Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
May là tối hôm qua Tây Cố ngủ ở phòng khách.
Trong nhà mở hệ thống sưởi, một tấm thảm mỏng cùng một cái gối đầu là đã đủ chăm sóc cho cậu.
Bản thân tôi ở phòng trong, cửa phòng cũng đóng rất kín, cũng xem như tránh được nghi ngờ, trong lúc nguy cấp tôi cái khó ló cái khôn, làm bộ trang thái vô tội mê man nói: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?!" Mẹ già bất ngờ đứng lên, ở trong phòng bực bội đi loạn: "Tình ngay lý gian, hiện tại Tây Cố đã không còn là một đứa nhóc nữa, con--"
"Đúng vậy, xác thực không còn là một đứa nhỏ nữa," tôi tự nhiên ngáp một cái, sảng khoái thừa nhận, khiến cho bà sợ run một chút, "Tây Cố hôm nay trưởng thành, hiểu chuyện rất nhiều, cũng biết chăm sóc con, tối hôm qua còn thay con coi nhà nữa."
Tôi nói ra trong sáng thản nhiên, không hề quanh co, vẫn làm cho bà lưỡng lự bất định.
"Coi nhà?"
"Từ tháng rồi năm ngoái đến bây giờ, chuyện trộm cướp trong tiểu khu náo nhiệt, trước đó ủy ban khu phố còn dán thông báo trước cửa khu, muốn các hộ gia đình tăng đề phòng." Tôi tất nhiên là thuận miệng bịa chuyện, nhưng phương diện này thật ra cũng có ba phần thật, hàng năm trước Tết âm lịch chuyện trộm cắp ở các nơi đều gia tăng, mấy tờ đơn thông báo cùng tuyên truyền năm nào cũng có, tự nhiên đều có chút ấn tượng: "Tối hôm qua mở cửa thì con phát hiện ổ khóa nhà mình bị động tay chân qua, vừa vặn Tây Cố trở về, em ấy lo lắng cho con ở nhà một mình, nên ở ngoài phòng khách canh cửa cho con, vốn dự định sáng hôm nay đến tiệm kim khí dưới lầu đổi khóa mới."
Một phen nói này tiêu tán đi mọi nghi ngờ, trên mặt mẹ già cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút, vỗ vỗ tay của tôi nhẹ giọng trách: "Làm sao con gặp chuyện không may cũng không nói cho ba mẹ biết một tiếng, Tây Cố tuy rằng là một cậu bé nhưng dù sao như vậy cũng không thỏa đáng, hiện tại trong tin tức chuyện vào nhà làm bị thương người là chuyện hàng ngày, nếu như nó vì vậy mà bị thương, làm thế nào con ăn nói với cô chú Nhâm."
Lòng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thuận theo cái thang này đi xuống: "Phát hiện ra thì đã buổi tối, con cũng không muốn quấy rấy thế giới hai người của ba mẹ, hơn nữa tuy rằng Tây Cố còn nhỏ, nhưng trong nhà có con trai rốt cục cũng an tâm hơn, em ấy cũng luôn coi con là chị, nên rất che chở con."
Mặt mày mẹ vẫn còn hơi nhăn, chỉ nói: "Mặc kệ thế nào, ít nhiều cũng phải bảo trì khoảng cách, đỡ phải làng xóm có lời đồn đãi. Con cũng không còn nhỏ nữa, nên biết đắn đo làm sao cho đúng mực, làm thế nào mới tốt, ngay cả chị em ruột cũng biết để ý tránh tị hiềm, đừng làm hỏng danh tiếng của mình."
Tôi làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, phảng phất như vừa mới hiểu ra ý tứ của bà, đột nhiên đứng lên căm giận nói: "Mẹ! Mẹ đang nói cái chuyện hoang đường gì vậy, làm sao có khả năng! Mẹ cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì thế!"
Bà bị tôi rống cũng có chút ít ngượng ngập: "... Đây đều không phải là bị tụi con làm cho sợ sao. Cũng đúng, Tây Cố bây giờ còn đang học cao trung, là tiểu quỷ lông còn mọc chưa đủ, hẳn là không có khả năng..."
Tôi buông ánh mắt xuống, rất nhanh liếc đến Nhâm Tây Cố đang ngủ ở trên sô pha ngoài phòng khách, chỉ hi vọng trước tiên có thể cùng cậu chuẩn bị tốt khẩu cung, đừng tự nhiên đâm ngang nửa chừng.
Thừa dịp mẹ già đến nhà bếp làm cơm, tôi mượn cớ đánh thức Tây Cố đi theo tôi đổi khóa.
"Dậy đi, mau dậy đi!" Tôi đè thấp giọng cố sức lắc lắc bạn học Nhâm Tây Cố sau khi mở cửa cho mẹ già lại lăn ra ngủ, liên tục kêu vài tiếng cậu vẫn không có phản ứng, không khỏi hung ác lớn mật, trực tiếp giơ chân đạp lên bắp đùi cậu: "Nhâm Tây Cố!"
Mới đạp một hai cái, bỗng nhiên, cổ chân bị một bàn tay to cố sức cầm, lại kéo mạnh một cái.
Tôi lập tức bẽ mặt thấp giọng hô một tiếng, đột ngột ngã vào trong ngực cậu --
"Làm sao vậy?" Lỗ tai của mẹ tôi vẫn còn rất tinh, đẩy cửa nhà bếp, thò đầu ra.
Tình huống chỉ manh treo chuông, tôi kiên quyết xoay thắt lưng, nỗ lực thoát khỏi ngực cậu, đặt mông ngồi xuống đất: "... Không có việc gì, vừa trượt chân, ngã một cái."
"Tự mình làm sao mà lại ngã trong nhà," miệng mẹ già nhắc đi nhắc lại, đi về hướng phòng ngủ: "Dầu hoa hồng lần trước còn trong nhà hay không? Té ngã này không lớn cũng không nhỏ, mẹ xoa chỗ bị thương cho con nhé."
Tôi liên tục xua tay, lập tức từ trên mặt đất lưu loát đứng lên: "Không sao, không sao, con rất khỏe, khỏe như vâm."
Mẹ già nhìn tôi một cái tràn ngập nghi vấn: "Chân không sao?"
"Rất tốt, rất tốt, hết sức tốt."
Lúc này mẹ già mới lần nữa khép cửa lại: "Người đã lớn như vậy, cẩn thận một chút."
Tôi vâng một tiếng, lập tức tầm mắt oán hận, chuyển qua trên người Nhâm Tây Cố còn đang thảnh thơi hai tay gối sau đầu: "Nhóc con đáng ghét, thiếu chút nữa bị em hại chết!"
Cậu càu nhàu nói: "Tôi không phản ứng kịp mà... Dì trở về khi nào vậy?"
Tôi phát điên: "Sáng sớm là em đi mở cửa, em nói coi?"
Cậu vuốt sơ mái tóc, từ trên sô pha miễn cưỡng ngồi dậy một nửa, áo lót vẫn còn chưa kéo xuống, dọc theo đường cong cơ bụng nhìn xuống thì thấy quần đùi nới lỏng tụt thấp, không biết xấu hổ lộ ra một mảnh lớn quần lót màu xám ngay lưng quần.
Tôi không được tự nhiên dời mắt, nhớ tới vừa rồi khi ngã vào người cậu thì đầu ngón tay chạm qua phần bụng để trần, cơ bụng rắn chắc, rất là tráng kiện.
Cậu vừa tỉnh ra thì chế trụ tay của tôi không cho tôi đi: "... Tôi khi đó đang mơ mơ màng màng, thật không có ấn tượng."
Tôi lấy tay che mặt: "Em phải nhớ kỹ, nhà của chị bị trộm nhìn trúng, tối hôm qua em đến canh cửa cho chị, đợi lát nữa đi theo chị đổi khóa." Đoán chừng là cậu nửa mơ nửa tỉnh đi mở cửa cho mẹ tôi, sau khi mở xong, tiếp tục an ổn ôm đầu đi ngủ, lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm.
Cậu nói được, nhưng lại không nhúc nhích, cầm lấy tay của tôi, ánh mắt nhiệt liệt truy đuổi theo tôi.
Tôi bị cậu nhìn đến chịu không nổi, nghiêng mặt nhíu mày nói: "Còn nhìn chị làm cái gì, còn không quay về đi đánh răng rửa mặt."
Cậu đột nhiên sáp mặt đến, đáy mắt vẫn còn chưa trút vẻ buồn ngủ, lời nói lại lộ vẻ bá đạo: "...Chị trước cho tôi hôn một cái, hôn xong tôi mới đi." (Mọi người đừng manh động, mình chưa đổi cách xưng hô vì có lý do của nó nhá.)
Trong phút chốc tôi nhảy dựng lên, tay cậu đuổi theo nắm tay tôi, tôi vừa mới đứng dậy lại bị cậu kéo trở về.
Lần này tôi mím môi không dám lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn về phía nhà bếp, hạ giọng quát dẹp đường: "Nhâm Tây Cố! Em làm sao lại đột nhiên không mặt mũi không da như thế, nếu không buông ra, chị trở mặt đó."
Cậu nghiêng mắt liếc tôi, bất mãn nói: "Trong lòng chị cuối cùng đang để trống, chẳng lẽ còn chờ người đàn ông kế tiếp sao?"
Dứt lời cũng không đợi tôi phản ứng, bỗng nhiên nghiêng mặt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má tôi,, khuôn mặt già nua của tôi đỏ lên, cấp tốc che lên má trái đang ửng đỏ, trừng cậu: "Em còn không đi!"
Cậu cười khúc khích, khó chịu nói: "Chị suốt ngày cứ mong chờ tôi đi đúng không."
Tôi rủ mắt, bên tai chỉ nghe âm thanh cậu giương cao, hướng vào bên trong nói: "Dì à, con về trước."
"Làm sao không ở lại ăn cơm?"
"Không được, bên nhà con còn bánh mì sữa." Bên trong nhà Tây Cố cũng không mang dép, đôi chân trần loạch xoạch đi tới cửa lớn.
Mẹ già tôi mang bữa sáng lên bàn ăn: "Bánh mì sữa làm sao có dinh dưỡng, Tây Cố con rửa mặt xong thì qua ăn cơm đi."
Trong lòng tôi vừa run sợ vừa vui vẻ còn chưa có hoàn hồn lại, vội nói: "Dừng, người ta còn không phải đã có bữa sáng sao, không cần đâu."
Mẹ tôi đặt cái nồi xuống, "Nói cái gì vậy, đừng có ngăn cản."
Tôi không lên tiếng, cúi đầu lùa cơm.
Tôi không ngờ đến rằng cái ngày tháng hai thảo trường oanh phi này, rốt cục lại trở thành đoạn mở đầu cho nhiều năm liên tiếp trăn trở cùng cậu.
Thảo trường oanh phi: http://baike.baidu.com/view/119489.htm diễn tả cảnh đẹp vạn vật ngày xuân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trong nhà mở hệ thống sưởi, một tấm thảm mỏng cùng một cái gối đầu là đã đủ chăm sóc cho cậu.
Bản thân tôi ở phòng trong, cửa phòng cũng đóng rất kín, cũng xem như tránh được nghi ngờ, trong lúc nguy cấp tôi cái khó ló cái khôn, làm bộ trang thái vô tội mê man nói: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?!" Mẹ già bất ngờ đứng lên, ở trong phòng bực bội đi loạn: "Tình ngay lý gian, hiện tại Tây Cố đã không còn là một đứa nhóc nữa, con--"
"Đúng vậy, xác thực không còn là một đứa nhỏ nữa," tôi tự nhiên ngáp một cái, sảng khoái thừa nhận, khiến cho bà sợ run một chút, "Tây Cố hôm nay trưởng thành, hiểu chuyện rất nhiều, cũng biết chăm sóc con, tối hôm qua còn thay con coi nhà nữa."
Tôi nói ra trong sáng thản nhiên, không hề quanh co, vẫn làm cho bà lưỡng lự bất định.
"Coi nhà?"
"Từ tháng rồi năm ngoái đến bây giờ, chuyện trộm cướp trong tiểu khu náo nhiệt, trước đó ủy ban khu phố còn dán thông báo trước cửa khu, muốn các hộ gia đình tăng đề phòng." Tôi tất nhiên là thuận miệng bịa chuyện, nhưng phương diện này thật ra cũng có ba phần thật, hàng năm trước Tết âm lịch chuyện trộm cắp ở các nơi đều gia tăng, mấy tờ đơn thông báo cùng tuyên truyền năm nào cũng có, tự nhiên đều có chút ấn tượng: "Tối hôm qua mở cửa thì con phát hiện ổ khóa nhà mình bị động tay chân qua, vừa vặn Tây Cố trở về, em ấy lo lắng cho con ở nhà một mình, nên ở ngoài phòng khách canh cửa cho con, vốn dự định sáng hôm nay đến tiệm kim khí dưới lầu đổi khóa mới."
Một phen nói này tiêu tán đi mọi nghi ngờ, trên mặt mẹ già cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút, vỗ vỗ tay của tôi nhẹ giọng trách: "Làm sao con gặp chuyện không may cũng không nói cho ba mẹ biết một tiếng, Tây Cố tuy rằng là một cậu bé nhưng dù sao như vậy cũng không thỏa đáng, hiện tại trong tin tức chuyện vào nhà làm bị thương người là chuyện hàng ngày, nếu như nó vì vậy mà bị thương, làm thế nào con ăn nói với cô chú Nhâm."
Lòng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thuận theo cái thang này đi xuống: "Phát hiện ra thì đã buổi tối, con cũng không muốn quấy rấy thế giới hai người của ba mẹ, hơn nữa tuy rằng Tây Cố còn nhỏ, nhưng trong nhà có con trai rốt cục cũng an tâm hơn, em ấy cũng luôn coi con là chị, nên rất che chở con."
Mặt mày mẹ vẫn còn hơi nhăn, chỉ nói: "Mặc kệ thế nào, ít nhiều cũng phải bảo trì khoảng cách, đỡ phải làng xóm có lời đồn đãi. Con cũng không còn nhỏ nữa, nên biết đắn đo làm sao cho đúng mực, làm thế nào mới tốt, ngay cả chị em ruột cũng biết để ý tránh tị hiềm, đừng làm hỏng danh tiếng của mình."
Tôi làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, phảng phất như vừa mới hiểu ra ý tứ của bà, đột nhiên đứng lên căm giận nói: "Mẹ! Mẹ đang nói cái chuyện hoang đường gì vậy, làm sao có khả năng! Mẹ cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì thế!"
Bà bị tôi rống cũng có chút ít ngượng ngập: "... Đây đều không phải là bị tụi con làm cho sợ sao. Cũng đúng, Tây Cố bây giờ còn đang học cao trung, là tiểu quỷ lông còn mọc chưa đủ, hẳn là không có khả năng..."
Tôi buông ánh mắt xuống, rất nhanh liếc đến Nhâm Tây Cố đang ngủ ở trên sô pha ngoài phòng khách, chỉ hi vọng trước tiên có thể cùng cậu chuẩn bị tốt khẩu cung, đừng tự nhiên đâm ngang nửa chừng.
Thừa dịp mẹ già đến nhà bếp làm cơm, tôi mượn cớ đánh thức Tây Cố đi theo tôi đổi khóa.
"Dậy đi, mau dậy đi!" Tôi đè thấp giọng cố sức lắc lắc bạn học Nhâm Tây Cố sau khi mở cửa cho mẹ già lại lăn ra ngủ, liên tục kêu vài tiếng cậu vẫn không có phản ứng, không khỏi hung ác lớn mật, trực tiếp giơ chân đạp lên bắp đùi cậu: "Nhâm Tây Cố!"
Mới đạp một hai cái, bỗng nhiên, cổ chân bị một bàn tay to cố sức cầm, lại kéo mạnh một cái.
Tôi lập tức bẽ mặt thấp giọng hô một tiếng, đột ngột ngã vào trong ngực cậu --
"Làm sao vậy?" Lỗ tai của mẹ tôi vẫn còn rất tinh, đẩy cửa nhà bếp, thò đầu ra.
Tình huống chỉ manh treo chuông, tôi kiên quyết xoay thắt lưng, nỗ lực thoát khỏi ngực cậu, đặt mông ngồi xuống đất: "... Không có việc gì, vừa trượt chân, ngã một cái."
"Tự mình làm sao mà lại ngã trong nhà," miệng mẹ già nhắc đi nhắc lại, đi về hướng phòng ngủ: "Dầu hoa hồng lần trước còn trong nhà hay không? Té ngã này không lớn cũng không nhỏ, mẹ xoa chỗ bị thương cho con nhé."
Tôi liên tục xua tay, lập tức từ trên mặt đất lưu loát đứng lên: "Không sao, không sao, con rất khỏe, khỏe như vâm."
Mẹ già nhìn tôi một cái tràn ngập nghi vấn: "Chân không sao?"
"Rất tốt, rất tốt, hết sức tốt."
Lúc này mẹ già mới lần nữa khép cửa lại: "Người đã lớn như vậy, cẩn thận một chút."
Tôi vâng một tiếng, lập tức tầm mắt oán hận, chuyển qua trên người Nhâm Tây Cố còn đang thảnh thơi hai tay gối sau đầu: "Nhóc con đáng ghét, thiếu chút nữa bị em hại chết!"
Cậu càu nhàu nói: "Tôi không phản ứng kịp mà... Dì trở về khi nào vậy?"
Tôi phát điên: "Sáng sớm là em đi mở cửa, em nói coi?"
Cậu vuốt sơ mái tóc, từ trên sô pha miễn cưỡng ngồi dậy một nửa, áo lót vẫn còn chưa kéo xuống, dọc theo đường cong cơ bụng nhìn xuống thì thấy quần đùi nới lỏng tụt thấp, không biết xấu hổ lộ ra một mảnh lớn quần lót màu xám ngay lưng quần.
Tôi không được tự nhiên dời mắt, nhớ tới vừa rồi khi ngã vào người cậu thì đầu ngón tay chạm qua phần bụng để trần, cơ bụng rắn chắc, rất là tráng kiện.
Cậu vừa tỉnh ra thì chế trụ tay của tôi không cho tôi đi: "... Tôi khi đó đang mơ mơ màng màng, thật không có ấn tượng."
Tôi lấy tay che mặt: "Em phải nhớ kỹ, nhà của chị bị trộm nhìn trúng, tối hôm qua em đến canh cửa cho chị, đợi lát nữa đi theo chị đổi khóa." Đoán chừng là cậu nửa mơ nửa tỉnh đi mở cửa cho mẹ tôi, sau khi mở xong, tiếp tục an ổn ôm đầu đi ngủ, lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm.
Cậu nói được, nhưng lại không nhúc nhích, cầm lấy tay của tôi, ánh mắt nhiệt liệt truy đuổi theo tôi.
Tôi bị cậu nhìn đến chịu không nổi, nghiêng mặt nhíu mày nói: "Còn nhìn chị làm cái gì, còn không quay về đi đánh răng rửa mặt."
Cậu đột nhiên sáp mặt đến, đáy mắt vẫn còn chưa trút vẻ buồn ngủ, lời nói lại lộ vẻ bá đạo: "...Chị trước cho tôi hôn một cái, hôn xong tôi mới đi." (Mọi người đừng manh động, mình chưa đổi cách xưng hô vì có lý do của nó nhá.)
Trong phút chốc tôi nhảy dựng lên, tay cậu đuổi theo nắm tay tôi, tôi vừa mới đứng dậy lại bị cậu kéo trở về.
Lần này tôi mím môi không dám lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn về phía nhà bếp, hạ giọng quát dẹp đường: "Nhâm Tây Cố! Em làm sao lại đột nhiên không mặt mũi không da như thế, nếu không buông ra, chị trở mặt đó."
Cậu nghiêng mắt liếc tôi, bất mãn nói: "Trong lòng chị cuối cùng đang để trống, chẳng lẽ còn chờ người đàn ông kế tiếp sao?"
Dứt lời cũng không đợi tôi phản ứng, bỗng nhiên nghiêng mặt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má tôi,, khuôn mặt già nua của tôi đỏ lên, cấp tốc che lên má trái đang ửng đỏ, trừng cậu: "Em còn không đi!"
Cậu cười khúc khích, khó chịu nói: "Chị suốt ngày cứ mong chờ tôi đi đúng không."
Tôi rủ mắt, bên tai chỉ nghe âm thanh cậu giương cao, hướng vào bên trong nói: "Dì à, con về trước."
"Làm sao không ở lại ăn cơm?"
"Không được, bên nhà con còn bánh mì sữa." Bên trong nhà Tây Cố cũng không mang dép, đôi chân trần loạch xoạch đi tới cửa lớn.
Mẹ già tôi mang bữa sáng lên bàn ăn: "Bánh mì sữa làm sao có dinh dưỡng, Tây Cố con rửa mặt xong thì qua ăn cơm đi."
Trong lòng tôi vừa run sợ vừa vui vẻ còn chưa có hoàn hồn lại, vội nói: "Dừng, người ta còn không phải đã có bữa sáng sao, không cần đâu."
Mẹ tôi đặt cái nồi xuống, "Nói cái gì vậy, đừng có ngăn cản."
Tôi không lên tiếng, cúi đầu lùa cơm.
Tôi không ngờ đến rằng cái ngày tháng hai thảo trường oanh phi này, rốt cục lại trở thành đoạn mở đầu cho nhiều năm liên tiếp trăn trở cùng cậu.
Thảo trường oanh phi: http://baike.baidu.com/view/119489.htm diễn tả cảnh đẹp vạn vật ngày xuân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook