Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
Chương 221: Chỉ tạm được mà thôi
Chung Thủy Linh nhìn Tô Cẩn Nghiêm bị đánh đến mức khóe miệng sưng lên thì bôi thuốc mỡ cho anh rồi hỏi: "Có đau không?"
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười lắc đầu nói: "Chuyện này có tính là gì, đây là chuyện thường xảy ra trong lúc huấn luyện, không sao cả."
"Anh trai em cũng thật là, anh ấy lại đánh thật!" Chung Thủy Linh nhỏ giọng phàn nàn, oán trách Chung Giang Tuyên không nên ra tay.
"Không trách anh ta, lần này chiêu mộ binh lính rất nghiêm khắc, rất nhiều người phải trả giá rất lớn, hơn nữa anh trai em cũng nằm trong nhóm phụ trách nhiệm vụ bắn tỉa, nhiều người lính trong số đó do anh ta huấn luyện, anh có thể hiểu được trong lòng anh ta khó chịu thế nào." Tô Cẩn Nghiêm giải thích, anh cũng tham gia quân ngũ nên có thể hiểu được cảm giác này, lúc trước anh cũng từng trải qua vì vậy hiểu rất rõ tâm trạng đó.
Chung Thủy Linh không nói thêm gì, cô không hiểu chuyện trong bộ đội, cũng không muốn hiểu, cô nhìn thấy anh bị thương nên hơi khó chịu.
Tô Cẩn Nghiêm xoa cằm mình, nhưng vừa rồi Chung Giang Tuyên đánh một cú đó thật sự rất đau, may là chỉ lướt qua khóe miệng, nếu anh thật sự nhận cú đấm chính diện thì có lẽ lúc này cằm anh không còn nguyên vẹn.
"Thật sự không sao chứ?" Chung Thủy Linh vẫn còn lo lắng.
"Không sao." Tô Cẩn Nghiêm an ủi sờ đầu cô nói: "Được rồi, em đi xem Giang Tuyên đi, anh đi làm bữa tối trước."
Chung Thủy Linh gật đầu, cô thấy anh đi vào phòng bếp rồi mới đi đến phòng ông anh già của mình.
Chung Giang Tuyên ở trong phòng mình, thậm chí không thèm thay quân trang trên người, tay không dùng sức đánh vào bao cát trong phòng, giống như muốn dồn hết sức lực vào chuyện này.
Dương Minh Lâm đứng một bên nhìn anh cứ đấm từng cú một nhưng cũng không nói gì, cứ im lặng nhìn anh.
Chung Thủy Linh đi tới từ phòng bếp nhìn mẹ nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ cứ để anh ấy đánh như vậy sao?"
Dương Minh Lâm liếc cô một cái, cố ý nói: "Vậy con muốn nó ra ngoài đánh Cẩn Nghiêm?"
Mẹ vừa hỏi như vậy thì Chung Thủy Linh lập tức im lặng, coi như vừa rồi mình không nói gì cả.
Dương Minh Lâm vỗ nhẹ vai Chung Thủy Linh nói: "Đi thôi, cứ để nó trút ra ngoài một chút."
Chung Thủy Linh gật đầu đi theo mẹ ra ngoài.
"Không biết tính tình của anh trai con giống ai nữa, ba con không bướng bỉnh như thế." Dương Minh Lâm có chút bất đắc dĩ nói, thật ra bà có biết một chút về chuyện chiêu mộ binh lính lần này, ông Chung có nói mấy câu với bà, lúc ấy hai người lo lắng đến lúc đó nếu Giang Tuyên biết thì chắc chắn sẽ bùng nổ, nhưng trong bộ đội đã quyết định như vậy, cho dù anh không muốn, chỉ cần anh là quân nhân thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
Chung Thủy Linh không nói gì, đi với mẹ đến phòng khách.
Dương Minh Lâm vừa đi vừa khỏi: "Đúng rồi, Cẩn Nghiêm không sao chứ?"
Chung Thủy Linh lắc đầu nói: "Anh ấy không sao, chỉ trầy da một chút thôi."
Dương Minh Lâm gật đầu cười nói: "Thật ra Cẩn Nghiêm chịu cú đấm đó rất oan uổng, chuyện này không nên trách nó, nó cũng làm theo nguyên tắc mà thôi."
Chung Thủy Linh lè lưỡi nói: "Chuyện này muốn trách thì trách con, ai bảo anh ấy cưới con chứ."
Dương Minh Lâm nghe vậy thì cười gật đầu nói: "Con nói vậy cũng rất có lý."
"Cái gì có lý?" Chung Việt Đông cầm cặp tài liệu đi về phía bọn họ.
Dương Minh Lâm thấy ông trở về thì theo thói quen cầm cặp tài liệu của ông, cười nhẹ giọng nói: "Đã về rồi."
Chung Thủy Linh thấy ba trở về thì đưa tay chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: "Chào thủ trưởng!"
Chung Việt Đông buồn cười cởi mũ quân đội xuống, sau đó đội lên đầu cô nói: "Được rồi, giúp ba treo mũ lên đi."
Chung Thủy Linh cười đùa: "Tuân lệnh thủ trưởng!" Một loạt động tác lưu loát lấy mũ trên đầu mình xuống, sau đó chạy chậm qua đến giá treo quần áo trong phòng ông.
Sau đó cô còn nghiêm túc chạy chậm lại, dường như có hơi nghiện diễn trò với thủ trưởng nhà mình, cúi chào nói: "Báo cáo thủ trưởng, đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!"
Chung Việt Đông nhìn cô, cố ý hù dọa nói: "Lúc trước ba nói con tham gia quân ngũ cũng không gặp thấy con tích cực như vậy, hiện tại con đã nghĩ thông suốt muốn đổi nghề rồi sao?"
Chung Thủy Linh nghe vậy thì lập tức bật cười đi tới ngồi bên cạnh Chung Việt Đông, thân mật ôm cánh tay ông nói: "Thủ trưởng, con chỉ đùa với ba thôi, con tạm thời chưa muốn đổi nghề đâu, chờ hôm nào con chán rồi thì sẽ nói cho ba biết."
Chung Việt Đông đưa tay vỗ cánh tay cô nói: "Cho dù con muốn thì bộ đội người ta không nhận đâu!"
Dương Minh Lâm ở bên cạnh nhìn hai ba con bọn họ, bà rót cho Chung Việt Đông ly nước, sau đó nói: "Hai ba con nói chuyện một lát đi, tôi đi xem Cẩn Nghiêm làm đến đâu rồi." Bà nói xong thì đi về phía phòng bếp.
Chung Việt Đông nhìn Dương Minh Lâm, lại quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Tô Cẩn Nghiêm ở trong phòng bếp?"
Chung Thủy Linh gật đầu, nói giúp cho người đàn ông của mình: "Cẩn Nghiêm nói muốn xuống bếp làm bữa tối cho chúng ta, cho nên lát nữa thủ trưởng phải ăn nhiều một chút đó!"
Chung Việt Đông vẫn còn tức giận chuyện anh cướp đi đứa con gái của mình nên cố ý hừ lạnh một tiếng nói: "Nó còn nấu ăn? Vậy đồ ăn đó có thể ăn được sao!"
"Con bảo đảm với ba, hương vị chắc chắn không thua kém nhà hàng bên ngoài!" Chung Thủy Linh cam đoan nói.
Chung Việt Đông liếc cô một cái nhưng không nói thêm gì.
Tô Cẩn Nghiêm thật sự dốc hết sức thể hiện trước mặt Chung Việt Đông và Dương Minh Lâm một lần, một mình anh dùng hai tiếng ở trong phòng bếp làm một bàn đồ ăn, hơn nữa mỗi món đều có màu sắc và hương vị, ngay cả cách bày bàn ăn cũng cẩn thận tỉ mỉ.
Chung Việt Đông nhìn một bàn đồ ăn, nói thật ra đúng là hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tô Cẩn Nghiêm thật sự có thể nấu ăn, phải biết rằng là tay nghề của ông nấu mì cũng khó khăn, đừng nói đến có thể nấu ăn!
Chung Thủy Linh nhìn bàn đồ ăn thì có chút đắc ý nói: "Thế nào, rất kinh ngạc đúng không?"
Chung Việt Đông liếc cô một cái, cố ý giả vờ không quan tâm nói: "Hương vị mới quan trọng, hình thức bên ngoài chỉ lừa gạt người khác thôi!"
Tô Cẩn Nghiêm cầm chén đũa từ trong phòng bếp đi ra nhìn Chung Việt Đông nói: "Ba, ba nếm thử xem sao." Anh nói xong thì đưa chén đũa trong tay cho ông.
Chung Việt Đông liếc anh một cái cũng không nói chuyện, ông cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đưa vào miệng mình, lúc đầu lưỡi tiếp xúc với miếng sườn chua ngọt thì ông biết mình sai rồi, Tô Cẩn Nghiêm thật sự rất khéo tay giống như Chung Thủy Linh nói vậy, hương vị không thua kém nhà hàng bên ngoài.
Chung Thủy Linh nhìn ông ăn xong thì mong chờ hỏi: "Thủ trưởng, thế nào, ăn ngon không?"
Chung Việt Đông ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua Tô Cẩn Nghiêm, ra vẻ nghiêm túc nói: "Chỉ tạm được mà thôi."
Chung Thủy Linh nhìn Tô Cẩn Nghiêm bị đánh đến mức khóe miệng sưng lên thì bôi thuốc mỡ cho anh rồi hỏi: "Có đau không?"
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười lắc đầu nói: "Chuyện này có tính là gì, đây là chuyện thường xảy ra trong lúc huấn luyện, không sao cả."
"Anh trai em cũng thật là, anh ấy lại đánh thật!" Chung Thủy Linh nhỏ giọng phàn nàn, oán trách Chung Giang Tuyên không nên ra tay.
"Không trách anh ta, lần này chiêu mộ binh lính rất nghiêm khắc, rất nhiều người phải trả giá rất lớn, hơn nữa anh trai em cũng nằm trong nhóm phụ trách nhiệm vụ bắn tỉa, nhiều người lính trong số đó do anh ta huấn luyện, anh có thể hiểu được trong lòng anh ta khó chịu thế nào." Tô Cẩn Nghiêm giải thích, anh cũng tham gia quân ngũ nên có thể hiểu được cảm giác này, lúc trước anh cũng từng trải qua vì vậy hiểu rất rõ tâm trạng đó.
Chung Thủy Linh không nói thêm gì, cô không hiểu chuyện trong bộ đội, cũng không muốn hiểu, cô nhìn thấy anh bị thương nên hơi khó chịu.
Tô Cẩn Nghiêm xoa cằm mình, nhưng vừa rồi Chung Giang Tuyên đánh một cú đó thật sự rất đau, may là chỉ lướt qua khóe miệng, nếu anh thật sự nhận cú đấm chính diện thì có lẽ lúc này cằm anh không còn nguyên vẹn.
"Thật sự không sao chứ?" Chung Thủy Linh vẫn còn lo lắng.
"Không sao." Tô Cẩn Nghiêm an ủi sờ đầu cô nói: "Được rồi, em đi xem Giang Tuyên đi, anh đi làm bữa tối trước."
Chung Thủy Linh gật đầu, cô thấy anh đi vào phòng bếp rồi mới đi đến phòng ông anh già của mình.
Chung Giang Tuyên ở trong phòng mình, thậm chí không thèm thay quân trang trên người, tay không dùng sức đánh vào bao cát trong phòng, giống như muốn dồn hết sức lực vào chuyện này.
Dương Minh Lâm đứng một bên nhìn anh cứ đấm từng cú một nhưng cũng không nói gì, cứ im lặng nhìn anh.
Chung Thủy Linh đi tới từ phòng bếp nhìn mẹ nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ cứ để anh ấy đánh như vậy sao?"
Dương Minh Lâm liếc cô một cái, cố ý nói: "Vậy con muốn nó ra ngoài đánh Cẩn Nghiêm?"
Mẹ vừa hỏi như vậy thì Chung Thủy Linh lập tức im lặng, coi như vừa rồi mình không nói gì cả.
Dương Minh Lâm vỗ nhẹ vai Chung Thủy Linh nói: "Đi thôi, cứ để nó trút ra ngoài một chút."
Chung Thủy Linh gật đầu đi theo mẹ ra ngoài.
"Không biết tính tình của anh trai con giống ai nữa, ba con không bướng bỉnh như thế." Dương Minh Lâm có chút bất đắc dĩ nói, thật ra bà có biết một chút về chuyện chiêu mộ binh lính lần này, ông Chung có nói mấy câu với bà, lúc ấy hai người lo lắng đến lúc đó nếu Giang Tuyên biết thì chắc chắn sẽ bùng nổ, nhưng trong bộ đội đã quyết định như vậy, cho dù anh không muốn, chỉ cần anh là quân nhân thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
Chung Thủy Linh không nói gì, đi với mẹ đến phòng khách.
Dương Minh Lâm vừa đi vừa khỏi: "Đúng rồi, Cẩn Nghiêm không sao chứ?"
Chung Thủy Linh lắc đầu nói: "Anh ấy không sao, chỉ trầy da một chút thôi."
Dương Minh Lâm gật đầu cười nói: "Thật ra Cẩn Nghiêm chịu cú đấm đó rất oan uổng, chuyện này không nên trách nó, nó cũng làm theo nguyên tắc mà thôi."
Chung Thủy Linh lè lưỡi nói: "Chuyện này muốn trách thì trách con, ai bảo anh ấy cưới con chứ."
Dương Minh Lâm nghe vậy thì cười gật đầu nói: "Con nói vậy cũng rất có lý."
"Cái gì có lý?" Chung Việt Đông cầm cặp tài liệu đi về phía bọn họ.
Dương Minh Lâm thấy ông trở về thì theo thói quen cầm cặp tài liệu của ông, cười nhẹ giọng nói: "Đã về rồi."
Chung Thủy Linh thấy ba trở về thì đưa tay chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: "Chào thủ trưởng!"
Chung Việt Đông buồn cười cởi mũ quân đội xuống, sau đó đội lên đầu cô nói: "Được rồi, giúp ba treo mũ lên đi."
Chung Thủy Linh cười đùa: "Tuân lệnh thủ trưởng!" Một loạt động tác lưu loát lấy mũ trên đầu mình xuống, sau đó chạy chậm qua đến giá treo quần áo trong phòng ông.
Sau đó cô còn nghiêm túc chạy chậm lại, dường như có hơi nghiện diễn trò với thủ trưởng nhà mình, cúi chào nói: "Báo cáo thủ trưởng, đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!"
Chung Việt Đông nhìn cô, cố ý hù dọa nói: "Lúc trước ba nói con tham gia quân ngũ cũng không gặp thấy con tích cực như vậy, hiện tại con đã nghĩ thông suốt muốn đổi nghề rồi sao?"
Chung Thủy Linh nghe vậy thì lập tức bật cười đi tới ngồi bên cạnh Chung Việt Đông, thân mật ôm cánh tay ông nói: "Thủ trưởng, con chỉ đùa với ba thôi, con tạm thời chưa muốn đổi nghề đâu, chờ hôm nào con chán rồi thì sẽ nói cho ba biết."
Chung Việt Đông đưa tay vỗ cánh tay cô nói: "Cho dù con muốn thì bộ đội người ta không nhận đâu!"
Dương Minh Lâm ở bên cạnh nhìn hai ba con bọn họ, bà rót cho Chung Việt Đông ly nước, sau đó nói: "Hai ba con nói chuyện một lát đi, tôi đi xem Cẩn Nghiêm làm đến đâu rồi." Bà nói xong thì đi về phía phòng bếp.
Chung Việt Đông nhìn Dương Minh Lâm, lại quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Tô Cẩn Nghiêm ở trong phòng bếp?"
Chung Thủy Linh gật đầu, nói giúp cho người đàn ông của mình: "Cẩn Nghiêm nói muốn xuống bếp làm bữa tối cho chúng ta, cho nên lát nữa thủ trưởng phải ăn nhiều một chút đó!"
Chung Việt Đông vẫn còn tức giận chuyện anh cướp đi đứa con gái của mình nên cố ý hừ lạnh một tiếng nói: "Nó còn nấu ăn? Vậy đồ ăn đó có thể ăn được sao!"
"Con bảo đảm với ba, hương vị chắc chắn không thua kém nhà hàng bên ngoài!" Chung Thủy Linh cam đoan nói.
Chung Việt Đông liếc cô một cái nhưng không nói thêm gì.
Tô Cẩn Nghiêm thật sự dốc hết sức thể hiện trước mặt Chung Việt Đông và Dương Minh Lâm một lần, một mình anh dùng hai tiếng ở trong phòng bếp làm một bàn đồ ăn, hơn nữa mỗi món đều có màu sắc và hương vị, ngay cả cách bày bàn ăn cũng cẩn thận tỉ mỉ.
Chung Việt Đông nhìn một bàn đồ ăn, nói thật ra đúng là hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tô Cẩn Nghiêm thật sự có thể nấu ăn, phải biết rằng là tay nghề của ông nấu mì cũng khó khăn, đừng nói đến có thể nấu ăn!
Chung Thủy Linh nhìn bàn đồ ăn thì có chút đắc ý nói: "Thế nào, rất kinh ngạc đúng không?"
Chung Việt Đông liếc cô một cái, cố ý giả vờ không quan tâm nói: "Hương vị mới quan trọng, hình thức bên ngoài chỉ lừa gạt người khác thôi!"
Tô Cẩn Nghiêm cầm chén đũa từ trong phòng bếp đi ra nhìn Chung Việt Đông nói: "Ba, ba nếm thử xem sao." Anh nói xong thì đưa chén đũa trong tay cho ông.
Chung Việt Đông liếc anh một cái cũng không nói chuyện, ông cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đưa vào miệng mình, lúc đầu lưỡi tiếp xúc với miếng sườn chua ngọt thì ông biết mình sai rồi, Tô Cẩn Nghiêm thật sự rất khéo tay giống như Chung Thủy Linh nói vậy, hương vị không thua kém nhà hàng bên ngoài.
Chung Thủy Linh nhìn ông ăn xong thì mong chờ hỏi: "Thủ trưởng, thế nào, ăn ngon không?"
Chung Việt Đông ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua Tô Cẩn Nghiêm, ra vẻ nghiêm túc nói: "Chỉ tạm được mà thôi."
Bình luận facebook