Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh trở lại văn phòng mình tại Luật Chính Tư, chủ nhiệm kiểm sát liền đến, gõ cửa văn phòng cô.
Chủ nhiệm kiểm sát - Dương Tại Xuân, năm mươi tuổi, là giáo sư môn tâm lý học tội phạm cô học tại Mỹ, cô cũng là dựa vào quan hệ này với Dương Tại Xuân để nắm lấy cơ hội vừa về nước liền được làm kiểm sát trưởng.
"Án Thái Chí Chiêu làm không tệ, mặc dù Viện Kiểm Sát chúng ta nhận được một chút phê bình nhưng kết quả cuối cùng giống như chúng ta dự đoán." Dương Tại Xuân nói xong đưa hồ sơ trong tay cho cô. "Ở đây có một vụ án hiếp dâm, người bị hại là một nữ minh tinh hạng hai, bị cáo là thương nhân thành công, tôi cảm thấy giao cho em xử lý là thích hợp nhất.".
Mậu Hinh mở ra hồ sơ thấy người bị hại là Lâm Văn Hi, ở câu lạc bộ Hoàng Đình, khi tham gia họp mặt bị Minh Văn Thức - danh nhân trong thành phố hiếp dâm như thế nào.
"Có vấn đề gì sao? Có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi giải quyết giúp em.". Dương Tại Xuân nói.
"Không thành vấn đề, em có thể xử lý.". Mậu Hinh cười cười, khép lại hồ sơ.
"Thật tốt quá, Minh Văn Thức là danh nhân thành phố, mạng lưới quan hệ tại Tân Thị quá rộng, em mới vừa về nước có thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì, xử lý công bằng vụ án này.". Dương Tại Xuân nói xong liền đi ra ngoài.
Xử lý công bằng sao? Vụ án này không phải là không có một chút quan hệ nào với mình.
Lâm Văn Hi là bạn học trung học của cô, bạn thân thiết của Minh Nhất Hạ. Hiện tại Minh Nhất Hạ là Tiểu Hoa Đán (người được quan tâm) đang nổi tiếng trong nước, mà Lâm Văn Hi và Minh Nhất Hạ cùng trà trộn vào giới giải trí, diễn mấy bộ vai phụ, cũng coi như một minh tinh nhỏ.
Mà Minh Văn Thức lại là em trai Minh Văn Hiên, chú của Minh Ý. Từ nhỏ không có gì làm, lẫn lộn trong tập đoàn Hoàn Vũ làm chức quan đổng sự nhàn tản, chuyện am hiểu nhất chính là tiêu tiền vui đùa minh tinh. Lần này chỉ sợ chơi hơi lớn.
Mậu Hinh xem xong tất cả hồ sơ, liền lập tức cầm lấy cặp công văn, kêu Tiểu Nam cùng đến bệnh viện gặp Lâm Văn Hi.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói Lâm Văn Hi còn đang nghỉ ngơi, cảm xúc cô ta không ổn định lắm, không thể gặp khách được.
Mậu Hinh đương nhiên biết, một phụ nữ gặp phải chuyện như vậy trong lòng sẽ chịu khổ sở cỡ nào, cô an tâm chờ ở bên ngoài, mãi đến khi bác sĩ nói cô có thể đi vào.
Cô đi vào phòng bệnh, Lâm Văn Hi nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn. Mãi đến khi y tá nói Mậu kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này đến đây, cô ta mới quay đầu lại.
"Mậu Hinh..." Lâm Văn Hi nhìn thấy Mậu Hinh thì cực kỳ kích động, "Là cô.".
"Đã lâu không gặp.". Mậu Hinh ngồi cạnh giường cô ta.
"Cô là kiểm sát trưởng vụ án này..." Mậu Hinh trong trí nhớ Lâm Văn Hi vĩnh viễn là con mọt sách trầm mặc gần như không có cảm giác tồn tại, bởi vì Minh Nhất Hạ chán ghét cô cho nên mình cũng chán ghét cô.
"Đúng, tôi tới hỏi cô để hiểu thêm về tình hình.". Mậu Hinh nói.
"Có gì phải nói tôi đã nói với cảnh sát rồi.". Nhìn thấy Mậu Hinh mặc áo sơmi màu trắng và váy tây trang màu xám bạc trước mặt mình, bộ dáng giỏi giang chỉnh tề như thế, Lâm Văn Hi có cảm giác bị sỉ nhục nồng đậm, "Cô còn muốn hỏi cái gì? Cô tới xem chuyện cười sao?”.
"Dựa theo trình tự pháp luật, tôi nên tới gặp cô.". Mậu Hinh nói, "Lâm Văn Hi, tôi không có ý tứ chê cười cô, chuyện này cũng không phải cô sai, việc cô phải làm là để cho người hại cô bị trừng phạt.".
"Tôi không định ra tòa, cô có thể đi.". Lâm Văn Hi nhắm mắt lại nói.
Kỳ thật vụ án như vậy, người bị hại vì áp lực tâm lý và dư luận xã hội mà không muốn ra tòa là cực kỳ bình thường. Lúc Mậu Hinh tới cũng dự đoán kết quả này.
"Tôi chỉ nói cho cô, nếu cô không ra tòa, thì khả năng Minh Văn Thức phải chịu tội sẽ rất nhỏ, tôi hi vọng tự cô suy xét rõ ràng.". Mậu Hinh thấy cảm xúc cô ta không ổn, sợ kích thích cô ta, cũng không muốn nhiều lời.
Lâm Văn Hi nghe xong lời này, nước mắt chảy xuống, vẫn không đồng ý với Mậu Hinh.
Mậu Hinh từ phòng bệnh ra, khẽ cau mày, nghĩ nếu Lâm Văn Hi không ra tòa, vụ án này cô phải xử lý như thế nào.
Mậu Hinh trở lại văn phòng mình tại Luật Chính Tư, chủ nhiệm kiểm sát liền đến, gõ cửa văn phòng cô.
Chủ nhiệm kiểm sát - Dương Tại Xuân, năm mươi tuổi, là giáo sư môn tâm lý học tội phạm cô học tại Mỹ, cô cũng là dựa vào quan hệ này với Dương Tại Xuân để nắm lấy cơ hội vừa về nước liền được làm kiểm sát trưởng.
"Án Thái Chí Chiêu làm không tệ, mặc dù Viện Kiểm Sát chúng ta nhận được một chút phê bình nhưng kết quả cuối cùng giống như chúng ta dự đoán." Dương Tại Xuân nói xong đưa hồ sơ trong tay cho cô. "Ở đây có một vụ án hiếp dâm, người bị hại là một nữ minh tinh hạng hai, bị cáo là thương nhân thành công, tôi cảm thấy giao cho em xử lý là thích hợp nhất.".
Mậu Hinh mở ra hồ sơ thấy người bị hại là Lâm Văn Hi, ở câu lạc bộ Hoàng Đình, khi tham gia họp mặt bị Minh Văn Thức - danh nhân trong thành phố hiếp dâm như thế nào.
"Có vấn đề gì sao? Có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi giải quyết giúp em.". Dương Tại Xuân nói.
"Không thành vấn đề, em có thể xử lý.". Mậu Hinh cười cười, khép lại hồ sơ.
"Thật tốt quá, Minh Văn Thức là danh nhân thành phố, mạng lưới quan hệ tại Tân Thị quá rộng, em mới vừa về nước có thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì, xử lý công bằng vụ án này.". Dương Tại Xuân nói xong liền đi ra ngoài.
Xử lý công bằng sao? Vụ án này không phải là không có một chút quan hệ nào với mình.
Lâm Văn Hi là bạn học trung học của cô, bạn thân thiết của Minh Nhất Hạ. Hiện tại Minh Nhất Hạ là Tiểu Hoa Đán (người được quan tâm) đang nổi tiếng trong nước, mà Lâm Văn Hi và Minh Nhất Hạ cùng trà trộn vào giới giải trí, diễn mấy bộ vai phụ, cũng coi như một minh tinh nhỏ.
Mà Minh Văn Thức lại là em trai Minh Văn Hiên, chú của Minh Ý. Từ nhỏ không có gì làm, lẫn lộn trong tập đoàn Hoàn Vũ làm chức quan đổng sự nhàn tản, chuyện am hiểu nhất chính là tiêu tiền vui đùa minh tinh. Lần này chỉ sợ chơi hơi lớn.
Mậu Hinh xem xong tất cả hồ sơ, liền lập tức cầm lấy cặp công văn, kêu Tiểu Nam cùng đến bệnh viện gặp Lâm Văn Hi.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói Lâm Văn Hi còn đang nghỉ ngơi, cảm xúc cô ta không ổn định lắm, không thể gặp khách được.
Mậu Hinh đương nhiên biết, một phụ nữ gặp phải chuyện như vậy trong lòng sẽ chịu khổ sở cỡ nào, cô an tâm chờ ở bên ngoài, mãi đến khi bác sĩ nói cô có thể đi vào.
Cô đi vào phòng bệnh, Lâm Văn Hi nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn. Mãi đến khi y tá nói Mậu kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này đến đây, cô ta mới quay đầu lại.
"Mậu Hinh..." Lâm Văn Hi nhìn thấy Mậu Hinh thì cực kỳ kích động, "Là cô.".
"Đã lâu không gặp.". Mậu Hinh ngồi cạnh giường cô ta.
"Cô là kiểm sát trưởng vụ án này..." Mậu Hinh trong trí nhớ Lâm Văn Hi vĩnh viễn là con mọt sách trầm mặc gần như không có cảm giác tồn tại, bởi vì Minh Nhất Hạ chán ghét cô cho nên mình cũng chán ghét cô.
"Đúng, tôi tới hỏi cô để hiểu thêm về tình hình.". Mậu Hinh nói.
"Có gì phải nói tôi đã nói với cảnh sát rồi.". Nhìn thấy Mậu Hinh mặc áo sơmi màu trắng và váy tây trang màu xám bạc trước mặt mình, bộ dáng giỏi giang chỉnh tề như thế, Lâm Văn Hi có cảm giác bị sỉ nhục nồng đậm, "Cô còn muốn hỏi cái gì? Cô tới xem chuyện cười sao?”.
"Dựa theo trình tự pháp luật, tôi nên tới gặp cô.". Mậu Hinh nói, "Lâm Văn Hi, tôi không có ý tứ chê cười cô, chuyện này cũng không phải cô sai, việc cô phải làm là để cho người hại cô bị trừng phạt.".
"Tôi không định ra tòa, cô có thể đi.". Lâm Văn Hi nhắm mắt lại nói.
Kỳ thật vụ án như vậy, người bị hại vì áp lực tâm lý và dư luận xã hội mà không muốn ra tòa là cực kỳ bình thường. Lúc Mậu Hinh tới cũng dự đoán kết quả này.
"Tôi chỉ nói cho cô, nếu cô không ra tòa, thì khả năng Minh Văn Thức phải chịu tội sẽ rất nhỏ, tôi hi vọng tự cô suy xét rõ ràng.". Mậu Hinh thấy cảm xúc cô ta không ổn, sợ kích thích cô ta, cũng không muốn nhiều lời.
Lâm Văn Hi nghe xong lời này, nước mắt chảy xuống, vẫn không đồng ý với Mậu Hinh.
Mậu Hinh từ phòng bệnh ra, khẽ cau mày, nghĩ nếu Lâm Văn Hi không ra tòa, vụ án này cô phải xử lý như thế nào.
Bình luận facebook