Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Trúng.
Trúng côn.
Chu Nguyệt Minh trúng côn ngã xuống.
Hắn chẳng những lập tức ngã xuống, hơn nữa còn hoàn toàn sụp đổ, tê liệt trên mặt đất.
Chu Nguyệt Minh trúng một côn, lại như không mã hành thiên bay lên, còn thứ bị côn xuyên qua là một bộ áo bào của hắn.
Lúc này hắn lại lần lượt mặc y phục của mình vào.
Hắn một lần nữa dùng kế “ve sầu lột vỏ”, cùng với thân thể “không mã hành thiên”, tránh khỏi một côn này.
Hắn đã tránh được một côn này.
Hắn thật sự đã tránh được một côn này.
Hắn rõ ràng đã tránh được một côn này.
Thế nhưng sau hôm nay, liên tiếp mười lăm ngày (đủ nửa tháng), hắn đều bị tiêu chảy.
Hắn vốn ít khi bị tiêu chảy, còn điều dưỡng rất tốt. Một người mập mạp giống như hắn, chẳng những tiêu hóa, bài tiết đều rất tốt, hơn nữa làn da còn nhẵn bóng mềm mại như xử nữ, thậm chí ngay cả trĩ sang, mụn ghẻ đều chưa từng sinh một viên, mọc một viên.
Bởi vì hắn biết bảo dưỡng.
Hắn hiếu sắc, tuân theo tôn chỉ người không phong lưu uổng đời này, cho nên hắn thường phong lưu khoái hoạt.
Hậu bối của hắn hỏi hắn, còn e dè nên cố ý chỉ nói:
- Chu hình tổng thường đi trêu hoa ghẹo cỏ, sao tinh thần còn tốt như vậy?
Các cô nương trước mặt sau lưng luôn khen:
- Chu gia đủ cứng đủ cáp, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không nhẫn nại và dẻo dai bằng Chu gia ngài. Lại không biết vì sao lão tổng công việc bề bộn, lo lắng xử lý, nhưng vẫn có thể uy phong tám hướng, giống như thần tiên vậy?
Chu Nguyệt Minh luôn cười đáp:
- Chuyện này… không có gì khác, mọi sự không quá mức là được. Ta không thích hoa hoa cỏ cỏ, đây đều là lời khách khí. Ta thích chơi đùa với nữ nhân, cô nương càng trẻ thì càng thú vị, càng khiến ta thanh xuân đầy sức sống. Nhưng ta không quá đáng, ngươi tình ta nguyện thì mới lên ngựa, chuyện cưỡng ép ta không làm. Ta cũng không đến nhiều lần, có nhiều cũng không điên, một ngày một người, một ngày nhiều nhất là hai ba lần, có chừng có mực.
Trước kia Nhậm Lao, Nhậm Oán nghe vậy đều khen là kỳ lạ, nói Chu Nguyệt Minh tinh lực hơn người mới có thể hùng dũng như vậy, bản thân không thể sánh bằng.
Nhưng sau đó Nhậm Thị Song Hình chuyển sang trận doanh của Thái Kinh, cũng không cần bọn họ khoe khoang chuyện này của Chu Nguyệt Minh. Huống hồ tuy Chu Nguyệt Minh bổ nhiệm hai người “trúc diệp tam, mai hoa ngũ” này, nhưng cũng rất phản cảm và chán ghét chuyện bọn họ tùy ý tàn hại lương dân, mặc sức hành hạ người vô tội, nhiều lần nhắc nhở nhưng không có kết quả. Bởi vì Nhậm Lao, Nhậm Oán vốn là tâm phúc do Thái Kinh phái đến bên cạnh hắn giám thị, cho nên hắn cũng không cách nào trừng trị bọn họ.
Hiện tại đã đổi thành Thích Khốc, Thích Khấp, cũng rất khâm phục, ngưỡng mộ Chu Nguyệt Minh, nhiều lần nói:
- Chu gia đúng là càng ngày càng trẻ.
- Da của Chu gia còn trắng còn mềm hơn đám cô nương.
Hỏi hắn “bí quyết” bảo dưỡng, Chu Nguyệt Minh vẫn chỉ cười nói:
- Mọi sự không quá mức, không quá đáng là được. Thoả thích chỉ có thể nhất thời, nhưng giữ gìn sức lực mới có thể vui vẻ đến già.
Hắn luyện võ công chuyên cần, nhưng không quá mức.
Hắn chơi đùa với nữ nhân vui vẻ, nhưng không quá nhiều.
Hắn thích tiền, nhưng cũng biết dùng tiền mua hạnh phúc.
Hắn càng thích quyền, điểm này hắn không bỏ được, nhưng không đến mức bất chấp cả tài sản, tính mạng để tranh quyền.
Hắn hiểu đạo dưỡng sinh, ăn nhiều rau quả, một ngày đại tiện bốn năm lần, tiểu tiện gần mười lần. Người ta cười hắn “người mập nhiều phân tiểu”, thực ra trong lòng hắn lại cười thầm. Một người có khí quan tiêu hóa, hệ thống bài tiết thông suốt, mới có thể hấp thu nuôi dưỡng, cũng tượng trưng cho khỏe mạnh. Hắn mập như vậy còn có thể sống một cách mạnh mẽ đầy sinh lực, thực ra hoàn toàn dựa vào công năng một thu một thả, một ra một vào này.
Nhưng hôm nay, sau khi hắn vừa trúng một chiêu “Vô Chỉ chưởng” của Quan Thất, lại gần như ăn phải “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung. Từ ngày này trở đi, hắn trở về liền bắt đầu tiêu chảy, một ngày đi đến mười mấy lần.
Chuyện này đương nhiên là thảm.
Qua ba hôm sau, hắn lại vận dụng “Hàng Chu Thí Công đại pháp”, vất vả lắm mới dừng được tiêu chảy, giữ gìn một hơi nguyên khí. Nhưng hắn lại bắt đầu một loại “tiêu chảy” khác, đó là đi ra máu.
Ra máu không ngừng, một lần một thùng lớn, một ngày ít nhất tám lần.
Máu tanh còn nồng nặc hơn mùi phân.
Hắn nhìn xuống thùng phân, chỉ thấy bên trong lung tung linh tinh, từng đoạn từng đoạn, chỉ sợ là ngay cả ruột, tụy, gan, tạng đều đi ra ngoài.
Máu đi ra còn nhiều hơn so với bầu rượu.
Hắn nhìn cũng cảm thấy choáng váng, càng cảm thấy đau lòng.
Hắn có hỏi Thụ Đại Phong, ngự y nhờ cái chết của huynh trưởng mà được đắc thế sủng ái này quan sát, xem xét một hồi lâu mới nói:
- Bệnh của ngươi, ta không làm gì được.
- Ngươi bị nội lực tuyệt thế, dư kình ảnh hưởng, có thể khôi phục hay không phải dựa vào tu vi nội lực nửa đời của ngươi.
- Máu dồn và máu nghẽn đều phải đi ra, không thể tích trữ trong cơ thể, nếu không chắc chắn phải chết.
- Ngươi nhanh đi ra máu, đi nhiều một chút, đi thống khoái một chút.
Nhưng Chu Nguyệt Minh lại đi rất thống khổ.
Trước kia hắn xem đại tiện là một loại hưởng thụ, hắn vừa đại tiện, vừa đọc sách, vừa ghi chép, vừa suy nghĩ lung tung, hiện tại đương nhiên không được.
Hiện giờ hắn đi rất đau đớn.
Có điều Thụ Đại Phong còn nói một câu:
- Xem sắc mặt của ngươi, màu vàng sáng xông thẳng lên giữa trán, môi trán tím trắng, không giống như có chuyện, cửa ải này nhất định có thể vượt qua được…
Nhưng hắn lập tức đổi giọng:
- Nhưng đây là tướng thuật, không phải y thuật… ngươi chỉ tham khảo thôi.
Tham con mẹ ngươi ấy!
Trong lòng Chu Nguyệt Minh căm hận mắng chứt không thôi.
Hắn chỉ hi vọng biết được tin tốt.
May mắn là y học và tướng học có rất nhiều điểm nhất trí, cũng là tương đồng, Chu Nguyệt Minh thật sự dừng tiêu chảy, cũng cầm máu, khỏe mạnh hơn, giống như kỳ tích.
Hắn đã khôi phục.
Nhưng hắn vẫn không dám quên một chưởng kia của Quan Thất, còn có một côn này của Mễ Hữu Kiều.
Hiển nhiên hắn đã dùng thân pháp chớp nhoáng như không mã hành thiên, tránh khỏi một chưởng kia, một côn này.
Trong lúc giật mình, Chu Nguyệt Minh vẫn kịp thời né tránh một côn này.
Hắn giật mình, nhưng người càng giật mình hơn không phải là hắn, mà là Quan Thất.
Ban đầu khi đối diện với Mễ Thương Khung, Quan Thất đã tỏ ra khí thế bức người, chưa giao thủ đã giống như là một người thắng lợi.
Ai cũng biết, y nhất định sẽ thắng.
Ai cũng suy đoán, y nhất định sẽ thắng.
Nhưng trên thực tế, vừa giao thủ, Mễ Thương Khung lại chiếm được thượng phong. Hắn khiến cho Quan Thất rơi xuống hạ phong, lại từng bước tiến sát Quan Thất.
Cho đến khi Quan Thất đánh ra “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y.
Kiếm khí vừa xuất, côn pháp hỗn loạn, thanh thế suy giảm, bóng côn cũng sa sút.
Mễ Thương Khung giống như bị áp chế, hắn lập tức vứt côn.
Sau khi vứt côn lại là một loại côn pháp khác.
Có đôi khi vứt bỏ lại là xuất kích càng lợi hại hơn.
Hắn ném côn về phía Chu Nguyệt Minh.
Đối với Quan Thất, có lẽ bất kỳ công kích gì, binh khí gì, chiêu thức gì, y cũng không sợ.
Có điều y không ngờ Mễ Thương Khung không phải tập kích y, mà là Chu Nguyệt Minh. Mà y lại vừa công khai bảo đảm, chỉ cần Chu Nguyệt Minh nói ra người có khả năng biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch, y sẽ bảo vệ Chu Nguyệt Minh an toàn, quyết không để người khác làm hại Chu Nguyệt Minh.
Thế nhưng hiện giờ Mễ Thương Khung lại phát động công kích với Chu Nguyệt Minh, còn ngay trước mặt y và quần hùng.
Nếu như Mễ Thương Khung công kích y, vậy thì đúng như ý nguyện của y.
Nhưng không phải.
Hơn nữa còn là tập kích chí mạng.
Lúc này ngay cả Quan Thất cũng trở tay không kịp.
Mễ Thương Khung ném côn rời tay, lại không phải tấn công Quan Thất, mà là muốn lấy mạng Chu Nguyệt Minh.
Biến hóa trong nháy mắt này, ngay cả Quan Thất cũng không dự đoán được.
Y dũng mãnh thiện chiến.
Y giỏi đấu, giỏi về đánh người, công người, thậm chí là giết người, nhưng lại không giỏi về cứu người, bảo vệ người.
Võ công cứu người và giết người tuyệt đối là hai chuyện, hai việc khác nhau.
Do đó côn tấn công Chu Nguyệt Minh, Quan Thất lại giật mình, cực kỳ giật mình.
Mặc dù Chu Nguyệt Minh đã kịp thời hơn nữa nguy hiểm tránh khỏi, nhưng người bị phân tâm lại là Quan Thất.
Y lo lắng Chu Nguyệt Minh sẽ trúng côn.
Điều này lại đúng với y nguyện của Mễ Thương Khung.
Hắn vốn là một người “hữu kiều”.
Hắn sinh ra ở phương nam, tại khu vực Lĩnh Nam, “hữu kiều” có nghĩa là “nhiều mưu mô”.
Hắn luôn có biện pháp.
Mục đích của hắn là muốn làm Quan Thất phân tâm, phân thần.
Mọi người đều cho rằng Quan Thất chỉ thuận miệng đáp ứng bảo vệ Chu Nguyệt Minh, không phải làm thật, không cho là đúng.
Nhưng hắn lại biết Quan Thất đã nói là làm.
Rất nhiều người đều lầm tưởng một người điên chỉ nói xằng nói bậy, lời nói không thể xem là thật. Nhưng cho dù Quan Thất thật sự phát điên, một lời nói điên rồ cũng là lời nói của y, đều là sự thật, hơn nữa còn nghiêm túc.
Nhất là loại người điên giống như Quan Thất.
Cho nên hắn nắm được điểm này, trước tiên phát động công kích chí mạng với Chu Nguyệt Minh.
Một là vì muốn báo thù. Chu Nguyệt Minh là người đã đẩy củ “khoai lang phỏng tay” Quan Thất này cho hắn, không, phải là một quả địa lôi sắp nổ tung.
Hai là vì khiến Quan Thất thất thần. Quan Thất một đời anh hùng, nếu như người mà y đồng ý bảo vệ mất mạng ngay bên cạnh, nhất định sẽ mất hết mặt mũi, uy phong giảm sút.
Do đó Mễ Thương Khung đã nắm được điểm yếu này.
Hắn đã nắm đúng, cũng đã làm đúng.
Quan Thất thật sự thất thố, phân tâm.
Trong nháy mắt này, Mễ Thương Khung đã tấn công, hắn đã phát ra côn pháp chết người của mình, “Triều Thiên Nhất Côn” thật sự.
“Triều Thiên Nhất Côn” thật sự, thế công lại phát ra từ tay hắn.
Ngón tay, ngón giữa của hắn.
Ngón tay chính là côn, côn chính là ngón tay.
Cho nên chỉ cần hắn còn, côn sẽ còn.
Võ công và tu vi của hắn đã không cần bất kỳ hình thức, thật thể nào. Người của hắn chính là côn, người còn côn còn.
Nhưng nếu côn không còn, người vẫn còn, côn sẽ không chỗ nào không tồn tại, cũng không gì không phá được, không chiêu nào không hóa giải được, không thứ gì có thể ngăn cản được.
Lúc này Mễ Thương Khung mới xem như thật sự ra tay, thật sự thi triển ra côn pháp của hắn. Dùng “Triều Thiên Nhất Côn” danh chấn giang hồ, tuyệt học bí truyền của hắn đấu với “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” uy chấn võ lâm, vượt bậc thiên hạ của Quan Thất.
Trúng côn.
Chu Nguyệt Minh trúng côn ngã xuống.
Hắn chẳng những lập tức ngã xuống, hơn nữa còn hoàn toàn sụp đổ, tê liệt trên mặt đất.
Chu Nguyệt Minh trúng một côn, lại như không mã hành thiên bay lên, còn thứ bị côn xuyên qua là một bộ áo bào của hắn.
Lúc này hắn lại lần lượt mặc y phục của mình vào.
Hắn một lần nữa dùng kế “ve sầu lột vỏ”, cùng với thân thể “không mã hành thiên”, tránh khỏi một côn này.
Hắn đã tránh được một côn này.
Hắn thật sự đã tránh được một côn này.
Hắn rõ ràng đã tránh được một côn này.
Thế nhưng sau hôm nay, liên tiếp mười lăm ngày (đủ nửa tháng), hắn đều bị tiêu chảy.
Hắn vốn ít khi bị tiêu chảy, còn điều dưỡng rất tốt. Một người mập mạp giống như hắn, chẳng những tiêu hóa, bài tiết đều rất tốt, hơn nữa làn da còn nhẵn bóng mềm mại như xử nữ, thậm chí ngay cả trĩ sang, mụn ghẻ đều chưa từng sinh một viên, mọc một viên.
Bởi vì hắn biết bảo dưỡng.
Hắn hiếu sắc, tuân theo tôn chỉ người không phong lưu uổng đời này, cho nên hắn thường phong lưu khoái hoạt.
Hậu bối của hắn hỏi hắn, còn e dè nên cố ý chỉ nói:
- Chu hình tổng thường đi trêu hoa ghẹo cỏ, sao tinh thần còn tốt như vậy?
Các cô nương trước mặt sau lưng luôn khen:
- Chu gia đủ cứng đủ cáp, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không nhẫn nại và dẻo dai bằng Chu gia ngài. Lại không biết vì sao lão tổng công việc bề bộn, lo lắng xử lý, nhưng vẫn có thể uy phong tám hướng, giống như thần tiên vậy?
Chu Nguyệt Minh luôn cười đáp:
- Chuyện này… không có gì khác, mọi sự không quá mức là được. Ta không thích hoa hoa cỏ cỏ, đây đều là lời khách khí. Ta thích chơi đùa với nữ nhân, cô nương càng trẻ thì càng thú vị, càng khiến ta thanh xuân đầy sức sống. Nhưng ta không quá đáng, ngươi tình ta nguyện thì mới lên ngựa, chuyện cưỡng ép ta không làm. Ta cũng không đến nhiều lần, có nhiều cũng không điên, một ngày một người, một ngày nhiều nhất là hai ba lần, có chừng có mực.
Trước kia Nhậm Lao, Nhậm Oán nghe vậy đều khen là kỳ lạ, nói Chu Nguyệt Minh tinh lực hơn người mới có thể hùng dũng như vậy, bản thân không thể sánh bằng.
Nhưng sau đó Nhậm Thị Song Hình chuyển sang trận doanh của Thái Kinh, cũng không cần bọn họ khoe khoang chuyện này của Chu Nguyệt Minh. Huống hồ tuy Chu Nguyệt Minh bổ nhiệm hai người “trúc diệp tam, mai hoa ngũ” này, nhưng cũng rất phản cảm và chán ghét chuyện bọn họ tùy ý tàn hại lương dân, mặc sức hành hạ người vô tội, nhiều lần nhắc nhở nhưng không có kết quả. Bởi vì Nhậm Lao, Nhậm Oán vốn là tâm phúc do Thái Kinh phái đến bên cạnh hắn giám thị, cho nên hắn cũng không cách nào trừng trị bọn họ.
Hiện tại đã đổi thành Thích Khốc, Thích Khấp, cũng rất khâm phục, ngưỡng mộ Chu Nguyệt Minh, nhiều lần nói:
- Chu gia đúng là càng ngày càng trẻ.
- Da của Chu gia còn trắng còn mềm hơn đám cô nương.
Hỏi hắn “bí quyết” bảo dưỡng, Chu Nguyệt Minh vẫn chỉ cười nói:
- Mọi sự không quá mức, không quá đáng là được. Thoả thích chỉ có thể nhất thời, nhưng giữ gìn sức lực mới có thể vui vẻ đến già.
Hắn luyện võ công chuyên cần, nhưng không quá mức.
Hắn chơi đùa với nữ nhân vui vẻ, nhưng không quá nhiều.
Hắn thích tiền, nhưng cũng biết dùng tiền mua hạnh phúc.
Hắn càng thích quyền, điểm này hắn không bỏ được, nhưng không đến mức bất chấp cả tài sản, tính mạng để tranh quyền.
Hắn hiểu đạo dưỡng sinh, ăn nhiều rau quả, một ngày đại tiện bốn năm lần, tiểu tiện gần mười lần. Người ta cười hắn “người mập nhiều phân tiểu”, thực ra trong lòng hắn lại cười thầm. Một người có khí quan tiêu hóa, hệ thống bài tiết thông suốt, mới có thể hấp thu nuôi dưỡng, cũng tượng trưng cho khỏe mạnh. Hắn mập như vậy còn có thể sống một cách mạnh mẽ đầy sinh lực, thực ra hoàn toàn dựa vào công năng một thu một thả, một ra một vào này.
Nhưng hôm nay, sau khi hắn vừa trúng một chiêu “Vô Chỉ chưởng” của Quan Thất, lại gần như ăn phải “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung. Từ ngày này trở đi, hắn trở về liền bắt đầu tiêu chảy, một ngày đi đến mười mấy lần.
Chuyện này đương nhiên là thảm.
Qua ba hôm sau, hắn lại vận dụng “Hàng Chu Thí Công đại pháp”, vất vả lắm mới dừng được tiêu chảy, giữ gìn một hơi nguyên khí. Nhưng hắn lại bắt đầu một loại “tiêu chảy” khác, đó là đi ra máu.
Ra máu không ngừng, một lần một thùng lớn, một ngày ít nhất tám lần.
Máu tanh còn nồng nặc hơn mùi phân.
Hắn nhìn xuống thùng phân, chỉ thấy bên trong lung tung linh tinh, từng đoạn từng đoạn, chỉ sợ là ngay cả ruột, tụy, gan, tạng đều đi ra ngoài.
Máu đi ra còn nhiều hơn so với bầu rượu.
Hắn nhìn cũng cảm thấy choáng váng, càng cảm thấy đau lòng.
Hắn có hỏi Thụ Đại Phong, ngự y nhờ cái chết của huynh trưởng mà được đắc thế sủng ái này quan sát, xem xét một hồi lâu mới nói:
- Bệnh của ngươi, ta không làm gì được.
- Ngươi bị nội lực tuyệt thế, dư kình ảnh hưởng, có thể khôi phục hay không phải dựa vào tu vi nội lực nửa đời của ngươi.
- Máu dồn và máu nghẽn đều phải đi ra, không thể tích trữ trong cơ thể, nếu không chắc chắn phải chết.
- Ngươi nhanh đi ra máu, đi nhiều một chút, đi thống khoái một chút.
Nhưng Chu Nguyệt Minh lại đi rất thống khổ.
Trước kia hắn xem đại tiện là một loại hưởng thụ, hắn vừa đại tiện, vừa đọc sách, vừa ghi chép, vừa suy nghĩ lung tung, hiện tại đương nhiên không được.
Hiện giờ hắn đi rất đau đớn.
Có điều Thụ Đại Phong còn nói một câu:
- Xem sắc mặt của ngươi, màu vàng sáng xông thẳng lên giữa trán, môi trán tím trắng, không giống như có chuyện, cửa ải này nhất định có thể vượt qua được…
Nhưng hắn lập tức đổi giọng:
- Nhưng đây là tướng thuật, không phải y thuật… ngươi chỉ tham khảo thôi.
Tham con mẹ ngươi ấy!
Trong lòng Chu Nguyệt Minh căm hận mắng chứt không thôi.
Hắn chỉ hi vọng biết được tin tốt.
May mắn là y học và tướng học có rất nhiều điểm nhất trí, cũng là tương đồng, Chu Nguyệt Minh thật sự dừng tiêu chảy, cũng cầm máu, khỏe mạnh hơn, giống như kỳ tích.
Hắn đã khôi phục.
Nhưng hắn vẫn không dám quên một chưởng kia của Quan Thất, còn có một côn này của Mễ Hữu Kiều.
Hiển nhiên hắn đã dùng thân pháp chớp nhoáng như không mã hành thiên, tránh khỏi một chưởng kia, một côn này.
Trong lúc giật mình, Chu Nguyệt Minh vẫn kịp thời né tránh một côn này.
Hắn giật mình, nhưng người càng giật mình hơn không phải là hắn, mà là Quan Thất.
Ban đầu khi đối diện với Mễ Thương Khung, Quan Thất đã tỏ ra khí thế bức người, chưa giao thủ đã giống như là một người thắng lợi.
Ai cũng biết, y nhất định sẽ thắng.
Ai cũng suy đoán, y nhất định sẽ thắng.
Nhưng trên thực tế, vừa giao thủ, Mễ Thương Khung lại chiếm được thượng phong. Hắn khiến cho Quan Thất rơi xuống hạ phong, lại từng bước tiến sát Quan Thất.
Cho đến khi Quan Thất đánh ra “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y.
Kiếm khí vừa xuất, côn pháp hỗn loạn, thanh thế suy giảm, bóng côn cũng sa sút.
Mễ Thương Khung giống như bị áp chế, hắn lập tức vứt côn.
Sau khi vứt côn lại là một loại côn pháp khác.
Có đôi khi vứt bỏ lại là xuất kích càng lợi hại hơn.
Hắn ném côn về phía Chu Nguyệt Minh.
Đối với Quan Thất, có lẽ bất kỳ công kích gì, binh khí gì, chiêu thức gì, y cũng không sợ.
Có điều y không ngờ Mễ Thương Khung không phải tập kích y, mà là Chu Nguyệt Minh. Mà y lại vừa công khai bảo đảm, chỉ cần Chu Nguyệt Minh nói ra người có khả năng biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch, y sẽ bảo vệ Chu Nguyệt Minh an toàn, quyết không để người khác làm hại Chu Nguyệt Minh.
Thế nhưng hiện giờ Mễ Thương Khung lại phát động công kích với Chu Nguyệt Minh, còn ngay trước mặt y và quần hùng.
Nếu như Mễ Thương Khung công kích y, vậy thì đúng như ý nguyện của y.
Nhưng không phải.
Hơn nữa còn là tập kích chí mạng.
Lúc này ngay cả Quan Thất cũng trở tay không kịp.
Mễ Thương Khung ném côn rời tay, lại không phải tấn công Quan Thất, mà là muốn lấy mạng Chu Nguyệt Minh.
Biến hóa trong nháy mắt này, ngay cả Quan Thất cũng không dự đoán được.
Y dũng mãnh thiện chiến.
Y giỏi đấu, giỏi về đánh người, công người, thậm chí là giết người, nhưng lại không giỏi về cứu người, bảo vệ người.
Võ công cứu người và giết người tuyệt đối là hai chuyện, hai việc khác nhau.
Do đó côn tấn công Chu Nguyệt Minh, Quan Thất lại giật mình, cực kỳ giật mình.
Mặc dù Chu Nguyệt Minh đã kịp thời hơn nữa nguy hiểm tránh khỏi, nhưng người bị phân tâm lại là Quan Thất.
Y lo lắng Chu Nguyệt Minh sẽ trúng côn.
Điều này lại đúng với y nguyện của Mễ Thương Khung.
Hắn vốn là một người “hữu kiều”.
Hắn sinh ra ở phương nam, tại khu vực Lĩnh Nam, “hữu kiều” có nghĩa là “nhiều mưu mô”.
Hắn luôn có biện pháp.
Mục đích của hắn là muốn làm Quan Thất phân tâm, phân thần.
Mọi người đều cho rằng Quan Thất chỉ thuận miệng đáp ứng bảo vệ Chu Nguyệt Minh, không phải làm thật, không cho là đúng.
Nhưng hắn lại biết Quan Thất đã nói là làm.
Rất nhiều người đều lầm tưởng một người điên chỉ nói xằng nói bậy, lời nói không thể xem là thật. Nhưng cho dù Quan Thất thật sự phát điên, một lời nói điên rồ cũng là lời nói của y, đều là sự thật, hơn nữa còn nghiêm túc.
Nhất là loại người điên giống như Quan Thất.
Cho nên hắn nắm được điểm này, trước tiên phát động công kích chí mạng với Chu Nguyệt Minh.
Một là vì muốn báo thù. Chu Nguyệt Minh là người đã đẩy củ “khoai lang phỏng tay” Quan Thất này cho hắn, không, phải là một quả địa lôi sắp nổ tung.
Hai là vì khiến Quan Thất thất thần. Quan Thất một đời anh hùng, nếu như người mà y đồng ý bảo vệ mất mạng ngay bên cạnh, nhất định sẽ mất hết mặt mũi, uy phong giảm sút.
Do đó Mễ Thương Khung đã nắm được điểm yếu này.
Hắn đã nắm đúng, cũng đã làm đúng.
Quan Thất thật sự thất thố, phân tâm.
Trong nháy mắt này, Mễ Thương Khung đã tấn công, hắn đã phát ra côn pháp chết người của mình, “Triều Thiên Nhất Côn” thật sự.
“Triều Thiên Nhất Côn” thật sự, thế công lại phát ra từ tay hắn.
Ngón tay, ngón giữa của hắn.
Ngón tay chính là côn, côn chính là ngón tay.
Cho nên chỉ cần hắn còn, côn sẽ còn.
Võ công và tu vi của hắn đã không cần bất kỳ hình thức, thật thể nào. Người của hắn chính là côn, người còn côn còn.
Nhưng nếu côn không còn, người vẫn còn, côn sẽ không chỗ nào không tồn tại, cũng không gì không phá được, không chiêu nào không hóa giải được, không thứ gì có thể ngăn cản được.
Lúc này Mễ Thương Khung mới xem như thật sự ra tay, thật sự thi triển ra côn pháp của hắn. Dùng “Triều Thiên Nhất Côn” danh chấn giang hồ, tuyệt học bí truyền của hắn đấu với “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” uy chấn võ lâm, vượt bậc thiên hạ của Quan Thất.
Bình luận facebook