Đi ra từ phòng làm việc của Ngũ Đại Minh, sắc mặt Trần Kinh xám xịt lại.
Trở về phòng làm việc, thư kí mới nhận chức tiểu Đường chạy tới nói là có mấy vị lãnh đạo của Hành Châu và Đức Cao tới tỉnh, bọn họ muốn được gặp mặt Trần Kinh, hắn có muốn gặp mặt hay không.
Trần Kinh hơi nhíu mày, không nói câu nào, tiểu Đường cũng không dám mở miệng nói thêm điều gì.
Anh ta ngoan ngoãn bưng cho Trần Kinh một tách trà, rồi từ từ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Kinh ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, một mình ngồi suy nghĩ công việc.
Cái gì gọi là chưa từng ăn thịt lợn, nhưng đã nhìn thấy lợn chạy, Trần Kinh chưa từng làm Trưởng ban thư kí bao giờ, nhưng công việc của một Trưởng ban thư kí thì hắn không có gì xa lạ.
Mặc dù lần này trước khi sự việc xảy ra hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng hắn vẫn bị choáng ngợp bởi khối lượng công việc khổng lồ và phức tạp của chức vụ này.
Mọi chuyện lớn nhỏ của cả tỉnh, nhỏ tới mức việc sắp xếp xe cho mấy vị lãnh đạo của tỉnh như Bí thư, Phó bí thư, bố trí công việc cho nhân viên, điều động lái xe, một loạt những công việc bé như hạt đậu hạt vừng vậy cững tới tay hắn. Lớn thì là việc thực thi những thay đổi nhân sự quan trọng của toàn tỉnh, quán triệt văn kiện quan trọng tới toàn tỉnh, và hàng loạt những việc quan trọng khác, tất cả đều có liên quan trực tiếp tới Trưởng ban thư kí.
Một số việc hơi nhẹ tay một chút, thì liền xuất hiện vấn đề, mà một khi xuất hiện vấn đề, thì thường không phải là vấn đề nhỏ.
Trụ sở Tỉnh ủy không có vấn đề nhỏ.
Dù chỉ là một vị lãnh đạo nào đó thích uống cà phê kiểu Mĩ, anh lại phục vụ một tách cà phê Cuba, đấy đều là vấn đề lớn.
Lãnh đạo sẽ nghĩ, có phải là có người cố tình làm như thế này? Mục đích là để thể hiện sự bất mãn đối với ông ta? Mà cái gọi là có người ở đây, Trưởng ban thư kí tất nhiên trở thành người đáng nghi nhất.
Tính cách của Trần Kinh, vốn không phù hợp ở một vị trí như thế này.
Thế mà Ngũ Đại Minh lại ấn hắn vào vị trí này, Nói thật lòng, làm việc ở vị trí này hắn có chút không dễ chịu.
Ban ngành Tỉnh ủy mới điều chỉnh, mấy vị thường ủy chủ chốt mới nhận chức, Thu Tự Trung không cần phải nói rồi.
Thu Tự Trung được mệnh danh là nhân vật kiệt xuất mới nổi trong thế hệ trẻ của Thu gia, lúc còn ở Bắc Kinh cũng có danh tiếng, sau đó đã làm việc vài năm ở Sở Bắc.
Sở Bắc được mệnh danh là nấm mồ chôn vùi những người ngoài vùng, nhiều năm như vậy, không có mấy vị lãnh đạo do Tỉnh cử xuống mà có thể tạo ra được thành tích nào ở đây.
Nhưng Thu Tự Trung công tác ở Sở Bắc không tồi, lần này Trung Ương điều động ông ta tới Sở Giang, có thể nói rất có tính công kích. Người này không phải là đối tượng để so sánh với Từ Tự Thanh. Ít nhất Trần Kinh hiện tại vẫn chưa biết người này là người thế nào.
Phó bí thư Tôn Thiên Thạch là một người kì cựu của Sở Giang, tư cách của ông ta còn lâu năm hơn Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh năm đó chưa làm Bí thư Thành ủy Đức Cao, ông ta đã làm Bí thư Thành ủy Hành Châu rồi, ít nhất tư cách của hai người cũng không cách nhau lắm.
Tôn Thiên Thạch bị điều động ra ngoài vùng vài năm, khi trở về khí thế không giống như trước nữa, dường như ông ta không còn để ý tới chứ "phó" trong chức vụ của mình nữa.
Có một số lời chỉ người đứng đầu mới có thể nói, một số lời mang tính nguyên tắc, mang tính phương hướng, ông ta thích bất chợt nói ra vài câu.
Một số hoàn cảnh không hợp để ông ta xuất hiện. Ông ta lại thường xuyên xuất hiện, ví dụ như lễ khánh thành nhà máy xử lý nước thải vừa mới diễn ra của Sở Giang.
Việc khánh thành nhà máy xử lý nước thải, không chỉ đơn giản là việc xử lý nước thải, thực tế là thể hiện sự phát triển của Sở Giang, tuyệt đối không thể vì phát triển mà bỏ qua việc bảo vệ môi trường, để lại hậu họa cho thể hệ sau này. Nhà máy xử lý nước thải là công trình tiêu biểu của Tổng cục môi tường quốc gia ở khu vực Trung Nguyên.
Sở bảo vệ môi trường tỉnh mấy năm nay luôn quan tâm tới công trình này, sau khi công trình này được thực hiện, mục đích là thu hút vốn đầu tư dự án, đi một nước cờ lớn, thậm chí phải làm bước đệm cho việc quy hoạch xây dựng mấy thành phố phía bắc Sở Giang thành khu bảo tồn sinh thái trọng điểm cấp quốc gia.
Trong hoàn cảnh như vậy, người đứng đầu nhất định phải tới, nhưng Tôn Thiên Thạch không hiểu làm sao, ông ta cũng không nói tiếng nào với Trần Kinh, trực tiếp gọi điện cho Ngũ Đại Minh, ông ta nói ông ta là bạn cũ của Phó chủ nhiệm Hoàng bên Sở bảo vệ môi trường quốc gia, lần này ông ta tới Sở Giang, có phải là có dự án gì.
Ngũ Đại Minh mới nghe thấy chuyện này, ông ta tất nhiên sẽ nói tới chuyện lễ khánh thành nhà máy xử lý nước thải, có một lễ cắt băng khánh thành, Tôn Thiên Thạch đã là bạn cũ của Phó chủ nhiệm Hoàng bên Sở bảo vệ môi trường quốc gia, vậy việc cắt bằng khánh thành này cử Tôn Thiên Thạch đi vậy!
Vì vậy, Tôn Thiên Thạch nghiễm nhiên đi tới lễ cắt băng khánh thành
Ông ta làm như vậy khiến cho Trần Kinh rất bị động.
Sau khi sự việc xảy ra mấy vị Giám đốc Sở bảo vệ môi trường tỉnh gọi điện cho Trần Kinh, nói có phải lãnh đạo Tỉnh ủy có ý kiến, có cách nghĩ khác với công việc của Sở bảo vệ môi trường, có phải công việc của bọn họ làm không tốt không.
Bọn họ còn cằn nhằn rất nhiều, nói là vì sự phát triển của Sở Giang, Sở bảo vệ môi trường tỉnh đã hi sinh rất nhiều, hơn nữa hiện giờ còn dành rất nhiều nguồn đầu tư cho tỉnh, tạo môi trường phát triển thuận lợi, nhưng sau này, công việc bảo vệ môi trường chỉ là một phần chức năng của bọn họ, lãnh đạo chủ chốt của Đảng và ủy ban căn bản là không quan tâm tới việc này, khiến cho những lãnh đạo từ Trung Ương xuống cảm thấy nản lòng.
Trần Kinh lúc đó rất tức giận, hắn mắng cho mấy vị lãnh đạo của Sở bảo vệ môi trường một trận thậm tệ, phê bình bọn họ không biết rõ vị trí của mình, không phân biệt chủ thứ.
Một lễ khánh thành nhà máy xử lý nước thải, Phó bí thư thứ nhất của tỉnh đích thân tới tham dự và phát biểu, còn muốn gì nữa? Có phải là còn muốn liên hệ với vị lãnh đạo nào đó của cục chính trị đến dự sao? Tiện thể để bọn họ tán dương một chút, đúng không?
Cơn tức giận của Trần Kinh kết thúc, phía bên kia mấy vị lãnh đạo không dám nói lời nào, ai nấy cũng đều ngoan ngoãn.
Nhưng trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất khó chịu, Phó bí thư Tôn này, không dễ phục vụ, không chịu làm theo luật thường.
Suốt ngày làm những việc khác người, một hai lần còn có thể nói được, nếu cứ làm như thế này mãi, không phải Tỉnh ủy sẽ loạn hết lên sao?
Tỉnh ủy loạn lên, vậy chức Trần Kinh có thể làm hết trách nhiệm chức Trưởng ban thư kí của của mình sao?
Hiện giờ điều duy nhất khiến Trần Kinh an lòng đó là vấn đề phối hợp liên hệ với Ủy ban, hiện giờ vẫn chưa có sai lầm nào xảy ra.
Từ Tự Thanh đi rồi, Trưởng ban thư kí Mao Quân Kiện ở lại tất nhiên tiếng nói bị giảm đi rất nhiều.
Ngày đầu tiên Trần Kinh lên nhận chức, ông ta liền tới nhà thăm hỏi, rất khép lép, thái độ rất bình thường.
Một đời vua một đời thần, trong lòng ông ta hiểu rõ, Chủ tịch tỉnh mới lên nhận chức, vị trí của ông ta có thể tiếp tục làm được nữa hay không, còn làm được bao lâu nữa, đây còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Sợi dây cứu mạng duy nhất hiện giờ của ông ta chính là tạo quan hệ với Trần Kinh, Trưởng ban thư kí phía Đảng và Ủy ban phối hợp ăn ý với nhau, bảo đảm việc liên hệ thuận lợi giữa Ủy ban và Tỉnh ủy, chỉ cần Ngũ Đại Minh nắm chắc cục diện phía Tỉnh ủy, ông ta có thể có cơ hội an toàn.
Đối với sự chủ động của Mao Quân Kiện, Trần Kinh tất nhiên là rất vui mừng, hắn cầu còn không được, hắn phải trấn an ông ta một chút, hai người thường xuyên nhân cơ hội giao lưu công việc để gặp mặt nhau, nói chuyện, nên quan hệ giữa hai người cũng ngày càng tốt lên.
Chỉ là trước mắt mà nói, tình hình phía ủy ban có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Xuất thân từ hệ Tây Bắc, Lục Kí Ngôn không phải là ngọn đèn cạn dầu, ông ta quản về việc xây dựng, tài chính, vốn đầu tư, cán bộ mới nhận chức nên phải làm điều gì đó, một câu nói của ông ta đã miễn chức 3, 4 cán bộ cấp phòng trở lên, khiến cho nhiều người lo sợ, bàng hoàng, thiếu chút nữa là tới tòa nhà thường ủy kêu oan.
Nếu không phải là Trần Kinh ra chỉ thị cho Sở thông tin đối ngoại thì không biết việc này sẽ đi tới đâu.
Lục Kí Ngôn là đàn ông vùng Tây Bắc, có vẻ chưa hiểu nhiều về phong tục tập quán vùng Trung Nguyên, khiến cho Trần Kinh nếm trải đủ vai trò của một Trưởng ban thư kí, đột nhiên gặp phải vấn đề gấp bất ngờ phát sinh.
Mà công việc một ngày của Trần Kinh hiện giờ, đều bị những việc phức tạp này chiếm hết thời gian, bước vào phòng làm việc là hàng loạt những văn kiện cần phải phê duyệt.
Bước ra khỏi văn phòng, là hàng loạt người cần phải gặp mặt, hàng loạt các mối quan hệ, các mâu thuẫn cần phải điều hòa.
Một số công việc lãnh đạo đích thân nhắc nhở, Trần Kinh cần phải thực hiện, hắn liền gọi người ở dưới tới bàn bạc công việc, một lần không được thì họp hai lần, hai lần chưa được thì họp tiếp. Nói chung tới khi nào công việc được giải quyết thì thôi, tất cả dường như là để thử thách IQ và EQ của Trần Kinh.
Trần Kinh thở dài một tiếng, rồi hắn uống một ngụm trà, sau đó từ từ dựa lưng vào tựa ghế, hai mắt dần nhắm lại.
Những lời Ngũ Đại Minh vừa nói vẫn văng vẳng bên tai hắn:
-Vấn đề của Đức Cao đã làm rối lên hai ba lần rồi, lần sau càng lớn hơn lần trước, lần sau càng lợi hại hơn lần trước. Hội đồng nhân dân, Chính hiệp đều làm loạn lên, bước tiếp theo có phải là làm loạn tới tận Bắc Kinh phải không? Cứ làm loạn như vậy, khiến cho cục diện của khu vực rung chuyển bất an, khiến cho lòng người trong xã hội không yên, chúng ta có muốn phát triển tiếp nữa hay không?
Không dễ dàng gì chúng ta mới có thể tạo được môi trường phát triển ổn định, có phải là vì việc này mà bị mất hết không?
Ngũ Đại Minh nói tới đây, ông ta nhìn Trần Kinh nói: -Việc này xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng tới toàn cục, việc này xử lý không tốt, sẽ xảy ra đại loạn!
Đại loạn!
Trong đầu Trần Kinh chỉ còn lại hai từ này, hai từ được nói ra từ miệng của Ngũ Đại Minh, việc này e rằng không phải là việc gấp nữa, mà là việc rất rất gấp.
Nếu không thì Bí thư Tỉnh ủy sao lại nói là loạn, lại còn là đại loạn chứ? Ông ta là người có thân phận thế nào? Ông ta cho là chuyện lớn, việc này lớn thế nào? Xem chừng là chuyện động trời
-Ting, ting!
Điện thoại trên bàn rung lên.
Trần Kinh cầm điện thoại lên, người gọi đến là Phó chủ tịch Đức Cao Đường Chiêu Chiêu, anh ta nói: -Trưởng ban thư kí, tôi là tiểu Đường, tôi sẽ tới tỉnh ngay lập tức
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, nói: -Cậu làm cái gì vậy? Sao bây giờ mới nghĩ tới việc tới đây, cậu có phải là không biết đường tới tỉnh không? Hay là cậu cho rằng các cậu có thể tự mình giải quyết được, việc gì cũng nắm chắc trong tay?
Đường Chiêu Chiêu ngơ ngác khi nghe Trần Kinh nói vậy, anh ta liền lắp bắp nói: -Không phải, Trưởng ban thư kí, là vì tình hình phía bên này quá phức tạp, tôi lo rằng nếu đến đó sớm, sẽ khiến cho một số người cảnh giác, như vậy
-Cậu sợ khiến ai cảnh giác chứ? Cậu đường đường là Phó chủ tịch thành phố, tới tỉnh báo cáo công việc là chức trách của cậu, cậu tới tỉnh một chuyến, thì đảng ủy dưới địa phương sẽ bị địch chiếm giữ sao, cậu nghĩ chuyện này bình thường sao? Trần Kinh lạnh lùng nói.
Đường Chiêu Chiêu là cấp dưới lâu năm của Trần Kinh, mấy ngày nay Trần Kinh và Ân Lâm đã nói chuyện với nhau vài lần, mỗi lần gọi điện thoại, lão hồ ly Ân Lâm đều nói rất mập mờ, cứ nói đến chuyện vấn đề tính thiết thực, ông ta lại ra vẻ tự tin nói, khiến cho Trần Kinh cảm thấy không có chuyện gì lớn.
Không ngờ rằng hôm nay đến làm việc Bí thư Ngũ lại nổi giận lôi đình, trong lòng Trần Kinh cũng đang rất bực bội nhưng không có chỗ chút ra, đối với Ân Lâm Trần Kinh vẫn cần phải tiết chế một chút, còn đối với Đường Chiêu Chiêu, Trần Kinh tất nhiên là không khách khí rồi
Bình luận facebook