Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452
Trên diễn đàn của các trang web nổi tiếng trên mạng, cư dân mạng đã bày tỏ sự hoài nghi cũng như phản đối của mình đối với vụ án phóng hỏa. Trong đó tất nhiên cũng có kẻ bênh vực cho đám hung thủ, nhưng rất nhanh đã bị sự phẫn nộ của mọi người nhấn chìm. Mà sau khi đoạn video về những lời Lương Thần đã nói trong Hội nghị Đảng ủy được lan truyền thì sự phẫn nộ lại càng nâng lên mức kịch liệt hơn bao giờ hết.
"Nếu Phó cục trưởng Lương là người phụ trách điều tra vụ án phóng hỏa kia, sao không cho Phó cục trưởng Lương ra mặt để giải thích với mọi người. Xin hỏi có phải là chính quyền thành phố Cẩm Bình có tật giật mình không?"
"Chúng tôi đã nghe lời nói dối đủ rồi. Chúng tôi cần một kết quả chân thật. Nếu nhóm lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình trong lòng không có quỷ thì xin cho Phó cục trưởng Lương lên tiếng".
"Ủng hộ Phó cục trưởng Lương ra mặt lên tiếng".
"Ủng hộ! Chúng tôi chỉ tin tưởng Phó cục trưởng Lương".
"Ủng hộ! Ủng hộ!"
Đối mặt với khí thế hừng hực của cư dân mạng, một số nhà truyền thông và chuyên gia lập tức đáp trả một cách châm chích. Vị chuyên gia họ Mỗ hết sức "lo lắng" vạch ra: "Cùng với sự thông dụng của Internet, ngày càng có nhiều người có thói quen giải phóng cảm xúc của mình trên Internet, quá mức mù quáng, chẳng phân biệt được đúng sai mà dùng ngòi bút làm vũ khí, sử dụng "Internet bạo lực" để lôi kéo pháp luật. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến sự công chính của pháp luật.
Lại có một vị giáo sư gọi nhóm cư dân mạng quá khích là "Bạo dân Internet", cũng thẳng thắn vạch ra: "Do vì có sự tồn tại của nhóm Bạo dân Internet này mà sự "yên ổn hài hòa" của môi trường Internet bị ô nhiễm. Vì thế cực lực yêu cầu chính phủ ra tay can thiệp".
Nhưng cũng có một số học giả tỏ ý không tán thành với đề xuất này. Giáo sư Tô của Học viện cảnh sát hình sự tỉnh Liêu Đông lên tiếng: " Sở dĩ nhóm cư dân mạng này quá khích, nguyên nhân là do trong lòng họ lo lắng và sợ hãi. Mà sự lo lắng và sợ hãi này bắt nguồn từ những hiện tượng không công chính "Quyền lớn hơn Pháp" của xã hội hiện nay. Thêm vào đó là những hành vi cố ý hoặc không cố ý của giới truyền thông như châm thêm dầu vào lửa.
Cuộc tranh cãi của dư luận càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho kết quả của vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu ở thành phố Cẩm Bình được cả nước chú ý. Mà ở Cẩm Bình, mặc dù phòng giám sát mạng của Cục công an thành phố đã áp dụng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào ngăn cản sự lưu truyền của đoạn video trong vụ án phóng hỏa.
Trong khu biệt thự rộng lớn, Vương Căng đang ra sức "cày cấy" trên thân thể đẫy đà của một người phụ nữ. Nhưng y bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ lúc nào cũng như ngọn núi lửa hừng hực nuốt y vào lòng giờ đây đang nằm im như khúc gỗ. Ngẩng đầu, thấy từ khóe mắt người phụ nữ hai dòng nước mắt đang chảy xuống.
- Di tỷ, chị làm sao vậy?
Vương Căng trong lòng chấn động, dừng động tác tiến vào. Y có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân cảm xúc khác thường của người phụ nữ.
- Căng, cậu nói cho tôi biết cái chết của Kiến Sinh có liên quan gì đến cậu hay không?
Ôn Di hai mắt nhìn thẳng gã đàn ông. Mặc dù Tiêu Kiến Sinh đã từng bỏ rơi cô một thời gian dài, khiến cô không chịu nổi cô đơn, từng bước từng bước ngã vào lòng Vương Căng. Cho dù thân thể này đã bị gã đàn ông kém mình mười lăm tuổi chiếm hữu, nhưng tình cảm gần 20 năm vợ chồng với Tiêu Kiến Sinh không phải dễ dàng xóa sạch được. Đoạn video trên mạng cô đã xem không dưới mười lần, mỗi lần nghe tới tên của Căng thiếu gia, trong lòng cô lại thấy đau như kim châm. Cô không muốn tin, nhưng lại không thể khống chế được ý nghĩ hoài nghi trong đầu.
- Di tỷ, chị không tin tôi sao? Chị cũng cho rằng vụ án phóng hỏa là do tôi bày ra phải không?
Vương căng trên mặt lộ ra vẻ bi thương, thất vọng mà đáp lại ánh mắt của người phụ nữ. Y cắn răng, nhổm nửa người trên dậy, dùng giọng điệu phẫn nộ nói:
- Đúng vậy, Bách Hưng Lâu có cổ phần của tôi. Hà Tuấn cũng là người cùng kinh doanh với tôi. Sau sự kiện Bách Hưng Lâu bị phóng hỏa, người ở giữa được lợi cũng là tôi. Nhưng tôi thề với trời, vụ án phóng hỏa kia tôi thực tình không biết gì hết.
Nói tới đây, Vương Căng dừng một chút, cúi đầu trầm giọng nói:
- Di tỷ, tôi thừa nhận, khi nghe tin Kiến Sinh chết, trong lòng tôi quả thật có chút vui sướng. Đó là bởi vì tôi biết Di tỷ từ nay về sau sẽ chỉ thuộc về một mình tôi thôi.
Nếu người khác hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không tốn nước bọt đi giải thích cho bọn họ. Di tỷ, nếu chị không tin tôi, tôi đành phải rời khỏi đây. Tôi tin là chị cũng không muốn thấy mặt tên hung phạm giết chồng cũ của mình.
Nói xong, Vương Căng nhổm hẳn người dậy ra vẻ định bước xuống giường. Lập tức, một đôi cách tay từ phía sau ôm chặt y vào trong lồng ngực:
- Tôi tin, Căng, tôi tin cậu. Đừng đi!
Nghe giọng nói cầu xin của người phụ nữ, trên mặt Vương Căng lộ ra một tia đắc ý. Chẳng còn cách nào khác, nếu "hậu viện" lại khai hỏa thì tình cảnh của y thực nguy hiểm. Hơn nữa, y cũng không hề hi vọng hai mẹ con hoa nữ này sẽ cùng trở mặt thành thù.
- Có lẽ tôi vẫn nên đi. Chị vẫn còn nghi ngờ tôi, rồi còn cả Tuệ Tuệ nữa.
Vương Căng thở dài, thử giãy ra khỏi đôi cánh tay của người phụ nữ.
- Căng, đừng đi. Là tôi không tốt, tôi không nên nghi ngờ cậu.
Ôn Di vội vàng khẩn cầu nói:
- Tuệ Tuệ nhất định sẽ tin cậu, nó sẽ không nghi ngờ cậu đâu.
Lại dừng một chút, dùng âm thanh ma mị thổi vào tai gã đàn ông:
- Căng, ông xã à, buổi tối tôi và Tuệ Tuệ cùng nhau hầu hạ cậu được không? Coi như tôi bồi thường cho cậu, được không?
Vương Căng bất chợt run lên. Từ lâu y đã muốn cùng hai mẹ con lên giường, chỉ có điều thời cơ chưa đến nên chưa thể hành động được. Không nghĩ rằng hôm nay Ôn Di sẽ chủ động đề xuất việc này.
- Di tỷ, chị nói đùa phải không? Kỳ thực tôi…
Ôn Di bịt miệng gã đàn ông lại, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt y, chân thành nói:
- Căng, Di tỷ cái gì cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu thích.
Vương Căng thực sự cảm động, y ôm người phụ nữ vào ngực, dịu dàng nói:
- Di tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ đối tốt với chị cả đời.
Ôn Di úp mặt vào ngực gã đàn ông, trong lòng thấp giọng nỉ non: "Căng, cậu ngàn vạn lần đừng có gạt tôi. Nếu không, tôi và cậu cùng chết. Cùng chết…"
Ngày 22 tháng 8, Lương Thần cuối cùng cũng kết thúc một tuần đi báo cáo lưu động, đánh xe quay trở về Cẩm Bình. Một tuần báo cáo này đối với Lương Thần mà nói hoàn toàn là một loại hành vi lãng phí thời gian. Ban đầu còn thấy có chút mới mẻ, sau đó thì hắn gần như chẳng cảm thấy nửa điểm hứng thú. Nghe tiếng vỗ tay nặng nề miễn cưỡng phía dưới khán đài, hắn cũng biết rằng các đồng chí tới đây nghe hắn báo cáo căn bản cũng là bị bắt buộc phải tới.
Xe Jeep vừa mới tiến vào địa giới của Cẩm Bình, hắn đã nhận được điện thoại của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu hắn phải lập tức tới ngay Ủy ban nhân dân thành phố.
Một giờ chiều, một chiếc chuyên cơ đáp xuống sân bay quốc tế Long Gia của thành phố Cẩm Bình. Một cô gái tuyệt sắc trên mặc áo choàng lụa mỏng màu trắng, dưới mặc một chiếc váy đính kim sa cùng với một cô gái xinh đẹp mặc áo phông quần jeans bước từ cửa chuyên cơ xuống.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ ngay dưới chuyên cơ, hai gã thanh niên mặc bộ đồ tây màu đen nhanh nhẹn mở cửa xe, đợi đến khi hai cô bước lên xe mới đóng cửa xe lại rồi ngồi vào vị trí lái. Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi khởi động, nhả một làn khói mỏng rồi tiến ra khỏi sân bay quốc tế Long Gia.
Khu chung cư Thần Phong. Liên Thiên Thiên vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, lười biếng duỗi tay chân rồi ngáp một cái thật dài, đi vào toilet. Rửa mặt, trang điểm nhẹ, sau khi đã hoàn toàn hài lòng với hình ảnh mình trong gương thì mới thoải mái đi vào phòng khách.
Liên Tịch Nhược ngồi trên sofa, xuất thần mà nhìn vào chiếc notebook đang đặt trên bàn trà. Trong đầu cô mơ hồ hiện lên đoạn video đã xem hôm qua, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông: "Không có luật pháp, chúng ta còn có công lý, không có công lý, chúng ta còn có lương tâm. Nếu như ngay cả lương tâm cũng không có, vậy thì tôi nghĩ, chúng ta cũng đã đánh mất ý nghĩa của bộ cảnh phục trên người".
- Chị Tịch Nhược, chị có nghe thấy không, hình như là có ai gõ cửa.
Đang cắn một quả táo, Liên Thiên Thiên bỗng nhiên giỏng lỗ tai lên, ngừng nhai nuốt, hướng về phía chị họ hỏi.
- Không có!
Liên Tịch Nhược đang ngẩn người chợt tỉnh táo lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn em họ. Cô không hề nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không nghe thấy tiếng đập cửa.
- Chị nghe kỹ đi, không phải nhà chúng ta, hình như là nhà bên cạnh, vừa ấn chuông vừa gõ cửa.
Liên Thiên Thiên nhảy xuống khỏi sofa, nhanh như chớp chạy đến cửa, nhìn qua lỗ xuyên thấu hướng ra ngoài, không kìm nổi phát ra một tiếng kêu nhẹ.
- Sao thế Thiên Thiên?
Liên Tịch Nhược cũng có chút tò mò, cô cũng muốn biết rốt cuộc là ai đang gọi cửa nhà người đàn ông. Vừa dứt lời, cô liền thấy em họ mở toang cửa, ló đầu ra hỏi một câu:
- Xin hỏi các chị tìm ai?
Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt hết gõ cửa lại nhấn chuông cả nửa ngày, cuối cùng không thể không công nhận chuyện Lương Thần đang không có nhà. Lan Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng oán giận nói:
- Tiểu Thần ca thực kỳ cục. Sao lại tắt máy đúng lúc này? Nói không chừng đang làm gì ám muội không muốn người khác làm phiền.
- Thấy hối hận chưa? Chị đã bảo em phải gọi điện thoại trước, em cứ muốn làm cái gì "đột nhiên tập kích" cơ.
Diệp Tử Thanh véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, khẽ cười nói:
- Nói không chừng hai chị em mình phải đợi đến tối ý chứ.
Đúng lúc này, cửa căn phòng bên cạnh mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ló nửa thân mình ra, hai mắt nhấp nháy hỏi:
- Xin hỏi các chị tìm ai?
- Chúng tôi tìm Lương Thần.
Diệp Tử Thanh run lên một chút rồi mỉm cười trả lời. Cô thật không nghĩ tới hàng xóm của Lương Thần lại xinh đẹp trẻ trung thế này.
- Ồ, em là hàng xóm của Lương Thần, nghe các chị đập cửa lâu như vậy, chắc là Lương Thần không có nhà rồi. Nếu không ngại, các chị qua nhà em ngồi chờ một lát.
Liên Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào thân hình của cô gái xấp xỉ tuổi cô, trong lòng cảm thấy mất mát và buồn bực. Quá lớn! Thoạt nhìn thì còn có vẻ lớn hơn cả của Tuyết Phi tỷ. A a a, tại sao lại bất công như thế. Sao gần bằng tuổi nhau mà của đối phương đầy đặn như vậy, của mình lại bé nhỏ như thế này.
Đang lúc Liên Thiên Thiên cảm thấy rối rắm vì sự khác biệt lớn lao này thì Lương Thần đang tham gia và Hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng cũng cảm thấy rối rắm không kém. Nghị quyết của Ủy viên thường vụ đã quyết định: hắn phải đích thân ra mặt để làm sáng tỏ tính chân thực của kết quả điều tra vụ đại án phóng hỏa. Vì thế ban Tuyên giáo Thành ủy, đài truyền hình thành phố sẽ có một chương trình phỏng vấn chuyên biệt vào một ngày gần đây.
- Có vấn đề gì sao, đồng chí Tiểu Lương?
Nhìn vẻ mặt Lương Thần không chút thay đổi, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai hỏi một câu.
- Không có vấn đề gì.
Đón nhận ánh mắt của Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ cùng với những người đang có mặt khác, Lương Thần khóe miệng nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời:
- Tôi hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
"Nếu Phó cục trưởng Lương là người phụ trách điều tra vụ án phóng hỏa kia, sao không cho Phó cục trưởng Lương ra mặt để giải thích với mọi người. Xin hỏi có phải là chính quyền thành phố Cẩm Bình có tật giật mình không?"
"Chúng tôi đã nghe lời nói dối đủ rồi. Chúng tôi cần một kết quả chân thật. Nếu nhóm lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình trong lòng không có quỷ thì xin cho Phó cục trưởng Lương lên tiếng".
"Ủng hộ Phó cục trưởng Lương ra mặt lên tiếng".
"Ủng hộ! Chúng tôi chỉ tin tưởng Phó cục trưởng Lương".
"Ủng hộ! Ủng hộ!"
Đối mặt với khí thế hừng hực của cư dân mạng, một số nhà truyền thông và chuyên gia lập tức đáp trả một cách châm chích. Vị chuyên gia họ Mỗ hết sức "lo lắng" vạch ra: "Cùng với sự thông dụng của Internet, ngày càng có nhiều người có thói quen giải phóng cảm xúc của mình trên Internet, quá mức mù quáng, chẳng phân biệt được đúng sai mà dùng ngòi bút làm vũ khí, sử dụng "Internet bạo lực" để lôi kéo pháp luật. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến sự công chính của pháp luật.
Lại có một vị giáo sư gọi nhóm cư dân mạng quá khích là "Bạo dân Internet", cũng thẳng thắn vạch ra: "Do vì có sự tồn tại của nhóm Bạo dân Internet này mà sự "yên ổn hài hòa" của môi trường Internet bị ô nhiễm. Vì thế cực lực yêu cầu chính phủ ra tay can thiệp".
Nhưng cũng có một số học giả tỏ ý không tán thành với đề xuất này. Giáo sư Tô của Học viện cảnh sát hình sự tỉnh Liêu Đông lên tiếng: " Sở dĩ nhóm cư dân mạng này quá khích, nguyên nhân là do trong lòng họ lo lắng và sợ hãi. Mà sự lo lắng và sợ hãi này bắt nguồn từ những hiện tượng không công chính "Quyền lớn hơn Pháp" của xã hội hiện nay. Thêm vào đó là những hành vi cố ý hoặc không cố ý của giới truyền thông như châm thêm dầu vào lửa.
Cuộc tranh cãi của dư luận càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho kết quả của vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu ở thành phố Cẩm Bình được cả nước chú ý. Mà ở Cẩm Bình, mặc dù phòng giám sát mạng của Cục công an thành phố đã áp dụng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào ngăn cản sự lưu truyền của đoạn video trong vụ án phóng hỏa.
Trong khu biệt thự rộng lớn, Vương Căng đang ra sức "cày cấy" trên thân thể đẫy đà của một người phụ nữ. Nhưng y bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ lúc nào cũng như ngọn núi lửa hừng hực nuốt y vào lòng giờ đây đang nằm im như khúc gỗ. Ngẩng đầu, thấy từ khóe mắt người phụ nữ hai dòng nước mắt đang chảy xuống.
- Di tỷ, chị làm sao vậy?
Vương Căng trong lòng chấn động, dừng động tác tiến vào. Y có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân cảm xúc khác thường của người phụ nữ.
- Căng, cậu nói cho tôi biết cái chết của Kiến Sinh có liên quan gì đến cậu hay không?
Ôn Di hai mắt nhìn thẳng gã đàn ông. Mặc dù Tiêu Kiến Sinh đã từng bỏ rơi cô một thời gian dài, khiến cô không chịu nổi cô đơn, từng bước từng bước ngã vào lòng Vương Căng. Cho dù thân thể này đã bị gã đàn ông kém mình mười lăm tuổi chiếm hữu, nhưng tình cảm gần 20 năm vợ chồng với Tiêu Kiến Sinh không phải dễ dàng xóa sạch được. Đoạn video trên mạng cô đã xem không dưới mười lần, mỗi lần nghe tới tên của Căng thiếu gia, trong lòng cô lại thấy đau như kim châm. Cô không muốn tin, nhưng lại không thể khống chế được ý nghĩ hoài nghi trong đầu.
- Di tỷ, chị không tin tôi sao? Chị cũng cho rằng vụ án phóng hỏa là do tôi bày ra phải không?
Vương căng trên mặt lộ ra vẻ bi thương, thất vọng mà đáp lại ánh mắt của người phụ nữ. Y cắn răng, nhổm nửa người trên dậy, dùng giọng điệu phẫn nộ nói:
- Đúng vậy, Bách Hưng Lâu có cổ phần của tôi. Hà Tuấn cũng là người cùng kinh doanh với tôi. Sau sự kiện Bách Hưng Lâu bị phóng hỏa, người ở giữa được lợi cũng là tôi. Nhưng tôi thề với trời, vụ án phóng hỏa kia tôi thực tình không biết gì hết.
Nói tới đây, Vương Căng dừng một chút, cúi đầu trầm giọng nói:
- Di tỷ, tôi thừa nhận, khi nghe tin Kiến Sinh chết, trong lòng tôi quả thật có chút vui sướng. Đó là bởi vì tôi biết Di tỷ từ nay về sau sẽ chỉ thuộc về một mình tôi thôi.
Nếu người khác hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không tốn nước bọt đi giải thích cho bọn họ. Di tỷ, nếu chị không tin tôi, tôi đành phải rời khỏi đây. Tôi tin là chị cũng không muốn thấy mặt tên hung phạm giết chồng cũ của mình.
Nói xong, Vương Căng nhổm hẳn người dậy ra vẻ định bước xuống giường. Lập tức, một đôi cách tay từ phía sau ôm chặt y vào trong lồng ngực:
- Tôi tin, Căng, tôi tin cậu. Đừng đi!
Nghe giọng nói cầu xin của người phụ nữ, trên mặt Vương Căng lộ ra một tia đắc ý. Chẳng còn cách nào khác, nếu "hậu viện" lại khai hỏa thì tình cảnh của y thực nguy hiểm. Hơn nữa, y cũng không hề hi vọng hai mẹ con hoa nữ này sẽ cùng trở mặt thành thù.
- Có lẽ tôi vẫn nên đi. Chị vẫn còn nghi ngờ tôi, rồi còn cả Tuệ Tuệ nữa.
Vương Căng thở dài, thử giãy ra khỏi đôi cánh tay của người phụ nữ.
- Căng, đừng đi. Là tôi không tốt, tôi không nên nghi ngờ cậu.
Ôn Di vội vàng khẩn cầu nói:
- Tuệ Tuệ nhất định sẽ tin cậu, nó sẽ không nghi ngờ cậu đâu.
Lại dừng một chút, dùng âm thanh ma mị thổi vào tai gã đàn ông:
- Căng, ông xã à, buổi tối tôi và Tuệ Tuệ cùng nhau hầu hạ cậu được không? Coi như tôi bồi thường cho cậu, được không?
Vương Căng bất chợt run lên. Từ lâu y đã muốn cùng hai mẹ con lên giường, chỉ có điều thời cơ chưa đến nên chưa thể hành động được. Không nghĩ rằng hôm nay Ôn Di sẽ chủ động đề xuất việc này.
- Di tỷ, chị nói đùa phải không? Kỳ thực tôi…
Ôn Di bịt miệng gã đàn ông lại, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt y, chân thành nói:
- Căng, Di tỷ cái gì cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu thích.
Vương Căng thực sự cảm động, y ôm người phụ nữ vào ngực, dịu dàng nói:
- Di tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ đối tốt với chị cả đời.
Ôn Di úp mặt vào ngực gã đàn ông, trong lòng thấp giọng nỉ non: "Căng, cậu ngàn vạn lần đừng có gạt tôi. Nếu không, tôi và cậu cùng chết. Cùng chết…"
Ngày 22 tháng 8, Lương Thần cuối cùng cũng kết thúc một tuần đi báo cáo lưu động, đánh xe quay trở về Cẩm Bình. Một tuần báo cáo này đối với Lương Thần mà nói hoàn toàn là một loại hành vi lãng phí thời gian. Ban đầu còn thấy có chút mới mẻ, sau đó thì hắn gần như chẳng cảm thấy nửa điểm hứng thú. Nghe tiếng vỗ tay nặng nề miễn cưỡng phía dưới khán đài, hắn cũng biết rằng các đồng chí tới đây nghe hắn báo cáo căn bản cũng là bị bắt buộc phải tới.
Xe Jeep vừa mới tiến vào địa giới của Cẩm Bình, hắn đã nhận được điện thoại của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu hắn phải lập tức tới ngay Ủy ban nhân dân thành phố.
Một giờ chiều, một chiếc chuyên cơ đáp xuống sân bay quốc tế Long Gia của thành phố Cẩm Bình. Một cô gái tuyệt sắc trên mặc áo choàng lụa mỏng màu trắng, dưới mặc một chiếc váy đính kim sa cùng với một cô gái xinh đẹp mặc áo phông quần jeans bước từ cửa chuyên cơ xuống.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ ngay dưới chuyên cơ, hai gã thanh niên mặc bộ đồ tây màu đen nhanh nhẹn mở cửa xe, đợi đến khi hai cô bước lên xe mới đóng cửa xe lại rồi ngồi vào vị trí lái. Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi khởi động, nhả một làn khói mỏng rồi tiến ra khỏi sân bay quốc tế Long Gia.
Khu chung cư Thần Phong. Liên Thiên Thiên vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, lười biếng duỗi tay chân rồi ngáp một cái thật dài, đi vào toilet. Rửa mặt, trang điểm nhẹ, sau khi đã hoàn toàn hài lòng với hình ảnh mình trong gương thì mới thoải mái đi vào phòng khách.
Liên Tịch Nhược ngồi trên sofa, xuất thần mà nhìn vào chiếc notebook đang đặt trên bàn trà. Trong đầu cô mơ hồ hiện lên đoạn video đã xem hôm qua, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông: "Không có luật pháp, chúng ta còn có công lý, không có công lý, chúng ta còn có lương tâm. Nếu như ngay cả lương tâm cũng không có, vậy thì tôi nghĩ, chúng ta cũng đã đánh mất ý nghĩa của bộ cảnh phục trên người".
- Chị Tịch Nhược, chị có nghe thấy không, hình như là có ai gõ cửa.
Đang cắn một quả táo, Liên Thiên Thiên bỗng nhiên giỏng lỗ tai lên, ngừng nhai nuốt, hướng về phía chị họ hỏi.
- Không có!
Liên Tịch Nhược đang ngẩn người chợt tỉnh táo lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn em họ. Cô không hề nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không nghe thấy tiếng đập cửa.
- Chị nghe kỹ đi, không phải nhà chúng ta, hình như là nhà bên cạnh, vừa ấn chuông vừa gõ cửa.
Liên Thiên Thiên nhảy xuống khỏi sofa, nhanh như chớp chạy đến cửa, nhìn qua lỗ xuyên thấu hướng ra ngoài, không kìm nổi phát ra một tiếng kêu nhẹ.
- Sao thế Thiên Thiên?
Liên Tịch Nhược cũng có chút tò mò, cô cũng muốn biết rốt cuộc là ai đang gọi cửa nhà người đàn ông. Vừa dứt lời, cô liền thấy em họ mở toang cửa, ló đầu ra hỏi một câu:
- Xin hỏi các chị tìm ai?
Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt hết gõ cửa lại nhấn chuông cả nửa ngày, cuối cùng không thể không công nhận chuyện Lương Thần đang không có nhà. Lan Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng oán giận nói:
- Tiểu Thần ca thực kỳ cục. Sao lại tắt máy đúng lúc này? Nói không chừng đang làm gì ám muội không muốn người khác làm phiền.
- Thấy hối hận chưa? Chị đã bảo em phải gọi điện thoại trước, em cứ muốn làm cái gì "đột nhiên tập kích" cơ.
Diệp Tử Thanh véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, khẽ cười nói:
- Nói không chừng hai chị em mình phải đợi đến tối ý chứ.
Đúng lúc này, cửa căn phòng bên cạnh mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ló nửa thân mình ra, hai mắt nhấp nháy hỏi:
- Xin hỏi các chị tìm ai?
- Chúng tôi tìm Lương Thần.
Diệp Tử Thanh run lên một chút rồi mỉm cười trả lời. Cô thật không nghĩ tới hàng xóm của Lương Thần lại xinh đẹp trẻ trung thế này.
- Ồ, em là hàng xóm của Lương Thần, nghe các chị đập cửa lâu như vậy, chắc là Lương Thần không có nhà rồi. Nếu không ngại, các chị qua nhà em ngồi chờ một lát.
Liên Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào thân hình của cô gái xấp xỉ tuổi cô, trong lòng cảm thấy mất mát và buồn bực. Quá lớn! Thoạt nhìn thì còn có vẻ lớn hơn cả của Tuyết Phi tỷ. A a a, tại sao lại bất công như thế. Sao gần bằng tuổi nhau mà của đối phương đầy đặn như vậy, của mình lại bé nhỏ như thế này.
Đang lúc Liên Thiên Thiên cảm thấy rối rắm vì sự khác biệt lớn lao này thì Lương Thần đang tham gia và Hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng cũng cảm thấy rối rắm không kém. Nghị quyết của Ủy viên thường vụ đã quyết định: hắn phải đích thân ra mặt để làm sáng tỏ tính chân thực của kết quả điều tra vụ đại án phóng hỏa. Vì thế ban Tuyên giáo Thành ủy, đài truyền hình thành phố sẽ có một chương trình phỏng vấn chuyên biệt vào một ngày gần đây.
- Có vấn đề gì sao, đồng chí Tiểu Lương?
Nhìn vẻ mặt Lương Thần không chút thay đổi, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai hỏi một câu.
- Không có vấn đề gì.
Đón nhận ánh mắt của Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ cùng với những người đang có mặt khác, Lương Thần khóe miệng nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời:
- Tôi hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Bình luận facebook