• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-241

Chương 227: Cảm xúc mất khống chế!




Tô Cẩn Nghiêm đứng ở cửa nhìn cô đi xa, hai tay rũ bên đùi nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình, xoay người vào nhà, vươn tay đóng cửa rầm một tiếng nặng nề! Tiếng vang cực lớn tiết lộ cảm xúc lúc này của anh.



Chung Thủy Linh ở xa nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh, trái tim run rẩy, sau đó bất giác dừng bước.



Chung Thủy Linh cắn môi, vành mắt khẽ ẩm ướt, muốn quay đầu nhìn lại không có dũng khí.



Cô cắn môi nắm chặt tay, khẽ ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.



Chung Thủy Linh không biết mình đã đi bao xa mới về tới nhà, chỉ là lúc tới nhà, cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi muốn chết, dép cũng không đổi, để túi ở sảnh, lê thân thể đi vào ngã lên sofa.



Rõ ràng rất mệt, nhưng nằm như vậy lại không buồn ngủ chút nào, nhắm mắt cũng không buồn ngủ.



Yên lặng nằm đó, Chung Thủy Linh cũng không biết mình nằm vậy bao lâu, trời bên ngoài dần tối, cả căn phòng cũng chìm vào u ám.



Ban đầu cô từng ghét bỏ dáng vẻ chỉ chút chuyện liên quan tới Lâm Vỹ Tường đã gấp như ngồi trên chảo nóng của Cố Hoàng Liên, cảm thấy cô ấy quá ngốc, bỏ ra quá nhiều trong đoạn tình cảm này, yêu đối phương hơn nhiều đối phương yêu mình, cảm thấy cuộc đời này của cô ấy định sẵn sẽ bị Lâm Vỹ Tường nắm chặt, vĩnh viễn cũng không thể xoay người.



Cô lúc đó thật sự rất ghét bỏ Cố Hoàng Liên yêu đến không còn tôn nghiêm như vậy, vô số lần trách cô ấy đặt vị trí mình quá thấp, không chút yêu cầu nào với Lâm Vỹ Tường, cô lúc đó ngây thơ cho rằng cả đời này mình sẽ không vì một người đàn ông mà làm đến mức đó, ngây thơ cho rằng trong tình yêu mình vĩnh viễn là phía cao cao tại thượng, lại không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy, không nghĩ tới bản thân cũng sẽ vì để ý một người đàn ông mà làm đến mức này, lo lắng anh biết sự thật sẽ tổn thương, tình nguyện bản thân để anh hiểu lầm cũng không chịu nói cho anh biết tất cả.



Đến bây giờ cô mới có chút hiểu rõ tình cảm trần ai vì yêu đó của Cố Hoàng Liên, đến bây giờ cô mới hiểu được thì ra trong tình yêu căn bản không có thắng thua, cũng không có cao thấp, càng không cần tôn nghiêm và kiêu ngạo gì, khi bạn thật sự yêu một người, đương nhiên sẽ vì người đó mà làm tất thảy những chuyện có thể.



Giống như cô bây giờ, trước khi gặp được Tô Cẩn Nghiêm, cô luôn tin rằng mình là người yêu bản thân đến mức không muốn bản thân chịu chút thiệt thòi hay tủi thân nào, cho nên ban đầu Lý Cảnh Thịnh bắt cá hai tay, cho dù cô cũng rõ ràng biết mình không yêu đối phương như vậy, mình chỉ là vì chút tức giận trong lòng cố ý báo thù anh ta, hôm nay cảm thấy mình chịu tủi thân to lớn cũng không muốn oán hận trước mặt anh câu nào.



Cô thật sự cảm thấy tình yêu khiến người ta có chút không tin nổi, mà bản thân cô cũng trở thành người mình không quen biết.



Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh có chút trào phúng cười, nhưng cười rồi lại không khống chế được bật khóc...



Lúc Cố Hoàng Liên gọi điện thoại tới, Chung Thủy Linh đang yên lặng khóc, khóc tủi thân đến mức cô cũng sắp không nhận ra bản thân rồi.





Lấy điện thoại sang nhìn cuộc gọi tới, lúc nhìn thấy ba chữ Cố Hoàng Liên, dường như bản thân cuối cùng đã tìm thấy đối tượng có thể bộc bạch, nhận điện thoại, đặt đến bên tai, thậm chỉ còn không đợi bên Cố Hoàng Liên nói chuyện, đã trực tiếp nói: “Hoàng Liên, mình rất khó chịu...” Nói vậy, nước mắt lại không khống chế được, ào ào rơi xuống.



Đầu kia điện thoại, Cố Hoàng Liên sững sốt, cô ấy vốn muốn gọi tới nói mình đã đi nghỉ ở ngoài về rồi, muốn hẹn cô lúc nào ra ngoài gặp mặt, ăn bữa cơm gì đó, không nghĩ tới điện thoại vừa gọi, bên cô đã nhận, vừa nhận, cô đã khóc nói mình rất khó chịu!



Đây, đây vẫn là Chung Thủy Linh mà trước đây cô ấy quen sao? Thực sự là khác biệt quá lớn như hai người vậy!



Cố Hoàng Liên sững sốt một lúc mới phản ứng lại, cách điện thoại vội hỏi: “Sao, sao vậy, có chuyện gì à?”



Trong ký ức của Cố Hoàng Liên, Chung Thủy Linh kiên cường đến mức trước giờ chưa từng khóc, cho dù chuyện ban đầu bị Lý Cạnh Thịnh phản bội lớn và nghiêm trọng như vậy, cô vẫn không rơi giọt nước mắt nào, thậm chí ngày hôm sau đã chuẩn bị một chuỗi kế hoạch báo thù, lúc đó cô ấy còn lo lắng cô sẽ đau lòng quá mức mà nghĩ không thông, nhưng chuyện sau đó chứng minh lo lắng của cô ấy hoàn toàn dư thừa, cô kiên cường đến mức khiến cô ấy hoài nghi rốt cuộc cô có phải phụ nữ không, nào có người phụ nữ nào bị phản bội thất tình rồi vẫn phản ứng như vậy!



“Mình rất tức giận, mình cảm thấy mình sắp giận đến bùng nổ rồi, làm sao đây, mình không có cách nào cả...” Chung Thủy Linh khó chịu cầm điện thoại nói vậy, cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng khó chịu như vậy, nhưng cô lại không có cách nào để hóa giải.



Nghe Chung Thủy Linh nói vậy, Cố Hoàng Liên bỗng nhiên có chút hoảng, cầm điện thoại vội vàng hỏi: “Thủy Linh, cậu rốt cuộc sao vậy, cậu đừng dọa mình!”



Chung Thủy Linh như vậy đối với Cố Hoàng Liên mà nói thực sự quá xa lạ, xa lạ đến mức cô ấy cho rằng cô có phải đã biến thành người khác hay không!



“Hoàng Liên, cậu nói cho mình biết, tại sao yêu một người lại khó như vậy, mình rõ ràng không muốn anh ấy chịu tổn thương, nhưng tại sao nhìn thấy anh ấy tức giận mình lại khó chịu như vậy chứ! Mình thật sự, thật sự chỉ muốn cố gắng hết sức không để anh ấy chịu bất kỳ tổn thương nhỏ nhoi nào mà thôi, mình thật sự không phải cố ý muốn lừa dối anh ấy, che giấu anh ấy...” Chung Thủy Linh nói, nước mắt nhất thời như thủy triều vỡ đê thoáng chốc trào ra khiến toàn thân cô sắp không chịu nổi nữa.



Cách điện thoại, Cố Hoàng Liên căn bản không biết nên ai ủi cô thế nào, chỉ có thể nói vào điện thoại: “Thủy Linh, cậu đừng khóc, cậu bây giờ đang ở đâu, mình đến tìm cậu có được không.”



Chung Thủy Linh nức nở, cầm điện thoại nói mình đang ở nhà, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, dùng răng cắn chặt tay mình, cố gắng không để mình khóc nữa, muốn ép hết nước mắt trong hốc mắt về!



Nhưng dường như không có tác dụng gì, nước mắt như những hạt châu đứt dây lăn dọc theo gò má, không ngừng rơi xuống, căn bản không khống chế được, cũng không ép về được!



Cô có chút bực bội ném điện thoại xuống sàn, lấy gối ôm sofa ôm chặt vào lòng, chôn đầu vào gối. Cô có chút chán ghét bản thân mình như vậy, có chút tức giận bản thân sao lại ngày càng trở nên xa lạ như vậy!



Tất cả cảm xúc vào giờ phút này đều mất khống chế, mất khống chế đến mức ngay cả bản thân cô cũng sắp không khống chế nổi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom