Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Hoàng hậu Triệu Cơ nghe qua, môi nở nụ cười:
- Long Tích, ngươi cho rằng Trần Tĩnh Kỳ còn có thể quay về Trần quốc sao?
Nàng lắc đầu:
- Hắn không thể. Mà cho dù có thể thì tương lai của hắn ở Đại Trần cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.
- Nhi thần ngu muội, xin Mẫu hậu giảng dạy.
- Long Tích, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi là Thiên Đức, khi nhìn thấy đứa con của mình ở địch quốc được sắc phong, trọng dụng như vậy, lẽ nào ngươi lại không cảm thấy hoài nghi?
Triệu Cơ chỉ ra:
- Hoàng thượng càng đối tốt với Trần Tĩnh Kỳ, càng cho hắn hưởng nhiều quyền lợi, bên phía Đại Trần sẽ càng thêm nghi kị hắn. Đặc biệt là với thái độ mà hắn đã và đang thể hiện ra đây.
- Long Tích, phụ hoàng của ngươi là một người rất sáng suốt. Những gì người tính toán, chúng ta không thấy hết được đâu. Nếu ngươi nghĩ Trần Tĩnh Kỳ có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Hoàng thượng thì ngươi sai rồi.
Nàng dừng một chút rồi chốt hạ:
- Hoàng thượng còn đó, Trần Tĩnh Kỳ có xảo quyệt mấy cũng tuyệt đối không thể nguy hại gì đến Hạng quốc ta được. Bản thân Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên cũng tự mình hiểu lấy. Cái chúng ta cần quan tâm bây giờ là lập trường trên đất Hạng của hắn. Trần Tĩnh Kỳ, hắn có còn muốn phò tá cho chúng ta nữa hay không?
Lý Long Tích ngẫm qua, gật đầu:
- Mẫu hậu dạy phải.
- Mẫu hậu, theo người thì Trần Tĩnh Kỳ đã thay đổi lập trường hay chưa?
Triệu Cơ khẽ nhíu mày, dạ càng thất vọng. Đứa con này của nàng, cơ trí sao mà kém như vậy, chả bằng một góc của Trần Tĩnh Kỳ kia.
- Trần Tĩnh Kỳ là kẻ tâm tư kín đáo, há lại dễ nhìn ra.
- Vậy...
- Ta sẽ tự mình xác minh.
Tỏ ra mệt mỏi, Triệu Cơ phẩy tay bảo Lý Long Tích lui ra ngoài.
Lý Long Tích vừa đi, cửa lớn vừa khép thì từ miệng Triệu Cơ, hai tiếng "Vô dụng" trầm thấp liền được phát ra. Dĩ nhiên là chỉ đủ để một mình nàng nghe.
...
Quả như Lý Long Tích đã nói, hiện giờ Trần Tĩnh Kỳ đang rất được Hạng đế Lý Uyên trọng dụng. Tuy rằng hắn không xuất hiện trên đại điện, trong những buổi thiết triều, nhưng ở tại Ngự thư phòng, hắn vẫn thường xuyên hiện diện. Những ý kiến đóng góp của hắn, so với Cao Văn Đạt - vị đệ nhất mưu thần bên cạnh Hạng đế - tuyệt chẳng kém hơn.
Nói thế để thấy Lý Uyên tín nhiệm Trần Tĩnh Kỳ tới mức nào. Song, đừng vì vậy mà nghĩ trong lòng Lý Uyên không chút phòng bị. Thật ra thì vị quân vương này vẫn hết sức cảnh giác.
Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên biết rõ điều ấy. Đứng trước Hạng đế Lý Uyên, hắn vẫn luôn thể hiện một thái độ đúng mực, đôi lúc còn cố tình hạ thấp sự thông tuệ của bản thân. Một con người quá giỏi giang, quá hoàn mỹ, đâu phải bao giờ cũng sẽ được chào đón.
Trước cách ứng xử khôn ngoan kia, Lý Uyên rất vừa ý; theo đó, Trần Tĩnh Kỳ cũng được sống thoải mái hơn. Công việc của hắn, trừ bỏ vai trò cố vấn thì còn có đứng lớp giảng dạy. Lý Uyên nói nếu được Trần Tĩnh Kỳ hắn tiếp tục bảo ban chỉ điểm, đó sẽ là cái phúc của đám con mình.
Thánh ý đã vậy, Trần Tĩnh Kỳ làm sao có thể chối từ? Mà, hắn vốn cũng đâu định thôi chức dạy học này. Bởi nếu hắn làm như thế thì sẽ khiến Hoàng hậu Triệu Cơ bất mãn. Ban đầu, chính Triệu Cơ nàng là người đã đề xuất với Hạng đế, giao việc dạy học cho hắn.
Chuyện này không đơn giản, nhất định có âm mưu. Trần Tĩnh Kỳ dám cá là như vậy, và hắn muốn tìm hiểu...
"Ồ, đến rồi sao..."
Miên man suy nghĩ một lúc, tới khi nhìn lại thì Trần Tĩnh Kỳ đã thấy mình đứng ở trước cửa Thái Bình Lâu. Các vị hoàng tử, công chúa - những học trò của hắn, toàn bộ đều đã có mặt đông đủ... À, mà không. Vẫn còn thiếu một người - chính là đứa học trò nhỏ tuổi nhất: Tiểu công chúa Lý Long Tranh. Cô bé vẫn chưa đến lớp.
Thật là quái lạ. Lý Long Tranh, đứa trẻ này vốn rất ngoan ngoãn, hết mực siêng năng chăm học, trước đây thậm chí cho dù đang bị bệnh cũng cố gắng đi học đầy đủ, tại sao bây giờ lại đột nhiên vắng mặt...
Sau màn chào hỏi với các học trò, Trần Tĩnh Kỳ mới đặt ra nghi vấn về tiểu công chúa Lý Long Tranh.
Sớm có nhận thức về Trần Tĩnh Kỳ, đã hiểu hắn có bao nhiêu tài cán, nay lại hay hắn đang được phụ hoàng trọng dụng, thân phận hiện tại cũng coi như là hoàng huynh của mình, một vị vương gia nước Hạng, thành thử khi đứng trước hắn các vị hoàng tử đều tỏ ra tôn kính.
Sau khi nghe hắn hỏi, một vị hoàng tử liền đứng lên nói:
- Thưa thầy, Long Tranh hoàn toàn mạnh khoẻ, ngày hôm qua vẫn còn thấy đến lớp.
"Không bị bệnh, hôm qua vẫn đi học, sao hôm nay lại đột nhiên vắng mặt nhỉ?"
Trần Tĩnh Kỳ thực hơi vướng mắc. Hắn định sau buổi học hôm nay sẽ tự mình đi tìm hiểu một chút. Tất nhiên, sự quan tâm này, nó chẳng phải phổ thông, là một trường hợp đặc biệt. Trần Tĩnh Kỳ hắn rất quý mến vị tiểu công chúa Lý Long Tranh kia. Cô bé quả thật vô cùng khả ái, từ tướng mạo cho tới tính cách con người. Mẫu thân của cô bé - Bình phi Lâm Thục Nhu - cũng là như vậy nữa...
- Được rồi, chuyện của Long Tranh ta sẽ tìm hiểu sau. Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học.
- Vâng, xin thầy giảng dạy!
...
- Tranh nhi! Coi chừng té!
Hửm?
Trần Tĩnh Kỳ đang đứng lớp giảng dạy, tai bỗng chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc từ xa vọng lại. Đó rõ ràng là giọng của Bình phi, không sai được. Có điều, trái với mọi khi, trong giọng nói của Bình phi vừa mới truyền tới đây, nghe khá khẩn trương.
Chẳng nghĩ nhiều, Trần Tĩnh Kỳ lập tức buông sách, vội chạy ra xem.
Trước mắt hắn, phía xa xa, một nhóm người đang hướng Thái Bình Lâu chạy lại. Có tất thảy bốn người, một nhỏ ba lớn, đều là nữ nhân. Đang chạy ở phía trước, chẳng phải tiểu công chúa Lý Long Tranh thì ai?
- Tiểu công chúa, đừng chạy nữa!
- Tranh nhi!
Bình phi Lâm Thục Nhu cùng hai cung nữ Xuân Hỉ, Hạ Hỉ thật khó lòng theo kịp cước bộ của tiểu công chúa Lý Long Tranh. Cô bé chạy rất gấp, mặt đầy lo lắng.
Số là đêm hôm qua, sau khi nghe mẫu phi mình thông báo cho biết là kể từ mai, cũng tức là ngày hôm nay Trần Tĩnh Kỳ sẽ quay lại giảng dạy, tiểu công chúa đã vì quá hân hoan mà trằn trọc mất ngủ, hệ quả đến sáng ra lại không thể nào thức dậy sớm như thường lệ được. Bình phi do bởi thương con, muốn để con mình ngủ thêm một chút, cũng không có đánh thức, thành thử... tình cảnh chính như đang thấy. Lý Long Tranh, cô bé vì sợ khiến Trần Tĩnh Kỳ có cái nhìn bất hảo về mình cho nên mới cắm đầu cắm cổ chạy tới Thái Bình Lâu.
- T-Thầy...
Tiểu công chúa kìm lại bước chân, đứng ở trước mặt Trần Tĩnh Kỳ thở hổn hển, thần sắc bất an.
Mái tóc đen nhánh, chiếc mũi cao thon, cặp mắt to tròn, bờ môi chúm chím... đứa trẻ này đúng là càng lớn lên lại càng xinh đẹp. Trần Tĩnh Kỳ dám cá chỉ vài năm nữa, cô bé sẽ liền trở thành một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương khiến cho bao người phải si mê, quyến luyến.
Khoé môi nhẹ nhếch, hắn nở một nụ cười hiền hậu, đưa tay giúp tiểu công chúa Lý Long Tranh vén những sợi tóc rối, rồi ân cần dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán cô bé.
- Long Tích, ngươi cho rằng Trần Tĩnh Kỳ còn có thể quay về Trần quốc sao?
Nàng lắc đầu:
- Hắn không thể. Mà cho dù có thể thì tương lai của hắn ở Đại Trần cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.
- Nhi thần ngu muội, xin Mẫu hậu giảng dạy.
- Long Tích, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi là Thiên Đức, khi nhìn thấy đứa con của mình ở địch quốc được sắc phong, trọng dụng như vậy, lẽ nào ngươi lại không cảm thấy hoài nghi?
Triệu Cơ chỉ ra:
- Hoàng thượng càng đối tốt với Trần Tĩnh Kỳ, càng cho hắn hưởng nhiều quyền lợi, bên phía Đại Trần sẽ càng thêm nghi kị hắn. Đặc biệt là với thái độ mà hắn đã và đang thể hiện ra đây.
- Long Tích, phụ hoàng của ngươi là một người rất sáng suốt. Những gì người tính toán, chúng ta không thấy hết được đâu. Nếu ngươi nghĩ Trần Tĩnh Kỳ có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Hoàng thượng thì ngươi sai rồi.
Nàng dừng một chút rồi chốt hạ:
- Hoàng thượng còn đó, Trần Tĩnh Kỳ có xảo quyệt mấy cũng tuyệt đối không thể nguy hại gì đến Hạng quốc ta được. Bản thân Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên cũng tự mình hiểu lấy. Cái chúng ta cần quan tâm bây giờ là lập trường trên đất Hạng của hắn. Trần Tĩnh Kỳ, hắn có còn muốn phò tá cho chúng ta nữa hay không?
Lý Long Tích ngẫm qua, gật đầu:
- Mẫu hậu dạy phải.
- Mẫu hậu, theo người thì Trần Tĩnh Kỳ đã thay đổi lập trường hay chưa?
Triệu Cơ khẽ nhíu mày, dạ càng thất vọng. Đứa con này của nàng, cơ trí sao mà kém như vậy, chả bằng một góc của Trần Tĩnh Kỳ kia.
- Trần Tĩnh Kỳ là kẻ tâm tư kín đáo, há lại dễ nhìn ra.
- Vậy...
- Ta sẽ tự mình xác minh.
Tỏ ra mệt mỏi, Triệu Cơ phẩy tay bảo Lý Long Tích lui ra ngoài.
Lý Long Tích vừa đi, cửa lớn vừa khép thì từ miệng Triệu Cơ, hai tiếng "Vô dụng" trầm thấp liền được phát ra. Dĩ nhiên là chỉ đủ để một mình nàng nghe.
...
Quả như Lý Long Tích đã nói, hiện giờ Trần Tĩnh Kỳ đang rất được Hạng đế Lý Uyên trọng dụng. Tuy rằng hắn không xuất hiện trên đại điện, trong những buổi thiết triều, nhưng ở tại Ngự thư phòng, hắn vẫn thường xuyên hiện diện. Những ý kiến đóng góp của hắn, so với Cao Văn Đạt - vị đệ nhất mưu thần bên cạnh Hạng đế - tuyệt chẳng kém hơn.
Nói thế để thấy Lý Uyên tín nhiệm Trần Tĩnh Kỳ tới mức nào. Song, đừng vì vậy mà nghĩ trong lòng Lý Uyên không chút phòng bị. Thật ra thì vị quân vương này vẫn hết sức cảnh giác.
Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên biết rõ điều ấy. Đứng trước Hạng đế Lý Uyên, hắn vẫn luôn thể hiện một thái độ đúng mực, đôi lúc còn cố tình hạ thấp sự thông tuệ của bản thân. Một con người quá giỏi giang, quá hoàn mỹ, đâu phải bao giờ cũng sẽ được chào đón.
Trước cách ứng xử khôn ngoan kia, Lý Uyên rất vừa ý; theo đó, Trần Tĩnh Kỳ cũng được sống thoải mái hơn. Công việc của hắn, trừ bỏ vai trò cố vấn thì còn có đứng lớp giảng dạy. Lý Uyên nói nếu được Trần Tĩnh Kỳ hắn tiếp tục bảo ban chỉ điểm, đó sẽ là cái phúc của đám con mình.
Thánh ý đã vậy, Trần Tĩnh Kỳ làm sao có thể chối từ? Mà, hắn vốn cũng đâu định thôi chức dạy học này. Bởi nếu hắn làm như thế thì sẽ khiến Hoàng hậu Triệu Cơ bất mãn. Ban đầu, chính Triệu Cơ nàng là người đã đề xuất với Hạng đế, giao việc dạy học cho hắn.
Chuyện này không đơn giản, nhất định có âm mưu. Trần Tĩnh Kỳ dám cá là như vậy, và hắn muốn tìm hiểu...
"Ồ, đến rồi sao..."
Miên man suy nghĩ một lúc, tới khi nhìn lại thì Trần Tĩnh Kỳ đã thấy mình đứng ở trước cửa Thái Bình Lâu. Các vị hoàng tử, công chúa - những học trò của hắn, toàn bộ đều đã có mặt đông đủ... À, mà không. Vẫn còn thiếu một người - chính là đứa học trò nhỏ tuổi nhất: Tiểu công chúa Lý Long Tranh. Cô bé vẫn chưa đến lớp.
Thật là quái lạ. Lý Long Tranh, đứa trẻ này vốn rất ngoan ngoãn, hết mực siêng năng chăm học, trước đây thậm chí cho dù đang bị bệnh cũng cố gắng đi học đầy đủ, tại sao bây giờ lại đột nhiên vắng mặt...
Sau màn chào hỏi với các học trò, Trần Tĩnh Kỳ mới đặt ra nghi vấn về tiểu công chúa Lý Long Tranh.
Sớm có nhận thức về Trần Tĩnh Kỳ, đã hiểu hắn có bao nhiêu tài cán, nay lại hay hắn đang được phụ hoàng trọng dụng, thân phận hiện tại cũng coi như là hoàng huynh của mình, một vị vương gia nước Hạng, thành thử khi đứng trước hắn các vị hoàng tử đều tỏ ra tôn kính.
Sau khi nghe hắn hỏi, một vị hoàng tử liền đứng lên nói:
- Thưa thầy, Long Tranh hoàn toàn mạnh khoẻ, ngày hôm qua vẫn còn thấy đến lớp.
"Không bị bệnh, hôm qua vẫn đi học, sao hôm nay lại đột nhiên vắng mặt nhỉ?"
Trần Tĩnh Kỳ thực hơi vướng mắc. Hắn định sau buổi học hôm nay sẽ tự mình đi tìm hiểu một chút. Tất nhiên, sự quan tâm này, nó chẳng phải phổ thông, là một trường hợp đặc biệt. Trần Tĩnh Kỳ hắn rất quý mến vị tiểu công chúa Lý Long Tranh kia. Cô bé quả thật vô cùng khả ái, từ tướng mạo cho tới tính cách con người. Mẫu thân của cô bé - Bình phi Lâm Thục Nhu - cũng là như vậy nữa...
- Được rồi, chuyện của Long Tranh ta sẽ tìm hiểu sau. Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học.
- Vâng, xin thầy giảng dạy!
...
- Tranh nhi! Coi chừng té!
Hửm?
Trần Tĩnh Kỳ đang đứng lớp giảng dạy, tai bỗng chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc từ xa vọng lại. Đó rõ ràng là giọng của Bình phi, không sai được. Có điều, trái với mọi khi, trong giọng nói của Bình phi vừa mới truyền tới đây, nghe khá khẩn trương.
Chẳng nghĩ nhiều, Trần Tĩnh Kỳ lập tức buông sách, vội chạy ra xem.
Trước mắt hắn, phía xa xa, một nhóm người đang hướng Thái Bình Lâu chạy lại. Có tất thảy bốn người, một nhỏ ba lớn, đều là nữ nhân. Đang chạy ở phía trước, chẳng phải tiểu công chúa Lý Long Tranh thì ai?
- Tiểu công chúa, đừng chạy nữa!
- Tranh nhi!
Bình phi Lâm Thục Nhu cùng hai cung nữ Xuân Hỉ, Hạ Hỉ thật khó lòng theo kịp cước bộ của tiểu công chúa Lý Long Tranh. Cô bé chạy rất gấp, mặt đầy lo lắng.
Số là đêm hôm qua, sau khi nghe mẫu phi mình thông báo cho biết là kể từ mai, cũng tức là ngày hôm nay Trần Tĩnh Kỳ sẽ quay lại giảng dạy, tiểu công chúa đã vì quá hân hoan mà trằn trọc mất ngủ, hệ quả đến sáng ra lại không thể nào thức dậy sớm như thường lệ được. Bình phi do bởi thương con, muốn để con mình ngủ thêm một chút, cũng không có đánh thức, thành thử... tình cảnh chính như đang thấy. Lý Long Tranh, cô bé vì sợ khiến Trần Tĩnh Kỳ có cái nhìn bất hảo về mình cho nên mới cắm đầu cắm cổ chạy tới Thái Bình Lâu.
- T-Thầy...
Tiểu công chúa kìm lại bước chân, đứng ở trước mặt Trần Tĩnh Kỳ thở hổn hển, thần sắc bất an.
Mái tóc đen nhánh, chiếc mũi cao thon, cặp mắt to tròn, bờ môi chúm chím... đứa trẻ này đúng là càng lớn lên lại càng xinh đẹp. Trần Tĩnh Kỳ dám cá chỉ vài năm nữa, cô bé sẽ liền trở thành một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương khiến cho bao người phải si mê, quyến luyến.
Khoé môi nhẹ nhếch, hắn nở một nụ cười hiền hậu, đưa tay giúp tiểu công chúa Lý Long Tranh vén những sợi tóc rối, rồi ân cần dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán cô bé.
Bình luận facebook