Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Gió xuân phơi phới, hương xuân nồng nàn, trên đất kinh kỳ hiện giờ khắp nơi đều là một cảnh thịnh vượng, ấm no. Bên trong Trường Xuân Cung, bầu không khí cũng là vui vẻ, thanh bình như vậy.
Không như đại đa số những toà cung điện khác, ở Trường Xuân Cung này, mọi thứ đều rất chân phương, giản dị, từ cảnh vật cho tới con người. Nếu Cửu Tước Cung hoa lệ bề thế, Phượng Nghi Cung lộng lẫy trang nghiêm thì tại Trường Xuân Cung, mộc mạc mới đúng là nét đặc trưng.
Khỏi phải nói, đây dĩ nhiên bởi do con người. Tính cách của Bình phi, nó làm sao có thể giống như Hoàng phi Triệu Phi Yến, làm sao có thể giống như Hoàng hậu Triệu Cơ được. Lâm Thục Nhu chưa bao giờ là một nữ nhân thích tranh đấu, tham vinh hoa, và mê địa vị. "Dã tâm", từ điển của nàng không hề có. Xưa nay nàng vẫn luôn rất an phận. Hẳn đó cũng chính là lý do vì sao mà Hạng đế Lý Uyên lại thường hay lui tới tìm nàng. Giống như hôm nay vậy.
Phải, Lý Uyên đã ghé qua cung Trường Xuân. Lâm Thục Nhu đã ngồi hầu chuyện. Và mới rồi, chính nàng đã vừa mới đứng lên đưa tiễn.
- Hạ Hỉ.
Lâm Thục Nhu chỉ tay vào chiếc bàn đá ở ngoài hoa viên, dưới tán cây xoan đào, bảo với cô cung nữ đứng phía sau lưng mình:
- Ngươi giúp ta dọn dẹp một chút.
- Dạ, nương nương.
Trong lúc Hạ Hỉ đang khom lưng dọn dẹp, Lâm Thục Nhu khẽ ngước mặt nhìn trời, chợt lẩm bẩm:
- Cũng muộn rồi, sao Long Tranh vẫn chưa về nhỉ?
Tuy thanh âm của Bình phi không lớn, song bởi do khoảng cách rất gần nên Hạ Hỉ vẫn dễ dàng nghe được. Nàng xoay người lại, nói:
- Nương nương, tối qua nô tì có nghe tiểu công chúa bảo là sáng nay phải làm bài kiểm tra, vì vậy cho nên sẽ về muộn hơn mọi ngày một chút.
- À, ra là như vậy.
Lâm Thục Nhu nhẹ gật đầu, nhấc chân bước dọc hành lang, vừa đi vừa miên man suy nghĩ...
Được một lúc, bước chân nàng bỗng dừng lại. Nàng mới nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.
- Mẫu phi!
- Mẫu phi!
Mặc dù khoảng cách còn khá xa, song đối với những tiếng hô gọi này, Lâm Thục Nhu vẫn nghe rõ mồn một. Lý Long Tranh, đứa trẻ này chính là thích huyên náo như vậy.
Môi nở một nụ cười hiền hậu, Lâm Thục Nhu thong thả đưa chân tiến về phía trước. Xét trên cương vị của mình, nàng dĩ nhiên không thể giống như nữ nhi, vô tư chạy nhảy được. Đối với một quý phi, bao giờ cũng phải biết giữ gìn ý tứ.
- Mẫu phi! Mẫu phi!
Đằng trước, tiểu công chúa Lý Long Tranh vừa chạy vừa lớn tiếng kêu gọi, mặc cho cung nữ Xuân Hỉ ở phía sau hết lời cản ngăn, khuyên hãy dừng lại. Cô bé căn bản là chẳng buồn nghe, cứ theo ý mình chạy nhanh đến chỗ Bình phi, chừng tiếp cận liền dang rộng cánh tay ôm chầm lấy.
- Bắt được mẫu phi rồi!
- A! Đứa nhỏ này...
Lâm Thục Nhu khẽ nhíu chân mày, trách móc:
- Lúc nào cũng hấp tấp như vậy, lại suýt xô ngã ta rồi.
- Hì hì... Mẫu phi sao mà ngã được, Tranh nhi đã ôm chặt người rồi a!
Tiểu công chúa Lý Long Tranh vẫn tiếp tục vòng tay ôm giữ cơ thể Bình phi, vừa ôm vừa ngước mặt cười đáp.
Đó là một nụ cười đẹp, rất đỗi chân phương. Lâm Thục Nhu có thể thấp thoáng thấy được hình bóng của cố phi Lương Huệ Anh qua nụ cười thuần lương ấy...
"Long Tranh càng lớn lại càng giống mẫu thân của mình. Chỉ mong tương lai của nó sẽ không đi vào vết xe đỗ của Huệ Anh..."
- Mẫu phi, người đang nghĩ gì vậy?
- À, không có gì.
Lâm Thục Nhu mau chóng ổn định tâm tình, đưa tay véo má nữ nhi:
- Tiểu hài tử, nói mẫu phi nghe, sao hôm nay lại về muộn vậy?
- Bởi vì hôm nay Tranh nhi phải làm bài kiểm tra mà.
Lý Long Tranh như con chim nhỏ di chuyển xung quanh Bình phi, cái miệng bé xinh líu lo thuật chuyện.
Cô bé kể một thôi một hồi, cuối cùng thở mạnh một hơi:
- Đầu đuôi là như thế đấy.
- Theo như con nói thì bài kiểm tra lần này con đã làm rất tốt?
- Đương nhiên!
Lý Long Tranh lập tức gật đầu xác nhận, dáng vẻ tự hào.
Lâm Thục Nhu cũng không tiếc rẻ chi mấy lời khen ngợi. Nàng xoa đầu cô bé, dắt đến bên chỗ gốc cây xoan đào.
- Nương nương, để nô tì đi lấy nước cho tiểu công chúa.
- Ừm, phiền ngươi.
- Xuân Hỉ! Xuân Hỉ! Lấy cho ta một ít hoa quả nữa!
Xuân Hỉ mỉm cười, hướng Lý Long Tranh đáp:
- Nô tì biết rồi, sẽ lập tức mang tới cho công chúa.
...
Một đỗi sau.
Trên chiếc bàn đá vốn được Hạ Hỉ dọn dẹp trống trơn, lúc này đã lại đầy ắp bánh trái, nước trong cũng để sẵn hai bình. Lý Long Tranh, cô bé chính là đang ra sức ăn, tùy nghi uống. Phần Bình phi, việc duy nhất nàng làm chỉ là giúp Lý Long Tranh bóc vỏ trái cây, đem cắt thành những miếng nhỏ.
- Ăn từ từ, không có ai giành của con đâu.
- Tranh nhi đói.
Nói đoạn, tiểu công chúa lại cầm lên một trái chuối đã được lột sẵn phân nửa, cho vào miệng nhai.
- Nghe con nói kìa. Cứ như ta đã bỏ đói con không bằng.
Miệng thì trách nhưng trong lòng Lâm Thục Nhu, nửa điểm bất mãn cũng đều không có. Cử chỉ ôn nhu, nàng rót nước, rồi đem ly nước ấy đưa cho nữ nhi.
- Uống một ít nước đi, không lại bị nghẹn.
- Cảm ơn mẫu phi!
- Long Tranh.
- Dạ?
Lâm Thục Nhu có hơi do dự, nhưng rồi cũng hỏi:
- Con lên lớp, có nghe nói khi nào thầy Trần sẽ đi dạy lại không?
Thầy Trần?
- Ý mẫu phi là thầy Trần Tĩnh Kỳ?
- Ừm.
Lâm Thục Nhu nhẹ gật đầu.
Lý Long Tranh thì ngược lại, mái đầu khẽ lắc:
- Con không có nghe nói.
Lâm Thục Nhu hơi thất vọng.
- Long Tranh, con nghĩ sao nếu sau này thầy Trần không còn đứng lớp giảng dạy nữa?
- Không dạy nữa? Tại sao ạ?
- Con biết đấy, thân phận của An vương hiện đã không còn giống như trước. Có thể Hoàng thượng sẽ cần An vương cho những việc quan trọng hơn.
Lý Long Tranh nghe mẫu phi mình nói như vậy, nét mặt liền trầm đi. Cô bé thật sự rất quý mến Trần Tĩnh Kỳ, nếu sau này không còn được nghe hắn dạy bảo nữa... chắc là sẽ buồn lắm.
- Mẫu phi, thầy Trần thật sự sẽ không còn dạy học cho Tranh nhi nữa sao?
Ngó thấy cô bé xúc động, tâm tình thất lạc, Lâm Thục Nhu mới thầm tự trách. Sao nàng lại khiến nữ nhi phiền muộn thế chứ.
- Mẫu phi cũng chỉ là thoáng nghĩ như vậy. Hmm... Có thể Hoàng thượng cũng không định thuyên chuyển gì đâu.
- Mẫu phi, con rất thích học thầy Trần. Mẫu phi nói với phụ hoàng để thầy Trần tiếp tục đứng lớp giảng dạy được không?
- Chuyện này... Được rồi, để mẫu phi thử.
- Cảm ơn mẫu phi!
Nhìn thấy nụ cười đã quay trở lại trên môi ái nữ, thần sắc Lâm Thục Nhu cũng tươi tắn lên hẳn.
- Long Tranh, kể ra bây giờ An vương đã trở thành hoàng huynh của con rồi đó.
- A, đúng vậy! Phụ hoàng đã nhận thầy Trần làm nghĩa tử... Cơ mà Tranh nhi vẫn thích gọi là "thầy" hơn.
- Mẫu phi thì sao?
- Ta?
Lý Long Tranh gật đầu:
- Đúng vậy. Thầy Trần đã nhận phụ hoàng làm nghĩa phụ, như vậy cũng xem như là nghĩa tử của mẫu phi rồi. Mẫu phi, người có gọi thầy Trần là "con" không? Hay sẽ kêu "Kỳ nhi"?
Lâm Thục Nhu: "..."
Không như đại đa số những toà cung điện khác, ở Trường Xuân Cung này, mọi thứ đều rất chân phương, giản dị, từ cảnh vật cho tới con người. Nếu Cửu Tước Cung hoa lệ bề thế, Phượng Nghi Cung lộng lẫy trang nghiêm thì tại Trường Xuân Cung, mộc mạc mới đúng là nét đặc trưng.
Khỏi phải nói, đây dĩ nhiên bởi do con người. Tính cách của Bình phi, nó làm sao có thể giống như Hoàng phi Triệu Phi Yến, làm sao có thể giống như Hoàng hậu Triệu Cơ được. Lâm Thục Nhu chưa bao giờ là một nữ nhân thích tranh đấu, tham vinh hoa, và mê địa vị. "Dã tâm", từ điển của nàng không hề có. Xưa nay nàng vẫn luôn rất an phận. Hẳn đó cũng chính là lý do vì sao mà Hạng đế Lý Uyên lại thường hay lui tới tìm nàng. Giống như hôm nay vậy.
Phải, Lý Uyên đã ghé qua cung Trường Xuân. Lâm Thục Nhu đã ngồi hầu chuyện. Và mới rồi, chính nàng đã vừa mới đứng lên đưa tiễn.
- Hạ Hỉ.
Lâm Thục Nhu chỉ tay vào chiếc bàn đá ở ngoài hoa viên, dưới tán cây xoan đào, bảo với cô cung nữ đứng phía sau lưng mình:
- Ngươi giúp ta dọn dẹp một chút.
- Dạ, nương nương.
Trong lúc Hạ Hỉ đang khom lưng dọn dẹp, Lâm Thục Nhu khẽ ngước mặt nhìn trời, chợt lẩm bẩm:
- Cũng muộn rồi, sao Long Tranh vẫn chưa về nhỉ?
Tuy thanh âm của Bình phi không lớn, song bởi do khoảng cách rất gần nên Hạ Hỉ vẫn dễ dàng nghe được. Nàng xoay người lại, nói:
- Nương nương, tối qua nô tì có nghe tiểu công chúa bảo là sáng nay phải làm bài kiểm tra, vì vậy cho nên sẽ về muộn hơn mọi ngày một chút.
- À, ra là như vậy.
Lâm Thục Nhu nhẹ gật đầu, nhấc chân bước dọc hành lang, vừa đi vừa miên man suy nghĩ...
Được một lúc, bước chân nàng bỗng dừng lại. Nàng mới nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.
- Mẫu phi!
- Mẫu phi!
Mặc dù khoảng cách còn khá xa, song đối với những tiếng hô gọi này, Lâm Thục Nhu vẫn nghe rõ mồn một. Lý Long Tranh, đứa trẻ này chính là thích huyên náo như vậy.
Môi nở một nụ cười hiền hậu, Lâm Thục Nhu thong thả đưa chân tiến về phía trước. Xét trên cương vị của mình, nàng dĩ nhiên không thể giống như nữ nhi, vô tư chạy nhảy được. Đối với một quý phi, bao giờ cũng phải biết giữ gìn ý tứ.
- Mẫu phi! Mẫu phi!
Đằng trước, tiểu công chúa Lý Long Tranh vừa chạy vừa lớn tiếng kêu gọi, mặc cho cung nữ Xuân Hỉ ở phía sau hết lời cản ngăn, khuyên hãy dừng lại. Cô bé căn bản là chẳng buồn nghe, cứ theo ý mình chạy nhanh đến chỗ Bình phi, chừng tiếp cận liền dang rộng cánh tay ôm chầm lấy.
- Bắt được mẫu phi rồi!
- A! Đứa nhỏ này...
Lâm Thục Nhu khẽ nhíu chân mày, trách móc:
- Lúc nào cũng hấp tấp như vậy, lại suýt xô ngã ta rồi.
- Hì hì... Mẫu phi sao mà ngã được, Tranh nhi đã ôm chặt người rồi a!
Tiểu công chúa Lý Long Tranh vẫn tiếp tục vòng tay ôm giữ cơ thể Bình phi, vừa ôm vừa ngước mặt cười đáp.
Đó là một nụ cười đẹp, rất đỗi chân phương. Lâm Thục Nhu có thể thấp thoáng thấy được hình bóng của cố phi Lương Huệ Anh qua nụ cười thuần lương ấy...
"Long Tranh càng lớn lại càng giống mẫu thân của mình. Chỉ mong tương lai của nó sẽ không đi vào vết xe đỗ của Huệ Anh..."
- Mẫu phi, người đang nghĩ gì vậy?
- À, không có gì.
Lâm Thục Nhu mau chóng ổn định tâm tình, đưa tay véo má nữ nhi:
- Tiểu hài tử, nói mẫu phi nghe, sao hôm nay lại về muộn vậy?
- Bởi vì hôm nay Tranh nhi phải làm bài kiểm tra mà.
Lý Long Tranh như con chim nhỏ di chuyển xung quanh Bình phi, cái miệng bé xinh líu lo thuật chuyện.
Cô bé kể một thôi một hồi, cuối cùng thở mạnh một hơi:
- Đầu đuôi là như thế đấy.
- Theo như con nói thì bài kiểm tra lần này con đã làm rất tốt?
- Đương nhiên!
Lý Long Tranh lập tức gật đầu xác nhận, dáng vẻ tự hào.
Lâm Thục Nhu cũng không tiếc rẻ chi mấy lời khen ngợi. Nàng xoa đầu cô bé, dắt đến bên chỗ gốc cây xoan đào.
- Nương nương, để nô tì đi lấy nước cho tiểu công chúa.
- Ừm, phiền ngươi.
- Xuân Hỉ! Xuân Hỉ! Lấy cho ta một ít hoa quả nữa!
Xuân Hỉ mỉm cười, hướng Lý Long Tranh đáp:
- Nô tì biết rồi, sẽ lập tức mang tới cho công chúa.
...
Một đỗi sau.
Trên chiếc bàn đá vốn được Hạ Hỉ dọn dẹp trống trơn, lúc này đã lại đầy ắp bánh trái, nước trong cũng để sẵn hai bình. Lý Long Tranh, cô bé chính là đang ra sức ăn, tùy nghi uống. Phần Bình phi, việc duy nhất nàng làm chỉ là giúp Lý Long Tranh bóc vỏ trái cây, đem cắt thành những miếng nhỏ.
- Ăn từ từ, không có ai giành của con đâu.
- Tranh nhi đói.
Nói đoạn, tiểu công chúa lại cầm lên một trái chuối đã được lột sẵn phân nửa, cho vào miệng nhai.
- Nghe con nói kìa. Cứ như ta đã bỏ đói con không bằng.
Miệng thì trách nhưng trong lòng Lâm Thục Nhu, nửa điểm bất mãn cũng đều không có. Cử chỉ ôn nhu, nàng rót nước, rồi đem ly nước ấy đưa cho nữ nhi.
- Uống một ít nước đi, không lại bị nghẹn.
- Cảm ơn mẫu phi!
- Long Tranh.
- Dạ?
Lâm Thục Nhu có hơi do dự, nhưng rồi cũng hỏi:
- Con lên lớp, có nghe nói khi nào thầy Trần sẽ đi dạy lại không?
Thầy Trần?
- Ý mẫu phi là thầy Trần Tĩnh Kỳ?
- Ừm.
Lâm Thục Nhu nhẹ gật đầu.
Lý Long Tranh thì ngược lại, mái đầu khẽ lắc:
- Con không có nghe nói.
Lâm Thục Nhu hơi thất vọng.
- Long Tranh, con nghĩ sao nếu sau này thầy Trần không còn đứng lớp giảng dạy nữa?
- Không dạy nữa? Tại sao ạ?
- Con biết đấy, thân phận của An vương hiện đã không còn giống như trước. Có thể Hoàng thượng sẽ cần An vương cho những việc quan trọng hơn.
Lý Long Tranh nghe mẫu phi mình nói như vậy, nét mặt liền trầm đi. Cô bé thật sự rất quý mến Trần Tĩnh Kỳ, nếu sau này không còn được nghe hắn dạy bảo nữa... chắc là sẽ buồn lắm.
- Mẫu phi, thầy Trần thật sự sẽ không còn dạy học cho Tranh nhi nữa sao?
Ngó thấy cô bé xúc động, tâm tình thất lạc, Lâm Thục Nhu mới thầm tự trách. Sao nàng lại khiến nữ nhi phiền muộn thế chứ.
- Mẫu phi cũng chỉ là thoáng nghĩ như vậy. Hmm... Có thể Hoàng thượng cũng không định thuyên chuyển gì đâu.
- Mẫu phi, con rất thích học thầy Trần. Mẫu phi nói với phụ hoàng để thầy Trần tiếp tục đứng lớp giảng dạy được không?
- Chuyện này... Được rồi, để mẫu phi thử.
- Cảm ơn mẫu phi!
Nhìn thấy nụ cười đã quay trở lại trên môi ái nữ, thần sắc Lâm Thục Nhu cũng tươi tắn lên hẳn.
- Long Tranh, kể ra bây giờ An vương đã trở thành hoàng huynh của con rồi đó.
- A, đúng vậy! Phụ hoàng đã nhận thầy Trần làm nghĩa tử... Cơ mà Tranh nhi vẫn thích gọi là "thầy" hơn.
- Mẫu phi thì sao?
- Ta?
Lý Long Tranh gật đầu:
- Đúng vậy. Thầy Trần đã nhận phụ hoàng làm nghĩa phụ, như vậy cũng xem như là nghĩa tử của mẫu phi rồi. Mẫu phi, người có gọi thầy Trần là "con" không? Hay sẽ kêu "Kỳ nhi"?
Lâm Thục Nhu: "..."
Bình luận facebook