Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 469
Trong buồng điều trị đặc biệt của Bệnh viện Trung tâm thành phố Cẩm Bình, Lương Thần không để ý ngực đau nhức mà ngồi dậy một lát. Mưu Dịch Sương ở một bên vội vàng đem chiếc gối dày đặt sau lưng đối phương, còn Từ Dịch Lãng thì giữ tay giúp Lương Thần chậm rãi dựa người vào gối.
- Cho tôi điếu thuốc.
Lương Thần vươn tay chỉ, hướng Đỗ Trọng Tiêu khoa tay múa chân. Trọng Tiêu lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, rất nghiêm túc lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
- Sếp Lương, anh bây giờ không được hút thuốc, chịu khó kiên nhẫn đi.
Đỗ Trọng Tiêu biết vị trí Lương Thần trúng đạn ở kế bên phổi, vết thương không nghiêm trọng, nhưng trong vòng một tháng rưỡi khó mà xuống khỏi giường. Hơn nữa vừa mới phẫu thuật xong, hút thuốc chỉ làm tăng thêm kích thích lá phổi, không có lợi mà lại hại trăm lần tới vết thương.
- Cho tôi một điếu đi, tôi chỉ hút vài hơi thôi
Trong giọng nói Lương Thần lần đầu tiên lộ ra ra vẻ yếu đuối khẩn cầu.
Ba người Đỗ Trọng Tiêu, Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng không khỏi mặt hơi biến sắc. Tuy rằng thời gian đi theo đối phương cũng không nhiều, nhưng đối với tính tình của Lương Thần, ba người đều hiểu biết rất rõ. Trong mắt bọn họ, Lương Thần với với tính cách lang sói nói chung không nên biểu lộ tâm trạng yếu đuối như vậy.
Im lặng vài giây đồng hồ, Đỗ Trọng Tiêu lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, đi tới đặt vào miệng Lương Thần, lại rút ra chiếc bật lửa, bật một tiếng châm lửa cho đối phương.
Mới hút một ngụm mà Lương Thần đã bắt đầu không kìm nổi lớn tiếng ho khan. Mưu Dịch Sương ở một bên vỗ nhẹ sau lưng đối phương, giận dữ nói:
- Sếp Lương, hay là đừng hút nữa.
Lương Thần khoát tay, sau khi ngừng ho một cách khó khăn, trên khuôn mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng lộ ra mỉm cười, ngậm điếu thuốc nói:
- Không sao, hút hai hơi là quen.
Dừng một chút, lại nhìn phía Đỗ Trọng Tiêu, lắng cổ họng nói:
- Nghe nói gia đình đã tìm cho cậu một người vợ. Thế nào? Cô ấy có xinh đẹp hay không?
- Cũng được.
Đỗ Trọng Tiêu cười hì hì trả lời:
- So ra kém mấy người của sếp Lương, nhưng tôi nhìn thấy vừa ý, đang định tiến thêm một bước quan hệ.
Nói tới đây, thần sắc trên mặt lại chuyển sang thâm trầm:
- Trong ba cái bất hiếu, không có con là cái lớn nhất. Cha mẹ tôi ghen tị người khác ôm cháu trai, tôi không nắm chặt không được.
Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng trên mặt hơi lộ ra ý cười. Cô gái kia xinh đẹp sáng sủa, quả thật rất xứng đôi với Đỗ Trọng Tiêu, mấy ngày nay sống chung cũng rất là tâm đầu ý hợp. Bọn họ rất chân thành hy vọng tiểu sư đệ của mình lần này có thể tìm được một nửa kia hạnh phúc.
- Sếp Lương, thật sự là xin lỗi. Nếu không phải ở nhà thu xếp việc cưới xin, tôi và sư ca đã sớm trở lại, anh cũng sẽ không...
Trong giọng nói của Đỗ Trọng Tiêu có phần áy náy. Bởi vì gia đình sắp xếp cưới hỏi, y mới ở thêm hai ngày, lại không nghĩ chính trong hai ngày này, Lương Thần xảy ra chuyện.
- Còn nói mấy lời này thì tôi sẽ trừ tiền thưởng hàng tháng của cậu.
Lương Thần hút điếu thuốc, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Tôi nói lại lần cuối cùng, chuyện này không liên quan gì tới các cậu.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, hai người phụ nữ lần lượt đi tới. Nhìn thấy chàng trai "hút thuốc như ống khói" ở trên giường bệnh, gần như cùng lúc hét lên kinh hãi, rồi cũng gần như cùng lúc bước nhanh tới bên giường, đồng thời vươn tay lấy điếu thuốc lá ra khỏi miệng chàng trai.
- Chúng tôi còn có việc, sếp Lương anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Đỗ Trọng Tiêu thấy có vẻ không ổn, hướng về hai vị sư ca nháy mắt, sau đó vội vã nhanh chân đi thẳng. Quả nhiên, vừa mới chuồn ra khỏi cửa phòng, ba người huynh đệ chợt nghe tiếng quở mắng từ trong phòng điều trị truyền ra:
- Khói từ đâu ra vậy? Không phải bảo anh không được hút thuốc sao?
- Của Trọng Tiêu cho.
Sau đó là tiếng trả lời yếu ớt của sếp Lương uy phong sáng suốt của bọn họ.
- Cậu ta đưa anh liền hút luôn, sao anh vô nguyên tắc như vậy? Không biết mình đang bị thương à?
Lại một giọng nữ vang lên:
- Cái cậu Đỗ Trọng Tiêu kia cũng thực không hiểu chuyện.
Đỗ Trọng Tiêu đứng ở cửa nghe lén không khỏi đẫm mồ hôi trên mặt. Sếp Lương thật không biết xấu hổ, mình thật là oan ức.
Liên Tuyết phi và Diệp Tử Thanh một trái một phải ngồi ở đầu giường, Lương Thần đã bị cưỡng ép ấn nằm ở trên giường. Nhìn tiểu yêu tinh và Phóng viên Liên tức giận, khóe miệng Lương Thần không khỏi hiện ra một tia cười khổ, nói giọng khàn khàn:
- Được rồi, hút một điếu thuốc cũng không chết người được.
Từ "chết" lọt vào tai, Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết phi không khỏi đồng thời biến sắc. Hai cô ngồi như đúc tượng không nhúc nhích ở đầu giường, chỉ cắn môi, hai mắt rưng rưng nhìn chàng trai. Đã từng một lần bị chàng trai mắc "bệnh nan y ung thư não" dọa, các cô đặc biệt mẫn cảm với từ "chết".
- Tôi thật sai rồi, tôi thật sai rồi.
Lương Thần lại phát ra một tiếng cười khổ, giơ tay đầu hàng nói:
- Hai vị bà cô, xin hãy tha cho tôi một lần, tôi xin hứa về sau sẽ nghe lời.
- Anh, anh!
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi mỗi người cầm một bàn tay của chàng trai, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra thần sắc phức tạp. Kỳ thật các cô hiểu, chàng trai là vì Lan Nguyệt bị thương mà trong lòng buồn phiền. Lan Nguyệt bị súng bắn thương nặng hơn hắn, cấp cứu một ngày một đêm, mấy lần gần như kề cận cái chết. Hiện tại Lan Nguyệt vẫn rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nói cách khác là vẫn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Yên tâm, Tiểu Nguyệt không sao đâu.
Diệp Tử Thanh dịu dàng khuyên giải an ủi.
Lương Thần khẽ ừ, ánh mắt nhìn vào một chỗ trong khoảng không, sau một hồi lâu thất thần, nói giọng khàn khàn:
- Tuyết Phi, trước kia em từng nói với anh, cái gì cũng đem vận may đi
đánh cuộc không phải thói quen tốt. Lúc ấy anh rất không cho là đúng, bây giờ anh mới hiểu được lời nói của em đã đúng.
Liên Tuyết phi mắt đẹp lóe lóe, 'Cái gì cũng lấy vận may ra đánh cuộc, không phải thói quen tốt' là khi Lương Thần nhậm chức Trưởng phòng Công an ở huyện Giang Vân, bởi vì sự kiện quần chúng tấn công Ủy ban nhân dân huyện, cô chủ động xin xông pha đi lấy tin tức, và nói lời này với Lương Thần khi ăn cơm ở một quán ăn. Lúc ấy, cô còn chưa phải là tình nhân của Lương Thần.
- Vận may của anh quả thật vẫn còn tốt lắm. Lúc đó cứu Thanh Oánh, anh không chết, ngược lại biến họa thành phúc, bước bước đầu tiên vào con đường làm quan. Về sau bị súng bắn vào đầu vẫn không chết, phá được đại án buôn lậu thuốc phiện được thăng chức, rồi sau đó, được chẩn đoán bệnh nan y, anh vẫn không chết... Anh từ một tiểu cảnh sát nhân dân vô danh tiểu tốt trở thành cán bộ Thành ủy hôm nay, từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi trở thành tỉ phú ngày hôm nay, hết thảy tất cả khiến sự tự tin của anh bành trướng tới cực điểm, dường như trên thế giới này không còn điều gì có thể làm khó anh nữa.
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi lẳng lặng mà nghe, bàn tay nắm tay chàng trai vô tình tăng thêm sức mạnh. Các cô có thể nghe được ra sự hối hận và băn khoăn do dự trong giọng nói của chàng trai.
- Anh lại hết lần này đến lần khác quyết đánh tới cùng, vẫn mải mê trong những canh bạc liều lĩnh, lại hoàn toàn quên mất là vận may loại này không kéo dài, hơn nữa nó cũng không thể bảo đảm. Những người bên cạnh anh không thể cũng có được vận may như anh, là anh đã hại Tiểu Nguyệt.
Trong mắt Lương Thần hiện lên vẻ thống khổ. Những hình ảnh sống cùng với cô bé trong một nhà trước kia không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn thăng quan tiến chức càng ngày càng cao, đàn bà của của hắn càng ngày càng nhiều, trong lúc hắn mải vật lộn với chốn quan trường và với vô số những mối tình, dường như đã dần dần lãng quên đi bóng dáng đã từng ngồi ở ghế sa lông chờ hắn về nhà hàng đêm kia.
- Thần, việc này chẳng qua là ngoài ý muốn.
Diệp Tử Thanh giọng dịu dàng nói:
- Anh không cần phải đổ hết trách nhiệm lên người mình.
- Anh chuẩn bị từ chức đi làm tỉ phú đây.
Lương Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng nói lộ ra sự mỏi mệt và tinh thần sa sút trước nay chưa từng có.
- Anh chỉ mong các em đều bình an.
Cho đến cuối cùng, âm thanh đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy, cũng là lúc dần dần đi vào giấc ngủ.
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng đặt tay chàng trai vào lại trong chăn, sau đó nhẹ chân rời khỏi phòng điều trị đặc biệt. Bên ngoài phòng bệnh, các cô thấy hai cô gái Tề Vũ Nhu và Helen ngồi trên ghế dài ngoài hành lang.
Khuôn mặt Helen lộ ra vẻ tái nhợt như bị bệnh, là do truyền máu quá nhiều. Nhóm máu của Lan Nguyệt, là nhóm máu B âm tính RH, nhóm máu hiếm. Tình huống lúc ấy nguy cấp, mỗi một phút đồng hồ chậm trễ cũng đều có thể cướp đi sinh mạng Lan Nguyệt, mà máu âm tính RH còn lại trong ngân hàng máu cần tiến hành tẩy xử lý trước khi đưa vào, căn bản không kịp. Trong tất cả mọi người, cũng chỉ có nhóm máu của cô thân là người da trắng là ăn khớp với Lan Nguyệt. Một lần rút ra 800ml máu, cho dù là Helen này sinh lực vô cùng dạt dào cũng có phần chịu không nổi, huống chi sau khi truyền máu, lại không nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Các chị sao không vào đi?
Liên Tuyết Phi nhẹ giọng hỏi. Trên thế giới sự tình đúng là kỳ diệu như vậy, tựa như cô trước đây không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành tình nhân của Lương Thần, cô càng không nghĩ tới, nữ sát thủ xinh đẹp từng muốn lấy tính mạng của Lương Thần này cũng sẽ có một ngày bị Lương Thần thu phục.
- Cho tôi điếu thuốc.
Lương Thần vươn tay chỉ, hướng Đỗ Trọng Tiêu khoa tay múa chân. Trọng Tiêu lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, rất nghiêm túc lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
- Sếp Lương, anh bây giờ không được hút thuốc, chịu khó kiên nhẫn đi.
Đỗ Trọng Tiêu biết vị trí Lương Thần trúng đạn ở kế bên phổi, vết thương không nghiêm trọng, nhưng trong vòng một tháng rưỡi khó mà xuống khỏi giường. Hơn nữa vừa mới phẫu thuật xong, hút thuốc chỉ làm tăng thêm kích thích lá phổi, không có lợi mà lại hại trăm lần tới vết thương.
- Cho tôi một điếu đi, tôi chỉ hút vài hơi thôi
Trong giọng nói Lương Thần lần đầu tiên lộ ra ra vẻ yếu đuối khẩn cầu.
Ba người Đỗ Trọng Tiêu, Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng không khỏi mặt hơi biến sắc. Tuy rằng thời gian đi theo đối phương cũng không nhiều, nhưng đối với tính tình của Lương Thần, ba người đều hiểu biết rất rõ. Trong mắt bọn họ, Lương Thần với với tính cách lang sói nói chung không nên biểu lộ tâm trạng yếu đuối như vậy.
Im lặng vài giây đồng hồ, Đỗ Trọng Tiêu lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, đi tới đặt vào miệng Lương Thần, lại rút ra chiếc bật lửa, bật một tiếng châm lửa cho đối phương.
Mới hút một ngụm mà Lương Thần đã bắt đầu không kìm nổi lớn tiếng ho khan. Mưu Dịch Sương ở một bên vỗ nhẹ sau lưng đối phương, giận dữ nói:
- Sếp Lương, hay là đừng hút nữa.
Lương Thần khoát tay, sau khi ngừng ho một cách khó khăn, trên khuôn mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng lộ ra mỉm cười, ngậm điếu thuốc nói:
- Không sao, hút hai hơi là quen.
Dừng một chút, lại nhìn phía Đỗ Trọng Tiêu, lắng cổ họng nói:
- Nghe nói gia đình đã tìm cho cậu một người vợ. Thế nào? Cô ấy có xinh đẹp hay không?
- Cũng được.
Đỗ Trọng Tiêu cười hì hì trả lời:
- So ra kém mấy người của sếp Lương, nhưng tôi nhìn thấy vừa ý, đang định tiến thêm một bước quan hệ.
Nói tới đây, thần sắc trên mặt lại chuyển sang thâm trầm:
- Trong ba cái bất hiếu, không có con là cái lớn nhất. Cha mẹ tôi ghen tị người khác ôm cháu trai, tôi không nắm chặt không được.
Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng trên mặt hơi lộ ra ý cười. Cô gái kia xinh đẹp sáng sủa, quả thật rất xứng đôi với Đỗ Trọng Tiêu, mấy ngày nay sống chung cũng rất là tâm đầu ý hợp. Bọn họ rất chân thành hy vọng tiểu sư đệ của mình lần này có thể tìm được một nửa kia hạnh phúc.
- Sếp Lương, thật sự là xin lỗi. Nếu không phải ở nhà thu xếp việc cưới xin, tôi và sư ca đã sớm trở lại, anh cũng sẽ không...
Trong giọng nói của Đỗ Trọng Tiêu có phần áy náy. Bởi vì gia đình sắp xếp cưới hỏi, y mới ở thêm hai ngày, lại không nghĩ chính trong hai ngày này, Lương Thần xảy ra chuyện.
- Còn nói mấy lời này thì tôi sẽ trừ tiền thưởng hàng tháng của cậu.
Lương Thần hút điếu thuốc, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Tôi nói lại lần cuối cùng, chuyện này không liên quan gì tới các cậu.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, hai người phụ nữ lần lượt đi tới. Nhìn thấy chàng trai "hút thuốc như ống khói" ở trên giường bệnh, gần như cùng lúc hét lên kinh hãi, rồi cũng gần như cùng lúc bước nhanh tới bên giường, đồng thời vươn tay lấy điếu thuốc lá ra khỏi miệng chàng trai.
- Chúng tôi còn có việc, sếp Lương anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Đỗ Trọng Tiêu thấy có vẻ không ổn, hướng về hai vị sư ca nháy mắt, sau đó vội vã nhanh chân đi thẳng. Quả nhiên, vừa mới chuồn ra khỏi cửa phòng, ba người huynh đệ chợt nghe tiếng quở mắng từ trong phòng điều trị truyền ra:
- Khói từ đâu ra vậy? Không phải bảo anh không được hút thuốc sao?
- Của Trọng Tiêu cho.
Sau đó là tiếng trả lời yếu ớt của sếp Lương uy phong sáng suốt của bọn họ.
- Cậu ta đưa anh liền hút luôn, sao anh vô nguyên tắc như vậy? Không biết mình đang bị thương à?
Lại một giọng nữ vang lên:
- Cái cậu Đỗ Trọng Tiêu kia cũng thực không hiểu chuyện.
Đỗ Trọng Tiêu đứng ở cửa nghe lén không khỏi đẫm mồ hôi trên mặt. Sếp Lương thật không biết xấu hổ, mình thật là oan ức.
Liên Tuyết phi và Diệp Tử Thanh một trái một phải ngồi ở đầu giường, Lương Thần đã bị cưỡng ép ấn nằm ở trên giường. Nhìn tiểu yêu tinh và Phóng viên Liên tức giận, khóe miệng Lương Thần không khỏi hiện ra một tia cười khổ, nói giọng khàn khàn:
- Được rồi, hút một điếu thuốc cũng không chết người được.
Từ "chết" lọt vào tai, Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết phi không khỏi đồng thời biến sắc. Hai cô ngồi như đúc tượng không nhúc nhích ở đầu giường, chỉ cắn môi, hai mắt rưng rưng nhìn chàng trai. Đã từng một lần bị chàng trai mắc "bệnh nan y ung thư não" dọa, các cô đặc biệt mẫn cảm với từ "chết".
- Tôi thật sai rồi, tôi thật sai rồi.
Lương Thần lại phát ra một tiếng cười khổ, giơ tay đầu hàng nói:
- Hai vị bà cô, xin hãy tha cho tôi một lần, tôi xin hứa về sau sẽ nghe lời.
- Anh, anh!
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi mỗi người cầm một bàn tay của chàng trai, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra thần sắc phức tạp. Kỳ thật các cô hiểu, chàng trai là vì Lan Nguyệt bị thương mà trong lòng buồn phiền. Lan Nguyệt bị súng bắn thương nặng hơn hắn, cấp cứu một ngày một đêm, mấy lần gần như kề cận cái chết. Hiện tại Lan Nguyệt vẫn rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nói cách khác là vẫn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Yên tâm, Tiểu Nguyệt không sao đâu.
Diệp Tử Thanh dịu dàng khuyên giải an ủi.
Lương Thần khẽ ừ, ánh mắt nhìn vào một chỗ trong khoảng không, sau một hồi lâu thất thần, nói giọng khàn khàn:
- Tuyết Phi, trước kia em từng nói với anh, cái gì cũng đem vận may đi
đánh cuộc không phải thói quen tốt. Lúc ấy anh rất không cho là đúng, bây giờ anh mới hiểu được lời nói của em đã đúng.
Liên Tuyết phi mắt đẹp lóe lóe, 'Cái gì cũng lấy vận may ra đánh cuộc, không phải thói quen tốt' là khi Lương Thần nhậm chức Trưởng phòng Công an ở huyện Giang Vân, bởi vì sự kiện quần chúng tấn công Ủy ban nhân dân huyện, cô chủ động xin xông pha đi lấy tin tức, và nói lời này với Lương Thần khi ăn cơm ở một quán ăn. Lúc ấy, cô còn chưa phải là tình nhân của Lương Thần.
- Vận may của anh quả thật vẫn còn tốt lắm. Lúc đó cứu Thanh Oánh, anh không chết, ngược lại biến họa thành phúc, bước bước đầu tiên vào con đường làm quan. Về sau bị súng bắn vào đầu vẫn không chết, phá được đại án buôn lậu thuốc phiện được thăng chức, rồi sau đó, được chẩn đoán bệnh nan y, anh vẫn không chết... Anh từ một tiểu cảnh sát nhân dân vô danh tiểu tốt trở thành cán bộ Thành ủy hôm nay, từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi trở thành tỉ phú ngày hôm nay, hết thảy tất cả khiến sự tự tin của anh bành trướng tới cực điểm, dường như trên thế giới này không còn điều gì có thể làm khó anh nữa.
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi lẳng lặng mà nghe, bàn tay nắm tay chàng trai vô tình tăng thêm sức mạnh. Các cô có thể nghe được ra sự hối hận và băn khoăn do dự trong giọng nói của chàng trai.
- Anh lại hết lần này đến lần khác quyết đánh tới cùng, vẫn mải mê trong những canh bạc liều lĩnh, lại hoàn toàn quên mất là vận may loại này không kéo dài, hơn nữa nó cũng không thể bảo đảm. Những người bên cạnh anh không thể cũng có được vận may như anh, là anh đã hại Tiểu Nguyệt.
Trong mắt Lương Thần hiện lên vẻ thống khổ. Những hình ảnh sống cùng với cô bé trong một nhà trước kia không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn thăng quan tiến chức càng ngày càng cao, đàn bà của của hắn càng ngày càng nhiều, trong lúc hắn mải vật lộn với chốn quan trường và với vô số những mối tình, dường như đã dần dần lãng quên đi bóng dáng đã từng ngồi ở ghế sa lông chờ hắn về nhà hàng đêm kia.
- Thần, việc này chẳng qua là ngoài ý muốn.
Diệp Tử Thanh giọng dịu dàng nói:
- Anh không cần phải đổ hết trách nhiệm lên người mình.
- Anh chuẩn bị từ chức đi làm tỉ phú đây.
Lương Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng nói lộ ra sự mỏi mệt và tinh thần sa sút trước nay chưa từng có.
- Anh chỉ mong các em đều bình an.
Cho đến cuối cùng, âm thanh đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy, cũng là lúc dần dần đi vào giấc ngủ.
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng đặt tay chàng trai vào lại trong chăn, sau đó nhẹ chân rời khỏi phòng điều trị đặc biệt. Bên ngoài phòng bệnh, các cô thấy hai cô gái Tề Vũ Nhu và Helen ngồi trên ghế dài ngoài hành lang.
Khuôn mặt Helen lộ ra vẻ tái nhợt như bị bệnh, là do truyền máu quá nhiều. Nhóm máu của Lan Nguyệt, là nhóm máu B âm tính RH, nhóm máu hiếm. Tình huống lúc ấy nguy cấp, mỗi một phút đồng hồ chậm trễ cũng đều có thể cướp đi sinh mạng Lan Nguyệt, mà máu âm tính RH còn lại trong ngân hàng máu cần tiến hành tẩy xử lý trước khi đưa vào, căn bản không kịp. Trong tất cả mọi người, cũng chỉ có nhóm máu của cô thân là người da trắng là ăn khớp với Lan Nguyệt. Một lần rút ra 800ml máu, cho dù là Helen này sinh lực vô cùng dạt dào cũng có phần chịu không nổi, huống chi sau khi truyền máu, lại không nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Các chị sao không vào đi?
Liên Tuyết Phi nhẹ giọng hỏi. Trên thế giới sự tình đúng là kỳ diệu như vậy, tựa như cô trước đây không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành tình nhân của Lương Thần, cô càng không nghĩ tới, nữ sát thủ xinh đẹp từng muốn lấy tính mạng của Lương Thần này cũng sẽ có một ngày bị Lương Thần thu phục.
Bình luận facebook