Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Đánh nhau một lúc lâu mà vẫn bất phân thắng bại, trong lòng Từ Dịch Lãng càng ngày càng cảm thấy lo lắng. Gã vọt thẳng tới trước, dùng cánh tay bị Thôi Ngọc Vấn đánh trúng chạm vào cửa biệt thự. Một tiếng "bốp" vang lên từ cửa biệt thự, nhưng thực ra đó là một quyền rất mạnh đang đập thẳng vào mặt gã.
Trong lòng Từ Dịch Lãng thất kinh, gã vội vàng dừng lại, lùi về thủ thế. Cú đánh sắc bén, linh hoạt này không hề thua kém Thôi Ngọc Vấn. Từ Dịch Lãng đành phải lui tiếp về phía sau, nhưng sau lưng cũng trúng phải cú đá sườn của Thôi Ngọc Vấn.
Từ Dịch Lãng đang thủ thế, trong không gian nhỏ hẹp như vậy cùng với việc không còn lòng dạ nào, cuối cùng cũng lãnh trúng một quyền.
Một bóng người bên trong bước ra, có diện mạo rất giống Thôi Ngọc Vấn, chiều cao cũng tương tự, họ đứng cạnh nhau trông như hai chị em. Hai cô đứng canh ở cửa, sau khi đánh lui được Từ Dịch Lãng thì cũng không có ý định dựa thế truy kích.
Từ Dịch Lãng lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, cú đánh trúng sau lưng gã khiến cho gã cảm thấy rất đau. Tuy bị thương nhưng ý chí chiến đấu của Từ Dịch Lãng lại càng tăng lên. Gã chậm rãi đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tiến lên tấn công.
-Anh chỉ có một mình, không thể nào vào được đâu.
Thôi Ngọc Vấn vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nhưng trong mắt hiện lên vẻ chấn động. Mặc dù người đàn ông này bị thương nhưng vẫn có khả năng tiếp tục chiến đấu, mà xem vào khả năng vận công thì dường như đã cân nhắc khả năng thắng bại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nhiệm vụ các cô là giữ ở cửa vào chứ không giết người. Hơn nữa với thực lực của người đàn ông này thì cho dù các cô có giết chết gã cũng phải trả một cái giá khá đắt.
- Người kia không gặp nguy hiểm đâu, nếu thực sự nguy hiểm thì cho dù anh có chạy vào được cũng đã chậm mất rồi.
Một cô gái khác tiếp lời. Tướng mạo của cô và Thôi Ngọc Vấn rất giống nhau, nhưng vẻ mặt thì không lạnh lùng đến như vậy, ngược lại cô còn có hai lúm má đồng tiền duyên dáng. Cô mỉm cười khuyên người thanh niên đừng liều mạng ngu ngốc.
Ánh mắt Từ Dịch Lãng long lên đầy vẻ tức giận, chân trái gã bước lên phía trước một bước.
-Này, này, anh muốn chết thật hay sao mà hành động không suy nghĩ gì thế?
Thấy Từ Dịch Lãng vẫn muốn động thủ, đôi mắt cô gái thay đổi, hướng về phía Từ Dịch Lãng nói:
-Cảnh cáo anh lần nữa nhé, nếu còn bước lên trước một bước thì tôi sẽ báo người ở bên trong giết chết Cục trưởng của các anh.
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng cô gái thì Từ Dịch Lãng lập tức dừng chân, dường như là sợ ném chuột vỡ đồ. Cho dù người phụ nữ này có phải chỉ nói dọa hay không thì gã quả thật không dám mạo hiểm sinh mạng của Lương Thần.
-Này, anh tên là Từ Dịch Lãng, tôi là Thôi Tú Trinh. Anh đoán xem, hai người chúng tôi ai là chị ai là em?
Sau khi dọa thành công Từ Dịch Lãng, Thôi Tú Trinh dường như rất đắc ý, mở miệng nói oang oang:
-Ha hả, anh đoán không được hả? Để tôi nói cho anh biết nhé, tôi là chị, còn cô ấy là em. Tôi sinh sớm hơn cô ấy một phút.
Trên thực tế, Thôi Tú Trinh không cho người khác cơ hội trả lời mà tự quyết định đưa ra câu trả lời.
Thôi Ngọc Vấn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn chị một cái, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Trên trán Từ Dịch Lãng nổi lên mấy đường gân xanh. Gã lúc này tiến không được mà lui cũng không xong, trong lòng hết sức căm tức. Người phụ nữ này lại còn cố tình toang toác cái miệng nữa chứ. Gã tự nhắc nhở mình vào lúc này càng cần hết sức bình tĩnh, nhưng gã không thể nào bình tĩnh nổi.
Từ Dịch Lãng biết nhược điểm của mình là thiếu kiên nhẫn, dễ bị kích động, thẳng tính. Tính cách này không thích hợp để trở thành bộ đội đặc chủng. Trong một lần thực thi nhiệm vụ sai, gã đã không nghe theo ý kiến của thủ trưởng mà phục viên về nhà.
Nếu là Mưu Dịch Sương thì trong tình huống không địch lại được đối thủ nhất định sẽ gọi điện cầu viện. Còn nếu là Đỗ Trọng Tiêu thì sao? Có lẽ là y sẽ đến gần hai cô gái này nói với giọng trêu chọc:
-Hai chị gái xinh đẹp ơi, chúng ta không thù không oán, bây giờ gặp nhau tức là có duyên với nhau, hai chị có thể nể mặt giúp đứa em này đi cứu người trước không?
- Đứa em này đã nói đến nước này mà hai chị không động lòng thì đừng trách đứa em này ra tay độc ác.
Từ Dịch Lãng lui lại đằng sau mấy bước, xoay người bước về xe. Gã lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Đầu tiên gã nghĩ đến Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu, nhưng lý trí nói cho gã biết là hai người này nước xa không cứu được lửa gần. Có điều nếu so sánh thì lúc này gọi cho Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh đang ở chi đội cảnh sát có vũ trang Cẩm Bình là thích hợp nhất, nhanh nhất và hữu hiệu nhất. Chẳng phải cô gái tên là Thôi Tú Trinh kia đã nói rồi sao, nếu người trong đó muốn đẩy Lương Thần vào chỗ chết thì bây giờ gã có vào cũng đã chậm mất rồi. Mà chỉ cần Lương Thần không bị nguy hiểm đến tính mạng thì gã không cần phải nóng lòng liều mạng, chỉ cần chờ thêm viện binh đến là được.
-Này, ra đây ngồi nói chuyện đã.
Thấy Từ Dịch Lãng quay trở lại xe gọi điện thoại, Thôi Tú Trinh và Thôi Ngọc Vấn cũng không có ý ngăn cản. Thôi Tú Trinh đi tới chiếc xe, dựa lưng vào xe nói với Từ Dịch Lãng:
-Từ Dịch Lãng, anh trước kia là quân nhân đúng không? Hai chị em tôi trước đây cũng thế.
- Quân của Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên?
Từ Dịch Lãng lạnh lùng hỏi. Điện thoại đã gọi xong, lúc này nếu không thể đi vào thì gã cũng không ngại nói đôi lời khách sáo hỏi chuyện đối phương.
-Ồ, anh thật thông minh mới có thể đoán được như vậy.
Thôi Tú Trinh ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cười hề hề đáp lại:
-Anh phải giữ bí mật cho chúng tôi. Hai chị em chúng tôi ở bên kia trốn sang đây.
- Các cô bây giờ là vệ sĩ ư?
Từ Dịch Lãng có vẻ rất đề phòng đối với cô gái. Gã biết rõ cô gái này có vẻ như đang giấu diếm một điều gì đó. Tuy nhiên gã tin rằng hai cô gái này trăm phần trăm là quân nhân Triều Tiên. Gã suy đoán rằng họ thuộc đại đội trinh sát, bộ đội đặc chủng tinh anh nhất.
-Anh muốn biết thân phận của người thuê chúng tôi chứ gì, đúng không?
Thôi Tú Trinh trừng mắt nhìn gã, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra dứ dứ trước mặt Từ Dịch Lãng nói:
-Anh cho tôi số điện thoại của anh rồi tôi nói cho anh biết.
Ánh mắt Từ Dịch Lãng lưu lại trên mặt cô gái chừng mười giây rồi cầm lấy di động bấm số của mình vào đó.
Tiếng điện thoại di động vang lên, sau khi xác nhận số xong gã đưa di động lại cho Thôi Tú Trinh. Cô ta cầm lấy, lấy tay che miệng lại rồi nói nhỏ:
- Đó là đại tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy các anh đó. Chờ đến lúc anh gọi được người tới đây thì tôi nghĩ chắc bên trong cũng đã xong xuôi cả rồi.
Mặt Từ Dịch Lãng lập tức thay đổi. Gã biết rõ người bên trong là ai, rõ ràng đó chính là người vẫn muốn chủ ý đối đầu với Lương Thần, con gái Bí thư tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh. Hèn gì chiếc xe Ferrari đằng kia có biển số xe thủ đô, hèn gì vợ của bạn học cũ của Lương Thần có gan tính kế lừa gạt sếp Lương…Nếu quả thật là như vậy thì tuy rằng tính mạng sếp Lương không đến nỗi nguy khốn nhưng chắc là cũng khó tránh khỏi chuyện không hay.
- Cho nên anh nói xem, cơ bản tối nay anh cũng không có gì phải vội, vậy anh có rảnh không, chúng ta cùng đi chơi nhé?
Thôi Tú Trinh dường như có hứng thú với Từ Dịch Lãng. Hai tay cô đan vào nhau, đôi mắt nhìn thẳng vào gã không hề nháy mắt, chờ đợi câu trả lời.
Trong biệt thự, Hà Tâm Nguyệt gần như nhũn cả người ra. Có lẽ là bởi trong hoàn cảnh đặc biệt, cũng có lẽ bởi vì hung khí của Lương Thần quá mạnh nên trong khoảng thời gian chưa đến hai mươi phút, cô liên tiếp có tới bốn lần cảm nhận được khoái cảm.
Hồ Tịnh Tịnh bên cạnh ra sức thúc giục. Hà Tâm Nguyệt nằm trên người Lương Thần há mồm thở dốc. Chất nhầy từ trong người cô chảy xuống dọc hai bên sườn Lương Thần tràn xuống chiếc thảm trên sàn. Gót chân cô hơi giật giật, cô gần như kiệt sức như muốn té lăn trên mặt đất.
Cay cú chứng kiến cảnh người đàn ông mình muốn và cô gái xinh đẹp quan hệ, Hồ Tịnh Tịnh trong lòng nổi lên cơn ghen lẫn cơn dục vọng dâng trào. Ả không nhịn được nữa, vội nhét máy quay vào tay Hà Tâm Nguyệt. Ả xé rách cả chiếc váy ngủ trên người mình ném xuống mặt đất rồi lao vào thân thể cường tráng của người đàn ông như đang quá đói khát.
Đôi môi ả điên cuồng phủ những nụ hôn khắp mặt, trán, mũi và cuối cùng cả hai đầu vú của hắn ả cũng mút nốt. Bất kể là trong cuộc sống hay lĩnh vực nào ả đều không khác gì một nữ vương. Với quan hệ nam nữ, hành vi của ả rất phóng đãng. Nhưng ả cũng không để cho đàn ông nắm thế chủ động, cũng không họ cắn xé mình. Đàn ông đối với ả cũng chỉ là công cụ dùng để giải quyết nhu cầu, mang lại sự thoải mái và cảm giác sung sướng mà thôi. Ả giẫm đạp lên sự tự tôn của người đàn ông, chỉ xem họ như nô lệ để làm cho mình cảm thấy không nhàm chán mà thôi.
Nhưng người đàn ông trước mắt ả hoàn toàn không giống như vậy. Ả không thể phán đoán được cảm giác của chính mình. Ả chỉ biết rằng việc chinh phục hắn dường như đã trở thành mục đích sống, trở thành một phần không thể thiếu trong mục tiêu của ả. Có lẽ khi đạt được rồi ả cũng sẽ vứt bỏ, nhưng vào lúc này thì mọi thứ của hắn đều quan trọng đối với ả.
Hà Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, quay lại toàn cảnh Hồ Tịnh Tịnh đang thực hiện. Là một người phụ nữ gần bốn mươi, dường như vị đại tiểu thư con gái Bí thư tỉnh ủy này rất chăm chút cơ thể mình. Da thịt ả trắng trẻo, cặp núi đôi đầy đặn, tất cả toát lên vẻ đẹp chín mùi.
Liệu đã bao lâu rồi cô ta chưa chung đụng với đàn ông? Sao mà cô ta lại có vẻ đói khát đến nhường ấy? Điều duy nhất Hà Tâm Nguyệt không thể nào lý giải được là tại sao Hồ Tịnh Tịnh lại hành động điên cuồng như thế. Cô ta nhồi lên nhồi xuống trên người Lương Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Hà Tâm Nguyệt tìm được một góc quay thích hợp có thể chụp được khuôn mặt Lương Thần và hình ảnh Hồ Tịnh Tịnh cưỡi trên người hắn. Chỉ thấy Hồ Tịnh Tịnh uốn éo, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Một chiếc xe Jeep quân dụng theo sau là hai chiếc xe khác nhanh chóng tiến vào cổng khu biệt thự Trân Châu. Bảo vệ khu nhà đừng nói là ngăn lại, một câu cũng không dám mở miệng liền mở cửa cho đi. Một chiếc xe chạy trước, hai chiếc xe theo sau chạy đến căn biệt thự số 68. Các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng nhảy xuống xe, phong tỏa toàn bộ căn biệt thự.
Trong lòng Từ Dịch Lãng thất kinh, gã vội vàng dừng lại, lùi về thủ thế. Cú đánh sắc bén, linh hoạt này không hề thua kém Thôi Ngọc Vấn. Từ Dịch Lãng đành phải lui tiếp về phía sau, nhưng sau lưng cũng trúng phải cú đá sườn của Thôi Ngọc Vấn.
Từ Dịch Lãng đang thủ thế, trong không gian nhỏ hẹp như vậy cùng với việc không còn lòng dạ nào, cuối cùng cũng lãnh trúng một quyền.
Một bóng người bên trong bước ra, có diện mạo rất giống Thôi Ngọc Vấn, chiều cao cũng tương tự, họ đứng cạnh nhau trông như hai chị em. Hai cô đứng canh ở cửa, sau khi đánh lui được Từ Dịch Lãng thì cũng không có ý định dựa thế truy kích.
Từ Dịch Lãng lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, cú đánh trúng sau lưng gã khiến cho gã cảm thấy rất đau. Tuy bị thương nhưng ý chí chiến đấu của Từ Dịch Lãng lại càng tăng lên. Gã chậm rãi đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tiến lên tấn công.
-Anh chỉ có một mình, không thể nào vào được đâu.
Thôi Ngọc Vấn vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nhưng trong mắt hiện lên vẻ chấn động. Mặc dù người đàn ông này bị thương nhưng vẫn có khả năng tiếp tục chiến đấu, mà xem vào khả năng vận công thì dường như đã cân nhắc khả năng thắng bại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nhiệm vụ các cô là giữ ở cửa vào chứ không giết người. Hơn nữa với thực lực của người đàn ông này thì cho dù các cô có giết chết gã cũng phải trả một cái giá khá đắt.
- Người kia không gặp nguy hiểm đâu, nếu thực sự nguy hiểm thì cho dù anh có chạy vào được cũng đã chậm mất rồi.
Một cô gái khác tiếp lời. Tướng mạo của cô và Thôi Ngọc Vấn rất giống nhau, nhưng vẻ mặt thì không lạnh lùng đến như vậy, ngược lại cô còn có hai lúm má đồng tiền duyên dáng. Cô mỉm cười khuyên người thanh niên đừng liều mạng ngu ngốc.
Ánh mắt Từ Dịch Lãng long lên đầy vẻ tức giận, chân trái gã bước lên phía trước một bước.
-Này, này, anh muốn chết thật hay sao mà hành động không suy nghĩ gì thế?
Thấy Từ Dịch Lãng vẫn muốn động thủ, đôi mắt cô gái thay đổi, hướng về phía Từ Dịch Lãng nói:
-Cảnh cáo anh lần nữa nhé, nếu còn bước lên trước một bước thì tôi sẽ báo người ở bên trong giết chết Cục trưởng của các anh.
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng cô gái thì Từ Dịch Lãng lập tức dừng chân, dường như là sợ ném chuột vỡ đồ. Cho dù người phụ nữ này có phải chỉ nói dọa hay không thì gã quả thật không dám mạo hiểm sinh mạng của Lương Thần.
-Này, anh tên là Từ Dịch Lãng, tôi là Thôi Tú Trinh. Anh đoán xem, hai người chúng tôi ai là chị ai là em?
Sau khi dọa thành công Từ Dịch Lãng, Thôi Tú Trinh dường như rất đắc ý, mở miệng nói oang oang:
-Ha hả, anh đoán không được hả? Để tôi nói cho anh biết nhé, tôi là chị, còn cô ấy là em. Tôi sinh sớm hơn cô ấy một phút.
Trên thực tế, Thôi Tú Trinh không cho người khác cơ hội trả lời mà tự quyết định đưa ra câu trả lời.
Thôi Ngọc Vấn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn chị một cái, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Trên trán Từ Dịch Lãng nổi lên mấy đường gân xanh. Gã lúc này tiến không được mà lui cũng không xong, trong lòng hết sức căm tức. Người phụ nữ này lại còn cố tình toang toác cái miệng nữa chứ. Gã tự nhắc nhở mình vào lúc này càng cần hết sức bình tĩnh, nhưng gã không thể nào bình tĩnh nổi.
Từ Dịch Lãng biết nhược điểm của mình là thiếu kiên nhẫn, dễ bị kích động, thẳng tính. Tính cách này không thích hợp để trở thành bộ đội đặc chủng. Trong một lần thực thi nhiệm vụ sai, gã đã không nghe theo ý kiến của thủ trưởng mà phục viên về nhà.
Nếu là Mưu Dịch Sương thì trong tình huống không địch lại được đối thủ nhất định sẽ gọi điện cầu viện. Còn nếu là Đỗ Trọng Tiêu thì sao? Có lẽ là y sẽ đến gần hai cô gái này nói với giọng trêu chọc:
-Hai chị gái xinh đẹp ơi, chúng ta không thù không oán, bây giờ gặp nhau tức là có duyên với nhau, hai chị có thể nể mặt giúp đứa em này đi cứu người trước không?
- Đứa em này đã nói đến nước này mà hai chị không động lòng thì đừng trách đứa em này ra tay độc ác.
Từ Dịch Lãng lui lại đằng sau mấy bước, xoay người bước về xe. Gã lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Đầu tiên gã nghĩ đến Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu, nhưng lý trí nói cho gã biết là hai người này nước xa không cứu được lửa gần. Có điều nếu so sánh thì lúc này gọi cho Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh đang ở chi đội cảnh sát có vũ trang Cẩm Bình là thích hợp nhất, nhanh nhất và hữu hiệu nhất. Chẳng phải cô gái tên là Thôi Tú Trinh kia đã nói rồi sao, nếu người trong đó muốn đẩy Lương Thần vào chỗ chết thì bây giờ gã có vào cũng đã chậm mất rồi. Mà chỉ cần Lương Thần không bị nguy hiểm đến tính mạng thì gã không cần phải nóng lòng liều mạng, chỉ cần chờ thêm viện binh đến là được.
-Này, ra đây ngồi nói chuyện đã.
Thấy Từ Dịch Lãng quay trở lại xe gọi điện thoại, Thôi Tú Trinh và Thôi Ngọc Vấn cũng không có ý ngăn cản. Thôi Tú Trinh đi tới chiếc xe, dựa lưng vào xe nói với Từ Dịch Lãng:
-Từ Dịch Lãng, anh trước kia là quân nhân đúng không? Hai chị em tôi trước đây cũng thế.
- Quân của Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên?
Từ Dịch Lãng lạnh lùng hỏi. Điện thoại đã gọi xong, lúc này nếu không thể đi vào thì gã cũng không ngại nói đôi lời khách sáo hỏi chuyện đối phương.
-Ồ, anh thật thông minh mới có thể đoán được như vậy.
Thôi Tú Trinh ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cười hề hề đáp lại:
-Anh phải giữ bí mật cho chúng tôi. Hai chị em chúng tôi ở bên kia trốn sang đây.
- Các cô bây giờ là vệ sĩ ư?
Từ Dịch Lãng có vẻ rất đề phòng đối với cô gái. Gã biết rõ cô gái này có vẻ như đang giấu diếm một điều gì đó. Tuy nhiên gã tin rằng hai cô gái này trăm phần trăm là quân nhân Triều Tiên. Gã suy đoán rằng họ thuộc đại đội trinh sát, bộ đội đặc chủng tinh anh nhất.
-Anh muốn biết thân phận của người thuê chúng tôi chứ gì, đúng không?
Thôi Tú Trinh trừng mắt nhìn gã, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra dứ dứ trước mặt Từ Dịch Lãng nói:
-Anh cho tôi số điện thoại của anh rồi tôi nói cho anh biết.
Ánh mắt Từ Dịch Lãng lưu lại trên mặt cô gái chừng mười giây rồi cầm lấy di động bấm số của mình vào đó.
Tiếng điện thoại di động vang lên, sau khi xác nhận số xong gã đưa di động lại cho Thôi Tú Trinh. Cô ta cầm lấy, lấy tay che miệng lại rồi nói nhỏ:
- Đó là đại tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy các anh đó. Chờ đến lúc anh gọi được người tới đây thì tôi nghĩ chắc bên trong cũng đã xong xuôi cả rồi.
Mặt Từ Dịch Lãng lập tức thay đổi. Gã biết rõ người bên trong là ai, rõ ràng đó chính là người vẫn muốn chủ ý đối đầu với Lương Thần, con gái Bí thư tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh. Hèn gì chiếc xe Ferrari đằng kia có biển số xe thủ đô, hèn gì vợ của bạn học cũ của Lương Thần có gan tính kế lừa gạt sếp Lương…Nếu quả thật là như vậy thì tuy rằng tính mạng sếp Lương không đến nỗi nguy khốn nhưng chắc là cũng khó tránh khỏi chuyện không hay.
- Cho nên anh nói xem, cơ bản tối nay anh cũng không có gì phải vội, vậy anh có rảnh không, chúng ta cùng đi chơi nhé?
Thôi Tú Trinh dường như có hứng thú với Từ Dịch Lãng. Hai tay cô đan vào nhau, đôi mắt nhìn thẳng vào gã không hề nháy mắt, chờ đợi câu trả lời.
Trong biệt thự, Hà Tâm Nguyệt gần như nhũn cả người ra. Có lẽ là bởi trong hoàn cảnh đặc biệt, cũng có lẽ bởi vì hung khí của Lương Thần quá mạnh nên trong khoảng thời gian chưa đến hai mươi phút, cô liên tiếp có tới bốn lần cảm nhận được khoái cảm.
Hồ Tịnh Tịnh bên cạnh ra sức thúc giục. Hà Tâm Nguyệt nằm trên người Lương Thần há mồm thở dốc. Chất nhầy từ trong người cô chảy xuống dọc hai bên sườn Lương Thần tràn xuống chiếc thảm trên sàn. Gót chân cô hơi giật giật, cô gần như kiệt sức như muốn té lăn trên mặt đất.
Cay cú chứng kiến cảnh người đàn ông mình muốn và cô gái xinh đẹp quan hệ, Hồ Tịnh Tịnh trong lòng nổi lên cơn ghen lẫn cơn dục vọng dâng trào. Ả không nhịn được nữa, vội nhét máy quay vào tay Hà Tâm Nguyệt. Ả xé rách cả chiếc váy ngủ trên người mình ném xuống mặt đất rồi lao vào thân thể cường tráng của người đàn ông như đang quá đói khát.
Đôi môi ả điên cuồng phủ những nụ hôn khắp mặt, trán, mũi và cuối cùng cả hai đầu vú của hắn ả cũng mút nốt. Bất kể là trong cuộc sống hay lĩnh vực nào ả đều không khác gì một nữ vương. Với quan hệ nam nữ, hành vi của ả rất phóng đãng. Nhưng ả cũng không để cho đàn ông nắm thế chủ động, cũng không họ cắn xé mình. Đàn ông đối với ả cũng chỉ là công cụ dùng để giải quyết nhu cầu, mang lại sự thoải mái và cảm giác sung sướng mà thôi. Ả giẫm đạp lên sự tự tôn của người đàn ông, chỉ xem họ như nô lệ để làm cho mình cảm thấy không nhàm chán mà thôi.
Nhưng người đàn ông trước mắt ả hoàn toàn không giống như vậy. Ả không thể phán đoán được cảm giác của chính mình. Ả chỉ biết rằng việc chinh phục hắn dường như đã trở thành mục đích sống, trở thành một phần không thể thiếu trong mục tiêu của ả. Có lẽ khi đạt được rồi ả cũng sẽ vứt bỏ, nhưng vào lúc này thì mọi thứ của hắn đều quan trọng đối với ả.
Hà Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, quay lại toàn cảnh Hồ Tịnh Tịnh đang thực hiện. Là một người phụ nữ gần bốn mươi, dường như vị đại tiểu thư con gái Bí thư tỉnh ủy này rất chăm chút cơ thể mình. Da thịt ả trắng trẻo, cặp núi đôi đầy đặn, tất cả toát lên vẻ đẹp chín mùi.
Liệu đã bao lâu rồi cô ta chưa chung đụng với đàn ông? Sao mà cô ta lại có vẻ đói khát đến nhường ấy? Điều duy nhất Hà Tâm Nguyệt không thể nào lý giải được là tại sao Hồ Tịnh Tịnh lại hành động điên cuồng như thế. Cô ta nhồi lên nhồi xuống trên người Lương Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Hà Tâm Nguyệt tìm được một góc quay thích hợp có thể chụp được khuôn mặt Lương Thần và hình ảnh Hồ Tịnh Tịnh cưỡi trên người hắn. Chỉ thấy Hồ Tịnh Tịnh uốn éo, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Một chiếc xe Jeep quân dụng theo sau là hai chiếc xe khác nhanh chóng tiến vào cổng khu biệt thự Trân Châu. Bảo vệ khu nhà đừng nói là ngăn lại, một câu cũng không dám mở miệng liền mở cửa cho đi. Một chiếc xe chạy trước, hai chiếc xe theo sau chạy đến căn biệt thự số 68. Các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng nhảy xuống xe, phong tỏa toàn bộ căn biệt thự.
Bình luận facebook