Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-206
Chương 206: Cố ý khiêu khích
Vì bên Trương Tường Tường đang cần gấp, nên Chung Thủy Linh phải hoàn thiện bản thảo thiết kế trong thời gian ngắn nhất, rồi mới có thể bắt tay vào chế tạo thành phẩm.
Hôm nay, Chung Thủy Linh mang bản thảo thiết kế tới tìm Trương Tường Tường, nhưng vừa tới văn phòng cô ta, chưa kịp gặp mặt đã thấy chạm mặt Ngô An Kỳ ngay cửa, hình như cô ta cũng có chuyện muốn tìm Trương Tường Tường nên lúc này đang trao đổi điều gì đó với nhân viên của cô ta.
Nhân viên của Trương Tường Tường thấy Chung Thủy Linh tới thì vội vàng bỏ mặc Ngô An Kỳ, đi tới cười nói với Chung Thủy Linh: “Shirley, cô tới rồi à, nhưng có lẽ cô phải đợi một lát, chị Tường đang họp với đạo diễn ở bên trong.”
Chung Thủy Linh gật đầu mỉm cười, rồi nói với cô ta: “Được, không thành vấn đề.”
Chào hỏi với Chung Thủy Linh xong, nhân viên bên Trương Tường Tường liền đi làm việc.
Hình như Ngô An Kỳ vẫn muốn lôi kéo trợ lý Trương Tường Tường để nói gì đó, nhưng bị cô ta lúng túng từ chối.
Ngô An Kỳ bị từ chối thì nhìn thẳng qua bên này, hình như rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của Chung Thủy Linh, khóe miệng khẽ cong lên nhưng không mang theo ý cười, rồi đi tới chỗ Chung Thủy Linh.
“Cô tới đây làm gì?” Thấy Thủy Linh tới đây, Ngô An Kỳ khó giấu được sự chán ghét trên mặt mình.
Thủy Linh liếc nhìn cô ta, cô cũng không muốn giao du với cô ta, nhưng có một câu châm ngôn nói rất đúng, người mà bạn càng không muốn gặp, thì cho dù đi tới đâu bạn cũng có thể chạm mặt người đó, cô và Ngô An Kỳ là ví dụ điển hình nhất.
“Chẳng lẽ tôi đi tới đây cũng phải báo cáo với cô à?”
Chung Thủy Linh cảm thấy Ngô An Kỳ thật quá đáng, người khác có đi đâu làm gì, cũng không liên quan đến một người ngoài như cô ta, làm như người ta đi đâu cũng phải chào hỏi báo cáo cô ta vậy, cô ta thật sự cho rằng mình là cảnh sát Thái Bình Dương à, còn quản nhiều chuyện như vậy?
Ngô An Kỳ hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực, hơi khiêu khích nói: “Nếu cô muốn tới đây để giành việc hợp tác, vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô tuyệt đối không có cơ hội đó đâu, đừng lãng phí tâm tư nữa.”
Chung Thủy Linh liếc cô ta, trong lòng chỉ thấy buồn cười vì sự ngu dốt của cô ta, cô cũng lười tranh cãi với hạng người này, nên đi thẳng tới sofa bên khu tiếp khách, định suy nghĩ chuyện lát nữa phải trao đổi với Trương Tường Tường.
Hình như Ngô An Kỳ vẫn không cam lòng, cô ta bước trên đôi giày cao gót mười mấy phân, cũng đi về phía khu tiếp khách, rồi ngồi cạnh Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta, không biết cô nàng kiêu kỳ này bị chạm mạch ở đâu, mà cứ rảnh rỗi là thích gây rắc rối cho cô thế?
Ngô An Kỳ liếc nhìn Chung Thủy Linh, rồi cố ý hạ thấp giọng nói: “Cô có muốn biết tại sao thái độ của Tô Mỹ Dung lại thay đổi 180 độ với tôi thế không?”
Chung Thủy Linh không thèm nhìn cô ta, từ chối thẳng: “Tôi không muốn biết, nên cô đừng nói làm gì.”
Không tiếp lời cô ta nữa để xem rốt cuộc cô ta sẽ diễn tiếp vở kịch này như thế nào.
Ngô An Kỳ thấy cô không tiếp lời cũng không nổi giận, tự nói một mình: “Thật ra có nói cho cô biết cũng không có tác dụng gì, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết chuyện này thôi.”
Chung Thủy Linh thực sự tức muốn lòi mắt, quay đầu nhìn cô ta nói: “Tôi nói này cô Ngô, cô là không hiểu tiếng người hay không hiểu tiếng Việt thế?”
“Cô căng thẳng như vậy làm gì?” Ngô An Kỳ buồn cười nói.
Chung Thủy Linh quay đầu, vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên chân mình, cô lo rằng chuyện mà Ngô An Kỳ biết chính là điều mà cô sợ cô ta biết.
Thấy cô không nói gì, Ngô An Kỳ lại mở miệng nói: “Thật ra mấy ngày trước, tôi vẫn cảm thấy ông trời đối xử bất công với tôi, rõ ràng tôi đã cố gắng như vậy, nhưng luôn không có được thứ mình mong muốn, không dễ gì mới ra nước ngoài thay da đổi thịt rồi quay về, vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể làm cho Tô Mỹ Dung, người đặt nặng vấn đề huyết thống không còn gì để nói, nhưng không ngờ mọi chuyện đều bị cô phá hỏng.”
Chung Thủy Linh không khỏi trợn mắt, siết chặt nắm đấm rồi quay đầu nhìn Ngô An Kỳ nói: “Cô Ngô nói vậy thật nực cười, ban đầu là cô làm người thứ ba xen vào chuyện tình cảm giữa tôi và Lý Cảnh Thịnh.”
Dù gì thì lúc cô và Lý Cảnh Thịnh ở bên nhau, tình cảm cũng không đậm sâu gì cho cam, sau khi chia tay cô cũng gặp được Tô Cẩn Nghiêm nên nếu so sánh thì cô còn phải cảm ơn sự chen chân của cô ta, nhờ vậy cô mới có thể gặp được người mình yêu trong suốt cuộc đời này, nhưng chuyện này để sau hẵng nói, ban đầu lúc cô còn là bạn gái Lý Cảnh Thịnh, chính Ngô An Kỳ là người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của cô và anh ta, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, nếu nói oan ức tức giận thì đáng lý cô phải là người bị hại mới đúng, nhưng giờ cô ta thì hay rồi, ngược lại còn đổ lỗi cho cô, như thể cô mới là người có lỗi với cô ta vậy.
“Nếu không có cô, liệu Tô Mỹ Dung sẽ xem thường tôi sao?”
Trước giờ Ngô An Kỳ chưa từng nghĩ rằng, mọi chuyện đều xuất phát từ trên người mình, cô ta đẩy hết mọi lỗi lầm và sự bất mãn cho người khác, như thể đó là lỗi của người khác, là do họ làm sai chứ không phải cô ta.
“Lúc gặp rắc rối thì cô đùn đẩy trách nhiệm, cô nên kiểm điểm lại mình xem, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, chứ đừng tùy tiện kéo một người tới gánh nỗi oan thay cho cô.”
Cô sống hơn hai mươi năm, thật sự chưa từng gặp phải người không biết xấu hổ như Ngô An Kỳ.
“Được rồi, tôi không muốn cãi nhau với cô.”
Ngô An Kỳ bày ra dáng vẻ không muốn so đo, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cô thật sự không muốn biết tại sao thái độ của Tô Mỹ Dung lại thay đổi 180 độ với tôi à?”
Chung Thủy Linh cảm thấy buồn cười, rồi nhìn cô ta hỏi: “Ngô An Kỳ, có phải trong lòng cô đang có bí mật gì đó, nên không nói ra không thấy vui đúng không?”
Ngô An Kỳ hừ lạnh, rồi khinh thường nói: “Tôi là tốt bụng nhắc nhở cô, đừng tưởng mình thật sự tìm được cậu chủ nhà họ Tô gì đó, thì có thể làm mợ chủ nhà quyền thế.”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì càng siết chặt tay, quả nhiên lời nói của cô ta vẫn làm cô cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc không nói gì của cô, Ngô An Kỳ càng cười đắc ý, rồi nhìn cô nói tiếp: “Hai ngày trước, tôi vô tình gặp được Tô Mỹ Dung, cô đoán thử xem lúc đó bà ta đang làm gì?”
“Tôi không rảnh như cô!” Nói xong, Chung Thủy Linh đứng dậy định rời đi, trong tiềm thức cô cảm thấy những lời nói tiếp theo của Ngô An Kỳ sẽ liên quan đến thân thế Tô Cẩn Nghiêm.
Ngô An Kỳ thấy cô đứng dậy định rời đi thì cũng đứng dậy theo, rồi nói với cô: “Lúc đó bà ta đang cùng một người đàn ông khác nói chuyện về con trai mình.”
Chung Thủy Linh đứng khựng lại, hai tay siết chặt, ngay cả sự đau đớn do móng tay đâm vào lòng bàn tay cô cũng không cảm thấy và đột ngột quay đầu nhìn Ngô An Kỳ nói: “Cô có biết chuyện gì thì cũng giữ chặt trong lòng cho tôi, bằng không đừng nói là Tô Mỹ Dung không tha cho cô, mà ngay cả tôi cũng không bỏ qua cho cô.”
Vẻ mặt Chung Thủy Linh trông rất dữ tợn, cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng cô rất để tâm những chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm.
Vì bên Trương Tường Tường đang cần gấp, nên Chung Thủy Linh phải hoàn thiện bản thảo thiết kế trong thời gian ngắn nhất, rồi mới có thể bắt tay vào chế tạo thành phẩm.
Hôm nay, Chung Thủy Linh mang bản thảo thiết kế tới tìm Trương Tường Tường, nhưng vừa tới văn phòng cô ta, chưa kịp gặp mặt đã thấy chạm mặt Ngô An Kỳ ngay cửa, hình như cô ta cũng có chuyện muốn tìm Trương Tường Tường nên lúc này đang trao đổi điều gì đó với nhân viên của cô ta.
Nhân viên của Trương Tường Tường thấy Chung Thủy Linh tới thì vội vàng bỏ mặc Ngô An Kỳ, đi tới cười nói với Chung Thủy Linh: “Shirley, cô tới rồi à, nhưng có lẽ cô phải đợi một lát, chị Tường đang họp với đạo diễn ở bên trong.”
Chung Thủy Linh gật đầu mỉm cười, rồi nói với cô ta: “Được, không thành vấn đề.”
Chào hỏi với Chung Thủy Linh xong, nhân viên bên Trương Tường Tường liền đi làm việc.
Hình như Ngô An Kỳ vẫn muốn lôi kéo trợ lý Trương Tường Tường để nói gì đó, nhưng bị cô ta lúng túng từ chối.
Ngô An Kỳ bị từ chối thì nhìn thẳng qua bên này, hình như rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của Chung Thủy Linh, khóe miệng khẽ cong lên nhưng không mang theo ý cười, rồi đi tới chỗ Chung Thủy Linh.
“Cô tới đây làm gì?” Thấy Thủy Linh tới đây, Ngô An Kỳ khó giấu được sự chán ghét trên mặt mình.
Thủy Linh liếc nhìn cô ta, cô cũng không muốn giao du với cô ta, nhưng có một câu châm ngôn nói rất đúng, người mà bạn càng không muốn gặp, thì cho dù đi tới đâu bạn cũng có thể chạm mặt người đó, cô và Ngô An Kỳ là ví dụ điển hình nhất.
“Chẳng lẽ tôi đi tới đây cũng phải báo cáo với cô à?”
Chung Thủy Linh cảm thấy Ngô An Kỳ thật quá đáng, người khác có đi đâu làm gì, cũng không liên quan đến một người ngoài như cô ta, làm như người ta đi đâu cũng phải chào hỏi báo cáo cô ta vậy, cô ta thật sự cho rằng mình là cảnh sát Thái Bình Dương à, còn quản nhiều chuyện như vậy?
Ngô An Kỳ hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực, hơi khiêu khích nói: “Nếu cô muốn tới đây để giành việc hợp tác, vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô tuyệt đối không có cơ hội đó đâu, đừng lãng phí tâm tư nữa.”
Chung Thủy Linh liếc cô ta, trong lòng chỉ thấy buồn cười vì sự ngu dốt của cô ta, cô cũng lười tranh cãi với hạng người này, nên đi thẳng tới sofa bên khu tiếp khách, định suy nghĩ chuyện lát nữa phải trao đổi với Trương Tường Tường.
Hình như Ngô An Kỳ vẫn không cam lòng, cô ta bước trên đôi giày cao gót mười mấy phân, cũng đi về phía khu tiếp khách, rồi ngồi cạnh Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta, không biết cô nàng kiêu kỳ này bị chạm mạch ở đâu, mà cứ rảnh rỗi là thích gây rắc rối cho cô thế?
Ngô An Kỳ liếc nhìn Chung Thủy Linh, rồi cố ý hạ thấp giọng nói: “Cô có muốn biết tại sao thái độ của Tô Mỹ Dung lại thay đổi 180 độ với tôi thế không?”
Chung Thủy Linh không thèm nhìn cô ta, từ chối thẳng: “Tôi không muốn biết, nên cô đừng nói làm gì.”
Không tiếp lời cô ta nữa để xem rốt cuộc cô ta sẽ diễn tiếp vở kịch này như thế nào.
Ngô An Kỳ thấy cô không tiếp lời cũng không nổi giận, tự nói một mình: “Thật ra có nói cho cô biết cũng không có tác dụng gì, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết chuyện này thôi.”
Chung Thủy Linh thực sự tức muốn lòi mắt, quay đầu nhìn cô ta nói: “Tôi nói này cô Ngô, cô là không hiểu tiếng người hay không hiểu tiếng Việt thế?”
“Cô căng thẳng như vậy làm gì?” Ngô An Kỳ buồn cười nói.
Chung Thủy Linh quay đầu, vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên chân mình, cô lo rằng chuyện mà Ngô An Kỳ biết chính là điều mà cô sợ cô ta biết.
Thấy cô không nói gì, Ngô An Kỳ lại mở miệng nói: “Thật ra mấy ngày trước, tôi vẫn cảm thấy ông trời đối xử bất công với tôi, rõ ràng tôi đã cố gắng như vậy, nhưng luôn không có được thứ mình mong muốn, không dễ gì mới ra nước ngoài thay da đổi thịt rồi quay về, vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể làm cho Tô Mỹ Dung, người đặt nặng vấn đề huyết thống không còn gì để nói, nhưng không ngờ mọi chuyện đều bị cô phá hỏng.”
Chung Thủy Linh không khỏi trợn mắt, siết chặt nắm đấm rồi quay đầu nhìn Ngô An Kỳ nói: “Cô Ngô nói vậy thật nực cười, ban đầu là cô làm người thứ ba xen vào chuyện tình cảm giữa tôi và Lý Cảnh Thịnh.”
Dù gì thì lúc cô và Lý Cảnh Thịnh ở bên nhau, tình cảm cũng không đậm sâu gì cho cam, sau khi chia tay cô cũng gặp được Tô Cẩn Nghiêm nên nếu so sánh thì cô còn phải cảm ơn sự chen chân của cô ta, nhờ vậy cô mới có thể gặp được người mình yêu trong suốt cuộc đời này, nhưng chuyện này để sau hẵng nói, ban đầu lúc cô còn là bạn gái Lý Cảnh Thịnh, chính Ngô An Kỳ là người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của cô và anh ta, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, nếu nói oan ức tức giận thì đáng lý cô phải là người bị hại mới đúng, nhưng giờ cô ta thì hay rồi, ngược lại còn đổ lỗi cho cô, như thể cô mới là người có lỗi với cô ta vậy.
“Nếu không có cô, liệu Tô Mỹ Dung sẽ xem thường tôi sao?”
Trước giờ Ngô An Kỳ chưa từng nghĩ rằng, mọi chuyện đều xuất phát từ trên người mình, cô ta đẩy hết mọi lỗi lầm và sự bất mãn cho người khác, như thể đó là lỗi của người khác, là do họ làm sai chứ không phải cô ta.
“Lúc gặp rắc rối thì cô đùn đẩy trách nhiệm, cô nên kiểm điểm lại mình xem, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, chứ đừng tùy tiện kéo một người tới gánh nỗi oan thay cho cô.”
Cô sống hơn hai mươi năm, thật sự chưa từng gặp phải người không biết xấu hổ như Ngô An Kỳ.
“Được rồi, tôi không muốn cãi nhau với cô.”
Ngô An Kỳ bày ra dáng vẻ không muốn so đo, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cô thật sự không muốn biết tại sao thái độ của Tô Mỹ Dung lại thay đổi 180 độ với tôi à?”
Chung Thủy Linh cảm thấy buồn cười, rồi nhìn cô ta hỏi: “Ngô An Kỳ, có phải trong lòng cô đang có bí mật gì đó, nên không nói ra không thấy vui đúng không?”
Ngô An Kỳ hừ lạnh, rồi khinh thường nói: “Tôi là tốt bụng nhắc nhở cô, đừng tưởng mình thật sự tìm được cậu chủ nhà họ Tô gì đó, thì có thể làm mợ chủ nhà quyền thế.”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì càng siết chặt tay, quả nhiên lời nói của cô ta vẫn làm cô cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc không nói gì của cô, Ngô An Kỳ càng cười đắc ý, rồi nhìn cô nói tiếp: “Hai ngày trước, tôi vô tình gặp được Tô Mỹ Dung, cô đoán thử xem lúc đó bà ta đang làm gì?”
“Tôi không rảnh như cô!” Nói xong, Chung Thủy Linh đứng dậy định rời đi, trong tiềm thức cô cảm thấy những lời nói tiếp theo của Ngô An Kỳ sẽ liên quan đến thân thế Tô Cẩn Nghiêm.
Ngô An Kỳ thấy cô đứng dậy định rời đi thì cũng đứng dậy theo, rồi nói với cô: “Lúc đó bà ta đang cùng một người đàn ông khác nói chuyện về con trai mình.”
Chung Thủy Linh đứng khựng lại, hai tay siết chặt, ngay cả sự đau đớn do móng tay đâm vào lòng bàn tay cô cũng không cảm thấy và đột ngột quay đầu nhìn Ngô An Kỳ nói: “Cô có biết chuyện gì thì cũng giữ chặt trong lòng cho tôi, bằng không đừng nói là Tô Mỹ Dung không tha cho cô, mà ngay cả tôi cũng không bỏ qua cho cô.”
Vẻ mặt Chung Thủy Linh trông rất dữ tợn, cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng cô rất để tâm những chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm.
Bình luận facebook