Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Mặc dù đã sớm biết rõ, song Lý Long Tích vẫn vờ như chưa hay, tỏ ra ngạc nhiên:
- Tĩnh Kỳ, ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ?
Trần Tĩnh Kỳ đâu có ngốc mà chẳng biết hành tung khi ở quận Hà Nam của mình trước đây đều đã bị người giám sát, nhưng vẫn cố tình hồ đồ, ra vẻ thành thật:
- Điện hạ, chính sự trọng yếu, Tĩnh Kỳ sao dám nói đùa.
- Thế nhưng mà ngươi... Ta chưa từng nghe nói là ngươi am hiểu việc đê điều, thủy lợi.
- Trước đây Tĩnh Kỳ đích xác là không biết thật, tuy nhiên hiện giờ... Tĩnh Kỳ rất có lòng tin.
- Ồ... Vì sao mà ngươi lại nói như vậy?
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, đem chuyện gặp gỡ Lê Công Lượng khi còn làm Án sát sứ ở quận Hà Nam nói ra. Dù sao những thông tin này đều không khó để tra xét, theo hắn nhận định thì Lý Long Tích hẳn cũng sớm đã nắm được rồi.
Quả vậy. Tất thảy những điều Trần Tĩnh Kỳ vừa mới kể, Lý Long Tích đều đã tường tận từ lâu. Với quyền lực của hắn, muốn tìm hiểu về một người vốn chẳng hề khó. Huống chi tự bản thân Trần Tĩnh Kỳ và Lê Công Lượng đều không có ý tứ che giấu.
- Không ngờ lại còn có chuyện như vậy...
Lý Long Tích cúi mặt trầm ngâm, suy nghĩ một hồi, chừng ngẩng lên thì bảo:
- Tĩnh Kỳ, chuyện này ta phải xem xét lại, ngươi trước cứ tạm lui, có gì ta sẽ cho người gọi sau.
...
Mưu trí, sách lược của Trần Tĩnh Kỳ thì Lý Long Tích không hoài nghi, thực tế đã kiểm chứng. Nhưng trên phương diện đê điều, thủy lợi... hắn khó mà an tâm giao phó.
Đây là công việc đòi hỏi chuyên môn, yêu cầu trình độ. Trần Tĩnh Kỳ ở Hà Nam, theo học Lê Công Lượng kia mới có bao lâu? Mà tên Lê Công Lượng này, vốn liếng của hắn lại cao được tới đâu? Cha hắn là Hà đê Chánh sứ đâu có nghĩa hắn cũng đủ khả năng để làm Hà đê Chánh sứ!
Theo như tin tức các thuộc hạ lúc trước hồi báo thì Lê Công Lượng hắn đã từng lên kinh ứng thí mười lần, cả mười lần hắn đều không đỗ đấy!
Lý Long Tích thực cảm thấy hoài nghi.
...
Bởi do trong lòng nghi ngại như thế nên Lý Long Tích mới chần chừ chưa quyết, chủ ý như cũ vẫn là đợi phúc đáp từ đế đô.
Chẳng may, lần này Hoàng hậu Triệu Cơ lại không thể giúp được. Trong thư phúc đáp nàng bảo Lý Long Tích phải tự mình xoay sở lấy, bản thân nàng hiện đang bận lo đối phó với Hoàng phi Triệu Phi Yến, vô pháp phân ưu.
Xem xong, Lý Long Tích càng thêm lo lắng. Tuy trong thư mẫu hậu hắn không nói rõ, nhưng hắn có thể suy ra được là tình hình đế đô lúc này cũng chẳng được bình yên. Triệu Phi Yến kia khẳng định đã lại bày trò.
Nên tìm ai đây?
Lý Long Tích âm thầm khổ tư.
Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc thì Lý Long Tích đã ra lệnh cho gọi Trương Mục, Phàn Cối - hai vị quan hà đê đứng đầu ở quận Phụng Thiên - tới để hỏi chuyện. Ý tứ của hắn là muốn thông qua Trương Mục, Phàn Cối để tìm hiểu, xem xem bọn họ có thể tiến cử ai không. Dù sao thì bọn họ cũng là kẻ thâm niên trong "nghề", hẳn phải biết được.
Ngoài ý muốn của Lý Long Tích, lúc được triệu kiến, nghe bảo tiến cử nhân tài thì Trương Mục, Phàn Cối đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Cả hai đều thắc mắc với Lý Long Tích rằng tại sao lại phải bỏ gần cầu xa, trong khi dưới trướng vốn dĩ đã có cao nhân?
Thoạt đầu Lý Long Tích chưa hiểu, hỏi ra thì mới biết vị "cao nhân" mà Trương Mục, Phàn Cối đề cập chính là Trần Tĩnh Kỳ.
Trần Tĩnh Kỳ? Từ lúc nào hắn lại nhận được sự tôn kính của Trương Mục, Phàn Cối?
Lý Long Tích liền truy vấn.
Trải qua một buổi đối thoại, cuối cùng thì Lý Long Tích cũng đã hiểu thấu đầu đuôi. Hoá ra trong quãng thời gian vừa qua, Trần Tĩnh Kỳ và các quan hà đê của quận Phụng Thiên đã nhiều lần trao đổi, luận bàn. Chẳng riêng Trương Mục, Phàn Cối mà những quan viên hà đê khác đối với Trần Tĩnh Kỳ cũng đều vô cùng khâm phục tài năng, tự thẹn không bằng. Bọn họ nói Trần Tĩnh Kỳ không chỉ hay lý thuyết mà còn rất thạo thực hành; mấy lần cùng nhau ra tận nơi xem xét đê điều, chính Trần Tĩnh Kỳ là người đã đứng ra chỉ điểm, nhờ vậy mà đám người bọn họ mới thông suốt được những nghi vấn trước đây.
Lý Long Tích hỏi qua hết các quan hà đê, rất là cẩn thận. Chừng khi đã kiểm chứng xong, lúc này hắn mới cho người gọi Trần Tĩnh Kỳ tới, chính thức đem trọng trách tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi giao phó.
An tâm tin tưởng?
Kỳ thực vẫn chưa. Sở dĩ Lý Long Tích quyết định là bởi trước mắt không còn ai thích hợp hơn, trong khi việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi thì lại cần phải khẩn trương tiến hành. Nghe mật báo thì bên quận Phúc Kiến, Lý Long Thành đã chính thức cho người khởi công xây đập...
...
Đêm.
Bên trong một căn phòng nằm ở khu vực phía nam của phủ Thứ sử, Lê Công Lượng với bộ đồ màu trắng đục, cổ áo viền đen ngồi trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, thần sắc có phần lo ngại nói:
- Công tử, chuyện ngài chủ động xin đảm trách việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi lần này, Công Lượng thật cảm thấy hoài nghi.
Trần Tĩnh Kỳ một bộ điềm nhiên, cầm bình trà mà Mục Chân mới pha, rót ra tách.
Đem một trong hai tách trà mới được rót đầy đưa qua cho Lê Công Lượng, hắn mỉm cười:
- Tiên sinh lẽ nào cũng giống Vũ vương, cho rằng ta không làm được?
Lê Công Lượng lắc đầu:
- Hoàn toàn ngược lại. Công Lượng là đang lo công tử ngài sẽ làm quá tốt.
- Làm tốt thì sao lại phải lo? Tiên sinh nên mừng cho ta mới đúng.
- Công tử, xin ngài đừng đùa. Công Lượng thật sự là đang sốt ruột.
- Được rồi được rồi...
Trần Tĩnh Kỳ thu lại tiếu ý, thần tình đổi sang nghiêm túc, thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Tiên sinh, điều tiên sinh lo ngại, Tĩnh Kỳ tự nhiên thấu hiểu. Vốn dĩ ban đầu ta cũng không tính xin đảm trách việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi này.
- Vậy tại sao bây giờ công tử ngài lại thay đổi quyết định? Xin hỏi là có uẩn khúc gì?
Lê Công Lượng lắng tai chờ nghe.
Nơi đối diện, Trần Tĩnh Kỳ lần nữa lên tiếng:
- Có một người muốn ta phải làm như thế.
Đáp án khiến Lê Công Lượng cảm thấy ngạc nhiên, rất ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ phía sau Trần Tĩnh Kỳ lại còn ẩn bóng cao nhân.
Rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến vị An vương này đổi ý thuận tình?
Dường như cũng nhìn ra được nghi vấn trong lòng Lê Công Lượng, Trần Tĩnh Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, bảo:
- Trước mắt có một số việc chưa thể nói cho tiên sinh biết. Không chỉ vì ta mà còn vì tiên sinh, và vì... Ngọc Chân.
Hai mắt Lê Công Lượng khẽ nhướn lên một chút, rồi sắc diện nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn đã hiểu. Mấy lời vừa rồi của Trần Tĩnh Kỳ, đại khái là muốn nói đôi bên quan hệ chưa đủ, rằng thân phận người kia, nó ảnh hưởng đến an nguy của Trần Tĩnh Kỳ cùng những thân tín của hắn.
- Tĩnh Kỳ, ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ?
Trần Tĩnh Kỳ đâu có ngốc mà chẳng biết hành tung khi ở quận Hà Nam của mình trước đây đều đã bị người giám sát, nhưng vẫn cố tình hồ đồ, ra vẻ thành thật:
- Điện hạ, chính sự trọng yếu, Tĩnh Kỳ sao dám nói đùa.
- Thế nhưng mà ngươi... Ta chưa từng nghe nói là ngươi am hiểu việc đê điều, thủy lợi.
- Trước đây Tĩnh Kỳ đích xác là không biết thật, tuy nhiên hiện giờ... Tĩnh Kỳ rất có lòng tin.
- Ồ... Vì sao mà ngươi lại nói như vậy?
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, đem chuyện gặp gỡ Lê Công Lượng khi còn làm Án sát sứ ở quận Hà Nam nói ra. Dù sao những thông tin này đều không khó để tra xét, theo hắn nhận định thì Lý Long Tích hẳn cũng sớm đã nắm được rồi.
Quả vậy. Tất thảy những điều Trần Tĩnh Kỳ vừa mới kể, Lý Long Tích đều đã tường tận từ lâu. Với quyền lực của hắn, muốn tìm hiểu về một người vốn chẳng hề khó. Huống chi tự bản thân Trần Tĩnh Kỳ và Lê Công Lượng đều không có ý tứ che giấu.
- Không ngờ lại còn có chuyện như vậy...
Lý Long Tích cúi mặt trầm ngâm, suy nghĩ một hồi, chừng ngẩng lên thì bảo:
- Tĩnh Kỳ, chuyện này ta phải xem xét lại, ngươi trước cứ tạm lui, có gì ta sẽ cho người gọi sau.
...
Mưu trí, sách lược của Trần Tĩnh Kỳ thì Lý Long Tích không hoài nghi, thực tế đã kiểm chứng. Nhưng trên phương diện đê điều, thủy lợi... hắn khó mà an tâm giao phó.
Đây là công việc đòi hỏi chuyên môn, yêu cầu trình độ. Trần Tĩnh Kỳ ở Hà Nam, theo học Lê Công Lượng kia mới có bao lâu? Mà tên Lê Công Lượng này, vốn liếng của hắn lại cao được tới đâu? Cha hắn là Hà đê Chánh sứ đâu có nghĩa hắn cũng đủ khả năng để làm Hà đê Chánh sứ!
Theo như tin tức các thuộc hạ lúc trước hồi báo thì Lê Công Lượng hắn đã từng lên kinh ứng thí mười lần, cả mười lần hắn đều không đỗ đấy!
Lý Long Tích thực cảm thấy hoài nghi.
...
Bởi do trong lòng nghi ngại như thế nên Lý Long Tích mới chần chừ chưa quyết, chủ ý như cũ vẫn là đợi phúc đáp từ đế đô.
Chẳng may, lần này Hoàng hậu Triệu Cơ lại không thể giúp được. Trong thư phúc đáp nàng bảo Lý Long Tích phải tự mình xoay sở lấy, bản thân nàng hiện đang bận lo đối phó với Hoàng phi Triệu Phi Yến, vô pháp phân ưu.
Xem xong, Lý Long Tích càng thêm lo lắng. Tuy trong thư mẫu hậu hắn không nói rõ, nhưng hắn có thể suy ra được là tình hình đế đô lúc này cũng chẳng được bình yên. Triệu Phi Yến kia khẳng định đã lại bày trò.
Nên tìm ai đây?
Lý Long Tích âm thầm khổ tư.
Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc thì Lý Long Tích đã ra lệnh cho gọi Trương Mục, Phàn Cối - hai vị quan hà đê đứng đầu ở quận Phụng Thiên - tới để hỏi chuyện. Ý tứ của hắn là muốn thông qua Trương Mục, Phàn Cối để tìm hiểu, xem xem bọn họ có thể tiến cử ai không. Dù sao thì bọn họ cũng là kẻ thâm niên trong "nghề", hẳn phải biết được.
Ngoài ý muốn của Lý Long Tích, lúc được triệu kiến, nghe bảo tiến cử nhân tài thì Trương Mục, Phàn Cối đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Cả hai đều thắc mắc với Lý Long Tích rằng tại sao lại phải bỏ gần cầu xa, trong khi dưới trướng vốn dĩ đã có cao nhân?
Thoạt đầu Lý Long Tích chưa hiểu, hỏi ra thì mới biết vị "cao nhân" mà Trương Mục, Phàn Cối đề cập chính là Trần Tĩnh Kỳ.
Trần Tĩnh Kỳ? Từ lúc nào hắn lại nhận được sự tôn kính của Trương Mục, Phàn Cối?
Lý Long Tích liền truy vấn.
Trải qua một buổi đối thoại, cuối cùng thì Lý Long Tích cũng đã hiểu thấu đầu đuôi. Hoá ra trong quãng thời gian vừa qua, Trần Tĩnh Kỳ và các quan hà đê của quận Phụng Thiên đã nhiều lần trao đổi, luận bàn. Chẳng riêng Trương Mục, Phàn Cối mà những quan viên hà đê khác đối với Trần Tĩnh Kỳ cũng đều vô cùng khâm phục tài năng, tự thẹn không bằng. Bọn họ nói Trần Tĩnh Kỳ không chỉ hay lý thuyết mà còn rất thạo thực hành; mấy lần cùng nhau ra tận nơi xem xét đê điều, chính Trần Tĩnh Kỳ là người đã đứng ra chỉ điểm, nhờ vậy mà đám người bọn họ mới thông suốt được những nghi vấn trước đây.
Lý Long Tích hỏi qua hết các quan hà đê, rất là cẩn thận. Chừng khi đã kiểm chứng xong, lúc này hắn mới cho người gọi Trần Tĩnh Kỳ tới, chính thức đem trọng trách tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi giao phó.
An tâm tin tưởng?
Kỳ thực vẫn chưa. Sở dĩ Lý Long Tích quyết định là bởi trước mắt không còn ai thích hợp hơn, trong khi việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi thì lại cần phải khẩn trương tiến hành. Nghe mật báo thì bên quận Phúc Kiến, Lý Long Thành đã chính thức cho người khởi công xây đập...
...
Đêm.
Bên trong một căn phòng nằm ở khu vực phía nam của phủ Thứ sử, Lê Công Lượng với bộ đồ màu trắng đục, cổ áo viền đen ngồi trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, thần sắc có phần lo ngại nói:
- Công tử, chuyện ngài chủ động xin đảm trách việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi lần này, Công Lượng thật cảm thấy hoài nghi.
Trần Tĩnh Kỳ một bộ điềm nhiên, cầm bình trà mà Mục Chân mới pha, rót ra tách.
Đem một trong hai tách trà mới được rót đầy đưa qua cho Lê Công Lượng, hắn mỉm cười:
- Tiên sinh lẽ nào cũng giống Vũ vương, cho rằng ta không làm được?
Lê Công Lượng lắc đầu:
- Hoàn toàn ngược lại. Công Lượng là đang lo công tử ngài sẽ làm quá tốt.
- Làm tốt thì sao lại phải lo? Tiên sinh nên mừng cho ta mới đúng.
- Công tử, xin ngài đừng đùa. Công Lượng thật sự là đang sốt ruột.
- Được rồi được rồi...
Trần Tĩnh Kỳ thu lại tiếu ý, thần tình đổi sang nghiêm túc, thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Tiên sinh, điều tiên sinh lo ngại, Tĩnh Kỳ tự nhiên thấu hiểu. Vốn dĩ ban đầu ta cũng không tính xin đảm trách việc tu sửa đê điều, khai thông thủy lợi này.
- Vậy tại sao bây giờ công tử ngài lại thay đổi quyết định? Xin hỏi là có uẩn khúc gì?
Lê Công Lượng lắng tai chờ nghe.
Nơi đối diện, Trần Tĩnh Kỳ lần nữa lên tiếng:
- Có một người muốn ta phải làm như thế.
Đáp án khiến Lê Công Lượng cảm thấy ngạc nhiên, rất ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ phía sau Trần Tĩnh Kỳ lại còn ẩn bóng cao nhân.
Rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến vị An vương này đổi ý thuận tình?
Dường như cũng nhìn ra được nghi vấn trong lòng Lê Công Lượng, Trần Tĩnh Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, bảo:
- Trước mắt có một số việc chưa thể nói cho tiên sinh biết. Không chỉ vì ta mà còn vì tiên sinh, và vì... Ngọc Chân.
Hai mắt Lê Công Lượng khẽ nhướn lên một chút, rồi sắc diện nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn đã hiểu. Mấy lời vừa rồi của Trần Tĩnh Kỳ, đại khái là muốn nói đôi bên quan hệ chưa đủ, rằng thân phận người kia, nó ảnh hưởng đến an nguy của Trần Tĩnh Kỳ cùng những thân tín của hắn.
Bình luận facebook