• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quan Sách (5 Viewers)

  • Chương 47

Lúc Trần Kinh tới khách sạn Lâm Giang, Văn Kiến Quốc trán đầy mồ hôi, trong văn phòng đi qua đi lại, nôn nóng bất an!

- Chủ nhiệm Văn, là chuyện gì?
Trần Kinh lập tức bước vào, hỏi thẳng.

Văn Kiến Quốc vừa thấy Trần Kinh, dừng lại, hướng hắn vẫy tay, nói:
- Cậu ngồi trước đi, ngồi trước đi! Chúng ta ngồi nói chuyện, tiểu Tề, lấy trà cho Phó phòng Trần!

Tiểu Tề là nhân viên phục vụ văn phòng, biên chế sự nghiệp, khoảng ba mươi tuổi, thấp gầy, Trần Kinh tiếp trà từ trong tay y, căn bản không nghĩ muốn uống, lại buông chén trà hỏi:
- Chủ tịch huyện Mã không ở đây sao?

- Đêm qua về Lễ Hà rồi!
Văn Kiến Quốc thở dài một tiếng nói, hai mắt y nhìn chăm chú Trần Kinh, mắt híp lại:
- Lễ Hà xảy ra chuyện, tối hôm qua Mã huyện khẩn cấp trở về, chuyện rất khó giải quyết!

Đồng tử Trần Kinh thu lại, tay nhẹ run rẩy, hắn suy nghĩ, Lễ Hà rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể kinh động đến Mã Bộ Bình lập tức trở về, nhất định là chuyện lớn.

Trong phòng lâm vào trầm mặc, đôi mắt Văn Kiến Quốc nhìn khuôn mặt băn khoăn của Trần Kinh, qua một lúc lâu mới nói:
- Sao? Cậu không hỏi chuyện thế nào sao?

Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi đang đợi anh nói, anh tìm tôi khẳng định là chuyện không tốt lắm, tôi nói có thể còn làm rối loạn ý nghĩ của anh.

Khóe miệng Văn Kiến Quốc nhếch lên, cười khổ lắc đầu, nói:
- Cậu thật ra rất bình tĩnh, tôi so với cậu thật không bằng, từ sáng đến giờ, lòng tôi rất loạn...

Y dùng tay đập mạnh xuống bàn, Trần Kinh bị y bất thình lình đập bàn làm cả người run lên, Văn Kiến Quốc mới mở miệng nói:
- Nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, ngày hôm qua Mã huyện vừa đi, hôm nay trên tỉnh lại gặp chuyện. Sáng sớm hôm nay, Phòng di dân Sở Thủy lợi tỉnh, gọi điện nói chuyện mấy trăm hộ di dân gây rối ở cửa, làm cho cả Sở Thủy lợi không được yên bình, làm lãnh đạo trở tay không kịp!

- Vừa rồi Phó giám đốc Sở Thủy lợi đã vài lần gọi điện tới, muốn gặp Chủ tịch huyện Mã, lúc này tôi chạy đi đâu mà tìm đây? Tôi đang xoay chong chóng, không nghĩ ra cách nào, bất tài nên phải gọi cậu đến đây!

Trần Kinh cắn môi, trong lòng dần chìm xuống, hắn lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc hút không nói một câu.

Lễ Hà gặp chuyện không may Chủ tịch huyện Mã khẩn cấp trở về, buổi sáng hôm nay Sở Thủy lợi hỏi chuyện di dân ở Lễ Hà, hai chuyện này tồn tại độc lập sao? Nếu hai chuyện này tồn tại độc lập, Mã Bộ Bình ở tỉnh đợi nhiều ngày như vậy, sao lại không có chuyện gì phát sinh, cố tình đợi y vừa đi, chuyện lại xảy ra?

Đây là một cái bẫy!

Trần Kinh nhanh chóng phán đoán, đây là nhằm vào ai?

Đáp án được miêu tả rất sinh động, nếu là Văn Kiến Quốc khả năng còn chưa đủ thân phận để người khác vận dụng nhiều năng lượng như vậy, thân phận và địa vị của Mã Bộ Bình hoàn toàn thích hợp.

- Sao vậy? Cậu với chuyện này có ý kiến gì?
Văn Kiến Quốc hướng Trần Kinh nói.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, hít sâu một hơi, nói:
- Chuyện này rất khó giải quyết, đồng thời cũng rất bị động, Mã huyện ở trên tỉnh nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều đợi gặp lãnh đạo. Hiện tại lãnh đạo chủ động gọi điện muốn gặp ông ấy, ông ấy lại trở về Lễ Hà, làm gì có chuyện khéo như vậy?

Trần Kinh nâng chén trà tinh tế uống một ngụm, trong lòng tính toán chiều hướng sự việc.

Trên thực tế, bây giờ trên tay hắn nắm giữ tình hình có hạn, dựa vào tin tức hắn biết, căn bản không có cách nào phán đoán hướng đi cuối cùng của sự việc này. Việc hiện tại hắn có thể làm, nghĩ đến vấn đề mình tiến thoái như thế nào?

Tình hình trước mắt rất rõ ràng, hoặc là hắn đi theo con đường của Mã Bộ Bình, cuối cùng được làm vua thua làm giặc, đưa tay đọ sức một phen.

Hoặc là hiện tại hắn có thể lui lại, cùng Mã Bộ Bình phân rõ giới hạn, hành trình lần này về Lễ Hà coi như chưa từng gặp Mã Bộ Bình, bo bo giữ mình.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong phế quản tràn ngập khói thuốc, đại não hắn lúc này đang hoạt động cao độ, hình tượng trong lời nói của Mã Bộ Bình giống như xem phim hiện lên trong đầu hắn, nhất là lúc đang nói vấn đề di dân, Mã Bộ Bình nói chuyện có khí phách, thái độ kiên quyết, có đạo lý, ấn tượng rất sâu.

Vấn đề di dân xây đập nước trên núi ở Lễ Hà rất lớn, vấn đề cuộc sống của hơn 7000 di dân, vẫn làm phúc tạp sự nghiệp phát triển kinh tế và ổn định xã hội. Dùng lời của Mã Bộ Bình mà nói, vấn đề di dân của một công trình cấp tỉnh, để cho một đơn vị lãnh đạo huyện hoàn toàn gánh vác, trọng trách này quá nặng, Lễ Hà là một huyện nghèo khó trong tỉnh, căn bản không chịu nổi áp lực này.

Cho nên, quan điểm của Mã Bộ Bình, trên vấn đề này, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Lễ Hà có thể cong lưng cố gắng, có thể cố gắng thậm chí đập bàn chửi mẹ nó. Vì vậy vấn đề này, quan hệ đến lợi ích thực tế nhân dân Lễ Hà và sự nghiệp ổn định Lễ Hà, vấn đề này nhất định phải giải quyết.

Trần Kinh hé miệng, trong lòng hắn có chút nhạo báng chính mình nhìn trước ngó sau, không biết từ khi nào, hắn cảm thấy trái tim mình dần trở nên lạnh lùng, nếu là lúc còn trẻ lông bông tràn đầy nhiệt huyết, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ được mất lợi hại nhiều như vậy.

Trải qua ba năm từng trải và rèn luyện, Trần Kinh từ ngây ngô đến thành thục, nhưng thành thục nếu cần thiết dùng lương tri và trách nhiệm của người cán bộ vì giá phải trả, thành thục như vậy là tốt hay không tốt?

Trần Kinh hít mạnh một hơi điếu thuốc, hắn ngậm khói trong phế quản, qua lúc lâu mới nhổ ra, điếu thuốc thừa hắn cầm trong tay gạt vào gạt tàn, trong lòng tin tưởng, việc mình sắp làm, thật sự chính là việc phải làm, rất chính xác, rất trọng yếu.

- Chủ nhiệm Văn, anh có gì thì nói thẳng, tôi nhất định phối hợp cùng anh giải quyết khó khăn trước mắt!
Trần Kinh cất cao giọng nói, hắn đem chén trà đặt lên bàn, lưng đột nhiên thẳng tắp.

Ánh mắt Văn Kiến Quốc híp lại, mắt lóe sáng, y gật đầu nói:
- Được lắm! Được lắm!
Y ngừng một lát, thần sắc trở nên ngưng trọng nói:
- Mã huyện bây giờ có nhà hay không, là chính tôi bây giờ thông tin cho ông ấy, ông ấy cũng không có khả năng hôm nay gấp trở lại!

- Nhưng buổi chiều ba giờ, Trưởng phòng Phòng di dân Vương Phượng Phi nhất định phải gặp được người, đến lúc ấy Phó giám đốc Sở cũng muốn gặp, bây giờ Chủ tịch huyện Mã không có ở đây, cậu đi thay ông ấy nhé!

- Cái gì? Tôi?
Trần Kinh đưa tay chỉ chóp mũi mình, vẻ mặt khó có thể tin.

- Sao? Không được sao? Cậu không đi, chẳng lẽ tôi đi?
Văn Kiến Quốc hỏi ngược lại, y cười cười, nói:
- Cậu yên tâm, thân phận cậu tôi đã an bài rồi, tổ phó tổ công tác di dân của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, thân phận này có thể đi. Mặt khác, tình hình bên này tôi đã nói với Mã huyện qua điện thoại, ông ấy hoàn toàn đồng ý.

- Hơn nữa ông ấy bảo tôi chuyển lời cho cậu, chỉ cần cậu đối phó được đợt sóng này, sau không cần cậu xử lý nữa, ông ấy tự mình xử lý! Cậu hiểu chưa?

Trần Kinh gật đầu, cười nói:
- Anh lừa tôi, tôi sao đều cảm thất hai chúng ta đều là cao thủ lừa gạt.

- Không thể nói như vậy, Phó phòng Trần! Cậu không phải là người cổ hủ, phải làm việc phi thường, chúng ta làm như vậy, là để ứng phó với vấn đề nan giải hiện tại.
Văn Kiến Quốc nói, y uống một ngụm trà:
- Hôm nay di dân đến bao vây cổng Sở thủy lợi và cửa Phòng di dân, tình tiết rất tồi tệ. Nhưng theo góc độ cậu nói, vấn đề di dân chúng ta đã tới lúc không thể không giải quyết, nếu không giải quyết, người dân sẽ làm phản!

- Cho nên, hôm nay cậu phải thả lỏng, lá gan lớn hơn một chút. Tuy rằng là gặp lãnh đạo, nhưng chúng ta có lý, chúng ta cùng cố gắng!
Văn Kiến Quốc nhìn về phía Trần Kinh:
- Phó phòng Trần, tôi tin tưởng hoàn toàn vào năng lực của cậu, thật lòng nói, nhiệm vụ này rất gian khổ, không hề dễ dàng!

- Nếu không phải trong lãnh đạo có người biết tôi, biết thân phận của tôi, tôi nhất định không để cậu đi, bây giờ...

- Được rồi, Chủ nhiệm Văn, việc này dừng tại đây! Ba giờ rưỡi, tôi sẽ xuất phát. Nói ra không sợ anh chê cười, tôi là tổ phó tổ di dân, đối với vấn đề di dân Lễ Hà hiểu biết rất nông cạn, anh ở trên đường đi nói lại cho tôi, chúng ta chuẩn bị lâm trận mới mài gươm!
Trần Kinh nói.

- Được, chúng ta xuất phát! Tâm trạng cậu không tồi, hãy lấy tâm trạng này để gặp lãnh đạo!
Văn Kiến Quốc nói.

...

Trên cửa lớn có hai con sư tử bằng đá, trên mặt đất lát gạch hoa sáng loáng có thể soi gương được, hai tấm biển : “Sở Thủy lợi tỉnh Sở Giang”, “ Phòng phát triển di dân” treo song song, giữa tấm biển có hình quốc huy , không khí rất trang nghiêm.

Ở ngoài cửa, chiếc xe dừng lại đăng ký, Văn Kiến Quốc nhanh bước xuống chào hỏi cảnh vệ ở cửa, một lúc sau, Trần Kinh ngồi ô tô chậm rãi tiến qua cánh cổng trang nghiêm vào sâu bên trong.

Văn Kiến Quốc từ xa vẫy tay chào Trần Kinh, rồi nắm tay giơ lên, làm thành tư thế cổ vũ.

Trần Kinh thản nhiên cười, gật đầu.

Sở Thủy lợi và Phòng di dân ở cùng một sân lớn, trụ sở Phòng di dân làm việc ở bên trái tòa nhà chính, không ai chỉ dẫn, Trần Kinh một mình mang tập công văn đi vào trong nhà.

Một đường đi, tâm trạng hắn có hơi kích động, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của hắn rất đặc biệt, không chuẩn bị tâm lý trước! Làm một Phó phòng Phòng Lâm nghiệp, hiện tại hắn thay đổi nhanh chóng, trở thành tổ phó tổ di dân, thay đổi này quá lớn.

Trần Kinh luôn nghĩ đến vấn đề này, Mã Bộ Bình trở về Lễ Hà, vì sao hôm nay nhất định là chính mình đến, bản thân hiểu được công tác di dân sao?

Cả huyện Lễ Hà ở trên tỉnh để xử lý liên lạc với cấp trên, ngoại trừ Văn Kiến Quốc là chủ nhiệm, còn có ai khác không? Mặt khác, Mã Bộ Bình lần này lên tỉnh hoàn toàn đơn thương độc mã sao? Bên người y, bất luận là ai, chẳng phải đều so với mình hiểu biết công tác này hơn sao?

Trần Kinh bắt đầu khó suy nghĩ, một đường đi, hắn cẩn thận nghĩ đến tiền căn hậu quả của chuyện này, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, không chỉ có nhiều điểm đáng ngờ, quả thật có hơi quỷ dị!

Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh có hơi loạn trong lòng, lại càng căng thẳng. Nhưng chuyện tới trước mắt, hắn không thể đổi ý, nuốt nước miếng như nuốt một viên đá, đáp ứng chuyện này, thì sao cũng phải làm, hắn tự bình tĩnh lại, ấn vào cái nút thang máy trước mặt.

“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, trong đó không có ai, Trần Kinh bước vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Vào lúc này, trong lòng Trần Kinh lại dao động, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cả người tóc gáy hắn dựng thẳng lên, giơ tay ấn vào tầng hai của Phòng di dân, tay không ngờ run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom