là quân lệnh trạng sao?
Bởi vì không yên tâm lắm, Trương Lâm Hổ tạm thời quyết định đến bệnh viện xem sao , nhưng vừa lúc bắt kịp thỏa thuận đánh cược hùng hồn của Lương Thần. Lăn lộn nhiều năm trên quan trường, y đương nhiên có thể nhận thấy lòng tin mạnh mẽ thể hiện trong lời nói của chàng trai này, nếu như hắn chắc chắn như vậy, vậy thì cho hắn thời gian hai ngày thì có sao? Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải gánh toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này, bất kể hậu quả này nghiêm trọng đến đâu!
- Báo cáo chủ tịch Trương, đây chính là quân lệnh trạng của tôi!
Lương Thần đương nhiên không lùi bước, với giọng điệu rõ ràng đáp.
- Được!
Trương Lâm Hổ gật đầu, quay sang Tả Văn Bưu và người nhà y, nói lớn:
- Tôi là phó chủ tịch Trương Lâm Hổ, tôi đại diện Ủy ban nhân dân thành phố cho mọi người lời hứa rõ ràng nhất, trịnh trọng nhất. Nếu như Lương Thần nội trong thời hạn hai ngày không thể cho mọi người một giải thích vừa ý, vậy thì tôi sẽ cách chức hắn, đồng thời giám sát hắn thực hiện toàn bộ nội dung hắn đã đánh cược!
- Tên khốn khiếp này, y muốn làm nhục vợ tôi, vậy phải nói sao đây!
Phó chủ tịch Trương chính miệng bảo đảm, lại có nhiều người xung quanh làm chứng, sự bức xúc của Tả Văn Bưu và người nhà y lập tức được xoa dịu rất nhiều. Nhưng sau đó, Tả Văn Bưu nhớ lại tình hình vợ mình bị làm nhục, không khỏi nổi giận, chỉ Đỗ Trọng Tiêu nói lớn.
- Trương Tú Ngọc ở trên đường có ý đồ bỏ trốn, dùng khổ nhục kế, tạo ra cảnh tượng giả bị làm nhục vọng tưởng trốn thoát khỏi sự trừng trị pháp luật!
Không đợi Phó chủ tịch Trương Lâm Hổ chất vấn, Lương Thần đã giành trước mở miệng giải thích nói.
- Mày nói láo!
Tâm trạng của Tả Văn Bưu lại kích động, hướng về Lương Thần quát.
- Bây giờ tranh luận cũng không có ý nghĩa! Nếu như tôi có thể chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, vậy thì mọi chân tướng sẽ được sáng tỏ! Nếu như anh có lòng tin ở vợ anh, vậy thì tại sao không nhẫn nại đợi hai ngày, để sự thật lấy lại công bằng cho anh!
Lương Thần dùng ánh mắt sáng ngời nhìn y, trầm giọng nói.
- Vợ tôi đã bị thương, tôi…!
Tả Văn Bưu do dự một chút, nhưng sau đó lại lớn tiếng nói.
- Đây là chủ nhiệm Hà bệnh viện trung tâm, anh ấy có thể chứng minh, Trương Tú Ngọc chỉ là bị chấn động não rất nhẹ.
Lương Thần không chút hoang mang, chỉ vào chủ nhiệm Hà trong đám người nói. Chủ nhiệm Hà đi ra, đem bệnh tình của Trương Tú Ngọc kể lại tường tận.
- Tôi muốn nhìn thấy vợ tôi!
Tả Văn Bưu lại đưa ra một yêu cầu.
- Được, nhưng phải có mặt nhân viên công an phía chúng tôi!
Lương Thần gần như là không cần phải nghĩ ngợi mà tỏ vẻ đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện thì lại biểu hiện ra, yêu cầu Tả Văn Bưu đề xuất đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.
Đám người vây xem từ từ tản ra, đã thăm vợ, và dưới sự đảm bảo lần nữa của chủ nhiệm bác sĩ, Tả Văn Bưu và người nhà tạm thời rời khỏi. Một trận sóng gió cực lớn dường như là tiêu tan như vậy. Nhưng Lương Thần lại biết, áp lực trên người hắn vẫn vô cùng nặng nề.
- Phó cục trưởng Lương, tôi rất trông đợi kết quả cuối cùng của hai ngày sau. Tin rằng cậu sẽ không làm mọi người thất vọng!
Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Lâm Hổ mặt không chút biểu hiện mà để lại một câu, đem theo đám người chánh văn phòng ủy ban nhân dân Lưu Nho rời khỏi.
- Sếp Lương, ván cược này không công bằng!
Đỗ Trọng Tiêu đi tới, nói:
- Anh lấy tiền đồ, sĩ diện tất cả đem đặt cược vào đó. Họ lại không đặt gì cả, cho dù thua cũng không có tổn thất!
- Thật không có tổn thất sao?
Trên mặt Lương Thần hiện lên thần sắc phức tạp, một khi chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, nỗi đau và đả kích mà chồng của Trương Tú Ngọc phải gánh chịu, và gia đình tan rã. Sự mất mát này, không hẳn là ít!
Khi trở về nhà, đã gần sáu giờ rưỡi tối, Lương Thần lết thân thể có chút mệt mỏi, lấy chìa khóa ra vặn mở cửa phòng. Khi đóng cửa, không biết có phải là ảo giác, hắn mơ hồ cảm thấy trong phòng phảng phất một mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương này, lại có chút quen thuộc!
Một đôi tay nõn nà mềm mại từ sau lưng bit mắt hắn lại. Đồng thời từ cổ họng có cảm giác đau đớn của một vật bằng kim loại lạnh như băng.
- Đừng cử động, cướp đây!
Bên tai truyền tới giọng quát khẽ của phụ nữ.
Lương Thần toàn thân cứng đờ, trong lòng không kìm nổi hiện lên sợ hãi mãnh liệt. Thân là phó cục trưởng cục công an, không ngờ trong nhà lại gặp kẻ trộm nữ. Không phải kẻ trộm nữ, mà rõ ràng là nữ tặc! Có sát thủ đáng sợ như Tề Vũ Nhu và Helen, còn có hung thủ máu lạnh hung tàn như Trương Tú Ngọc, làm cho hắn bây giờ đối với phụ nữ cho dù thế nào cũng không dám có ý niệm khinh thường phụ nữ.
Nếu một khi không cẩn thận, báo chí ngày mai rất có khả năng đăng tin nóng với đầu đề "Cục trưởng công an chết thảm trong nhà"!
- Tiền mặt đều ở trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ! Muốn lấy thì lấy hết đi!
Sau khi kinh sợ, đầu óc Lương Thần bình tĩnh trở lại, hắn nói những lời này với mục đích không phải để của đi thay người, mà là hắn phán đoán được bọn cướp ít nhất có hai người. Nếu như dụ cho một trong hai người rời khỏi, vậy thì tỉ lệ thành công hắn chống lại bọn cướp sẽ cao hơn.
Nhưng mà, vượt ra dự kiến Lương Thần chính là tên cướp bên cạnh hắn có vẻ không có dự tính rời khỏi. Bởi vì hắn không nghe thấy một chút tiếng bước chân nào. Vật kim loại lạnh như băng đặt trên cổ họng của hắn theo cổ hắn lướt xuống, nhẹ nhàng đẩy ra cúc áo trên áo sơmi đồng phục của hắn, cảm giác lạnh đó trượt qua làn da ở ngực thẳng đến bụng, sau đó, một cánh tay kéo đai lưng của hắn ra, và một tiếng kéo khóa quần của hắn. Bên tai có cảm giác tiếp xúc trơn ướt, hắn không cần nhìn cũng biết, có một đầu lưỡi trơn trượt đang liếm tai hắn.
Trong lòng Lương Thần vừa sợ vừa giận, phụ nữ bây giờ đều mạnh mẽ vậy sao? Không chỉ cướp của, mà còn dự định cướp sắc!
Quần bị tuột đến mắt cá chân, ngay sau đó quần lót cũng từ từ bị tuột xuống.
- Chúng tôi không cướp của, cái chúng tôi muốn cướp, là thứ giấu trong đây của cậu!
Nghe âm thanh lẳng lơ rõ ràng, nhưng vẫn có chứa một chút kì dị, trong đầu Lương Thần vừa mới chợt lóe ý niệm, thì bị cảm giác sảng khoái của phần dưới cắt ngang.
Hai tay che mắt bỏ xuống, không, nói chính xác là hướng xuống ôm lấy eo hắn. Mắt được nhìn thấy ánh sáng trở lại, thứ đầu tiên Lương Thần nhìn thấy, chính là một mái tóc gợn sóng màu vàng dưới bụng hắn, dường như cảm giác được ánh nhìn của hắn, khuôn mặt với những đường nét đẹp ngẩng lên, mắt đẹp màu xanh lam nhộn nhạo ý xuân, môi hồng căng mọng khêu gợi, kích thích cái của hắn to lên.
Quay đầu lại, không ngoài dự đoán của hắn, đó chính là gương mặt xinh đẹp thanh tú của Tề Vũ Nhu. Vừa thở ra một hơi, thì không chịu đựng được kích thích sảng khoái của phần dưới, hít một hơi, nói:
- Cô, sao các cô đến đây?
- Chúng tôi là nô lệ của chủ nhân, chủ nhân đến đâu, tôi và Helen đương nhiên đi đến đó!
Tề Vũ Nhu lấy giọng điệu nửa thật nửa giả nói. Ngón tay nhỏ nhắn mịn màng trêu chọc vẽ vòng tròn trên lồng ngực của hắn.
- Bớt nói những lời lạc đề! Định lừa gạt ai?
Lương Thần lạnh mặt, , trên thực tế là đau khổ chống cự lại. Helen càng ngày càng chậm lại, nhưng càng ngày càng mút ra mút vào. Công phu miệng của con dê này càng ngày càng cao, vốn của hắn đương nhiên không sánh được với những người đàn ông to cao Âu Mỹ, nhưng nếu muốn nuốt luôn cả rễ, phụ nữ bình thường khó mà làm được. Phải công nhận, phục vụ tận tình như Helen, hắn cũng là lần đầu tiên hưởng thụ được.
- Huấn luyện viên đã nhận được số tiền đó, ả tỏ vẻ vô cùng cảm tạ đối với sự khẳng khái của cậu, cho nên luôn mệnh lệnh chúng tôi phải chăm sóc bên cạnh, làm cho cậu cảm giác được phục vụ chu đáo của chúng tôi!
Nhìn gương mặt sáng sủa của hắn, Tề Vũ Nhu mắt đẹp thoáng hiện chút quyến rũ. Người ta nói tiền tài không thể cân đo tình yêu nam nữ, nhưng cô lại không cho rằng như vậy. Người đàn ông này, vì tự do của cô chi ba trăm triệu! Được thôi, vì tình yêu ba trăm triệu, cô quyết định cả đời ở lại bên cạnh hắn!
- Tôi không cần!
Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng mà đồng thời, hắn cảm thấy phần dưới của mình len vào giữa một nơi trơn trợt chưa bao giờ được cảm nhận. Khoái cảm cực đại như thủy triều dâng tràn, làm cho hắn không khỏi dùng đôi tay đan vào mái tóc mềm mượt của Helen. Khẽ gầm một tiếng, rồi mặc sức phun trào!
Chóp mũi cao của Helen đã kề sát bụng hắn. Đôi tay cô bám chặt cặp mông săn chắc của hắn, theo phần eo tăng tốc, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, không ngừng làm động tác ngậm mút.
Thật lâu sau, rốt cục Helen đã kết thúc sự phục vụ cực kỳ mĩ mãn, ngẩng khuôn mặt vẫn tràn đầy sung mãn, môi đỏ mọng dính chất lỏng màu trắng nhếch một tia cười lấy lòng. Kỳ thật Tề Vũ Nhu nói không có sai, hiện tại hắn chính là chủ nhân các cô, mà các cô, chính là nữ nô lệ không hơn không kém.
- Thế nào, Helen, cướp bóc thu hoạch ra sao?
Tề Vũ Nhu cúi mặt xuống, đưa ngón tay nâng cằm Helen, mỉm cười hỏi.
- Thu hoạch rất bội thu, Nhu, muốn chi một ít hay không.
Mắt đẹp xanh lam của Helen lóe ra chút khiêu khích và đắc ý. Trước đây trong mỗi hạng mục thi đấu với đối phương, cô dường như đều ở thế hạ phong. Nhưng bây giờ, tình hình này đã thay đổi, ít ra làm thế nào để hắn hưởng thụ được khoái cảm càng lớn, cô tuyệt đối làm tốt hơn đối phương.
Tề Vũ Nhu khẽ mỉm cười, đem dấu son môi đỏ mọng của mình khắc lên đôi môi hỗn độn của đối phương. Hai người môi lưỡi giao quấn, hôn thật sâu ở một chỗ.
Thật chịu không nổi, Lương Thần âm thầm rên rỉ một tiếng, kéo quần chạy vào nhà vệ sinh. Tuy là vừa mới bắn qua, cảnh tượng hai cô gái hôn sâu tranh nhau nuốt tinh hoa, lại như có một liều thuốc xuân mãnh liệt, dễ dàng kích thích hắn. Cởi bỏ quần áo, mở vòi sen, dòng nước mát mẻ rất nhanh làm ướt toàn thân hắn, nhưng lại không diệt được ngọn lửa trong người.
Cửa nhà vệ sinh bị vặn ra, khi Lương Thần quay đầu, hai thân thể hai đặc sắc khác nhau nhưng cùng mê hoặc người đã tiến vào, một trước một sau kẹp hắn ở giữa.
- Tắm uyên ương thật sự là ý kiến hay.
Tề Vũ Nhu ha ha cười nói, hai vòng mềm mại của ngực áp sát vào lưng hắn, không mạnh không nhẹ vẽ những vòng tròn.
Luận về đánh nhanh, phụ nữ có thể là kẻ yếu, nhưng nếu luận về đánh lâu dài, bên thất bại luôn là đàn ông. Nguyên cả đêm, tiếng rung của giường gỗ và tiếng rên của phụ nữ trong phòng ngủ của Lương Thần chưa hề ngừng qua. Liều mạng làm cho hai phụ nữ biến thành một đống bùn, bản thân Lương Thần cũng nằm một bên thở hổn hển. Đang chuẩn bị thể hiện nụ cười chiến thắng cho hai cô gái xem, thì đột nhiên thấy Helen khẽ liếm môi, kiều mỵ nói với hắn "nô gia còn muốn"
Nhìn ánh mắt bỡn cợt của Tề Vũ Nhu, Lương Thần không khỏi giận dữ, lấy cớ đi nhà vệ sinh, trên đường lén lén tìm được bình rượu thuốc tăng lực mà ngày thường không dùng đến, uống hết hai ngụm, sau đó lại quay về phòng ngủ.
Thế là trong phòng ngủ lại vang lên tiếng rên rỉ nhõng nhẽo của phụ nữ.
Bình luận facebook