Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-213
Chương 210: Chúng ta hãy chờ xem!
Giang Lương thấy vẻ mặt cô ta hờ hững thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu để bộ trưởng biết thì ông ấy sẽ không đồng ý để em làm vậy đâu."
Trương Tường Tường nghe vậy buồn cười nói: "Ông ta chỉ mong sao em không biết nhỉ?"
"Không ai muốn em biết cả." Giang Lương nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Anh ta hối hận vì đã nói cho cô ta biết những chuyện này.
"Nhưng em đã biết rồi." Vẻ mặt Trương Tường Tường ranh mãnh nói nói với Giang Lương: "Đừng lo, em sẽ không phản bội anh. Em sẽ không nói cho ông ta biết là anh nói chuyện này cho em biết đâu."
Giang Lương lắc đầu, cũng không để ý nói: "Anh không lo lắng về điều này."
Trương Tường Tường nhún vai đi tới ngồi trên ghế sô pha nhìn anh ta nói: "Cho dù ba em biết, em cũng không quan tâm. Em không phải là người có lỗi trong chuyện này, nên em không cần phải xấu hổ."
Giang Lương xoay người lại nhìn cô ta nói: "Chuyện này không đơn giản như em nghĩ. Anh không đồng ý để em nhúng tay vào chuyện này."
Trương Tường Tường lắc đầu nói: "Rõ ràng là đã quá muộn rồi, em đã tham dự vào rồi bây giờ anh lại muốn đuổi em ra, không thể nào."
Giang Lương biết rất rõ tính tình của cô ta. Anh ta biết cô ta nhất định sẽ làm theo ý mình, anh ta có nói thêm nữa cũng vô ích, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Nói cho cùng thì Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh cũng vô tội trong chuyện này."
"Có nghĩa em như vậy là đáng đời sao?" Trương Tường Tường đứng dậy đi về phía Giang Lương, nhìn khóe mắt đang nhìn chòng chọc anh của cô ta có phần gian ác và kỳ lạ.
Giang Lương nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề bị dáng vẻ này của cô ta dọa sợ. Anh ta nhìn khuôn mặt của cô rồi nói: "Em không sao chứ?"
Trương Tường Tường giơ tay ôm cổ Giang Lương, nghiêng đầu nhìn anh ta nói: "Làm sao anh biết em vẫn ổn? Anh có biết em đã tuyệt vọng như thế nào khi bỗng dưng lòi ra một người anh như vậy không?"
"Vậy thì anh thật sự không nhìn thấy." Khóe miệng của Giang Lương hơi giật giật nhưng khóe mắt anh ta lại không rời khỏi khuôn mặt của Trương Tường Tường.
"Đó là do em có tài diễn xuất!" Trương Tường Tường nói mà không hề khiêm tốn chút nào.
Giang Lương gật đầu đồng ý với cô ta:" Đúng vậy, tài diễn xuất của em rất giỏi." Danh hiệu Ảnh hậu tại các liên hoan phim lớn không phải là bỗng dưng mà có. Khán giả của thời đại này không phải đều là kẻ ngu. Cô ta có tài diễn xuất, mọi người đều công nhận chuyện này.
Trương Tường Tường mỉm cười vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Giang Lương hơi bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cô ta, chuẩn bị lấy hai tay đang ôm cổ anh của cô ta xuống.
Trương Tường Tường nhìn ra ý đồ của anh ta nên cố ý ôm chặt hơn, cô nhìn anh ta nói: "Anh hãy nói thật cho em biết, có phải anh có ý với Chung Thủy Linh không?"
Cô ta hỏi như vậy khiến Giang Lương ngẩn ra nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Từ đâu mà em nhìn ra được anh thích Chung Thủy Linh?" Tại sao bản thân anh ta cũng không biết chuyện này chứ?
Thấy phản ứng của anh như vậy, Trương Tường Tường có vẻ yên tâm, nới lỏng cổ Giang Lương ra nói: "Không có cũng không sao, như vậy em mới có thể chơi thỏa thích một chút. Nếu anh thật sự thích người ta, em phải nghĩ đến cảm nhận của anh, cho nên không làm gì được cô ta".
Giang Lương chỉ là hơi nhếch khóe môi, bất đắc dĩ không nói gì.
Thấy anh ta không nói lời nào, Trương Tường Tường tiếp tục nói: "Có điều anh cứ yên tâm đi, trước mắt em sẽ không làm gì cô ta đâu."
Giang Lương nhìn vẻ mặt của cô ta, khẽ khịt mũi: "Bây giờ em sẽ không động tới cô ta là vì em còn muốn nhìn thấy cô ta đấu với Ngô An Kỳ chứ gì?"
Trương Tường Tường nghe vậy mỉm cười nói: "Ba mẹ sinh em ra nhưng người hiểu em chỉ có mỗi anh Giang Lương thôi."
Giang Lương cũng không tiếp lời, giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Được rồi, anh phải đi rồi." Anh ta nói xong thì chuẩn bị đi ra cửa.
Trương Tường Tường thấy anh rời đi, trong lòng hơi mất mát nhìn anh ta hỏi: "Anh không ở lại ăn cơm với em à?"
Giang Lương nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và buồn bã của Trương Tường Tường thì giơ tay xoa đầu cô ta nói: "Ngày kia đi, tối nay anh thật sự có chuyện."
Trương Tường Tường buông tay anh ta ra, hơi giận dỗi quay đầu sang chỗ khác, vênh mặt nói: "Đi đi, em đoán những người muốn ăn cơm với em có thể xếp một hàng dài từ đây đến bến Thượng Hải đó. Có anh cũng được mà không có cũng chẳng sao." Lúc nói chuyện ánh mắt cô ta vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Giang Lương nhếch miệng, không nói gì xoay người đi thẳng ra cửa.
Trương Tường Tường nghe thấy cửa văn phòng bị mở ra rồi đóng lại thì hơi hối hận, quay phắt người lại nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Lương nữa, tuy nhiên lòng tự trọng không cho phép cô ta cúi đầu nên cô nắm lấy cái gối trên ghế sô pha đập mạnh xuống đất, vừa đập vừa chửi: "Đồ đầu gỗ đáng chết, đồ ngoan cố, không biết thương tiếc người đẹp. Đáng đời anh mãi mà chẳng có bạn gái!"
Về phần Chung Thủy Linh và Ngô An Kỳ, hai người họ từ khi rời khỏi phòng làm việc của Trương Tường Tường vẫn luôn sánh vai nhau ra cho tới khi ra khỏi tòa nhà. Thoạt nhìn tâm trạng của Ngô An Kỳ rất tốt, ngược lại Chung Thủy Linh có vẻ ảm đạm hơn nhiều. Trong lòng cô không thích Ngô An Kỳ bao nhiêu thì bây giờ trên mặt cô hiện lên vẻ khó chịu bấy nhiêu.
Cô không nói với Ngô An Kỳ một câu nào chỉ đi thẳng về phía chiếc xe của mình.
Ngô An Kỳ thấy Chung Thủy Linh sắp rời đi, cô ta đuổi theo nói: "Tôi thực sự không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội làm việc cùng nhau đấy."
Chung Thủy Linh cười chế nhạo, mở cửa lên xe, ngồi vào trong xe nhìn Ngô An Kỳ qua cửa sổ nói: "Tôi cũng không ngờ mình lại xui xẻo như vậy."
Ngô An Kỳ mỉm cười nhưng không tức giận nói: "Như vậy đi, sau này ở nhà và ở đây, chúng ta đều khó tránh được việc gặp mặt nhau, tôi lại không muốn mỗi lần gặp mặt là cãi nhau với cô. Chúng ta cười một cái quên hết oán thù, coi như giải hòa nhé." Nói xong, cô ta giơ tay ra với Chung Thủy Linh.
Thật ra Ngô An Kỳ làm chuyện này hoàn toàn là vì bản thân, dù sao bên phía Trương Tường Tường cũng không so được với nhà họ Tô. Ở nhà họ Tô tốt xấu gì cô ta cũng được Lý Cảnh Thịnh che chở nhưng bên này cô ta lại không có ai. Lần này khó khăn lắm cô ta mới bàn được mối làm ăn với Trương Tường Tường, cô ta không muốn phá hỏng cơ hội hợp tác này vì mối quan hệ với Chung Thủy Linh.
Sao Chung Thủy Linh có thể không nhận ra được tính toán của cô ta chứ? Chỉ là cô cảm thấy cô ta cũng có tài, có thể làm tất cả mọi thứ. Lúc gặp mặt đối đầu gay gắt là cô ta, bây giờ chủ động xin hòa giải cũng là cô ta. Nói thật Chung Thủy Linh đúng là ngưỡng mộ người có nhiều bộ mặt như vậy, dù sao cô cũng biết cho dù bản thân có vô liêm sỉ đến đâu, cô cũng sẽ không thể làm được đến mức triệt để và hoàn hảo như vậy.
Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh chỉ cười lạnh lùng, liếc nhìn cô ta nhưng không nói gì, sau đó kéo cửa sổ xe lên lái xe đi thẳng.
Ngô An Kỳ đứng tại chỗ tức giận, nhìn chiếc xe của Chung Thủy Linh đã chạy xa, hai cánh tay đang buông thỏng xuống bên hông siết chặt lại, cắn môi lẩm bẩm nói: "Chung Thủy Linh, chúng ta cứ chờ mà xem!"
Giang Lương thấy vẻ mặt cô ta hờ hững thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu để bộ trưởng biết thì ông ấy sẽ không đồng ý để em làm vậy đâu."
Trương Tường Tường nghe vậy buồn cười nói: "Ông ta chỉ mong sao em không biết nhỉ?"
"Không ai muốn em biết cả." Giang Lương nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Anh ta hối hận vì đã nói cho cô ta biết những chuyện này.
"Nhưng em đã biết rồi." Vẻ mặt Trương Tường Tường ranh mãnh nói nói với Giang Lương: "Đừng lo, em sẽ không phản bội anh. Em sẽ không nói cho ông ta biết là anh nói chuyện này cho em biết đâu."
Giang Lương lắc đầu, cũng không để ý nói: "Anh không lo lắng về điều này."
Trương Tường Tường nhún vai đi tới ngồi trên ghế sô pha nhìn anh ta nói: "Cho dù ba em biết, em cũng không quan tâm. Em không phải là người có lỗi trong chuyện này, nên em không cần phải xấu hổ."
Giang Lương xoay người lại nhìn cô ta nói: "Chuyện này không đơn giản như em nghĩ. Anh không đồng ý để em nhúng tay vào chuyện này."
Trương Tường Tường lắc đầu nói: "Rõ ràng là đã quá muộn rồi, em đã tham dự vào rồi bây giờ anh lại muốn đuổi em ra, không thể nào."
Giang Lương biết rất rõ tính tình của cô ta. Anh ta biết cô ta nhất định sẽ làm theo ý mình, anh ta có nói thêm nữa cũng vô ích, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Nói cho cùng thì Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh cũng vô tội trong chuyện này."
"Có nghĩa em như vậy là đáng đời sao?" Trương Tường Tường đứng dậy đi về phía Giang Lương, nhìn khóe mắt đang nhìn chòng chọc anh của cô ta có phần gian ác và kỳ lạ.
Giang Lương nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề bị dáng vẻ này của cô ta dọa sợ. Anh ta nhìn khuôn mặt của cô rồi nói: "Em không sao chứ?"
Trương Tường Tường giơ tay ôm cổ Giang Lương, nghiêng đầu nhìn anh ta nói: "Làm sao anh biết em vẫn ổn? Anh có biết em đã tuyệt vọng như thế nào khi bỗng dưng lòi ra một người anh như vậy không?"
"Vậy thì anh thật sự không nhìn thấy." Khóe miệng của Giang Lương hơi giật giật nhưng khóe mắt anh ta lại không rời khỏi khuôn mặt của Trương Tường Tường.
"Đó là do em có tài diễn xuất!" Trương Tường Tường nói mà không hề khiêm tốn chút nào.
Giang Lương gật đầu đồng ý với cô ta:" Đúng vậy, tài diễn xuất của em rất giỏi." Danh hiệu Ảnh hậu tại các liên hoan phim lớn không phải là bỗng dưng mà có. Khán giả của thời đại này không phải đều là kẻ ngu. Cô ta có tài diễn xuất, mọi người đều công nhận chuyện này.
Trương Tường Tường mỉm cười vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Giang Lương hơi bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cô ta, chuẩn bị lấy hai tay đang ôm cổ anh của cô ta xuống.
Trương Tường Tường nhìn ra ý đồ của anh ta nên cố ý ôm chặt hơn, cô nhìn anh ta nói: "Anh hãy nói thật cho em biết, có phải anh có ý với Chung Thủy Linh không?"
Cô ta hỏi như vậy khiến Giang Lương ngẩn ra nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Từ đâu mà em nhìn ra được anh thích Chung Thủy Linh?" Tại sao bản thân anh ta cũng không biết chuyện này chứ?
Thấy phản ứng của anh như vậy, Trương Tường Tường có vẻ yên tâm, nới lỏng cổ Giang Lương ra nói: "Không có cũng không sao, như vậy em mới có thể chơi thỏa thích một chút. Nếu anh thật sự thích người ta, em phải nghĩ đến cảm nhận của anh, cho nên không làm gì được cô ta".
Giang Lương chỉ là hơi nhếch khóe môi, bất đắc dĩ không nói gì.
Thấy anh ta không nói lời nào, Trương Tường Tường tiếp tục nói: "Có điều anh cứ yên tâm đi, trước mắt em sẽ không làm gì cô ta đâu."
Giang Lương nhìn vẻ mặt của cô ta, khẽ khịt mũi: "Bây giờ em sẽ không động tới cô ta là vì em còn muốn nhìn thấy cô ta đấu với Ngô An Kỳ chứ gì?"
Trương Tường Tường nghe vậy mỉm cười nói: "Ba mẹ sinh em ra nhưng người hiểu em chỉ có mỗi anh Giang Lương thôi."
Giang Lương cũng không tiếp lời, giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Được rồi, anh phải đi rồi." Anh ta nói xong thì chuẩn bị đi ra cửa.
Trương Tường Tường thấy anh rời đi, trong lòng hơi mất mát nhìn anh ta hỏi: "Anh không ở lại ăn cơm với em à?"
Giang Lương nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và buồn bã của Trương Tường Tường thì giơ tay xoa đầu cô ta nói: "Ngày kia đi, tối nay anh thật sự có chuyện."
Trương Tường Tường buông tay anh ta ra, hơi giận dỗi quay đầu sang chỗ khác, vênh mặt nói: "Đi đi, em đoán những người muốn ăn cơm với em có thể xếp một hàng dài từ đây đến bến Thượng Hải đó. Có anh cũng được mà không có cũng chẳng sao." Lúc nói chuyện ánh mắt cô ta vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Giang Lương nhếch miệng, không nói gì xoay người đi thẳng ra cửa.
Trương Tường Tường nghe thấy cửa văn phòng bị mở ra rồi đóng lại thì hơi hối hận, quay phắt người lại nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Lương nữa, tuy nhiên lòng tự trọng không cho phép cô ta cúi đầu nên cô nắm lấy cái gối trên ghế sô pha đập mạnh xuống đất, vừa đập vừa chửi: "Đồ đầu gỗ đáng chết, đồ ngoan cố, không biết thương tiếc người đẹp. Đáng đời anh mãi mà chẳng có bạn gái!"
Về phần Chung Thủy Linh và Ngô An Kỳ, hai người họ từ khi rời khỏi phòng làm việc của Trương Tường Tường vẫn luôn sánh vai nhau ra cho tới khi ra khỏi tòa nhà. Thoạt nhìn tâm trạng của Ngô An Kỳ rất tốt, ngược lại Chung Thủy Linh có vẻ ảm đạm hơn nhiều. Trong lòng cô không thích Ngô An Kỳ bao nhiêu thì bây giờ trên mặt cô hiện lên vẻ khó chịu bấy nhiêu.
Cô không nói với Ngô An Kỳ một câu nào chỉ đi thẳng về phía chiếc xe của mình.
Ngô An Kỳ thấy Chung Thủy Linh sắp rời đi, cô ta đuổi theo nói: "Tôi thực sự không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội làm việc cùng nhau đấy."
Chung Thủy Linh cười chế nhạo, mở cửa lên xe, ngồi vào trong xe nhìn Ngô An Kỳ qua cửa sổ nói: "Tôi cũng không ngờ mình lại xui xẻo như vậy."
Ngô An Kỳ mỉm cười nhưng không tức giận nói: "Như vậy đi, sau này ở nhà và ở đây, chúng ta đều khó tránh được việc gặp mặt nhau, tôi lại không muốn mỗi lần gặp mặt là cãi nhau với cô. Chúng ta cười một cái quên hết oán thù, coi như giải hòa nhé." Nói xong, cô ta giơ tay ra với Chung Thủy Linh.
Thật ra Ngô An Kỳ làm chuyện này hoàn toàn là vì bản thân, dù sao bên phía Trương Tường Tường cũng không so được với nhà họ Tô. Ở nhà họ Tô tốt xấu gì cô ta cũng được Lý Cảnh Thịnh che chở nhưng bên này cô ta lại không có ai. Lần này khó khăn lắm cô ta mới bàn được mối làm ăn với Trương Tường Tường, cô ta không muốn phá hỏng cơ hội hợp tác này vì mối quan hệ với Chung Thủy Linh.
Sao Chung Thủy Linh có thể không nhận ra được tính toán của cô ta chứ? Chỉ là cô cảm thấy cô ta cũng có tài, có thể làm tất cả mọi thứ. Lúc gặp mặt đối đầu gay gắt là cô ta, bây giờ chủ động xin hòa giải cũng là cô ta. Nói thật Chung Thủy Linh đúng là ngưỡng mộ người có nhiều bộ mặt như vậy, dù sao cô cũng biết cho dù bản thân có vô liêm sỉ đến đâu, cô cũng sẽ không thể làm được đến mức triệt để và hoàn hảo như vậy.
Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh chỉ cười lạnh lùng, liếc nhìn cô ta nhưng không nói gì, sau đó kéo cửa sổ xe lên lái xe đi thẳng.
Ngô An Kỳ đứng tại chỗ tức giận, nhìn chiếc xe của Chung Thủy Linh đã chạy xa, hai cánh tay đang buông thỏng xuống bên hông siết chặt lại, cắn môi lẩm bẩm nói: "Chung Thủy Linh, chúng ta cứ chờ mà xem!"
Bình luận facebook