Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 204: Lặng lẽ rời đi
Đồng hồ sinh học làm cho Tô Cẩn Nghiêm thức dậy đúng giờ.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã hơi sáng lên, bầu trời vào lúc này cực kỳ trong xanh, gió lạnh sáng sớm thổi bay màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mang theo chút không khí lâm chui vào phòng.
Lại quay đầu qua nhìn người bên cạnh, Chung Thủy Linh còn ngủ rất say, mắt nhắm chặt lông mi thật dài có hơi cong lên, cái miệng hoi hé mở phát ra tiếng thở nho nhỏ, nghe cực kỳ đáng yêu.
Cứ nằm nhìn cô một lúc lâu, Tô Cẩn Nghiêm mới lưu luyến mà ngồi dậy.
Anh muốn chuẩn bị bữa sáng cho cô trước khi đến bộ đội, chờ sau khi cô dậy cho dù anh đã đi mất nhưng ít ra vẫn còn bữa sáng.
Nhanh chóng rửa mặt và tắm rửa, trước khi Tô Cẩn Nghiêm ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua Chung Thủy Linh đang ngủ say kia, thuận tay kéo cái chăn bị cô đá văng ra đắp lên lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên Tô Cẩn Nghiêm đành phải gạt bỏ ý tưởng nấu cháo làm bữa sáng kiểu Việt cho cô, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu ở bên trong, cũng may trong tủ lạnh còn vài quả trứng gà và cà chua, nhưng mà hình như trừ hai nguyên liệu này ra thì không còn thứ gì nữa, ngay cả bánh mì là nguyên liệu thường thấy nhất cũng không có.
Nhìn chằm chằm tủ lạnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc định đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ lên.
Khi Chung Thủy Linh thức dậy thì mặt trời đã lên cao rồi, khi nằm nghiêng về phía cửa sổ mà nhìn thì hoàn toàn không thể nào trợn to mắt lên được.
Đưa tay lên che mắt, một lúc lâu sau mới làm quen được độ sáng này.
Lúc quay đầu lại nhìn sang bên cạnh thì Tô Cẩn Nghiêm đã không còn nằm trên giường từ lâu rồi, vươn tay sờ thử, trên giường cũng không còn độ ấm của anh để lại nữa, hiển nhiên anh đã đi ra ngoài từ sớm.
Ngồi trên giường vươn vai, Chung Thủy Linh mới từ từ bò dậy, tâm trạng cũng không tệ, còn khẽ ngâm nga vài điệu nhạc đi về phía phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong cô mới ra khỏi phòng, không hề nghĩ nhiều chỉ theo bản năng mà gọi Tô Cẩn Nghiêm: “Ông chú.”
Sau tối hôm qua, cô bắt đầu thích gọi anh như thế, cảm giác hai người càng thêm thân mật hơn.
Trong nhà yên tĩnh không có người trả lời, yên lặng đến mức gần như ngoài tiếng bước chân của cô thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.
Chung Thủy Linh đột nhiên ngừng bước, nhớ tới chuyện hôm nay anh phải rời khỏi đi về quân đội, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
“Tô Cẩn Nghiêm?” Lại gọi thêm tiếng nữa, nhìn chằm chằm vào phòng bếp và phòng khách, nghĩ thầm nếu như anh có thể bước ra trả lời cô thì tốt biết bao nhiêu.
Đợi một lúc lâu vẫn cứ yên lặng không hề có tiếng trả lời, trong lòng Chung Thủy Linh vốn còn đang vô cùng mong đợi cũng đã có chút mất mát...
Cô còn tưởng rằng anh sẽ chờ cô thức dậy chào tạm biệt cô rồi mới đi, ít nhất hai người cùng nhau ăn sáng cũng tốt, nhưng mà lại không có...
Thở dài, Chung Thủy Linh có hơi mệt mỏi bước vào phòng khách, vùi người vào trên ghế sofa trong phòng khách, tựa đầu lên lưng ghế sofa, tâm trạng tốt đẹp vào buổi sáng cũng đã dần trở nên không vui vẻ.
Cầm di động định gọi điện thoại cho anh, nhưng khi nhìn số điện thoại kia chuẩn bị nhấn gọi thì lại đột nhiên né di động sang một bên, cô không muốn bản thân trở thành trói buộc trong công việc của anh, càng không muốn vì cảm xúc của cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Chung Thủy Linh trừng mắt nhìn trần nhà tự mình giận mình, lại cầm di động mở khóa, lúc này mới nhớ đến lúc trước nói muốn chụp hình chung với anh nhưng khi anh quay về lại quên mất, bây giờ nhớ anh cũng chỉ có thể nhớ lại ở trong đầu, ngay cả tấm hình cũng không có.
“Đúng là ngu ngốc, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên.” Cô lầm bẩm tự mắng mình, so với tâm trạng vui vẻ lúc vừa mới ngủ dậy thì cảm xúc hiện tại của cô đã rơi xuống tận vực sâu.
Ngay lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ thì điện thoại lại reo lên, cô hơi uể oải nhìn lướt qua màn hình di động, vừa nhìn một cái thì lập tức tinh thần tỉnh táo, người gọi điện thoại đến không phải ai khác mà chính là Tô Cẩn Nghiêm cô đang nhớ mong nãy giờ.
Gần như không hề do dự chút nào, Chung Thủy Linh lập tức cầm điện thoại lên vuốt màn hình nhận cuộc gọi, vừa kết nối được đã gọi: “Ông chú!”
Đầu dây bên kia, Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, cách màn hình di động cưng chìu nói: “Dậy rồi.”
“Sao anh không nói tiếng nào đã đi mất rồi!” Chung Thủy Linh hơi oán trách nói, cô còn muốn vui vẻ tiễn anh đi, ai ngờ đâu sáng nay anh đã yên lặng không nói tiếng nào đi mất tăm, làm rối toàn bộ kế hoạch của cô.
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá, không nỡ kêu em dậy.”
“Em ngủ lúc nào mà chẳng được, kêu thì chết ai chứ!” Chung Thủy Linh tức giận nói.
Tô Cẩn Nghiêm đầu dây bên kia điện thoại vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề để ý chuyện cô đang tức giận.
Thấy anh còn dám cười, Chung Thủy Linh thật sự càng thêm tức giận, cách di động nói: “Ông chú không cho anh cười, bây giờ cục cưng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng anh có biết không?’
Người này thật sự quá không nghiêm túc, cô đã tức đến mức này rồi mà anh còn dám cười, đúng là không xem cô ra gì cả!
“Cục cưng à.” Lúc Tô Cẩn Nghiêm nói có mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chìu.
“Hừ.” Chung Thủy Linh không phục hừ nhẹ vào di động, hoàn toàn không để ý rằng dáng vẻ lúc này của cô nhìn cực kỳ giống mấy em bé đang tức giận, đúng là giống hệt với cách đánh giá cục cưng lúc nãy của cô.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không thèm để ý tiếng hừ lạnh của cô, kiên nhẫn nói: “Chuyện của em đối với anh đều rất quan trọng, cho dù chỉ là ngủ, cho nên anh mới không gọi em dậy.”
Nghe được anh nói những lời này qua điện thoại với cô, khóe miệng Chung Thủy Linh nhịn không được hơi cong lên, loại cưng chiều và yêu thương này làm cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, trái tim giống như sắp bị tan chảy.
Thấy cô không nói tiếng nào, Tô Cẩn Nghiêm tiếp tục hỏi: “Em dậy vào lúc nào, đã ăn sáng chưa?”
Nghe anh hỏi như thế, Chung Thủy Linh hơi lẩm bẩm giận dỗi nói: “Mới vừa dậy anh đã không thấy đâu nữa, em làm gì còn tâm trạng mà ăn!”
Cô giận tới sắp no luôn rồi, làm gì còn quan tâm đến việc ăn sáng chứ.
“Biết ngay cô nhóc em sẽ quên mà.” Giọng điệu Tô Cẩn Nghiêm có chút trách mắng, nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì cả, lại tiếp tục nói: “Lúc sáng anh có làm cà chua xào trứng cho em, còn luộc mì cho em nữa, không biết chừng nào em mới dậy, mì luộc xong đang ngâm trong nước, lát nữa em lấy chút nước sôi trụng sơ qua là được, trụng mì xong lại đổ cà chua lên là được, biết chưa.”
Đồng hồ sinh học làm cho Tô Cẩn Nghiêm thức dậy đúng giờ.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã hơi sáng lên, bầu trời vào lúc này cực kỳ trong xanh, gió lạnh sáng sớm thổi bay màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mang theo chút không khí lâm chui vào phòng.
Lại quay đầu qua nhìn người bên cạnh, Chung Thủy Linh còn ngủ rất say, mắt nhắm chặt lông mi thật dài có hơi cong lên, cái miệng hoi hé mở phát ra tiếng thở nho nhỏ, nghe cực kỳ đáng yêu.
Cứ nằm nhìn cô một lúc lâu, Tô Cẩn Nghiêm mới lưu luyến mà ngồi dậy.
Anh muốn chuẩn bị bữa sáng cho cô trước khi đến bộ đội, chờ sau khi cô dậy cho dù anh đã đi mất nhưng ít ra vẫn còn bữa sáng.
Nhanh chóng rửa mặt và tắm rửa, trước khi Tô Cẩn Nghiêm ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua Chung Thủy Linh đang ngủ say kia, thuận tay kéo cái chăn bị cô đá văng ra đắp lên lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên Tô Cẩn Nghiêm đành phải gạt bỏ ý tưởng nấu cháo làm bữa sáng kiểu Việt cho cô, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu ở bên trong, cũng may trong tủ lạnh còn vài quả trứng gà và cà chua, nhưng mà hình như trừ hai nguyên liệu này ra thì không còn thứ gì nữa, ngay cả bánh mì là nguyên liệu thường thấy nhất cũng không có.
Nhìn chằm chằm tủ lạnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc định đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ lên.
Khi Chung Thủy Linh thức dậy thì mặt trời đã lên cao rồi, khi nằm nghiêng về phía cửa sổ mà nhìn thì hoàn toàn không thể nào trợn to mắt lên được.
Đưa tay lên che mắt, một lúc lâu sau mới làm quen được độ sáng này.
Lúc quay đầu lại nhìn sang bên cạnh thì Tô Cẩn Nghiêm đã không còn nằm trên giường từ lâu rồi, vươn tay sờ thử, trên giường cũng không còn độ ấm của anh để lại nữa, hiển nhiên anh đã đi ra ngoài từ sớm.
Ngồi trên giường vươn vai, Chung Thủy Linh mới từ từ bò dậy, tâm trạng cũng không tệ, còn khẽ ngâm nga vài điệu nhạc đi về phía phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong cô mới ra khỏi phòng, không hề nghĩ nhiều chỉ theo bản năng mà gọi Tô Cẩn Nghiêm: “Ông chú.”
Sau tối hôm qua, cô bắt đầu thích gọi anh như thế, cảm giác hai người càng thêm thân mật hơn.
Trong nhà yên tĩnh không có người trả lời, yên lặng đến mức gần như ngoài tiếng bước chân của cô thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.
Chung Thủy Linh đột nhiên ngừng bước, nhớ tới chuyện hôm nay anh phải rời khỏi đi về quân đội, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
“Tô Cẩn Nghiêm?” Lại gọi thêm tiếng nữa, nhìn chằm chằm vào phòng bếp và phòng khách, nghĩ thầm nếu như anh có thể bước ra trả lời cô thì tốt biết bao nhiêu.
Đợi một lúc lâu vẫn cứ yên lặng không hề có tiếng trả lời, trong lòng Chung Thủy Linh vốn còn đang vô cùng mong đợi cũng đã có chút mất mát...
Cô còn tưởng rằng anh sẽ chờ cô thức dậy chào tạm biệt cô rồi mới đi, ít nhất hai người cùng nhau ăn sáng cũng tốt, nhưng mà lại không có...
Thở dài, Chung Thủy Linh có hơi mệt mỏi bước vào phòng khách, vùi người vào trên ghế sofa trong phòng khách, tựa đầu lên lưng ghế sofa, tâm trạng tốt đẹp vào buổi sáng cũng đã dần trở nên không vui vẻ.
Cầm di động định gọi điện thoại cho anh, nhưng khi nhìn số điện thoại kia chuẩn bị nhấn gọi thì lại đột nhiên né di động sang một bên, cô không muốn bản thân trở thành trói buộc trong công việc của anh, càng không muốn vì cảm xúc của cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Chung Thủy Linh trừng mắt nhìn trần nhà tự mình giận mình, lại cầm di động mở khóa, lúc này mới nhớ đến lúc trước nói muốn chụp hình chung với anh nhưng khi anh quay về lại quên mất, bây giờ nhớ anh cũng chỉ có thể nhớ lại ở trong đầu, ngay cả tấm hình cũng không có.
“Đúng là ngu ngốc, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên.” Cô lầm bẩm tự mắng mình, so với tâm trạng vui vẻ lúc vừa mới ngủ dậy thì cảm xúc hiện tại của cô đã rơi xuống tận vực sâu.
Ngay lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ thì điện thoại lại reo lên, cô hơi uể oải nhìn lướt qua màn hình di động, vừa nhìn một cái thì lập tức tinh thần tỉnh táo, người gọi điện thoại đến không phải ai khác mà chính là Tô Cẩn Nghiêm cô đang nhớ mong nãy giờ.
Gần như không hề do dự chút nào, Chung Thủy Linh lập tức cầm điện thoại lên vuốt màn hình nhận cuộc gọi, vừa kết nối được đã gọi: “Ông chú!”
Đầu dây bên kia, Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, cách màn hình di động cưng chìu nói: “Dậy rồi.”
“Sao anh không nói tiếng nào đã đi mất rồi!” Chung Thủy Linh hơi oán trách nói, cô còn muốn vui vẻ tiễn anh đi, ai ngờ đâu sáng nay anh đã yên lặng không nói tiếng nào đi mất tăm, làm rối toàn bộ kế hoạch của cô.
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá, không nỡ kêu em dậy.”
“Em ngủ lúc nào mà chẳng được, kêu thì chết ai chứ!” Chung Thủy Linh tức giận nói.
Tô Cẩn Nghiêm đầu dây bên kia điện thoại vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề để ý chuyện cô đang tức giận.
Thấy anh còn dám cười, Chung Thủy Linh thật sự càng thêm tức giận, cách di động nói: “Ông chú không cho anh cười, bây giờ cục cưng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng anh có biết không?’
Người này thật sự quá không nghiêm túc, cô đã tức đến mức này rồi mà anh còn dám cười, đúng là không xem cô ra gì cả!
“Cục cưng à.” Lúc Tô Cẩn Nghiêm nói có mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chìu.
“Hừ.” Chung Thủy Linh không phục hừ nhẹ vào di động, hoàn toàn không để ý rằng dáng vẻ lúc này của cô nhìn cực kỳ giống mấy em bé đang tức giận, đúng là giống hệt với cách đánh giá cục cưng lúc nãy của cô.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không thèm để ý tiếng hừ lạnh của cô, kiên nhẫn nói: “Chuyện của em đối với anh đều rất quan trọng, cho dù chỉ là ngủ, cho nên anh mới không gọi em dậy.”
Nghe được anh nói những lời này qua điện thoại với cô, khóe miệng Chung Thủy Linh nhịn không được hơi cong lên, loại cưng chiều và yêu thương này làm cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, trái tim giống như sắp bị tan chảy.
Thấy cô không nói tiếng nào, Tô Cẩn Nghiêm tiếp tục hỏi: “Em dậy vào lúc nào, đã ăn sáng chưa?”
Nghe anh hỏi như thế, Chung Thủy Linh hơi lẩm bẩm giận dỗi nói: “Mới vừa dậy anh đã không thấy đâu nữa, em làm gì còn tâm trạng mà ăn!”
Cô giận tới sắp no luôn rồi, làm gì còn quan tâm đến việc ăn sáng chứ.
“Biết ngay cô nhóc em sẽ quên mà.” Giọng điệu Tô Cẩn Nghiêm có chút trách mắng, nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì cả, lại tiếp tục nói: “Lúc sáng anh có làm cà chua xào trứng cho em, còn luộc mì cho em nữa, không biết chừng nào em mới dậy, mì luộc xong đang ngâm trong nước, lát nữa em lấy chút nước sôi trụng sơ qua là được, trụng mì xong lại đổ cà chua lên là được, biết chưa.”