Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423
Đúng là đồ mặt dày, tôi với ông quen lắm sao?Trong lòng Lương Thần thầm oán, nhưng mà miệng thì rất nhiệt tình nói:
-Vậy thì nhất định rồi, nhất định rồi
Nhất định cái đầu ông, bỏ điện thoại xuống, Lương Thần không khỏi bĩu môi. Hắn đối với Kinh Đại Chí không hẳn là "ghét cay ghét đắng" nhưng tuyệt đối không hề có thiện cảm. Tuy rằng chỉ thông qua một cú điện thoại, nhưng Lương Thần đã nhận định, vị Cục trưởng Kinh kia liên tục thay đổi thái độ tuyệt đối là một con cáo già vô cùng khó chơi.
Giai đoạn báo cáo điều tra vụ án thảm sát diệt môn vào ngày hai mươi tháng bảy đã kết thúc, tiếp sau vụ án được chuyển giao cho cơ quan kiểm sát. Dựa theo trình tự tư pháp từng bước một mà tiến hành. Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân ba người khó thoát khỏi tội tử hình. Vụ án này vừa kết thúc, tinh thần của Lương Thần liền chuyển sang người đàn ông thần bí đã cung cấp manh mối. Ngày hôm qua hắn đã gửi tối hậu thư cho Phó chánh văn phòng thông tin đối ngoại Chu Hồng Diễm, nhưng mà đối phương cũng không có phản ứng gì, rõ ràng là đã định ngoan cố chống cự tới cùng.
Cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho đường dây điện thoại nội bộ của văn phòng thông tin đối ngoại, cũng không quản bên kia là ai tiếp điện thoại, Lương Thần lấy giọng điệu nghiêm khắc mà nói:
- Kêu Chu Hồng Diễm tới văn phòng tôi một chuyến.
Mặc dù đã bàn qua với bên Hà Tuấn, cũng định ý niệm có chết cũng không thừa nhận, nhưng Chu Hồng Diễm trong lòng lại vẫn cứ lo sợ bất an. Ngày hôm qua xin phép về sớm, nhưng mà suốt cả đêm cũng ngủ không được yên. Ánh mắt kia của vị cục trưởng trẻ tuổi cứ bay qua bay lại trong đầu bà, khiến bà hồn bay phách tán, không thể nào ngủ được.
Để làm dịu bớt sự đau khổ dằn vặt này, bà đánh thức người chồng bên cạnh đang ngủ, không quản tình trạng chồng như thế nào, bò vào giữa hai chân chồng vừa thổi vừa nuốt. Thật không dễ làm cứng lên, liền đặt cái mông ngồi lên, làm sao để bớt lo nghĩ. Chỉ là người chồng gần đây sinh lực hơi yếu, sau vài lần phối hợp thì bị thất bại, chẳng những không giảm bớt áp lực của bà, ngược lại khiến bà càng thêm tâm phiền ý loạn, oán hận mà mắng "đồ bất lực" rồi rút ra nhảy xuống chạy vào toilet.
Sáng sớm bà mang một đôi mắt thâm quầng đi vào thị cục, đầu óc hỗn loạn không có chút tinh thần, mơ mơ màng màng chỉ nghe được tiếng điện thoại vang vang, sau đó là thanh âm hết sức hoảng hốt của cấp dưới Tiểu Quách. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chủ nhiệm, chủ nhiệm, điện thoại của sếp Lương, cho gọi bà lập tức tới văn phòng anh ta.
Nữ nhân viên thông tin đối ngoại Tiểu Quách khe khẽ đẩy đẩy cấp trên, thật cẩn thận thông báo.
Chu Hồng Diễm lập tức giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt không cánh mà bay. Bà liền đoán ra, vị Phó cục trưởng Lương kia không có khả năng lại dễ dàng buông tha bà, nhất thời ngẩn ra trong chốc lát, trên mặt bộ dạng thùy mị có chút ưu phiền kia hiện ra một sự kiên định quyết đánh tới cùng. Bà đây một mực nói là không có, không bằng không chứng, cho dù mày là cục trưởng thì có thể làm gì được bà đây.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Hồng Diễm lập tức đứng lên, mang theo thái độ bi tráng tuyệt nhiên sẵn sàng chịu chết, lắc lắc cái mông đẫy đà, đáp thang máy lên lầu bốn.
Cửa phòng làm việc của Phó cục trưởng đang mở rộng, hơn nữa khiến cho Chu Hồng Diễm không ngờ chính là, ngoại trừ Phó cục trưởng trẻ tuổi ra, còn có Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung và Chủ nhiệm Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình cũng ở đó.
-Việc tiếp đón các đồng chí thị cục Phong Hà và Giang Sở, yêu cầu của tôi chỉ có nhiêu đó. Chi tiết cụ thể, các ông tự bàn bạc lại lần nữa.
Lương Thần hướng về hai chủ nhiệm dặn dò đơn giản. Tuy nói là không ưa gì tên Kinh Đại Chí của thành phố Phong Hà, nhưng thân là chủ nhân, sắp xếp việc tiếp đón là phải làm thôi. Nếu đã quyết định chia lợi ích cho người ta, dứt khoát là phải thoải mái hào phóng. Không cần là làm cho số đồng nghiệp kia cảm thấy như ở nhà, nhưng ít nhất cũng không thể làm cho người ta xem thường.
- Sếp Lương, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi và lão Nhâm đi
Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung vội vàng gật đầu đáp.
Chủ nhiệm chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình nhìn nhìn Ngô Hoán Trung cúi đầu khom lưng, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc về thái độ kính cẩn của đối phương. Liền chuyển hướng suy nghĩ thoải mái nhẹ nhõm, Phó cục trưởng Lương nhậm chức chưa được bốn ngày, cùng một lúc phá hai vụ án lớn, giải quyết vấn đề nan giải đã lâu làm nhức đầu Cục công an thành phố, càng quan trọng hơn là đối với nhóm lãnh đạo ở thành phố. Không nói gì khác, chỉ với công lao to lớn này, Phó cục trưởng Lương bỏ đi chữ "Phó", chính thức làm Cục trưởng cục công an thành phố, ngày đó không còn xa đâu
Nhâm Hướng Bình thật sự không biết, ông ta chỉ đoán đúng một nửa. Ngô Hoán Trung sở dĩ có vẻ kính cẩn như thế, phần lớn nguyên nhân cũng là vì câu nói kia của Lương Thần đã "chỉnh" y vào đêm đó. Trên thực tế cho tới hiện tại bây giờ, Ngô Hoán Trung vẫn không thể nào hiểu được, Phó cục trưởng Lương này làm sao lại biết được việc y trước đó đã gọi điện thoại cho Phân cục trưởng Dương Tân Cương. Hơn nữa, y đối với vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này lại càng thêm kiêng kị, trong lời nói và hành động tự nhiên biểu hiện ra một loại kính cẩn và xu nịnh.
Nghe tiếng gõ cửa"Cốc cốc", Lương Thần, Ngô Hoán Trung, Nhâm Hướng Bình lần lượt quay đầu lại.
- Phó cục trưởng Lương, anh cho tìm tôi?
Chu Hồng Diễm mang theo vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa.
- Chủ nhiệm Ngô và chủ nhiệm Nhâm cũng ở đây à?
- Sếp Lương, chúng tôi đi trước
Ngô Hoán Trung và Nhâm Hướng Bình liền biết điều nói, lại hướng về Chu Hồng Diễm gật gật đầu, rời khỏi văn phòng Phó cục trưởng.
- Đĩa VCD ở đâu?
Lương Thần không có hứng vòng vo với bà này, mặt trầm xuống nói thẳng vấn đề
- Sếp Lương, thật sự không có đĩa VCD gì cả, thật mà
Chu Hồng Diễm vẻ mặt oan uổng đầy oan ức, tội nghiệp mà bày giải:
- Nếu thực sự anh tin, cho tôi có trăm lá gan cũng không dám tư lợi giấu nhẹm đi đâu.
- Không cần có một trăm lá gan, một là đủ rồi
Lương Thần mặt không chút thay đổi nói:
- Bà thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, đâu sợ bị mất đi công việc, còn muốn chống chế tới cùng.
- Tôi không…
Chu Hồng Diễm vội vàng biện hộ cho mình. Nhưng một câu kế tiếp của đối phương như giáng một gậy vào đầu bà kêu "ong ong"
- Bà không phải có Tuấn ca gì đó làm chỗ dựa sao? Dù cho có bị mất việc, vẫn có thể đi tìm anh ta làm nơi nương tựa phải không?
Lương Thần ngây người nhìn Chu Hồng Diễm vẻ mặt khiếp sợ, hồi lâu không đáp trả, trong lòng tự cười thầm, lợi dụng tất cả tình báo về đối phương đã nắm giữa trong tay làm càn nêu ra trước, bất chợt đánh úp bằng hình thức đặt câu nghi vấn, xu thế như sấm đã phá bỏ tầm phòng ngự. Có thể nói, cho tới bây giờ, hắn vận dụng cách thức này trên cơ bản thì lần nào cũng đúng. Hơn nữa trong quá trình thẩm vấn Hứa Ngạn Bân và nghi phạm, cách này của hắn càng có tác dụng mang tính quyết định.
- Đừng tưởng rằng cậu làm cục trưởng là có thể ngậm máu phun người, tôi đây không chịu thua cái kiểu đó. Nói tôi giấu cái đĩa VCD gì đó, có chứng cớ không? Thư tín gì, đĩa VCD gì, tôi đây giấu cái đó không thể ăn, không thể uống, không thể bán. Cậu nếu muốn làm khó tôi thì cứ việc nói thẳng, sao lại tìm lấy cái cớ mục nát này? Mọi người tới mà phân xử này, lẽ nào ức hiếp người như vậy…
Chu Hồng Diễm nhảy dựng lên, kêu khóc thảm thiết, sau cùng lại ngồi bệt trên đất xõa tóc ra. Thanh âm cực lớn, toàn bộ bốn lầu tầng trệt đều có thể nghe thấy.
Các cửa phòng làm việc khác đều mở ra, chủ nhiệm, khoa trưởng cùng với nhóm cảnh sát đều ló đầu ra nhìn về phía văn phòng Phó cục trưởng ở cuối hành lang.
Lương Thần có chút há hốc mồm. Cảnh tượng hiếm có không ngờ lại do mụ già bày trò, phải nói là tố chất tâm lý mụ này thật mạnh mẽ, hay nói đúng hơn là lợn chết không sợ canh nóng? Không thể không nói, đối với mụ già ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, cả mặt mũi cũng không cần này, hắn thật không có cách đối phó hữu hiệu.
- Chu Hồng Diễm, trong mắt bà còn có lãnh đạo không? Bà có còn là cán bộ đảng viên không? Khóc khóc nháo nhào, coi giống cái gì, nhanh đứng lên cho tôi.
Thanh âm nghiêm khắc từ ngoài cửa truyền vào, Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Phó cục trưởng Vương Thụ Ba vẻ mặt nghiêm túc đi đến, lớn tiếng khiển trách Chu Hồng Diễm đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
- Sếp Vương, ông ngươi tới vừa đúng lúc, ông phân xử dùm cho tôi, sao lại có thể ức hiếp người như vậy được.
Chu Hồng Diễm mượn cớ xuống thang, từ mặt đất đứng dậy, nước mắt nước mũi ở đó khóc lóc kể lể.
- Cái gì gọi là ức hiếp cô? Đầu tiên thái độ này của cô là không nghiêm chỉnh đã phạm vào sai lầm, lãnh đạo còn không thể phê bình sao? Phê bình cô vài câu, chính là ức hiếp cô hả? Trở về lập tức viết bản kiểm điểm giao cho sếp Lương, đi ngay
Là Phó cục trưởng phụ trách quản lý thông tin đối ngoại, Vương Thụ Ba biểu hiện ra sức mạnh ẩn trong lời nói cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn.
Dường như khá là sợ hãi vị lãnh đạo này, Chu Hồng Diễm thu lại vẻ ngang tàn, xụi lơ xoay người đi ra khỏi văn phòng.
- Sếp Vương, phải cám ơn ông đã giải vây.
Lương Thần như cười như không mở miệng nói.
-Có vài nữ đồng chí ỷ mình là phụ nữ, vô cớ gây sự, thật là tệ quá đi
Vương Thụ Ba lắc đầu nói:
-Đối với loại nữ đồng chí này thì không nên quá khách sáo.
-Phó cục trưởng Vương có việc gì sao?
Nhìn thuốc lá trên bàn cầm lấy rút ra một điếu đưa qua mỉm cười hỏi. Hắn và đối phương cùng với ba vị Phó cục trưởng khác đều đồng thời nhậm chức, ngoại trừ hai lần họp Đảng uỷ và tiệc mừng công tối hôm qua ở Cục thì bình thường đúng là không có tiếp xúc gì mấy. Đương nhiên thôi, đây cũng được coi như là bình thường, dù sao mọi người nhậm chức cũng chưa mấy ngày.
-Vậy thì nhất định rồi, nhất định rồi
Nhất định cái đầu ông, bỏ điện thoại xuống, Lương Thần không khỏi bĩu môi. Hắn đối với Kinh Đại Chí không hẳn là "ghét cay ghét đắng" nhưng tuyệt đối không hề có thiện cảm. Tuy rằng chỉ thông qua một cú điện thoại, nhưng Lương Thần đã nhận định, vị Cục trưởng Kinh kia liên tục thay đổi thái độ tuyệt đối là một con cáo già vô cùng khó chơi.
Giai đoạn báo cáo điều tra vụ án thảm sát diệt môn vào ngày hai mươi tháng bảy đã kết thúc, tiếp sau vụ án được chuyển giao cho cơ quan kiểm sát. Dựa theo trình tự tư pháp từng bước một mà tiến hành. Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân ba người khó thoát khỏi tội tử hình. Vụ án này vừa kết thúc, tinh thần của Lương Thần liền chuyển sang người đàn ông thần bí đã cung cấp manh mối. Ngày hôm qua hắn đã gửi tối hậu thư cho Phó chánh văn phòng thông tin đối ngoại Chu Hồng Diễm, nhưng mà đối phương cũng không có phản ứng gì, rõ ràng là đã định ngoan cố chống cự tới cùng.
Cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho đường dây điện thoại nội bộ của văn phòng thông tin đối ngoại, cũng không quản bên kia là ai tiếp điện thoại, Lương Thần lấy giọng điệu nghiêm khắc mà nói:
- Kêu Chu Hồng Diễm tới văn phòng tôi một chuyến.
Mặc dù đã bàn qua với bên Hà Tuấn, cũng định ý niệm có chết cũng không thừa nhận, nhưng Chu Hồng Diễm trong lòng lại vẫn cứ lo sợ bất an. Ngày hôm qua xin phép về sớm, nhưng mà suốt cả đêm cũng ngủ không được yên. Ánh mắt kia của vị cục trưởng trẻ tuổi cứ bay qua bay lại trong đầu bà, khiến bà hồn bay phách tán, không thể nào ngủ được.
Để làm dịu bớt sự đau khổ dằn vặt này, bà đánh thức người chồng bên cạnh đang ngủ, không quản tình trạng chồng như thế nào, bò vào giữa hai chân chồng vừa thổi vừa nuốt. Thật không dễ làm cứng lên, liền đặt cái mông ngồi lên, làm sao để bớt lo nghĩ. Chỉ là người chồng gần đây sinh lực hơi yếu, sau vài lần phối hợp thì bị thất bại, chẳng những không giảm bớt áp lực của bà, ngược lại khiến bà càng thêm tâm phiền ý loạn, oán hận mà mắng "đồ bất lực" rồi rút ra nhảy xuống chạy vào toilet.
Sáng sớm bà mang một đôi mắt thâm quầng đi vào thị cục, đầu óc hỗn loạn không có chút tinh thần, mơ mơ màng màng chỉ nghe được tiếng điện thoại vang vang, sau đó là thanh âm hết sức hoảng hốt của cấp dưới Tiểu Quách. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chủ nhiệm, chủ nhiệm, điện thoại của sếp Lương, cho gọi bà lập tức tới văn phòng anh ta.
Nữ nhân viên thông tin đối ngoại Tiểu Quách khe khẽ đẩy đẩy cấp trên, thật cẩn thận thông báo.
Chu Hồng Diễm lập tức giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt không cánh mà bay. Bà liền đoán ra, vị Phó cục trưởng Lương kia không có khả năng lại dễ dàng buông tha bà, nhất thời ngẩn ra trong chốc lát, trên mặt bộ dạng thùy mị có chút ưu phiền kia hiện ra một sự kiên định quyết đánh tới cùng. Bà đây một mực nói là không có, không bằng không chứng, cho dù mày là cục trưởng thì có thể làm gì được bà đây.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Hồng Diễm lập tức đứng lên, mang theo thái độ bi tráng tuyệt nhiên sẵn sàng chịu chết, lắc lắc cái mông đẫy đà, đáp thang máy lên lầu bốn.
Cửa phòng làm việc của Phó cục trưởng đang mở rộng, hơn nữa khiến cho Chu Hồng Diễm không ngờ chính là, ngoại trừ Phó cục trưởng trẻ tuổi ra, còn có Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung và Chủ nhiệm Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình cũng ở đó.
-Việc tiếp đón các đồng chí thị cục Phong Hà và Giang Sở, yêu cầu của tôi chỉ có nhiêu đó. Chi tiết cụ thể, các ông tự bàn bạc lại lần nữa.
Lương Thần hướng về hai chủ nhiệm dặn dò đơn giản. Tuy nói là không ưa gì tên Kinh Đại Chí của thành phố Phong Hà, nhưng thân là chủ nhân, sắp xếp việc tiếp đón là phải làm thôi. Nếu đã quyết định chia lợi ích cho người ta, dứt khoát là phải thoải mái hào phóng. Không cần là làm cho số đồng nghiệp kia cảm thấy như ở nhà, nhưng ít nhất cũng không thể làm cho người ta xem thường.
- Sếp Lương, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi và lão Nhâm đi
Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung vội vàng gật đầu đáp.
Chủ nhiệm chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình nhìn nhìn Ngô Hoán Trung cúi đầu khom lưng, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc về thái độ kính cẩn của đối phương. Liền chuyển hướng suy nghĩ thoải mái nhẹ nhõm, Phó cục trưởng Lương nhậm chức chưa được bốn ngày, cùng một lúc phá hai vụ án lớn, giải quyết vấn đề nan giải đã lâu làm nhức đầu Cục công an thành phố, càng quan trọng hơn là đối với nhóm lãnh đạo ở thành phố. Không nói gì khác, chỉ với công lao to lớn này, Phó cục trưởng Lương bỏ đi chữ "Phó", chính thức làm Cục trưởng cục công an thành phố, ngày đó không còn xa đâu
Nhâm Hướng Bình thật sự không biết, ông ta chỉ đoán đúng một nửa. Ngô Hoán Trung sở dĩ có vẻ kính cẩn như thế, phần lớn nguyên nhân cũng là vì câu nói kia của Lương Thần đã "chỉnh" y vào đêm đó. Trên thực tế cho tới hiện tại bây giờ, Ngô Hoán Trung vẫn không thể nào hiểu được, Phó cục trưởng Lương này làm sao lại biết được việc y trước đó đã gọi điện thoại cho Phân cục trưởng Dương Tân Cương. Hơn nữa, y đối với vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này lại càng thêm kiêng kị, trong lời nói và hành động tự nhiên biểu hiện ra một loại kính cẩn và xu nịnh.
Nghe tiếng gõ cửa"Cốc cốc", Lương Thần, Ngô Hoán Trung, Nhâm Hướng Bình lần lượt quay đầu lại.
- Phó cục trưởng Lương, anh cho tìm tôi?
Chu Hồng Diễm mang theo vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa.
- Chủ nhiệm Ngô và chủ nhiệm Nhâm cũng ở đây à?
- Sếp Lương, chúng tôi đi trước
Ngô Hoán Trung và Nhâm Hướng Bình liền biết điều nói, lại hướng về Chu Hồng Diễm gật gật đầu, rời khỏi văn phòng Phó cục trưởng.
- Đĩa VCD ở đâu?
Lương Thần không có hứng vòng vo với bà này, mặt trầm xuống nói thẳng vấn đề
- Sếp Lương, thật sự không có đĩa VCD gì cả, thật mà
Chu Hồng Diễm vẻ mặt oan uổng đầy oan ức, tội nghiệp mà bày giải:
- Nếu thực sự anh tin, cho tôi có trăm lá gan cũng không dám tư lợi giấu nhẹm đi đâu.
- Không cần có một trăm lá gan, một là đủ rồi
Lương Thần mặt không chút thay đổi nói:
- Bà thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, đâu sợ bị mất đi công việc, còn muốn chống chế tới cùng.
- Tôi không…
Chu Hồng Diễm vội vàng biện hộ cho mình. Nhưng một câu kế tiếp của đối phương như giáng một gậy vào đầu bà kêu "ong ong"
- Bà không phải có Tuấn ca gì đó làm chỗ dựa sao? Dù cho có bị mất việc, vẫn có thể đi tìm anh ta làm nơi nương tựa phải không?
Lương Thần ngây người nhìn Chu Hồng Diễm vẻ mặt khiếp sợ, hồi lâu không đáp trả, trong lòng tự cười thầm, lợi dụng tất cả tình báo về đối phương đã nắm giữa trong tay làm càn nêu ra trước, bất chợt đánh úp bằng hình thức đặt câu nghi vấn, xu thế như sấm đã phá bỏ tầm phòng ngự. Có thể nói, cho tới bây giờ, hắn vận dụng cách thức này trên cơ bản thì lần nào cũng đúng. Hơn nữa trong quá trình thẩm vấn Hứa Ngạn Bân và nghi phạm, cách này của hắn càng có tác dụng mang tính quyết định.
- Đừng tưởng rằng cậu làm cục trưởng là có thể ngậm máu phun người, tôi đây không chịu thua cái kiểu đó. Nói tôi giấu cái đĩa VCD gì đó, có chứng cớ không? Thư tín gì, đĩa VCD gì, tôi đây giấu cái đó không thể ăn, không thể uống, không thể bán. Cậu nếu muốn làm khó tôi thì cứ việc nói thẳng, sao lại tìm lấy cái cớ mục nát này? Mọi người tới mà phân xử này, lẽ nào ức hiếp người như vậy…
Chu Hồng Diễm nhảy dựng lên, kêu khóc thảm thiết, sau cùng lại ngồi bệt trên đất xõa tóc ra. Thanh âm cực lớn, toàn bộ bốn lầu tầng trệt đều có thể nghe thấy.
Các cửa phòng làm việc khác đều mở ra, chủ nhiệm, khoa trưởng cùng với nhóm cảnh sát đều ló đầu ra nhìn về phía văn phòng Phó cục trưởng ở cuối hành lang.
Lương Thần có chút há hốc mồm. Cảnh tượng hiếm có không ngờ lại do mụ già bày trò, phải nói là tố chất tâm lý mụ này thật mạnh mẽ, hay nói đúng hơn là lợn chết không sợ canh nóng? Không thể không nói, đối với mụ già ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, cả mặt mũi cũng không cần này, hắn thật không có cách đối phó hữu hiệu.
- Chu Hồng Diễm, trong mắt bà còn có lãnh đạo không? Bà có còn là cán bộ đảng viên không? Khóc khóc nháo nhào, coi giống cái gì, nhanh đứng lên cho tôi.
Thanh âm nghiêm khắc từ ngoài cửa truyền vào, Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Phó cục trưởng Vương Thụ Ba vẻ mặt nghiêm túc đi đến, lớn tiếng khiển trách Chu Hồng Diễm đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
- Sếp Vương, ông ngươi tới vừa đúng lúc, ông phân xử dùm cho tôi, sao lại có thể ức hiếp người như vậy được.
Chu Hồng Diễm mượn cớ xuống thang, từ mặt đất đứng dậy, nước mắt nước mũi ở đó khóc lóc kể lể.
- Cái gì gọi là ức hiếp cô? Đầu tiên thái độ này của cô là không nghiêm chỉnh đã phạm vào sai lầm, lãnh đạo còn không thể phê bình sao? Phê bình cô vài câu, chính là ức hiếp cô hả? Trở về lập tức viết bản kiểm điểm giao cho sếp Lương, đi ngay
Là Phó cục trưởng phụ trách quản lý thông tin đối ngoại, Vương Thụ Ba biểu hiện ra sức mạnh ẩn trong lời nói cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn.
Dường như khá là sợ hãi vị lãnh đạo này, Chu Hồng Diễm thu lại vẻ ngang tàn, xụi lơ xoay người đi ra khỏi văn phòng.
- Sếp Vương, phải cám ơn ông đã giải vây.
Lương Thần như cười như không mở miệng nói.
-Có vài nữ đồng chí ỷ mình là phụ nữ, vô cớ gây sự, thật là tệ quá đi
Vương Thụ Ba lắc đầu nói:
-Đối với loại nữ đồng chí này thì không nên quá khách sáo.
-Phó cục trưởng Vương có việc gì sao?
Nhìn thuốc lá trên bàn cầm lấy rút ra một điếu đưa qua mỉm cười hỏi. Hắn và đối phương cùng với ba vị Phó cục trưởng khác đều đồng thời nhậm chức, ngoại trừ hai lần họp Đảng uỷ và tiệc mừng công tối hôm qua ở Cục thì bình thường đúng là không có tiếp xúc gì mấy. Đương nhiên thôi, đây cũng được coi như là bình thường, dù sao mọi người nhậm chức cũng chưa mấy ngày.
Bình luận facebook