Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461
Lan Nguyệt yên lặng lui về phòng ngủ. Hiện tại cô đã cảm thấy được tính nghiêm trọng của sự việc, cô có chút hối hận, không nên vì ghen mà giựt giây Tử Thanh tỷ "thẩm vấn" Tiểu Thần ca. Thậm chí, cô nên bao che dùm Tiểu Thần ca mới phải. Nếu Tiểu Thần ca và Tử Thanh tỷ, Thanh Oánh tỷ bởi vì sự việc này mà chia tay ly hôn, vậy phải làm sao? Thanh Oánh tỷ trong bụng còn có đứa bé của Tiểu Thần ca mà? Không, không đâu, Tử Thanh tỷ yêu Tiểu Thần ca như vậy, khẳng định sẽ tha thứ cho Tiểu Thần ca, cũng sẽ thay Tiểu Thần ca che giấu, không cho Thanh Oánh tỷ biết.
- Chuyện Liên Tuyết Phi, em đã thay anh mà giấu diếm. Chuyện Tề Vũ Nhu và Helen, anh có phải cũng muốn em giúp anh tiếp tục giấu diếm không? Về sau, bên cạnh anh có phải sẽ xuất hiện thêm nhiều phụ nữ nữa?
Giơ tay lau đi nước mắt bên khóe mắt, Diệp Tử Thanh lắc đầu, lấy giọng điệu đầy kiên quyết nói:
- Thần, anh thật sự khiến em cảm thấy rất thất vọng.
Lương Thần thần sắc biến đổi. Một câu cuối cùng của Diệp Tử Thanh chẳng khác nào gián tiếp phán hắn tử hình. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tâm tư rối loạn, trong đầu hắn hiện ra đủ loại ý niệm. Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tự hành hạ tát tai mình để được thông cảm đồng tình, hoặc là bắt trói đối phương lại, tóm lại, nếu bắt hắn chia tay tiểu yêu tinh, vậy chi bằng một đao giết hắn cho rồi.
- Không có gì muốn nói, phải không?
Nhìn người đàn ông trong mắt lo âu sợ hãi, yếu đuối van nài, Diệp Tử Thanh lau mặt, ép buộc chính mình phải cứng rắn quyết tâm, giọng điệu thản nhiên hỏi.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, phá tan bầu không khí vô cùng áp lực trong phòng khách. Lương Thần vẫn đờ đẫn ngồi ở đó, dường như không tính đi mở cửa. Diệp Tử Thanh cũng ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho chuông cửa liên tiếp mà reo vang. Cuối cùng vẫn là Lan Nguyệt từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa.
- Xin hỏi, Phó cục trưởng Lương có ở nhà không?
Ở cửa vang lên một giọng đàn ông thở hổn hển.
- Ông là ai?
Lan Nguyệt nhìn nhìn người đàn ông mặc trang phục cảnh sát, trong lòng đoán rằng đây chắc là cấp dưới của Tiểu Thần ca.
-Tôi là cấp dưới của sếp Lương, tôi có thông tin quan trọng phải báo cáo với sếp Lương
Đứng nói chuyện ở cửa, chính là Lô Dũng phó Chi đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố. Anh ta vừa rồi đã gọi điện thoại rất nhiều lần, thì đều hiển thị tắt máy. Dưới tình thế cấp bách, anh ta chỉ còn cách tìm đến tận nhà sếp.
- Vào đi.
Lương Thần đã nghe ra người đến là ai. Hắn cũng biết, nếu không phải thực sự có tin tức quan trọng, thân là phó Chi đội trưởng như Lô Dũng sẽ không cấp tốc như vậy mà tìm đến tận nhà. Vì thế hắn quay đầu, hướng về cửa nói.
Lô Dũng ở cửa thay giầy đi vào phòng khách. Mà giờ phút này, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt trở về phòng ngủ. Liên quan đến công việc của đàn ông, các cô không tiện ở lại, tránh né đi là nên mà.
- Sếp Lương, vào buổi chiều, Tương Vinh Hoa từng yêu cầu đồn trưởng Tôn của trại tạm giam được gặp anh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đồn trưởng Tôn lại giấu nhẹm tin này.
Lô Dũng báo cáo thật tỉ mỉ, sở dĩ anh ta "tận tâm tận lực", "trung thành tuyệt đối" đến vậy không đơn giản là để lấy lòng sếp, càng quan trọng hơn là, anh ta cùng đồn trưởng Tôn Gia Trung bên trại tạm giam còn có thù riêng. Đây là cơ hội tốt để trả thù, anh ta đương nhiên không bỏ qua.
Lương Thần nhướng mày, lập tức đứng lên, trong miệng nhanh gọn hô ra một chữ:
-Đi!
Nếu không phải muốn cúi đầu nhận tội, Tương Vinh Hoa tuyệt đối sẽ không vào lúc này đòi gặp hắn. Đồn trưởng trại tạm giam Tôn Gia Trung cố ý giấu diếm không báo, đó nhất định là được một số lãnh đạo gợi ý cho. Nếu hắn không chớp lấy thời cơ, sợ rằng Tương Vinh Hoa sẽ biến thành một Lý Bình thứ hai.
Khoảnh khắc ra cửa, thân người Lương Thần dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại cửa phòng ngủ đã được đóng chặt, trong mắt hiện lên một nỗi đau thương khó tả. Lâu nay, hắn đã quen chìm đắm trong mộng đẹp hoang đàng phóng đãng không thể tự mình thoát ra được, và bây giờ đây, cuối cùng hắn cũng phải trả giá cho sự tham lam của chính mình.
Trên đường tới trại tạm giam, Phó chi đội trưởng Lô Dũng nhìn qua kính chiếu hậu, thận trọng quan sát sắc mặt của sếp. Anh ta nhạy bén cảm thấy, tâm tình của sếp Lương rất là không được tốt liền đồng thời tự nhắc nhở chính mình nên cẩn thận, trong lòng cũng đang mừng thầm: "Tôn Gia Trung, mẹ kiếp, lần này cho mày chết.
Trong trại tạm giam, Tôn Gia Trung và mấy người cấp dưới đang "lầm rầm" xoa xoa mạt chược. Bài sở trường đại nhân đang số đỏ ăn hết bốn nhà, không hề để ý sắc mặt mấy mấy người khác đã trở nên hoảng sợ lúng túng. Hút một hơi, không còn kiên nhẫn mà quơ quơ tay nói:
- Lão Hầu, ông đánh có lá bài mà khó vậy à? Nhanh lẹ chút đi, chỉ còn đợi bài của ông thôi đó.
Đang nói, trong lúc vô ý khóe mắt nhìn thấy có bóng người lay động bên mình, thế là lớn giọng ra lệnh:
- Tiểu Tề, thêm nước vào ly cho tôi.
Hô hai câu mà không thấy trả lời, không khỏi có chút tức giận liền quay đầu, khiển trách:
-Lỗ tai cậu bị điếc hả?
Ánh mắt liền chạm đến đôi mắt lạnh thấu xương, thanh âm của Trưởng trại Tôn không khỏi tắc nghẽn dừng lại. Vội vàng đẩy mạt chược trên bàn một cái, chân tay luống cuống đứng lên nói:
- Sếp Lương, sếp Lương sao anh lại đến đây?
Mấy cảnh sát khác của trại tạm giam sớm đã đứng lên, người người cúi đầu, nơm nớp lo sợ lén nhìn sếp toàn thân như đóng băng.
- Tương Vinh Hoa yêu cầu gặp tôi, có chuyện này không?
Tâm tình Lương Thần đang cực kỳ xấu, mà dưới tâm trạng không tốt này, rất tự nhiên, hắn cần một nơi để trút giận. Rất rõ ràng, Tôn Gia Trung trước mắt rất thích hợp đảm đương vị trí này.
- Không có!
Tôn Gia Trung ngay lập tức phản ứng lại mục đích của Phó cục trưởng trẻ tuổi giá lâm tới trại tạm giam, một khuôn mặt béo hiện lên vẻ kích động, miệng ấp a ấp úng, mơ mơ hồ hồ trả lời. Bỗng dưng, y phát hiện Lô Dũng đứng phía sau sếp Lương, lập tức tỉnh ngộ, nhìn lướt qua rất hậm hực.
- Rốt cuộc là không có, hay là có?
Trên mặt Lương Thần như bầu trời âm u, bên trong mơ hồ có thể thấy được sấm chớp rền vang đang nổi lên. Tôn Gia Trung đứng mũi chịu sào lập tức cảm nhận được loại lửa giận bùng cháy này, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Có, có
- Có, vì sao không báo cáo với tôi? Trại trưởng trại tạm giam như ông chỉ đáng ăn cứt.
Tay Lương Thần vỗ thật mạnh lên trên bàn, "rầm" một tiếng, bài mạt chược như đạn bay loạn xạ, có mấy viên bắn trúng mặt cảnh sát trại tạm giam.
Đau buốt nóng hừng hực truyền lên tới mặt, nhóm cảnh sát không dám hó hé một lời, rút cổ lại tiếp tục giả làm con rùa rụt cổ. Cả đám trong lòng ai oán. Thật là xui xẻo! Trại trưởng Tôn gặp rủi ro, lại kéo cả bọn lính lác như họ xuống nước gặp tai bay vạ gió.
Sắc mặt Tôn Gia Trung lúc xanh lúc trắng, bị một người thanh niên tuổi đời còn nhỏ hơn con trai mình chỉ vào mũi mà mắng, mùi vị này không dễ chịu chút nào. Đúng là quan cao một bậc đè chết người, y dù có muôn vàn phẫn nộ cũng không dám chống đối cãi lại. Huống hồ gì, y lại bị cấp trên nắm được điểm yếu.
-Đưa Tương Vinh Hoa qua đây!
Lương Thần lạnh lùng nói một câu:
- Còn nữa, ngày mai viết bản kiểm điểm nộp lên cho tôi.
Nói xong, không buồn liếc nhìn đối phương, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Trong phòng thẩm vấn ở cục công an thành phố, miệng Tương Vinh Hoa nhả ra làn khói thuốc đo đùng, sương khói che lấp toàn bộ gương mặt. Còn Lương Thần và Lô Dũng cùng mấy nhân viên hình sự thì ngồi một bên, kiên nhẫn chờ đợi Tương Vinh Hoa mở miệng nói chuyện.
Từ rạng sáng bị bắt thẩm vấn cho đến bây giờ, tuy chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ, Tương Vinh Hoa tuổi gần bốn mươi bỗng giống như bị già thêm hơn mười năm. Sau một trận ho khan kịch liệt, Tương Vinh Hoa ném bỏ tàn thuốc trên tay, hai mắt bị tơ máu che kín nhìn về phía Phó cục trưởng Công an trẻ tuổi cách đó không xa, giọng nói khàn khàn cất lên:
- Tôi nói thật, tôi bị Vương Căng sai khiến, ra mặt liên hệ với người trung gian của công ty săn đầu người là Chu Xuân Bình. Đầu tiên trả tiền đặt cọc là một trăm năm mươi ngàn, sau khi giết được Lý Bình thì trả luôn phần còn lại là ba trăm năm mươi ngàn. Theo thỏa thuận ban đầu thù lao giết người là ba trăm ngàn, sau bởi vì đồng lõa là Đường Tùng bị thiệt mạng chết tại chỗ, cho nên Vương Căng lại trả tôi thêm hai trăm ngàn.
-Ông nói những điều này, có chứng cứ xác thực chứng minh không?
Lương Thần có chút kinh ngạc với sự thẳng thắng này của đối phương. Theo như hắn nghĩ, để cho Tương Vinh Hoa có thể hạ quyết tâm thẳng thắn thú nhận, hẳn là một việc vô cùng khó khăn.
-Qua tay năm trăm ngàn là do Vương Căng trực tiếp giao cho tôi, tôi còn có một số ghi âm bằng chứng giấu trong két bảo hiểm ở nhà.
Vẻ mặt Tương Vinh Hoa hiện ra một chút khác thường. Kỳ thật chính y sớm đã biết rõ, có lẽ sẽ có một ngày rơi vào tình trạng bị vắt chanh bỏ vỏ, kết cục thay chủ ngăn cản tai ương, cho nên mới âm thầm chuẩn bị trước. Trong mười mấy tiếng đồng hồ y bị tạm giam, có mấy đám người đến gặp y, hoặc là cảnh cáo, hoặc là uy hiếp, mục đích chỉ có một, bắt y tự nhận hết tất cả tội danh. Mà làm cho y càng sợ hãi và càng phẫn nộ chính là, vào lúc gần trưa, chúng đã bố trí một phạm nhân không quen biết tiến vào gian phòng biệt giam của y.
Nheo hai mắt lại, trong giây lát vẻ mặt Tương Vinh Hoa bỗng hoảng hốt. Y nhớ lại cảnh tượng phát sinh vào buổi trưa.
- Xin chào!
Người đàn ông cao lớn với hàm răng trắng sáng giơ tay hướng về trước y. Không biết có phải ảo giác không, Tương Vinh Hoa cứ cảm thấy trong nụ cười của đối phương giống như đang chứa đựng sự u ám và tàn nhẫn của một loại dã thú.
- Nghe nói, ông cũng phạm vào tội giết người? Chà chà, nhìn không ra nhỉ, có nhìn thế nào thì ông chú cũng là người lịch sự có văn hóa.
Người đàn ông cao lớn tiến tới phía trước hai bước. Còn Tương Vinh Hoa theo bản năng mà lui ra phía sau hai bước.
Đột nhiên, người đàn ông cao lớn vọt lên, một tay bịt kín miệng của y, một tay kia từ trên lưng rút ra một thứ đồ rất hung hăng mà cắm vào cổ họng y. Đồng tử của y hơi co rút lại, y trơ mắt ra nhìn không chớp. Trước mặt cái vật nhọn đủ lấy mạng y không ngừng phóng to. Vào giờ phút này, y ngoại trừ sợ hãi, còn có thù hận. Người này đến để giết y, người này đang diễn vai diễn giống như Đường Tùng, còn chính mình thì giống Lý Bình đã bị giết diệt khẩu. Đây là báo ứng rồi, Tương Vinh Hoa nhắm hai mắt lại.
Thế mà, đã mấy giây trôi qua, y vẫn không cảm thấy sự hiện hữu của cái chết. Thậm chí, bàn tay to đang bịt kín miệng y cũng dần được nới lỏng ra. Mở mắt ra thì thấy người đàn ông cao lớn đang cầm bàn chải đánh răng dũa dũa móng tay, ngoài cảm thấy chính mình thật may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng y không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
- Bọn họ nói với tôi, giết được ông thì sẽ cho mẹ tôi một số tiền lớn.
Người đàn ông cao lớn nhe răng cười nói:
- Bọn họ nắm bắt thông tin thật nhanh nhạy, biết rõ tôi là đứa con hiếu thảo. Chỉ có điều bọn họ không biết, mấy năm nay cướp bóc giết người, tôi cũng dành dụm được hai trăm mấy ngàn, toàn bộ đều bị mẹ tôi đem hiến tặng hết. Mẹ là người ghét tiền bất chính, tôi nghĩ số tiền này cũng không sạch sẽ gì, có lấy cũng uổng phí.
- Cảm ơn!
Tương Vinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn sợ hãi vuốt vuốt cổ của mình.Y cảm thấy hoảng hốt sợ hãi vì mất đi sinh mạng, vậy những người vô tội đã chết trong vụ hỏa hoạn thì sao? Lý Bình bị giết diệt khẩu chết trên giường bệnh viện thì sao? Bọn họ trước khi chết, phải chăng cũng lưu luyến không muốn rời bỏ mạng sống như y lúc nãy.
- Không cần cảm ơn tôi. Tôi không giết ông là vì tôi cảm thấy bọn làm quan đó, bọn có tiền đó đều là một đám lòng dạ hiểm độc.
Trên mặt người đàn ông cao lớn hiện ra vẻ thù địch, hung hăng đâm bàn chải đánh răng nhọn hoắc về hướng vách tường.
Tương Vinh Hoa im lặng không dám lên tiếng. Y e sợ lỡ mình không cẩn thận nói sai điều gì thì sẽ bị cái tên quá khích này liệt vào hàng ngũ bọn có tiền. Song hình như người đàn ông cao lớn cảm thấy có chút nhàm chán, ngồi xếp bằng trên giường, hướng về y hỏi:
- Ê, ông phạm vào tội gì thế?
- Thuê hung thủ giết người.
Tương Vinh Hoa không muốn trả lời, nhưng lại không dám không trả lời, chỉ biết xấu hổ nói. Lời vừa ra khỏi miệng, y vội vàng bổ sung nói:
- Tôi không có tiền, tôi chỉ là người làm công, là do người khác sai khiến.
- Ai thẩm vấn ông? Tôi hỏi ông, ông có biết Phó cục trưởng Lương bên phòng công an không?
Người đàn ông cao lớn cao hứng hỏi.
- Biết, chính là Phó cục trưởng Lương thẩm vấn tôi.
Tương Vinh Hoa xấu hổ hồi đáp.
-Thảo nào mà ông xui xẻo như vậy. Ha ha!
Người đàn ông cao lớn giật mình, sau đó liền cười ha hả chỉ vào Tương Vinh Hoa. Một lúc lâu, người đàn ông cao lớn mới dừng tiếng cười, nhìn Tương Vinh Hoa với bộ dáng bị sương mù che phủ không biết gì, nghiêm chỉnh nói:
-Tôi với ông đều xui xẻo như nhau, tôi cũng bị Phó cục trưởng Lương thẩm vấn qua.
Dừng một chút, thanh âm chậm lại, rất chân thành nói:
- Mặc kệ ông phạm vào tội gì, tôi khuyên ông nên khai ra sự thật đi. Ông không qua nổi cửa ải kia của Phó cục trưởng Lương đâu.
Sau khi người đàn ông cao lớn nói xong câu đó, gian phòng trở nên yên lặng. Nhưng không được bao lâu, cửa phòng đã bị mở ra, hai cảnh sát xuất hiện ở cửa. Người đàn ông cao lớn đứng đậy đi về hướng cửa phòng. Mắt nhìn đối phương đi ra cửa phòng giam, bỗng nhiên Tương Vinh Hoa nhớ tới một việc, vội vàng nhào tới cửa phòng, hướng ra phía ngoài cao giọng hô:
- Người anh em, ông tên gì?
-Tôi tên Hứa Ngạn Bân. Nếu ông có cơ hội ra ngoài, không cần đốt vàng mã cho tôi, bớt chút thời giờ đi thăm mẹ tôi là được rồi. Coi như là ông đã đáp trả ân tình của tôi.
Người đàn ông cao lớn quay đầu, nhe răng cười đáp trả.
- Tương Vinh Hoa, Tương Vinh Hoa...
Âm thanh bên tai không ngừng vang lên, đã kéo Tương Vinh Hoa trở về với thực tại.
-Ký tên đi.
Nhìn biên bản được đưa qua, Tương Vinh Hoa nửa phần cũng không do dự liền ký tên mình lên đó.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Lương Thần lập tức hướng về phó Chi đội trưởng Lô Dũng đang bên cạnh nói:
-Truyền lệnh cho đại đội một lập tức xuất phát, tới mọi nơi Vương Căng có khả năng dừng chân. Trong thời gian nhanh nhất cần phải truy bắt cho được Vương Căng về quy án.
- Sếp Lương.
Lô Dũng nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt thần sắc bàng hoàng không che dấu được, ấp úng nói:
- Sếp Lương, chúng ta có nên...có nên xin ý kiến chỉ thị của Bí thư Vương trước?
-Ông chỉ lo bắt người. Nên xin hay không xin, trong lòng tôi tự biết.
Lương Thần bực bội phất tay nói:
- Nhanh chóng xuất phát, bắt không được người, tôi tìm ông hỏi tội.
-Vâng.
Rơi vào đường cùng, Lô Dũng chỉ biết hành lễ một cái rồi đi ra ngoài.
Lô Dũng đi rồi, Lương Thần trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Vào buổi sáng dù đã nói chuyện gần một tiếng đồ hồ vẫn không đem lại hiệu quả thực tế gì cả, Trương Bỉnh Lâm đưa ra một loạt lời hứa suông, tỏ rõ thái độ chưa thấy được thỏ thì không sải cánh chim ưng. Lương Thần rất muốn biết, nay Trương Bỉnh Lâm nhận được điện thoại của hắn sẽ có phản ứng thế nào đây
Tối ngày hai mươi ba tháng tám, đại đội một Đội cảnh sát hình sự cục Công an thành phố chia làm hai tổ đội lên đường, tiến hành điều tra mọi địa điểm mà Vương Căng có khả năng lẩn trốn. Sau khi biết được mục tiêu cần bắt giữ, tâm trạng của tất cả đội viên cảnh sát hình sự, bao gồm cả Lô Dũng đều cảm thấy hoang mang không yên. Không giống với nghi phạm bình thường, đó là con trai duy nhất của bí thư Thành ủy Vương, cho dù có chứng cứ xác thực chứng minh Vương Căng dính líu đến vụ án, nhưng trong thời đại này chỉ cần có tiền có quyền thì quỷ thần cũng có thể sai khiến được. Sợ hãi đối với quyền lực khiến cho nhóm cảnh sát hình sự cơ sở này không hẹn mà gặp cùng nảy sinh tâm lý trốn tránh.
Một chiếc xe cảnh sát khác chạy tới Bách Hưng Lâu, làm theo quy định hỏi han bảo vệ, sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì xe cảnh sát liền rời đi. Còn một chiếc xe cảnh sát khác thì đậu trước cổng tiểu khu Thành ủy, không hề có dũng khí xông vào, cuối cùng chỉ dạo qua hai vòng đường quốc lộ xung quanh thì đã chuẩn bị trở về báo cáo kết quả rồi.
Đồng thời vào lúc này, tin tức cục Công an thành phố ra lệnh truy bắt Vương Căng, thông qua đủ mọi đường dẫn truyền đến tai đám người Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Trưởng Hổ. Trong tòa nhà Thành ủy, Vương Căng ngồi trên sofa, thần sắc thì không nhìn ra có chỗ nào kích động, nhưng mà cái đầu gối không ngừng run rẩy kia đã bán đứng sự hoảng loạn bất an bên trong y.
- Con à, đừng sợ, có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám tiến vào bắt người đâu.
Hoàng Cẩn cầm lấy tay con, cảm giác được sự ẩm ướt từ bàn tay. Sự tình phát triển đến bước này, bà cũng không còn biện pháp, chỉ biết thúc giục chồng đang là Bí thư Thành ủy:
- Lão Vương, ông mau mau nghĩ cách đi.
- Tôi có cách gì.
Vương Phục Sinh lạnh lùng liếc vợ một cái:
- Tương Vinh Hoa cũng đã khai ra rồi, bên Lương Thần đã nắm được chứng cớ xác thực, bà thấy, tôi còn có cách gì nữa?
- Ông không phải Bí thư Thành ủy sao? Ông sao lại không có cách? Chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn con bị đưa đi xử bắn sao?
Thanh âm Hoàng Cẩn lại cao lên. May mà tòa nhà Thành ủy có hiệu quả cách âm không tồi, nếu không với cái giọng the thé này của Hoàng Cẩn, chuyện Vương Căng phạm tội sớm đã được thiên hạ biết đến.
- Cho người giết Tương Vinh Hoa diệt khẩu là chủ ý của con sao?
Không để ý tới những lời càn quấy của vợ, Vương Phục Sinh chuyển ánh mắt hướng về đứa con đang cố gắng trấn tĩnh, lạnh giọng hỏi
- Không phải con, là chủ ý của Trương Hào.
Vương Căng trả lời đúng sự thật. Tuy rằng y cũng có chủ ý này, nhưng quả thật là do Trương Hào đề xuất chủ ý mua chuộc tội phạm bị xử tử hình giết người diệt khẩu trước. Chỉ là bọn họ không ngờ, tên tội phạm bị xử tử hình kia uống lộn thuốc hay sao mà lại buông tha Tương Vinh Hoa. Mà trong lúc cấp bách, bọn họ cũng nhất thời cũng không tìm ra được người nào thích hợp hơn.
-Đây chính là các con tự đào mồ chôn mình rồi.
Vương Phục Sinh đã không còn sức phẫn nộ, ông ta chỉ vào con mình, trên mặt hiện lên một chút bi ai:
- Hôm nay ban lãnh đạo thành phố đã quyết định, thăng nhiệm Lương Thần là Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố chuyên trách. Mặc kệ hắn có muốn hay không, trễ nhất là ngày mốt, hắn phải rời khỏi phòng Cục công an thành phố. Do ai tiếp nhận vị trí chức vụ của Lương Thần, tiếp sau điều hành như thế nào, cha và Trương Hổ đều đã an bài thỏa đáng. Khi đó Tương Vinh Hoa có muốn cung khai thì có còn ai mà nghe. Bây giờ thì xong rồi! Con giết người diệt khẩu không thành, Tương Vinh Hoa tự nhiên sẽ liên tưởng ra hung thủ là do con sai khiến đến. Con bất nhân thì y bất nghĩa. Con nghĩ xem y có còn muốn tiếp tục nhận tội thay con không?
-Bây giờ làm sao đây? Lão Vương, ông hãy nghĩ cách đi.
Hoàng Cẩn lắc lắc cánh tay của chồng, nước mắt lo lắng đã chảy ròng ròng.
- Còn có thể làm gì nữa?
Vương Phục Sinh khinh bỉ gạt tay của vợ ra, miễn cưỡng đè nén tình trạng cáu gắt nóng nảy trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói với đứa con:
- Hai ngày này, con phải ngoan ngoan ở yên trong nhà cho cha. Tất cả đợi sau khi lệnh bổ nhiệm Lương Thần được đưa xuống rồi mới tính. Nhớ kỹ cho cha, nếu còn dám tự tung tự tác, Thiên Vương lão tử cũng sẽ không thể cứu nổi con.
Chuyện tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn cách tạm lánh sóng gió, đợi sau khi Lương Thần rời khỏi vị trí Phó cục trưởng Cục công an, ông ta mới nghĩ cách hành động. Có một điều ông ta có thể khẳng định, cho dù Lương Thần có cả gan làm loạn, cũng tuyệt không dám tiến vào Tòa nhà Thành ủy bắt người. Lui một bước mà nói, cho dù Lương Thần dám phạm vào lỗi lầm lớn nhất thiên hạ thì cảnh sát hình sự của Cục công an có lá gan này không?
- Chuyện Liên Tuyết Phi, em đã thay anh mà giấu diếm. Chuyện Tề Vũ Nhu và Helen, anh có phải cũng muốn em giúp anh tiếp tục giấu diếm không? Về sau, bên cạnh anh có phải sẽ xuất hiện thêm nhiều phụ nữ nữa?
Giơ tay lau đi nước mắt bên khóe mắt, Diệp Tử Thanh lắc đầu, lấy giọng điệu đầy kiên quyết nói:
- Thần, anh thật sự khiến em cảm thấy rất thất vọng.
Lương Thần thần sắc biến đổi. Một câu cuối cùng của Diệp Tử Thanh chẳng khác nào gián tiếp phán hắn tử hình. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tâm tư rối loạn, trong đầu hắn hiện ra đủ loại ý niệm. Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tự hành hạ tát tai mình để được thông cảm đồng tình, hoặc là bắt trói đối phương lại, tóm lại, nếu bắt hắn chia tay tiểu yêu tinh, vậy chi bằng một đao giết hắn cho rồi.
- Không có gì muốn nói, phải không?
Nhìn người đàn ông trong mắt lo âu sợ hãi, yếu đuối van nài, Diệp Tử Thanh lau mặt, ép buộc chính mình phải cứng rắn quyết tâm, giọng điệu thản nhiên hỏi.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, phá tan bầu không khí vô cùng áp lực trong phòng khách. Lương Thần vẫn đờ đẫn ngồi ở đó, dường như không tính đi mở cửa. Diệp Tử Thanh cũng ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho chuông cửa liên tiếp mà reo vang. Cuối cùng vẫn là Lan Nguyệt từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa.
- Xin hỏi, Phó cục trưởng Lương có ở nhà không?
Ở cửa vang lên một giọng đàn ông thở hổn hển.
- Ông là ai?
Lan Nguyệt nhìn nhìn người đàn ông mặc trang phục cảnh sát, trong lòng đoán rằng đây chắc là cấp dưới của Tiểu Thần ca.
-Tôi là cấp dưới của sếp Lương, tôi có thông tin quan trọng phải báo cáo với sếp Lương
Đứng nói chuyện ở cửa, chính là Lô Dũng phó Chi đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố. Anh ta vừa rồi đã gọi điện thoại rất nhiều lần, thì đều hiển thị tắt máy. Dưới tình thế cấp bách, anh ta chỉ còn cách tìm đến tận nhà sếp.
- Vào đi.
Lương Thần đã nghe ra người đến là ai. Hắn cũng biết, nếu không phải thực sự có tin tức quan trọng, thân là phó Chi đội trưởng như Lô Dũng sẽ không cấp tốc như vậy mà tìm đến tận nhà. Vì thế hắn quay đầu, hướng về cửa nói.
Lô Dũng ở cửa thay giầy đi vào phòng khách. Mà giờ phút này, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt trở về phòng ngủ. Liên quan đến công việc của đàn ông, các cô không tiện ở lại, tránh né đi là nên mà.
- Sếp Lương, vào buổi chiều, Tương Vinh Hoa từng yêu cầu đồn trưởng Tôn của trại tạm giam được gặp anh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đồn trưởng Tôn lại giấu nhẹm tin này.
Lô Dũng báo cáo thật tỉ mỉ, sở dĩ anh ta "tận tâm tận lực", "trung thành tuyệt đối" đến vậy không đơn giản là để lấy lòng sếp, càng quan trọng hơn là, anh ta cùng đồn trưởng Tôn Gia Trung bên trại tạm giam còn có thù riêng. Đây là cơ hội tốt để trả thù, anh ta đương nhiên không bỏ qua.
Lương Thần nhướng mày, lập tức đứng lên, trong miệng nhanh gọn hô ra một chữ:
-Đi!
Nếu không phải muốn cúi đầu nhận tội, Tương Vinh Hoa tuyệt đối sẽ không vào lúc này đòi gặp hắn. Đồn trưởng trại tạm giam Tôn Gia Trung cố ý giấu diếm không báo, đó nhất định là được một số lãnh đạo gợi ý cho. Nếu hắn không chớp lấy thời cơ, sợ rằng Tương Vinh Hoa sẽ biến thành một Lý Bình thứ hai.
Khoảnh khắc ra cửa, thân người Lương Thần dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại cửa phòng ngủ đã được đóng chặt, trong mắt hiện lên một nỗi đau thương khó tả. Lâu nay, hắn đã quen chìm đắm trong mộng đẹp hoang đàng phóng đãng không thể tự mình thoát ra được, và bây giờ đây, cuối cùng hắn cũng phải trả giá cho sự tham lam của chính mình.
Trên đường tới trại tạm giam, Phó chi đội trưởng Lô Dũng nhìn qua kính chiếu hậu, thận trọng quan sát sắc mặt của sếp. Anh ta nhạy bén cảm thấy, tâm tình của sếp Lương rất là không được tốt liền đồng thời tự nhắc nhở chính mình nên cẩn thận, trong lòng cũng đang mừng thầm: "Tôn Gia Trung, mẹ kiếp, lần này cho mày chết.
Trong trại tạm giam, Tôn Gia Trung và mấy người cấp dưới đang "lầm rầm" xoa xoa mạt chược. Bài sở trường đại nhân đang số đỏ ăn hết bốn nhà, không hề để ý sắc mặt mấy mấy người khác đã trở nên hoảng sợ lúng túng. Hút một hơi, không còn kiên nhẫn mà quơ quơ tay nói:
- Lão Hầu, ông đánh có lá bài mà khó vậy à? Nhanh lẹ chút đi, chỉ còn đợi bài của ông thôi đó.
Đang nói, trong lúc vô ý khóe mắt nhìn thấy có bóng người lay động bên mình, thế là lớn giọng ra lệnh:
- Tiểu Tề, thêm nước vào ly cho tôi.
Hô hai câu mà không thấy trả lời, không khỏi có chút tức giận liền quay đầu, khiển trách:
-Lỗ tai cậu bị điếc hả?
Ánh mắt liền chạm đến đôi mắt lạnh thấu xương, thanh âm của Trưởng trại Tôn không khỏi tắc nghẽn dừng lại. Vội vàng đẩy mạt chược trên bàn một cái, chân tay luống cuống đứng lên nói:
- Sếp Lương, sếp Lương sao anh lại đến đây?
Mấy cảnh sát khác của trại tạm giam sớm đã đứng lên, người người cúi đầu, nơm nớp lo sợ lén nhìn sếp toàn thân như đóng băng.
- Tương Vinh Hoa yêu cầu gặp tôi, có chuyện này không?
Tâm tình Lương Thần đang cực kỳ xấu, mà dưới tâm trạng không tốt này, rất tự nhiên, hắn cần một nơi để trút giận. Rất rõ ràng, Tôn Gia Trung trước mắt rất thích hợp đảm đương vị trí này.
- Không có!
Tôn Gia Trung ngay lập tức phản ứng lại mục đích của Phó cục trưởng trẻ tuổi giá lâm tới trại tạm giam, một khuôn mặt béo hiện lên vẻ kích động, miệng ấp a ấp úng, mơ mơ hồ hồ trả lời. Bỗng dưng, y phát hiện Lô Dũng đứng phía sau sếp Lương, lập tức tỉnh ngộ, nhìn lướt qua rất hậm hực.
- Rốt cuộc là không có, hay là có?
Trên mặt Lương Thần như bầu trời âm u, bên trong mơ hồ có thể thấy được sấm chớp rền vang đang nổi lên. Tôn Gia Trung đứng mũi chịu sào lập tức cảm nhận được loại lửa giận bùng cháy này, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Có, có
- Có, vì sao không báo cáo với tôi? Trại trưởng trại tạm giam như ông chỉ đáng ăn cứt.
Tay Lương Thần vỗ thật mạnh lên trên bàn, "rầm" một tiếng, bài mạt chược như đạn bay loạn xạ, có mấy viên bắn trúng mặt cảnh sát trại tạm giam.
Đau buốt nóng hừng hực truyền lên tới mặt, nhóm cảnh sát không dám hó hé một lời, rút cổ lại tiếp tục giả làm con rùa rụt cổ. Cả đám trong lòng ai oán. Thật là xui xẻo! Trại trưởng Tôn gặp rủi ro, lại kéo cả bọn lính lác như họ xuống nước gặp tai bay vạ gió.
Sắc mặt Tôn Gia Trung lúc xanh lúc trắng, bị một người thanh niên tuổi đời còn nhỏ hơn con trai mình chỉ vào mũi mà mắng, mùi vị này không dễ chịu chút nào. Đúng là quan cao một bậc đè chết người, y dù có muôn vàn phẫn nộ cũng không dám chống đối cãi lại. Huống hồ gì, y lại bị cấp trên nắm được điểm yếu.
-Đưa Tương Vinh Hoa qua đây!
Lương Thần lạnh lùng nói một câu:
- Còn nữa, ngày mai viết bản kiểm điểm nộp lên cho tôi.
Nói xong, không buồn liếc nhìn đối phương, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Trong phòng thẩm vấn ở cục công an thành phố, miệng Tương Vinh Hoa nhả ra làn khói thuốc đo đùng, sương khói che lấp toàn bộ gương mặt. Còn Lương Thần và Lô Dũng cùng mấy nhân viên hình sự thì ngồi một bên, kiên nhẫn chờ đợi Tương Vinh Hoa mở miệng nói chuyện.
Từ rạng sáng bị bắt thẩm vấn cho đến bây giờ, tuy chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ, Tương Vinh Hoa tuổi gần bốn mươi bỗng giống như bị già thêm hơn mười năm. Sau một trận ho khan kịch liệt, Tương Vinh Hoa ném bỏ tàn thuốc trên tay, hai mắt bị tơ máu che kín nhìn về phía Phó cục trưởng Công an trẻ tuổi cách đó không xa, giọng nói khàn khàn cất lên:
- Tôi nói thật, tôi bị Vương Căng sai khiến, ra mặt liên hệ với người trung gian của công ty săn đầu người là Chu Xuân Bình. Đầu tiên trả tiền đặt cọc là một trăm năm mươi ngàn, sau khi giết được Lý Bình thì trả luôn phần còn lại là ba trăm năm mươi ngàn. Theo thỏa thuận ban đầu thù lao giết người là ba trăm ngàn, sau bởi vì đồng lõa là Đường Tùng bị thiệt mạng chết tại chỗ, cho nên Vương Căng lại trả tôi thêm hai trăm ngàn.
-Ông nói những điều này, có chứng cứ xác thực chứng minh không?
Lương Thần có chút kinh ngạc với sự thẳng thắng này của đối phương. Theo như hắn nghĩ, để cho Tương Vinh Hoa có thể hạ quyết tâm thẳng thắn thú nhận, hẳn là một việc vô cùng khó khăn.
-Qua tay năm trăm ngàn là do Vương Căng trực tiếp giao cho tôi, tôi còn có một số ghi âm bằng chứng giấu trong két bảo hiểm ở nhà.
Vẻ mặt Tương Vinh Hoa hiện ra một chút khác thường. Kỳ thật chính y sớm đã biết rõ, có lẽ sẽ có một ngày rơi vào tình trạng bị vắt chanh bỏ vỏ, kết cục thay chủ ngăn cản tai ương, cho nên mới âm thầm chuẩn bị trước. Trong mười mấy tiếng đồng hồ y bị tạm giam, có mấy đám người đến gặp y, hoặc là cảnh cáo, hoặc là uy hiếp, mục đích chỉ có một, bắt y tự nhận hết tất cả tội danh. Mà làm cho y càng sợ hãi và càng phẫn nộ chính là, vào lúc gần trưa, chúng đã bố trí một phạm nhân không quen biết tiến vào gian phòng biệt giam của y.
Nheo hai mắt lại, trong giây lát vẻ mặt Tương Vinh Hoa bỗng hoảng hốt. Y nhớ lại cảnh tượng phát sinh vào buổi trưa.
- Xin chào!
Người đàn ông cao lớn với hàm răng trắng sáng giơ tay hướng về trước y. Không biết có phải ảo giác không, Tương Vinh Hoa cứ cảm thấy trong nụ cười của đối phương giống như đang chứa đựng sự u ám và tàn nhẫn của một loại dã thú.
- Nghe nói, ông cũng phạm vào tội giết người? Chà chà, nhìn không ra nhỉ, có nhìn thế nào thì ông chú cũng là người lịch sự có văn hóa.
Người đàn ông cao lớn tiến tới phía trước hai bước. Còn Tương Vinh Hoa theo bản năng mà lui ra phía sau hai bước.
Đột nhiên, người đàn ông cao lớn vọt lên, một tay bịt kín miệng của y, một tay kia từ trên lưng rút ra một thứ đồ rất hung hăng mà cắm vào cổ họng y. Đồng tử của y hơi co rút lại, y trơ mắt ra nhìn không chớp. Trước mặt cái vật nhọn đủ lấy mạng y không ngừng phóng to. Vào giờ phút này, y ngoại trừ sợ hãi, còn có thù hận. Người này đến để giết y, người này đang diễn vai diễn giống như Đường Tùng, còn chính mình thì giống Lý Bình đã bị giết diệt khẩu. Đây là báo ứng rồi, Tương Vinh Hoa nhắm hai mắt lại.
Thế mà, đã mấy giây trôi qua, y vẫn không cảm thấy sự hiện hữu của cái chết. Thậm chí, bàn tay to đang bịt kín miệng y cũng dần được nới lỏng ra. Mở mắt ra thì thấy người đàn ông cao lớn đang cầm bàn chải đánh răng dũa dũa móng tay, ngoài cảm thấy chính mình thật may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng y không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
- Bọn họ nói với tôi, giết được ông thì sẽ cho mẹ tôi một số tiền lớn.
Người đàn ông cao lớn nhe răng cười nói:
- Bọn họ nắm bắt thông tin thật nhanh nhạy, biết rõ tôi là đứa con hiếu thảo. Chỉ có điều bọn họ không biết, mấy năm nay cướp bóc giết người, tôi cũng dành dụm được hai trăm mấy ngàn, toàn bộ đều bị mẹ tôi đem hiến tặng hết. Mẹ là người ghét tiền bất chính, tôi nghĩ số tiền này cũng không sạch sẽ gì, có lấy cũng uổng phí.
- Cảm ơn!
Tương Vinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn sợ hãi vuốt vuốt cổ của mình.Y cảm thấy hoảng hốt sợ hãi vì mất đi sinh mạng, vậy những người vô tội đã chết trong vụ hỏa hoạn thì sao? Lý Bình bị giết diệt khẩu chết trên giường bệnh viện thì sao? Bọn họ trước khi chết, phải chăng cũng lưu luyến không muốn rời bỏ mạng sống như y lúc nãy.
- Không cần cảm ơn tôi. Tôi không giết ông là vì tôi cảm thấy bọn làm quan đó, bọn có tiền đó đều là một đám lòng dạ hiểm độc.
Trên mặt người đàn ông cao lớn hiện ra vẻ thù địch, hung hăng đâm bàn chải đánh răng nhọn hoắc về hướng vách tường.
Tương Vinh Hoa im lặng không dám lên tiếng. Y e sợ lỡ mình không cẩn thận nói sai điều gì thì sẽ bị cái tên quá khích này liệt vào hàng ngũ bọn có tiền. Song hình như người đàn ông cao lớn cảm thấy có chút nhàm chán, ngồi xếp bằng trên giường, hướng về y hỏi:
- Ê, ông phạm vào tội gì thế?
- Thuê hung thủ giết người.
Tương Vinh Hoa không muốn trả lời, nhưng lại không dám không trả lời, chỉ biết xấu hổ nói. Lời vừa ra khỏi miệng, y vội vàng bổ sung nói:
- Tôi không có tiền, tôi chỉ là người làm công, là do người khác sai khiến.
- Ai thẩm vấn ông? Tôi hỏi ông, ông có biết Phó cục trưởng Lương bên phòng công an không?
Người đàn ông cao lớn cao hứng hỏi.
- Biết, chính là Phó cục trưởng Lương thẩm vấn tôi.
Tương Vinh Hoa xấu hổ hồi đáp.
-Thảo nào mà ông xui xẻo như vậy. Ha ha!
Người đàn ông cao lớn giật mình, sau đó liền cười ha hả chỉ vào Tương Vinh Hoa. Một lúc lâu, người đàn ông cao lớn mới dừng tiếng cười, nhìn Tương Vinh Hoa với bộ dáng bị sương mù che phủ không biết gì, nghiêm chỉnh nói:
-Tôi với ông đều xui xẻo như nhau, tôi cũng bị Phó cục trưởng Lương thẩm vấn qua.
Dừng một chút, thanh âm chậm lại, rất chân thành nói:
- Mặc kệ ông phạm vào tội gì, tôi khuyên ông nên khai ra sự thật đi. Ông không qua nổi cửa ải kia của Phó cục trưởng Lương đâu.
Sau khi người đàn ông cao lớn nói xong câu đó, gian phòng trở nên yên lặng. Nhưng không được bao lâu, cửa phòng đã bị mở ra, hai cảnh sát xuất hiện ở cửa. Người đàn ông cao lớn đứng đậy đi về hướng cửa phòng. Mắt nhìn đối phương đi ra cửa phòng giam, bỗng nhiên Tương Vinh Hoa nhớ tới một việc, vội vàng nhào tới cửa phòng, hướng ra phía ngoài cao giọng hô:
- Người anh em, ông tên gì?
-Tôi tên Hứa Ngạn Bân. Nếu ông có cơ hội ra ngoài, không cần đốt vàng mã cho tôi, bớt chút thời giờ đi thăm mẹ tôi là được rồi. Coi như là ông đã đáp trả ân tình của tôi.
Người đàn ông cao lớn quay đầu, nhe răng cười đáp trả.
- Tương Vinh Hoa, Tương Vinh Hoa...
Âm thanh bên tai không ngừng vang lên, đã kéo Tương Vinh Hoa trở về với thực tại.
-Ký tên đi.
Nhìn biên bản được đưa qua, Tương Vinh Hoa nửa phần cũng không do dự liền ký tên mình lên đó.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Lương Thần lập tức hướng về phó Chi đội trưởng Lô Dũng đang bên cạnh nói:
-Truyền lệnh cho đại đội một lập tức xuất phát, tới mọi nơi Vương Căng có khả năng dừng chân. Trong thời gian nhanh nhất cần phải truy bắt cho được Vương Căng về quy án.
- Sếp Lương.
Lô Dũng nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt thần sắc bàng hoàng không che dấu được, ấp úng nói:
- Sếp Lương, chúng ta có nên...có nên xin ý kiến chỉ thị của Bí thư Vương trước?
-Ông chỉ lo bắt người. Nên xin hay không xin, trong lòng tôi tự biết.
Lương Thần bực bội phất tay nói:
- Nhanh chóng xuất phát, bắt không được người, tôi tìm ông hỏi tội.
-Vâng.
Rơi vào đường cùng, Lô Dũng chỉ biết hành lễ một cái rồi đi ra ngoài.
Lô Dũng đi rồi, Lương Thần trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Vào buổi sáng dù đã nói chuyện gần một tiếng đồ hồ vẫn không đem lại hiệu quả thực tế gì cả, Trương Bỉnh Lâm đưa ra một loạt lời hứa suông, tỏ rõ thái độ chưa thấy được thỏ thì không sải cánh chim ưng. Lương Thần rất muốn biết, nay Trương Bỉnh Lâm nhận được điện thoại của hắn sẽ có phản ứng thế nào đây
Tối ngày hai mươi ba tháng tám, đại đội một Đội cảnh sát hình sự cục Công an thành phố chia làm hai tổ đội lên đường, tiến hành điều tra mọi địa điểm mà Vương Căng có khả năng lẩn trốn. Sau khi biết được mục tiêu cần bắt giữ, tâm trạng của tất cả đội viên cảnh sát hình sự, bao gồm cả Lô Dũng đều cảm thấy hoang mang không yên. Không giống với nghi phạm bình thường, đó là con trai duy nhất của bí thư Thành ủy Vương, cho dù có chứng cứ xác thực chứng minh Vương Căng dính líu đến vụ án, nhưng trong thời đại này chỉ cần có tiền có quyền thì quỷ thần cũng có thể sai khiến được. Sợ hãi đối với quyền lực khiến cho nhóm cảnh sát hình sự cơ sở này không hẹn mà gặp cùng nảy sinh tâm lý trốn tránh.
Một chiếc xe cảnh sát khác chạy tới Bách Hưng Lâu, làm theo quy định hỏi han bảo vệ, sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì xe cảnh sát liền rời đi. Còn một chiếc xe cảnh sát khác thì đậu trước cổng tiểu khu Thành ủy, không hề có dũng khí xông vào, cuối cùng chỉ dạo qua hai vòng đường quốc lộ xung quanh thì đã chuẩn bị trở về báo cáo kết quả rồi.
Đồng thời vào lúc này, tin tức cục Công an thành phố ra lệnh truy bắt Vương Căng, thông qua đủ mọi đường dẫn truyền đến tai đám người Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Trưởng Hổ. Trong tòa nhà Thành ủy, Vương Căng ngồi trên sofa, thần sắc thì không nhìn ra có chỗ nào kích động, nhưng mà cái đầu gối không ngừng run rẩy kia đã bán đứng sự hoảng loạn bất an bên trong y.
- Con à, đừng sợ, có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám tiến vào bắt người đâu.
Hoàng Cẩn cầm lấy tay con, cảm giác được sự ẩm ướt từ bàn tay. Sự tình phát triển đến bước này, bà cũng không còn biện pháp, chỉ biết thúc giục chồng đang là Bí thư Thành ủy:
- Lão Vương, ông mau mau nghĩ cách đi.
- Tôi có cách gì.
Vương Phục Sinh lạnh lùng liếc vợ một cái:
- Tương Vinh Hoa cũng đã khai ra rồi, bên Lương Thần đã nắm được chứng cớ xác thực, bà thấy, tôi còn có cách gì nữa?
- Ông không phải Bí thư Thành ủy sao? Ông sao lại không có cách? Chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn con bị đưa đi xử bắn sao?
Thanh âm Hoàng Cẩn lại cao lên. May mà tòa nhà Thành ủy có hiệu quả cách âm không tồi, nếu không với cái giọng the thé này của Hoàng Cẩn, chuyện Vương Căng phạm tội sớm đã được thiên hạ biết đến.
- Cho người giết Tương Vinh Hoa diệt khẩu là chủ ý của con sao?
Không để ý tới những lời càn quấy của vợ, Vương Phục Sinh chuyển ánh mắt hướng về đứa con đang cố gắng trấn tĩnh, lạnh giọng hỏi
- Không phải con, là chủ ý của Trương Hào.
Vương Căng trả lời đúng sự thật. Tuy rằng y cũng có chủ ý này, nhưng quả thật là do Trương Hào đề xuất chủ ý mua chuộc tội phạm bị xử tử hình giết người diệt khẩu trước. Chỉ là bọn họ không ngờ, tên tội phạm bị xử tử hình kia uống lộn thuốc hay sao mà lại buông tha Tương Vinh Hoa. Mà trong lúc cấp bách, bọn họ cũng nhất thời cũng không tìm ra được người nào thích hợp hơn.
-Đây chính là các con tự đào mồ chôn mình rồi.
Vương Phục Sinh đã không còn sức phẫn nộ, ông ta chỉ vào con mình, trên mặt hiện lên một chút bi ai:
- Hôm nay ban lãnh đạo thành phố đã quyết định, thăng nhiệm Lương Thần là Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố chuyên trách. Mặc kệ hắn có muốn hay không, trễ nhất là ngày mốt, hắn phải rời khỏi phòng Cục công an thành phố. Do ai tiếp nhận vị trí chức vụ của Lương Thần, tiếp sau điều hành như thế nào, cha và Trương Hổ đều đã an bài thỏa đáng. Khi đó Tương Vinh Hoa có muốn cung khai thì có còn ai mà nghe. Bây giờ thì xong rồi! Con giết người diệt khẩu không thành, Tương Vinh Hoa tự nhiên sẽ liên tưởng ra hung thủ là do con sai khiến đến. Con bất nhân thì y bất nghĩa. Con nghĩ xem y có còn muốn tiếp tục nhận tội thay con không?
-Bây giờ làm sao đây? Lão Vương, ông hãy nghĩ cách đi.
Hoàng Cẩn lắc lắc cánh tay của chồng, nước mắt lo lắng đã chảy ròng ròng.
- Còn có thể làm gì nữa?
Vương Phục Sinh khinh bỉ gạt tay của vợ ra, miễn cưỡng đè nén tình trạng cáu gắt nóng nảy trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói với đứa con:
- Hai ngày này, con phải ngoan ngoan ở yên trong nhà cho cha. Tất cả đợi sau khi lệnh bổ nhiệm Lương Thần được đưa xuống rồi mới tính. Nhớ kỹ cho cha, nếu còn dám tự tung tự tác, Thiên Vương lão tử cũng sẽ không thể cứu nổi con.
Chuyện tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn cách tạm lánh sóng gió, đợi sau khi Lương Thần rời khỏi vị trí Phó cục trưởng Cục công an, ông ta mới nghĩ cách hành động. Có một điều ông ta có thể khẳng định, cho dù Lương Thần có cả gan làm loạn, cũng tuyệt không dám tiến vào Tòa nhà Thành ủy bắt người. Lui một bước mà nói, cho dù Lương Thần dám phạm vào lỗi lầm lớn nhất thiên hạ thì cảnh sát hình sự của Cục công an có lá gan này không?
Bình luận facebook