Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
Chương 266: Không muốn em lo lắng
Nghe được bác sĩ nói không sao, tim Chung Thủy Linh vừa rồi như bị treo ngược lúc này mới trấn tĩnh lại, đột nhiên hai chân đều hơi mềm nhũn, sóng gió tình cảm quá lớn khiến cô không thể đứng mãi, nếu không làm chủ có thể, cô sẽ ngã mất..
May sao Lý Huệ Hồng sau lưng nhanh mắt, tiến lên đỡ lấy cô để cô tựa ở trên người mình, lúc này mới không có để cô rơi trên mặt đất.
Lý Huệ Hồng vịn cô, vui vẻ nói: “Thủy Linh, bác sĩ nói, Cẩn Nghiêm không có việc gì, em thả lỏng một chút.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu gật đầu, hai mắt đỏ hoe, một lúc sau anh mới từ từ tỉnh táo lại, dường như anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện với cô bên ngoài.
Anh Phan đứng một bên nghe được nói không sao cả, hỏi vội: “Bác sĩ, người kia lúc nào có thể ra?”
“Y tá lập tức ra tới, đợi chút nữa chuyển tới phòng bệnh bình thường, các người cũng đừng tập tủng hết ở đây.” Bác sĩ nói như vậy xong, sau đó đi luôn.
Anh Phan nhìn một chút Chung Thủy Linh, nói: “Em gái, đừng lo lắng, Cẩn Nghiêm cậu ấy thể cốt cứng rắn, đoán chừng không đến mấy ngày là có thể sinh long hoạt hổ.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu: “Vâng, em biết.”
Lý Huệ Hồng cũng cười ôm ôm cô, hi vọng có thể cho cô điểm tựa.
Tô Cẩn Nghiêm ở nửa giờ sau bị người đẩy ra phòng bệnh bình thường, lúc từ bên trong đẩy ra người đã tỉnh lại, nhìn thấy Chung Thủy Linh ngay lập tức tiến lên giữ chặt tay mình, dáng vẻ lo lắng cau mày, Tô Cẩn Nghiêm ngược lại là cười, nói với cô: “Anh không sao, em đừng lo lắng cho anh.”
Nghe anh nói như vậy, nước mắt Chung Thủy Linh lúc nãy vẫn luôn chịu đựng bắt đầu một mực chịu đựng không nhịn được, từng giọt lớn rơi xuống.
Thấy cô rơi lệ, Tô Cẩn Nghiêm hơi đau tiếc nhíu mày, tay cầm ngược lại tay của cô, thấp giọng nói: “Sao còn khóc?” Lúc nói như vậy nhìn thoáng qua anh Phan nhưng lại là chuyện khác. Nhìn sự dịu dàng và lòng trắc ẩn của Nghiêm với Thủy Linh, ánh mắt của Tô Cẩn Nghiêm khi nhìn anh Phan tràn ngập sự trách móc, như thể trách anh ấy đã không nói với Chung Thủy Linh.
Thấy anh còn có sức sức trừng mình, anh Phan biết anh không sao, cười đùa nhìn anh nói: “Cậu cái này cũng không nên trách tôi, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không nói cho em dâu, nếu cậu thật có chuyện gì, em dâu không phải oán trách chết tôi à!”
Anh Phan vừa nói xong, bên này Lý Huệ Hồng chụp bờ vai của anh ta, nói: “Xem anh không biết nói chuyện kìa, sao có chuyện gì được chứ, Cẩn Nghiêm thể chất cứng như vậy, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nghe cô dâu nhà mình nói như vậy, anh Phan gượng cười hướng về phía Chung Thủy Linh nói: “Em dâu em chớ để ý, con người này thô thiển, nói chuyện cũng không biết nói nữa.”
Chung Thủy Linh nhìn anh ta lắc đầu, không nói thêm gì, con mắt cứ nhìn chằm chằm Tô Cẩn Nghiêm trên xe đẩy.
Biết cô lo lắng cho mình, Tô Cẩn Nghiêm cầm tay của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô, ra hiệu cô không cần lo lắng.
Sau đó Tô Cẩn Nghiêm được đưa về đến phòng bệnh, trên đường đi Chung Thủy Linh cầm tay của anh không có buông lỏng.
Xác định Tô Cẩn Nghiêm không trở ngại gì, anh Phan cũng không ở chỗ này chờ lâu, mang theo mấy anh em trong đội trở về lực lượng.
Đợi mọi người đều đi xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm hai người.
Bởi vì kinh sợ, Chung Thủy Linh trong mắt còn ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương khi thấy Tô Cẩn Nghiêm đừng nói có bao nhiêu đau lòng, nhìn cô nói: “Đừng như vậy, anh không không sao mà.”
Chung Thủy Linh mím chặt môi, nghẹn ngào lấy giọng nói: “Vừa rồi lúc nghe thấy điện thoại của chị Hồng nói anh ở bệnh viện, em như muốn sụp đổ.”
Thấy cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười nhẹ, cầm tay của cô muốn cô gắng làm dịu cảm xúc của cô, nói: “Sợ em lo lắng, anh không cho anh Phan nói với em.” Anh lúc ấy dường như không nghĩ được gì, tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là không thể khiến cho cô biết, không thể để cô vì lo lắng và sợ hãi vì mình, chỉ là không ngờ đến anh Phan vẫn nói cho cô biết, cô cũng không ít lo lắng và sợ hãi.
“Anh còn dám nói!” Chung Thủy Linh hơi oán trách nói: “Em là vợ của anh, anh xảy ra chuyện, sao có thể không cho em biết, anh nghĩ em là gì chứ?”
Thấy cô tức giận, Tô Cẩn Nghiêm hơi áy náy, nhìn cô giải thích nói: “Anh chỉ là không muốn để cho em lo lắng.”
“Anh cho rằng anh không nói với em, em sẽ không lo lắng sao?”
Chung Thủy Linh cảm xúc hơi kích động, tiếng nói cũng bị kéo lên hơi cao: “Anh có biết không nếu em không biết ngược lại sẽ lo lắng hơn! Vừa rồi em ngồi ngoài kia, không được biết tình hình của anh trong này, trong đầu em nghĩ tới vô số khả năng, em thậm chí nghĩ đến nếu anh cứ như vậy mà đi, bỏ lại em thì em nên làm gì, anh sao có thể nói không muốn em lo lắng là muốn giấu diếm em, chuyện gì cũng không nói với em!”
Tô Cẩn Nghiêm nghe xong, trong lòng hơi xúc động, lúc nhìn cô rơi lệ thút thít, càng đau lòng hơn, đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng vết thương trên người nếu anh thoáng động thì sẽ đau đến không chịu được, anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ chỉ cần cô không biết thì sẽ không phải lo lắng cho mình, nhưng anh không nghĩ rằng nếu không biết thì cô thực sự lo lắng hơn,lại càng dễ để cô suy nghĩ lung tung.
“Tô Cẩn Nghiêm em nói cho anh biết, chuyện nhỏ của anh trong mắt em đều là đại sự, anh đừng nói anh không muốn để cho em lo lắng cho nên mới không nói cho em, anh không có quyền thay em quyết định, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của anh với em, sau này anh cho dù là bị thương một sợi tóc, em cũng có quyền được biết!” Chung Thủy Linh một mặt nghiêm túc, nói đặc biệt bá đạo, nhưng là đằng sau sự bá đạo đằng này là sự quan tâm và để ý đến anh, đối với cô mà nói, anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Thấy cô tức giận, Tô Cẩn Nghiêm vừa định giải thích, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động của cô vang lên.
Chung Thủy Linh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là Linda bên kia gọi điện thoại tới, cô lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi nghe điện thoại của Lý Huệ Hồng nói Tô Cẩn Nghiêm xảy ra chuyện, lúc đó còn đang nói chuyện công việc với Linda, chưa kịp nói với cô ấy một tiếng đã chạy ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh cầm điện thoại nhìn Tô Cẩn Nghiêm nằm trên giường một chút, nói, “Anh nằm đây nha, em ra ngoài nhận điện thoại.” Bởi vì cơn tức giận ban nãy, lúc này giọng điệu nghe còn hơi hơi cứng ngắc, nói như vậy xong cầm điện thoại đi ra.
Đi đến phòng bệnh bên ngoài, nhẹ giọng đóng cửa phòng bệnh lại, Chung Thủy Linh lúc này bắt đầu ấn nút nghe.
“Alo, Linda.”
“Chị Thủy Linh, chị cũng còn nghe điện thoại cơ đấy, em gọi cho chị bao nhiêu lần đều không có bắt máy! Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng chị đã xảy ra chuyện gì.” Điện thoại bên kia Linda hơi kích động nói, vừa rồi các cô ở trên mạng trò chuyện ngon lành, cô nói có việc đi nghe điện thoại đợi chút nữa trò chuyện, đợi mãi không thấy cô trở lại, gửi tin nhắn qua cũng không có người rep, thậm chí gọi điện thoại cũng không có người nghe, cô còn tưởng rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì chứ!
Nghe được bác sĩ nói không sao, tim Chung Thủy Linh vừa rồi như bị treo ngược lúc này mới trấn tĩnh lại, đột nhiên hai chân đều hơi mềm nhũn, sóng gió tình cảm quá lớn khiến cô không thể đứng mãi, nếu không làm chủ có thể, cô sẽ ngã mất..
May sao Lý Huệ Hồng sau lưng nhanh mắt, tiến lên đỡ lấy cô để cô tựa ở trên người mình, lúc này mới không có để cô rơi trên mặt đất.
Lý Huệ Hồng vịn cô, vui vẻ nói: “Thủy Linh, bác sĩ nói, Cẩn Nghiêm không có việc gì, em thả lỏng một chút.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu gật đầu, hai mắt đỏ hoe, một lúc sau anh mới từ từ tỉnh táo lại, dường như anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện với cô bên ngoài.
Anh Phan đứng một bên nghe được nói không sao cả, hỏi vội: “Bác sĩ, người kia lúc nào có thể ra?”
“Y tá lập tức ra tới, đợi chút nữa chuyển tới phòng bệnh bình thường, các người cũng đừng tập tủng hết ở đây.” Bác sĩ nói như vậy xong, sau đó đi luôn.
Anh Phan nhìn một chút Chung Thủy Linh, nói: “Em gái, đừng lo lắng, Cẩn Nghiêm cậu ấy thể cốt cứng rắn, đoán chừng không đến mấy ngày là có thể sinh long hoạt hổ.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu: “Vâng, em biết.”
Lý Huệ Hồng cũng cười ôm ôm cô, hi vọng có thể cho cô điểm tựa.
Tô Cẩn Nghiêm ở nửa giờ sau bị người đẩy ra phòng bệnh bình thường, lúc từ bên trong đẩy ra người đã tỉnh lại, nhìn thấy Chung Thủy Linh ngay lập tức tiến lên giữ chặt tay mình, dáng vẻ lo lắng cau mày, Tô Cẩn Nghiêm ngược lại là cười, nói với cô: “Anh không sao, em đừng lo lắng cho anh.”
Nghe anh nói như vậy, nước mắt Chung Thủy Linh lúc nãy vẫn luôn chịu đựng bắt đầu một mực chịu đựng không nhịn được, từng giọt lớn rơi xuống.
Thấy cô rơi lệ, Tô Cẩn Nghiêm hơi đau tiếc nhíu mày, tay cầm ngược lại tay của cô, thấp giọng nói: “Sao còn khóc?” Lúc nói như vậy nhìn thoáng qua anh Phan nhưng lại là chuyện khác. Nhìn sự dịu dàng và lòng trắc ẩn của Nghiêm với Thủy Linh, ánh mắt của Tô Cẩn Nghiêm khi nhìn anh Phan tràn ngập sự trách móc, như thể trách anh ấy đã không nói với Chung Thủy Linh.
Thấy anh còn có sức sức trừng mình, anh Phan biết anh không sao, cười đùa nhìn anh nói: “Cậu cái này cũng không nên trách tôi, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không nói cho em dâu, nếu cậu thật có chuyện gì, em dâu không phải oán trách chết tôi à!”
Anh Phan vừa nói xong, bên này Lý Huệ Hồng chụp bờ vai của anh ta, nói: “Xem anh không biết nói chuyện kìa, sao có chuyện gì được chứ, Cẩn Nghiêm thể chất cứng như vậy, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nghe cô dâu nhà mình nói như vậy, anh Phan gượng cười hướng về phía Chung Thủy Linh nói: “Em dâu em chớ để ý, con người này thô thiển, nói chuyện cũng không biết nói nữa.”
Chung Thủy Linh nhìn anh ta lắc đầu, không nói thêm gì, con mắt cứ nhìn chằm chằm Tô Cẩn Nghiêm trên xe đẩy.
Biết cô lo lắng cho mình, Tô Cẩn Nghiêm cầm tay của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô, ra hiệu cô không cần lo lắng.
Sau đó Tô Cẩn Nghiêm được đưa về đến phòng bệnh, trên đường đi Chung Thủy Linh cầm tay của anh không có buông lỏng.
Xác định Tô Cẩn Nghiêm không trở ngại gì, anh Phan cũng không ở chỗ này chờ lâu, mang theo mấy anh em trong đội trở về lực lượng.
Đợi mọi người đều đi xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm hai người.
Bởi vì kinh sợ, Chung Thủy Linh trong mắt còn ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương khi thấy Tô Cẩn Nghiêm đừng nói có bao nhiêu đau lòng, nhìn cô nói: “Đừng như vậy, anh không không sao mà.”
Chung Thủy Linh mím chặt môi, nghẹn ngào lấy giọng nói: “Vừa rồi lúc nghe thấy điện thoại của chị Hồng nói anh ở bệnh viện, em như muốn sụp đổ.”
Thấy cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười nhẹ, cầm tay của cô muốn cô gắng làm dịu cảm xúc của cô, nói: “Sợ em lo lắng, anh không cho anh Phan nói với em.” Anh lúc ấy dường như không nghĩ được gì, tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là không thể khiến cho cô biết, không thể để cô vì lo lắng và sợ hãi vì mình, chỉ là không ngờ đến anh Phan vẫn nói cho cô biết, cô cũng không ít lo lắng và sợ hãi.
“Anh còn dám nói!” Chung Thủy Linh hơi oán trách nói: “Em là vợ của anh, anh xảy ra chuyện, sao có thể không cho em biết, anh nghĩ em là gì chứ?”
Thấy cô tức giận, Tô Cẩn Nghiêm hơi áy náy, nhìn cô giải thích nói: “Anh chỉ là không muốn để cho em lo lắng.”
“Anh cho rằng anh không nói với em, em sẽ không lo lắng sao?”
Chung Thủy Linh cảm xúc hơi kích động, tiếng nói cũng bị kéo lên hơi cao: “Anh có biết không nếu em không biết ngược lại sẽ lo lắng hơn! Vừa rồi em ngồi ngoài kia, không được biết tình hình của anh trong này, trong đầu em nghĩ tới vô số khả năng, em thậm chí nghĩ đến nếu anh cứ như vậy mà đi, bỏ lại em thì em nên làm gì, anh sao có thể nói không muốn em lo lắng là muốn giấu diếm em, chuyện gì cũng không nói với em!”
Tô Cẩn Nghiêm nghe xong, trong lòng hơi xúc động, lúc nhìn cô rơi lệ thút thít, càng đau lòng hơn, đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng vết thương trên người nếu anh thoáng động thì sẽ đau đến không chịu được, anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ chỉ cần cô không biết thì sẽ không phải lo lắng cho mình, nhưng anh không nghĩ rằng nếu không biết thì cô thực sự lo lắng hơn,lại càng dễ để cô suy nghĩ lung tung.
“Tô Cẩn Nghiêm em nói cho anh biết, chuyện nhỏ của anh trong mắt em đều là đại sự, anh đừng nói anh không muốn để cho em lo lắng cho nên mới không nói cho em, anh không có quyền thay em quyết định, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của anh với em, sau này anh cho dù là bị thương một sợi tóc, em cũng có quyền được biết!” Chung Thủy Linh một mặt nghiêm túc, nói đặc biệt bá đạo, nhưng là đằng sau sự bá đạo đằng này là sự quan tâm và để ý đến anh, đối với cô mà nói, anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Thấy cô tức giận, Tô Cẩn Nghiêm vừa định giải thích, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động của cô vang lên.
Chung Thủy Linh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là Linda bên kia gọi điện thoại tới, cô lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi nghe điện thoại của Lý Huệ Hồng nói Tô Cẩn Nghiêm xảy ra chuyện, lúc đó còn đang nói chuyện công việc với Linda, chưa kịp nói với cô ấy một tiếng đã chạy ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh cầm điện thoại nhìn Tô Cẩn Nghiêm nằm trên giường một chút, nói, “Anh nằm đây nha, em ra ngoài nhận điện thoại.” Bởi vì cơn tức giận ban nãy, lúc này giọng điệu nghe còn hơi hơi cứng ngắc, nói như vậy xong cầm điện thoại đi ra.
Đi đến phòng bệnh bên ngoài, nhẹ giọng đóng cửa phòng bệnh lại, Chung Thủy Linh lúc này bắt đầu ấn nút nghe.
“Alo, Linda.”
“Chị Thủy Linh, chị cũng còn nghe điện thoại cơ đấy, em gọi cho chị bao nhiêu lần đều không có bắt máy! Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng chị đã xảy ra chuyện gì.” Điện thoại bên kia Linda hơi kích động nói, vừa rồi các cô ở trên mạng trò chuyện ngon lành, cô nói có việc đi nghe điện thoại đợi chút nữa trò chuyện, đợi mãi không thấy cô trở lại, gửi tin nhắn qua cũng không có người rep, thậm chí gọi điện thoại cũng không có người nghe, cô còn tưởng rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì chứ!
Bình luận facebook