Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 98
Nhưng đúng vào lúc này, Tôn tẩu từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một phần văn kiện.
"Lão gia, đây là đồ đặt trên bàn sách của Nhất Nặc tiểu thư, có phải là đồ gì rất quan trọng hay không? Bình thường Nhất Nặc tiểu thư đặt ở đó đều là những thứ không cần dùng nữa."
Lục lão gia nhận lấy, mới lật ra xem lướt qua vài tờ liền ngẩng đầu nhìn lại Cố Tùng Bác.
Lúc này Cố Tùng Bác mới chú ý đến món đồ mà Lục lão gia cầm trên tay, còn không phải là bản kế hoạch của dự án đó sao?! Tại sao còn ở Lục gia? Tiểu Nặc lại không chú ý tới, thế nhưng một thứ quan trọng như vậy lại quên mang đi!
"Cái này là của anh?"
"Đúng vậy, lão gia, thật không dám giấu, gần đây trong tay tôi có một dự án rất tốt, cho nên muốn Lục tiên sinh đầu tư, vậy nên lần này mới muốn cho Tiểu Nặc làm sợi dây liên kết, muốn đưa cho Lục tiên sinh xem qua cái dự án này."
"Tùng Bác, có tâm thôi chưa đủ, chỉ như rắn nuốt voi, cái này anh mang về đi, dựa theo thực lực hiện tại của anh thì đừng nghĩ đến việc mở rộng đến Đế Đô, bảo vệ tốt sản nghiệp ở G thị mới là điều quan trọng nhất lúc này."
"Lão gia, tôi......"
"Cầm về đi." Lục lão gia đẩy phần văn kiện đó tới trước mặt Cố Tùng Bác.
Cố Tùng Bác tức giận cắn răng, âm thầm oán trách Cố Nhất Nặc sơ ý, nhận lại bản kế hoạch rồi chào Lục lão gia ra về.
Cố Tùng Bác vừa về thì Lục lão gia đã sa sầm mặt. Tôn tẩu ở một bên, vẻ mặt sợ hãi, "Lão gia, có phải là tôi đã làm sai chuyện gì rồi không? Bình thường những thứ mà Nhất Nặc tiểu thư không dùng nữa đều sẽ đặt ở đó, tôi sẽ dọn dẹp theo thói quen, nhưng mà hôm nay phần văn kiện này tôi cảm thấy có vẻ đây là đồ quan trọng cho nên mới đi hỏi lão gia."
"Cô không có làm sai gì cả, ta nghĩ cái này là Tiểu Nặc cố ý để lại, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện. Cố Tùng Bác có thể sinh được một đứa con gái như vậy, quả thực cũng là chuyện may mắn của Lục gia ta! Aizz! Lục lão gia thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, "Ta đi tản bộ."
Tôn tẩu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe lão gia nói như vậy cũng có nghĩa là bà không có làm gì sai, còn may, còn may.
...
Cố Nhất Nặc vừa lên máy bay xong là đã ngủ mê mệt, mãi đến lúc máy bay hạ cánh mới bị Tiểu Lưu đánh thức. Cô gỡ tai nghe xuống cất vào trong túi xách.
Đột nhiên nhớ đến một việc.
Sáng nay đi quá vội vàng, quên mang bản kế hoạch kia đi, còn để ở trên bàn sách! Thế nhưng cô lại quên mất chuyện này rồi.
Tôn tẩu ở nhà, lúc dọn dẹp phòng mà nhìn thấy thì ông nội cũng sẽ biết mất thôi...
Cô vỗ mạnh vào trán mình một cái, chuyện quan trọng như vậy sao cô lại có thể quên được cơ chứ.
"Nhất Nặc tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?" Tiểu Lưu lo lắng dò hỏi.
"Tôi không sao." Cố Nhất Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã hạ cánh, còn đang chạy trên đường băng, cô sốt ruột chờ đợi. Đợi máy bay ngừng lại, cô lập tức mở điện thoại lên gọi cho Tôn tẩu.
"Tôn tẩu, ở trên bàn sách của tôi có một món đồ, hôm nay lúc tẩu thu dọn có nhìn thấy hay không?"
"Nhất Nặc tiểu thư, cô là nói cái bản kế hoạch kia sao?"
"Đúng đúng đúng!" Cố Nhất Nặc liên tục gật đầu, hoặc là Tôn tẩu đã vứt đi cũng được, tốt hơn hết là đừng để cho ông nội nhìn thấy.
"Nhất Nặc tiểu thư, hôm nay Cố tiên sinh đến đây, lão gia đã bảo Cố tiên sinh đem bản kế hoạch đó về rồi."
"Ông nội biết rồi sao?" tâm tình của Cố Nhất Nặc bỗng nhiên trầm xuống.
"Đúng vậy, Nhất Nặc tiểu thư, món đồ này thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Không trọng yếu, không phải cái gì quan trọng đồ vật, không có việc gì." Cố Nhất Nặc treo điện thoại, trong lòng có chút đổ.
Kiếp trước nàng không hiểu, cho rằng này một phần đồ vật, thật sự có thể giống nàng ba ba nói như vậy, đầy cõi lòng chờ mong mang theo tới đế đô.
Hiện tại, nàng hoàn toàn minh bạch, này một phần đồ vật, mặc cho ai nhìn, đều cảm thấy là một cái chê cười. Chính là nàng ba ba vì từ Lục gia lấy tiền ra tới duy trì, công dã tràng bao tay bạch lang xiếc!
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn là chuẩn bị cấp lãMộ Mộ to o gia tử đánh cái điện thoại.
"Nhất Nặc bảo bối, tới rồi sao?" Lão gia tử thanh âm lập tức vang lên.
"Gia gia, ta mới vừa xuống phi cơ." Cố Nhất Nặc còn tưởng rằng, lão gia tử bởi vì này một phần kế hoạch án cũng sẽ đối nàng có chút cái nhìn, bất quá nghe lão gia tử ngữ khí, lại như là không có việc này giống nhau.
"Bên kia có người sẽ đi tiếp ngươi, Tiểu Lưu sẽ an bài."
"Gia gia, ngươi tưởng cùng ngươi nói một chút, kia phân kế hoạch án sự tình." Cố Nhất Nặc chủ động nói ra.
"Không cần phải nói, gia gia đều biết, đã làm ngươi ba ba mang về, gia gia cũng biết, ngươi là cố ý không mang theo thượng kia phân đồ vật."
Cố Nhất Nặc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, lão gia tử đều biết.
"Gia gia, thực xin lỗi, ngươi vẫn luôn không có nói cho ngươi chuyện này, ta......"
"Chuyện này, cùng ngươi không có cái gì quan hệ, đừng nghĩ, đi đế đô, cũng không riêng gì đi mừng thọ a, bớt thời giờ cũng đi chơi chơi."
"Ân, ta đã biết." Cố Nhất Nặc cười gật gật đầu.
Treo điện thoại sau, Cố Nhất Nặc chờ Tiểu Lưu đi lấy hành lễ, bỗng nhiên, điện thoại lại vang.
"Thưa dạ, tới rồi sao?" Lục Dĩ Thừa thanh âm ở điện thoại kia đầu vang lên.
"Mới vừa xuống máy bay."
"Về đến nhà xong phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Ừm." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Lục Dĩ Thừa cảm giác được cô có chút thất thần, có lẽ là mệt mỏi.
"Anh cúp máy đây, có chuyện gì em nhớ phải lập tức gọi cho anh."
"Được." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng đơn giản, ngặt điện thoại trước.
Lục Dĩ Thừa nhìn điện thoại, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, cái cảm giác này lại đến nữa, thật giống như quan hệ giữa hai người bọn họ lại trở về điểm xuất phát vậy. Từ sau khi cô bị bắt cóc, rõ ràng quan hệ giữa bọn họ đã gần thêm được một bước, cô thậm chí đã đồng ý đi du lịch với anh rồi. Chỉ mong đây chỉ là do anh suy nghĩ lung tung thôi.
Lục Thiếu, anh đã ngồi ngây ra cả nửa ngày rồi đấy, đang nghĩ gì vậy?"
"Lục thiếu, ngươi đều đã phát nửa ngày ngây người, suy nghĩ cái gì đâu?"
Lục Dĩ Thừa cầm lấy một bên chén rượu, đổ một ly. Tưởng tượng đến Cố Nhất Nặc giao đãi, đưa tới bên miệng lại thả lại trên bàn.
Cận Tư Nam cười, "Ai da! Lục Đại thiếu tự chủ cái gì thời điểm như thế hảo?"
"Lạc y cung triển lãm tranh thư mời, lộng tới tay sao?"
"Nguyên bản, còn có vài phần kêu giới bán ra, cũng không biết vì cái gì, trong một đêm tất cả đều đã không có."
Lục Dĩ Thừa ánh mắt vi ám, đạm thanh nói: "Là Bạch Duật."
"Bất quá, ta nhiều mặt nghe được, l quốc có một vị họa gia, thê tử bị bệnh, khả năng đi không thành, ta sẽ nghĩ cách đem thư mời lộng tới tay."
"Chúng ta biết đến tin tức, Bạch Duật cũng nhất định biết."
"Anh yên tâm, cho dù là Bạch Duật có năng lực, cũng nhúng tay không đến được L quốc! Còn nữa, chỉ bằng giao tình của Lục Thiếu anh với tổng thống L quốc, lại còn có tôi ra mặt, nhất định có thể nắm chắc được thư mời trong tay. Có phải làm cách nào cũng không thể để cho Lục Thiếu anh ở trước mặt vợ mình mất hết mặt mũi được."
Lục Dĩ Thừa âm thầm thở ra một hơi. Chuyện này đâu chỉ là chuyện mất hết mặt mũi, anh tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Duật thực hiện được!
"Lục thiếu! Nhiệm vụ khẩn cấp!" Tiểu Cổ bước nhanh đến báo cáo với Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nửa giờ sau, hai mươi sáu người trang bị vũ khí hạng nặng bước lên máy bay bay ra khỏi Đệ Tứ quân khu.
"Lão gia, đây là đồ đặt trên bàn sách của Nhất Nặc tiểu thư, có phải là đồ gì rất quan trọng hay không? Bình thường Nhất Nặc tiểu thư đặt ở đó đều là những thứ không cần dùng nữa."
Lục lão gia nhận lấy, mới lật ra xem lướt qua vài tờ liền ngẩng đầu nhìn lại Cố Tùng Bác.
Lúc này Cố Tùng Bác mới chú ý đến món đồ mà Lục lão gia cầm trên tay, còn không phải là bản kế hoạch của dự án đó sao?! Tại sao còn ở Lục gia? Tiểu Nặc lại không chú ý tới, thế nhưng một thứ quan trọng như vậy lại quên mang đi!
"Cái này là của anh?"
"Đúng vậy, lão gia, thật không dám giấu, gần đây trong tay tôi có một dự án rất tốt, cho nên muốn Lục tiên sinh đầu tư, vậy nên lần này mới muốn cho Tiểu Nặc làm sợi dây liên kết, muốn đưa cho Lục tiên sinh xem qua cái dự án này."
"Tùng Bác, có tâm thôi chưa đủ, chỉ như rắn nuốt voi, cái này anh mang về đi, dựa theo thực lực hiện tại của anh thì đừng nghĩ đến việc mở rộng đến Đế Đô, bảo vệ tốt sản nghiệp ở G thị mới là điều quan trọng nhất lúc này."
"Lão gia, tôi......"
"Cầm về đi." Lục lão gia đẩy phần văn kiện đó tới trước mặt Cố Tùng Bác.
Cố Tùng Bác tức giận cắn răng, âm thầm oán trách Cố Nhất Nặc sơ ý, nhận lại bản kế hoạch rồi chào Lục lão gia ra về.
Cố Tùng Bác vừa về thì Lục lão gia đã sa sầm mặt. Tôn tẩu ở một bên, vẻ mặt sợ hãi, "Lão gia, có phải là tôi đã làm sai chuyện gì rồi không? Bình thường những thứ mà Nhất Nặc tiểu thư không dùng nữa đều sẽ đặt ở đó, tôi sẽ dọn dẹp theo thói quen, nhưng mà hôm nay phần văn kiện này tôi cảm thấy có vẻ đây là đồ quan trọng cho nên mới đi hỏi lão gia."
"Cô không có làm sai gì cả, ta nghĩ cái này là Tiểu Nặc cố ý để lại, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện. Cố Tùng Bác có thể sinh được một đứa con gái như vậy, quả thực cũng là chuyện may mắn của Lục gia ta! Aizz! Lục lão gia thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, "Ta đi tản bộ."
Tôn tẩu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe lão gia nói như vậy cũng có nghĩa là bà không có làm gì sai, còn may, còn may.
...
Cố Nhất Nặc vừa lên máy bay xong là đã ngủ mê mệt, mãi đến lúc máy bay hạ cánh mới bị Tiểu Lưu đánh thức. Cô gỡ tai nghe xuống cất vào trong túi xách.
Đột nhiên nhớ đến một việc.
Sáng nay đi quá vội vàng, quên mang bản kế hoạch kia đi, còn để ở trên bàn sách! Thế nhưng cô lại quên mất chuyện này rồi.
Tôn tẩu ở nhà, lúc dọn dẹp phòng mà nhìn thấy thì ông nội cũng sẽ biết mất thôi...
Cô vỗ mạnh vào trán mình một cái, chuyện quan trọng như vậy sao cô lại có thể quên được cơ chứ.
"Nhất Nặc tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?" Tiểu Lưu lo lắng dò hỏi.
"Tôi không sao." Cố Nhất Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã hạ cánh, còn đang chạy trên đường băng, cô sốt ruột chờ đợi. Đợi máy bay ngừng lại, cô lập tức mở điện thoại lên gọi cho Tôn tẩu.
"Tôn tẩu, ở trên bàn sách của tôi có một món đồ, hôm nay lúc tẩu thu dọn có nhìn thấy hay không?"
"Nhất Nặc tiểu thư, cô là nói cái bản kế hoạch kia sao?"
"Đúng đúng đúng!" Cố Nhất Nặc liên tục gật đầu, hoặc là Tôn tẩu đã vứt đi cũng được, tốt hơn hết là đừng để cho ông nội nhìn thấy.
"Nhất Nặc tiểu thư, hôm nay Cố tiên sinh đến đây, lão gia đã bảo Cố tiên sinh đem bản kế hoạch đó về rồi."
"Ông nội biết rồi sao?" tâm tình của Cố Nhất Nặc bỗng nhiên trầm xuống.
"Đúng vậy, Nhất Nặc tiểu thư, món đồ này thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Không trọng yếu, không phải cái gì quan trọng đồ vật, không có việc gì." Cố Nhất Nặc treo điện thoại, trong lòng có chút đổ.
Kiếp trước nàng không hiểu, cho rằng này một phần đồ vật, thật sự có thể giống nàng ba ba nói như vậy, đầy cõi lòng chờ mong mang theo tới đế đô.
Hiện tại, nàng hoàn toàn minh bạch, này một phần đồ vật, mặc cho ai nhìn, đều cảm thấy là một cái chê cười. Chính là nàng ba ba vì từ Lục gia lấy tiền ra tới duy trì, công dã tràng bao tay bạch lang xiếc!
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn là chuẩn bị cấp lãMộ Mộ to o gia tử đánh cái điện thoại.
"Nhất Nặc bảo bối, tới rồi sao?" Lão gia tử thanh âm lập tức vang lên.
"Gia gia, ta mới vừa xuống phi cơ." Cố Nhất Nặc còn tưởng rằng, lão gia tử bởi vì này một phần kế hoạch án cũng sẽ đối nàng có chút cái nhìn, bất quá nghe lão gia tử ngữ khí, lại như là không có việc này giống nhau.
"Bên kia có người sẽ đi tiếp ngươi, Tiểu Lưu sẽ an bài."
"Gia gia, ngươi tưởng cùng ngươi nói một chút, kia phân kế hoạch án sự tình." Cố Nhất Nặc chủ động nói ra.
"Không cần phải nói, gia gia đều biết, đã làm ngươi ba ba mang về, gia gia cũng biết, ngươi là cố ý không mang theo thượng kia phân đồ vật."
Cố Nhất Nặc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, lão gia tử đều biết.
"Gia gia, thực xin lỗi, ngươi vẫn luôn không có nói cho ngươi chuyện này, ta......"
"Chuyện này, cùng ngươi không có cái gì quan hệ, đừng nghĩ, đi đế đô, cũng không riêng gì đi mừng thọ a, bớt thời giờ cũng đi chơi chơi."
"Ân, ta đã biết." Cố Nhất Nặc cười gật gật đầu.
Treo điện thoại sau, Cố Nhất Nặc chờ Tiểu Lưu đi lấy hành lễ, bỗng nhiên, điện thoại lại vang.
"Thưa dạ, tới rồi sao?" Lục Dĩ Thừa thanh âm ở điện thoại kia đầu vang lên.
"Mới vừa xuống máy bay."
"Về đến nhà xong phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Ừm." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Lục Dĩ Thừa cảm giác được cô có chút thất thần, có lẽ là mệt mỏi.
"Anh cúp máy đây, có chuyện gì em nhớ phải lập tức gọi cho anh."
"Được." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng đơn giản, ngặt điện thoại trước.
Lục Dĩ Thừa nhìn điện thoại, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, cái cảm giác này lại đến nữa, thật giống như quan hệ giữa hai người bọn họ lại trở về điểm xuất phát vậy. Từ sau khi cô bị bắt cóc, rõ ràng quan hệ giữa bọn họ đã gần thêm được một bước, cô thậm chí đã đồng ý đi du lịch với anh rồi. Chỉ mong đây chỉ là do anh suy nghĩ lung tung thôi.
Lục Thiếu, anh đã ngồi ngây ra cả nửa ngày rồi đấy, đang nghĩ gì vậy?"
"Lục thiếu, ngươi đều đã phát nửa ngày ngây người, suy nghĩ cái gì đâu?"
Lục Dĩ Thừa cầm lấy một bên chén rượu, đổ một ly. Tưởng tượng đến Cố Nhất Nặc giao đãi, đưa tới bên miệng lại thả lại trên bàn.
Cận Tư Nam cười, "Ai da! Lục Đại thiếu tự chủ cái gì thời điểm như thế hảo?"
"Lạc y cung triển lãm tranh thư mời, lộng tới tay sao?"
"Nguyên bản, còn có vài phần kêu giới bán ra, cũng không biết vì cái gì, trong một đêm tất cả đều đã không có."
Lục Dĩ Thừa ánh mắt vi ám, đạm thanh nói: "Là Bạch Duật."
"Bất quá, ta nhiều mặt nghe được, l quốc có một vị họa gia, thê tử bị bệnh, khả năng đi không thành, ta sẽ nghĩ cách đem thư mời lộng tới tay."
"Chúng ta biết đến tin tức, Bạch Duật cũng nhất định biết."
"Anh yên tâm, cho dù là Bạch Duật có năng lực, cũng nhúng tay không đến được L quốc! Còn nữa, chỉ bằng giao tình của Lục Thiếu anh với tổng thống L quốc, lại còn có tôi ra mặt, nhất định có thể nắm chắc được thư mời trong tay. Có phải làm cách nào cũng không thể để cho Lục Thiếu anh ở trước mặt vợ mình mất hết mặt mũi được."
Lục Dĩ Thừa âm thầm thở ra một hơi. Chuyện này đâu chỉ là chuyện mất hết mặt mũi, anh tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Duật thực hiện được!
"Lục thiếu! Nhiệm vụ khẩn cấp!" Tiểu Cổ bước nhanh đến báo cáo với Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nửa giờ sau, hai mươi sáu người trang bị vũ khí hạng nặng bước lên máy bay bay ra khỏi Đệ Tứ quân khu.
Bình luận facebook