Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Trên đồi Túy Vân có xây một hội quán, bên trong hội quán có một toà lầu, phía tây toà lầu lại có một đài các, các gọi Thính Phong, là nơi lưu trú của quán chủ Viên Hi mỗi khi nàng quá bộ.
Hôm nay, giống như thường lệ, sau năm ngày đề ra câu đối, Viên Hi đến để nhìn xem. Phụ trách báo cáo, đem trình các vế đối không ai khác, chính là Lưu Phúc.
Thực ra chẳng phải như Trần Tĩnh Kỳ đã nghĩ, rằng Lưu Phúc chỉ là một người phụ trách tiếp dẫn của Túy Vân thi quán. Địa vị của hắn cao hơn thế nhiều. Ở đây, cho dù là các tài tử học cao hiểu rộng cũng phải khách sáo gọi hắn một tiếng "Phúc bá". Bình thường, Lưu Phúc hắn vẫn hay được Viên Hi chỉ điểm.
Trong bộ bạch y đơn giản, Viên Hi chậm rãi cầm từng vế đối mà Lưu Phúc đã để sẵn trên bàn mở ra xem. Đây chính là kết quả nhận được sau năm ngày nàng đề ra vế đối, những bút tích phản hồi của các tài tử Túy Vân thi quán.
Bởi vì câu đối đề ra quá khó cho nên kẻ đối được cũng chả có bao nhiêu, Viên Hi chỉ xem một lát liền xong.
Trên mặt không biểu lộ gì, nàng quay sang hỏi Lưu Phúc:
- Phúc bá, chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao?
Lưu Phúc gật đầu:
- Tiểu thư, chỉ có bấy nhiêu.
- Những vế đối này... câu chữ tuy không sai, song ý tứ...
Viên Hi nhẹ lắc đầu. Trong số những kết quả nhận được kia, nàng thực chẳng thấy vừa ý với bút tích của ai.
Như chợt nhớ đến điều gì, nàng mỉm cười nhìn Lưu Phúc:
- Phúc bá, còn câu đối của ông đâu?
- Tiểu thư thật là biết ăn hiếp lão già này.
Lưu Phúc cười, thành thật chịu thua, sau đó mới đem câu đối "Tiên đối dị, đối đối nan, thỉnh Tiên sinh tiên đối" của Trần Tĩnh Kỳ nói ra.
Viên Hi nghe xong, thầm tán thưởng, rồi nghi hoặc hỏi:
- Phúc bá, vừa rồi chẳng phải ông nói kết quả chỉ có bấy nhiêu trên bàn, tại sao bây giờ lại còn một câu đối?
- Tiểu thư thử đoán xem?
Viên Hi lắc đầu.
Lúc này Lưu Phúc mới đem tình huống lúc gặp Trần Tĩnh Kỳ thuật lại.
- A, còn có chuyện như vậy...
Viên Hi nghe kể, trong dạ không khỏi hiếu kì:
- Phúc bá, vị công tử đó là ai?
- Trần Tĩnh Kỳ.
- Trần Tĩnh Kỳ?
Viên Hi ngẫm lại, cảm thấy danh tự có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, song nhất thời lại không thể nhớ ra.
- Tiểu thư, kẻ này không phải người Hạng quốc, là khách ở phương xa, từ Trần quốc tới.
Ánh mắt Viên Hi loé lên.
- Phúc bá, Trần Tĩnh Kỳ mà ta nghe nói chỉ có một người là từ Trần quốc tới.
Lưu Phúc gật đầu:
- Tiểu thư, chính là người đó.
Viên Hi im lặng mấy giây, nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Mọi người đồn An Vương của Trần quốc chỉ là một kẻ hèn nhát, thích uống rượu, mê nữ sắc, xem ra cũng không phải hoàn toàn đúng.
Rồi nàng hỏi Lưu Phuc:
- Phúc bá, theo ông thì thế nào?
- Hmm...
Lưu Phúc nghĩ một chút, đáp:
- Thú thật với tiểu thư là khi biết rõ thân phận của người nọ, ta đã rất ngạc nhiên, còn tưởng bản thân nghe lầm. Qua tiếp xúc, ta không cho rằng vị Trần công tử này chỉ là một kẻ trần tục như mọi người vẫn đồn đoán.
- Khẩu khí là tâm, là bản chất sâu kín của một người. Dù có che đậy giỏi thế nào thì đôi khi thông qua khẩu khí ta có thể biết được đó là người tốt hay xấu, sang hay hèn, còn có thể tiên tri về vận mệnh của một người. Vị An Vương này... có chút thú vị.
Viên Hi lại hỏi:
- Phúc bá, vị An Vương này mấy hôm nay không đến Túy Vân thi quán phải không?
Lưu Phúc gật đầu xác nhận. Hắn cũng chẳng thắc mắc tại sao Viên Hi lại đoán được. Trong mắt hắn, tài trí của quán chủ Viên Hi người bình thường không thể so bì.
Phía đối diện, sau khi có được cái gật đầu xác nhận của Lưu Phúc, Viên Hi mới cầm bút viết một lá thư, xếp ngay ngắn rồi mới đưa cho:
- Phúc bá, hãy cho người mang lá thư này đến phủ đệ của An Vương.
Lưu Phúc vui vẻ tiếp nhận:
- Không cần người khác đâu, để ta đi đi. Ta cũng có chút tò mò về vị Trần công tử này.
...
Hoa viên trong phủ, dưới một gốc cây mai vừa được người cắt tỉa cành lá, Trần Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế đá, tay cầm một bức thư, đang chăm chú đọc. Bên cạnh hắn, Bao Bọc Vàng cũng nhâm nhi tách trà thơm, hiếu kì khẽ liếc, nhưng không thể xem được. Bởi vì những chữ viết trên thư, phần lớn đều đã bị mấy ngón tay của Trần Tĩnh Kỳ đem che lại. Sau khi hắn đọc xong, thư ấy cũng liền bị để vào trong ngực áo, hoàn toàn chẳng có ý chia sẻ thông tin.
Bao Bọc Vàng chép miệng, hỏi:
- Công tử, trong thư viết gì vậy?
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, đáp:
- Trong thư viết... không nói cho ngươi.
Nói rồi Trần Tĩnh Kỳ đứng dậy, đi vào trong nhà.
- Thần thần bí bí, ta cũng đâu phải thích xem...
Bao Bọc Vàng lầm bầm một câu, tiếp tục uống trà.
...
Đêm hôm đó, theo lời mời của Viên Hi, Trần Tĩnh Kỳ cùng với Bao Tự đi đến Thính Phong Các để gặp mặt. Bao Tự đứng bên ngoài chờ đợi, chỉ có một mình Trần Tĩnh Kỳ đi vào trong.
Lúc hắn bước lên tầng ba của toà các thì nhìn thấy ở phía ngoài hành lang, sát lan can có một bóng người đang đứng. Nàng mặc bạch y, tuổi còn rất trẻ, trên đầu cài một cây trâm bằng ngọc bích, phủ sau mái đầu là một ít vải lụa màu trắng, vừa khéo, ánh trăng trung tuần lúc này cũng hiện hữu nơi đó, giống như một vầng hào quang đang từ mái đầu nàng chiếu rọi vạn vật thế gian. Hình ảnh ấy ngay lập tức khiến cho Trần Tĩnh Kỳ liên tưởng đến một vị thần tiên, hay đúng hơn là một vị bồ tát mà thế nhân vẫn đêm ngày thờ phụng: Quán Thế Âm.
"Thì ra đây chính là diện mạo của quán chủ Viên Hi."
Tức cảnh sinh tình, Trần Tĩnh Kỳ liền cất tiếng ngâm:
- Huynh lai đường thượng tầm song nguyệt.
(Anh trai đến nhà trên tìm hai mặt trăng)
Song nguyệt là hai mặt trăng, mà hai chữ "Nguyệt" (chữ Hán) ghép lại là chữ "Bằng" (bè bạn, bằng hữu), nên câu trên còn có nghĩa là: "Anh trai đến nhà trên tìm bạn."
Đây là một câu đối khó. Lời chào hỏi này của Trần Tĩnh Kỳ rõ ràng cũng có ý muốn thử tài Viên Hi.
Viên Hi chẳng có nửa điểm bối rối, điềm đạm ứng khẩu ngay:
- Muội đáo song tiền tróc bán phong.
(Em gái đến trước cửa sổ bắt nửa làn gió)
Bán phong là nửa làn gió, mà cũng có nghĩa là phân nửa chữ "Phong", tức là chữ "Sắt", nghĩa là con rận. Nên câu đối trên còn có nghĩa là: "Em gái đến trước cửa sổ bắt con rận."
Câu chữ niêm luật lẫn ý cảnh đều không trật đi đâu, hoàn toàn tương xứng, Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, dạ thầm tán thưởng. Vị quán chủ Viên Hi này quả nhiên một bụng kinh thi, cơ trí hơn người, đích thị tài nữ chẳng sai.
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ đang âm thầm khen ngợi Viên Hi thì bên đây Viên Hi cũng tế nhị quan sát hắn. Càng nhìn, nơi đáy mắt nàng càng ánh lên những tia khác lạ...
- Trần công tử, rốt cuộc tiểu nữ cũng gặp được công tử rồi.
Câu nói chứa đựng hàm ý, nghe qua thì như mong mỏi đã lâu, hôm nay thoả nguyện, song thực chất lại chính là một câu hỏi, thắc mắc rằng tại sao từ khi gia nhập Túy Vân thi quán thì Trần Tĩnh Kỳ lại không còn ghé đến nữa, khiến cho Viên Hi nàng có muốn gặp cũng chẳng thể nào gặp được.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười đáp lại:
- Làm khách của Thái tử, phải theo bồi Thái tử, thành ra lại chẳng còn thời gian cho thú vui của bản thân.
Ý tại ngôn ngoại, tương tự Viên Hi, lần này câu nói của Trần Tĩnh Kỳ cũng có thể hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất thì tất cả đều hiểu được, rằng sở dĩ không đến Túy Vân thi quán là bởi vì Trần Tĩnh Kỳ hắn bận phải bồi tiếp Thái tử; nên đề cập đây chăng là nghĩa thứ hai, cũng là hàm ý bên trong. Theo Viên Hi thì Trần Tĩnh Kỳ đang muốn nói với nàng rằng: Trần Tĩnh Kỳ hắn không phải khách nhân của nàng, cho nên chẳng có nghĩa vụ phải bồi tiếp nàng; hai chữ "thú vui" trong lời hắn còn cho thấy đối với hắn thì chuyện được gặp gỡ riêng Viên Hi nàng vốn cũng chả phải điều gì quan trọng, đáng lấy làm vinh dự.
Kể từ khi thành lập Túy Vân thi quán, trở thành quán chủ đến nay, đây là lần đầu tiên có người tỏ ý coi nhẹ Viên Hi. Nhưng nàng không hề khó chịu chút gì, trái lại đối với Trần Tĩnh Kỳ càng thêm trọng thị.
Viên Hi mỉm cười, hỏi:
- Vậy còn đêm nay?
- Chẳng phải Tĩnh Kỳ đã đến đây rồi sao.
Trần Tĩnh Kỳ đáp.
Hôm nay, giống như thường lệ, sau năm ngày đề ra câu đối, Viên Hi đến để nhìn xem. Phụ trách báo cáo, đem trình các vế đối không ai khác, chính là Lưu Phúc.
Thực ra chẳng phải như Trần Tĩnh Kỳ đã nghĩ, rằng Lưu Phúc chỉ là một người phụ trách tiếp dẫn của Túy Vân thi quán. Địa vị của hắn cao hơn thế nhiều. Ở đây, cho dù là các tài tử học cao hiểu rộng cũng phải khách sáo gọi hắn một tiếng "Phúc bá". Bình thường, Lưu Phúc hắn vẫn hay được Viên Hi chỉ điểm.
Trong bộ bạch y đơn giản, Viên Hi chậm rãi cầm từng vế đối mà Lưu Phúc đã để sẵn trên bàn mở ra xem. Đây chính là kết quả nhận được sau năm ngày nàng đề ra vế đối, những bút tích phản hồi của các tài tử Túy Vân thi quán.
Bởi vì câu đối đề ra quá khó cho nên kẻ đối được cũng chả có bao nhiêu, Viên Hi chỉ xem một lát liền xong.
Trên mặt không biểu lộ gì, nàng quay sang hỏi Lưu Phúc:
- Phúc bá, chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao?
Lưu Phúc gật đầu:
- Tiểu thư, chỉ có bấy nhiêu.
- Những vế đối này... câu chữ tuy không sai, song ý tứ...
Viên Hi nhẹ lắc đầu. Trong số những kết quả nhận được kia, nàng thực chẳng thấy vừa ý với bút tích của ai.
Như chợt nhớ đến điều gì, nàng mỉm cười nhìn Lưu Phúc:
- Phúc bá, còn câu đối của ông đâu?
- Tiểu thư thật là biết ăn hiếp lão già này.
Lưu Phúc cười, thành thật chịu thua, sau đó mới đem câu đối "Tiên đối dị, đối đối nan, thỉnh Tiên sinh tiên đối" của Trần Tĩnh Kỳ nói ra.
Viên Hi nghe xong, thầm tán thưởng, rồi nghi hoặc hỏi:
- Phúc bá, vừa rồi chẳng phải ông nói kết quả chỉ có bấy nhiêu trên bàn, tại sao bây giờ lại còn một câu đối?
- Tiểu thư thử đoán xem?
Viên Hi lắc đầu.
Lúc này Lưu Phúc mới đem tình huống lúc gặp Trần Tĩnh Kỳ thuật lại.
- A, còn có chuyện như vậy...
Viên Hi nghe kể, trong dạ không khỏi hiếu kì:
- Phúc bá, vị công tử đó là ai?
- Trần Tĩnh Kỳ.
- Trần Tĩnh Kỳ?
Viên Hi ngẫm lại, cảm thấy danh tự có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, song nhất thời lại không thể nhớ ra.
- Tiểu thư, kẻ này không phải người Hạng quốc, là khách ở phương xa, từ Trần quốc tới.
Ánh mắt Viên Hi loé lên.
- Phúc bá, Trần Tĩnh Kỳ mà ta nghe nói chỉ có một người là từ Trần quốc tới.
Lưu Phúc gật đầu:
- Tiểu thư, chính là người đó.
Viên Hi im lặng mấy giây, nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Mọi người đồn An Vương của Trần quốc chỉ là một kẻ hèn nhát, thích uống rượu, mê nữ sắc, xem ra cũng không phải hoàn toàn đúng.
Rồi nàng hỏi Lưu Phuc:
- Phúc bá, theo ông thì thế nào?
- Hmm...
Lưu Phúc nghĩ một chút, đáp:
- Thú thật với tiểu thư là khi biết rõ thân phận của người nọ, ta đã rất ngạc nhiên, còn tưởng bản thân nghe lầm. Qua tiếp xúc, ta không cho rằng vị Trần công tử này chỉ là một kẻ trần tục như mọi người vẫn đồn đoán.
- Khẩu khí là tâm, là bản chất sâu kín của một người. Dù có che đậy giỏi thế nào thì đôi khi thông qua khẩu khí ta có thể biết được đó là người tốt hay xấu, sang hay hèn, còn có thể tiên tri về vận mệnh của một người. Vị An Vương này... có chút thú vị.
Viên Hi lại hỏi:
- Phúc bá, vị An Vương này mấy hôm nay không đến Túy Vân thi quán phải không?
Lưu Phúc gật đầu xác nhận. Hắn cũng chẳng thắc mắc tại sao Viên Hi lại đoán được. Trong mắt hắn, tài trí của quán chủ Viên Hi người bình thường không thể so bì.
Phía đối diện, sau khi có được cái gật đầu xác nhận của Lưu Phúc, Viên Hi mới cầm bút viết một lá thư, xếp ngay ngắn rồi mới đưa cho:
- Phúc bá, hãy cho người mang lá thư này đến phủ đệ của An Vương.
Lưu Phúc vui vẻ tiếp nhận:
- Không cần người khác đâu, để ta đi đi. Ta cũng có chút tò mò về vị Trần công tử này.
...
Hoa viên trong phủ, dưới một gốc cây mai vừa được người cắt tỉa cành lá, Trần Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế đá, tay cầm một bức thư, đang chăm chú đọc. Bên cạnh hắn, Bao Bọc Vàng cũng nhâm nhi tách trà thơm, hiếu kì khẽ liếc, nhưng không thể xem được. Bởi vì những chữ viết trên thư, phần lớn đều đã bị mấy ngón tay của Trần Tĩnh Kỳ đem che lại. Sau khi hắn đọc xong, thư ấy cũng liền bị để vào trong ngực áo, hoàn toàn chẳng có ý chia sẻ thông tin.
Bao Bọc Vàng chép miệng, hỏi:
- Công tử, trong thư viết gì vậy?
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, đáp:
- Trong thư viết... không nói cho ngươi.
Nói rồi Trần Tĩnh Kỳ đứng dậy, đi vào trong nhà.
- Thần thần bí bí, ta cũng đâu phải thích xem...
Bao Bọc Vàng lầm bầm một câu, tiếp tục uống trà.
...
Đêm hôm đó, theo lời mời của Viên Hi, Trần Tĩnh Kỳ cùng với Bao Tự đi đến Thính Phong Các để gặp mặt. Bao Tự đứng bên ngoài chờ đợi, chỉ có một mình Trần Tĩnh Kỳ đi vào trong.
Lúc hắn bước lên tầng ba của toà các thì nhìn thấy ở phía ngoài hành lang, sát lan can có một bóng người đang đứng. Nàng mặc bạch y, tuổi còn rất trẻ, trên đầu cài một cây trâm bằng ngọc bích, phủ sau mái đầu là một ít vải lụa màu trắng, vừa khéo, ánh trăng trung tuần lúc này cũng hiện hữu nơi đó, giống như một vầng hào quang đang từ mái đầu nàng chiếu rọi vạn vật thế gian. Hình ảnh ấy ngay lập tức khiến cho Trần Tĩnh Kỳ liên tưởng đến một vị thần tiên, hay đúng hơn là một vị bồ tát mà thế nhân vẫn đêm ngày thờ phụng: Quán Thế Âm.
"Thì ra đây chính là diện mạo của quán chủ Viên Hi."
Tức cảnh sinh tình, Trần Tĩnh Kỳ liền cất tiếng ngâm:
- Huynh lai đường thượng tầm song nguyệt.
(Anh trai đến nhà trên tìm hai mặt trăng)
Song nguyệt là hai mặt trăng, mà hai chữ "Nguyệt" (chữ Hán) ghép lại là chữ "Bằng" (bè bạn, bằng hữu), nên câu trên còn có nghĩa là: "Anh trai đến nhà trên tìm bạn."
Đây là một câu đối khó. Lời chào hỏi này của Trần Tĩnh Kỳ rõ ràng cũng có ý muốn thử tài Viên Hi.
Viên Hi chẳng có nửa điểm bối rối, điềm đạm ứng khẩu ngay:
- Muội đáo song tiền tróc bán phong.
(Em gái đến trước cửa sổ bắt nửa làn gió)
Bán phong là nửa làn gió, mà cũng có nghĩa là phân nửa chữ "Phong", tức là chữ "Sắt", nghĩa là con rận. Nên câu đối trên còn có nghĩa là: "Em gái đến trước cửa sổ bắt con rận."
Câu chữ niêm luật lẫn ý cảnh đều không trật đi đâu, hoàn toàn tương xứng, Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, dạ thầm tán thưởng. Vị quán chủ Viên Hi này quả nhiên một bụng kinh thi, cơ trí hơn người, đích thị tài nữ chẳng sai.
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ đang âm thầm khen ngợi Viên Hi thì bên đây Viên Hi cũng tế nhị quan sát hắn. Càng nhìn, nơi đáy mắt nàng càng ánh lên những tia khác lạ...
- Trần công tử, rốt cuộc tiểu nữ cũng gặp được công tử rồi.
Câu nói chứa đựng hàm ý, nghe qua thì như mong mỏi đã lâu, hôm nay thoả nguyện, song thực chất lại chính là một câu hỏi, thắc mắc rằng tại sao từ khi gia nhập Túy Vân thi quán thì Trần Tĩnh Kỳ lại không còn ghé đến nữa, khiến cho Viên Hi nàng có muốn gặp cũng chẳng thể nào gặp được.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười đáp lại:
- Làm khách của Thái tử, phải theo bồi Thái tử, thành ra lại chẳng còn thời gian cho thú vui của bản thân.
Ý tại ngôn ngoại, tương tự Viên Hi, lần này câu nói của Trần Tĩnh Kỳ cũng có thể hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất thì tất cả đều hiểu được, rằng sở dĩ không đến Túy Vân thi quán là bởi vì Trần Tĩnh Kỳ hắn bận phải bồi tiếp Thái tử; nên đề cập đây chăng là nghĩa thứ hai, cũng là hàm ý bên trong. Theo Viên Hi thì Trần Tĩnh Kỳ đang muốn nói với nàng rằng: Trần Tĩnh Kỳ hắn không phải khách nhân của nàng, cho nên chẳng có nghĩa vụ phải bồi tiếp nàng; hai chữ "thú vui" trong lời hắn còn cho thấy đối với hắn thì chuyện được gặp gỡ riêng Viên Hi nàng vốn cũng chả phải điều gì quan trọng, đáng lấy làm vinh dự.
Kể từ khi thành lập Túy Vân thi quán, trở thành quán chủ đến nay, đây là lần đầu tiên có người tỏ ý coi nhẹ Viên Hi. Nhưng nàng không hề khó chịu chút gì, trái lại đối với Trần Tĩnh Kỳ càng thêm trọng thị.
Viên Hi mỉm cười, hỏi:
- Vậy còn đêm nay?
- Chẳng phải Tĩnh Kỳ đã đến đây rồi sao.
Trần Tĩnh Kỳ đáp.
Bình luận facebook