Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Trần Tĩnh Kỳ tiếp tục di chuyển ánh mắt, nhìn qua Hoàng quý phi Triệu Phi Yến.
So với tỷ tỷ Triệu Cơ của mình thì nhan sắc của Triệu Phi Yến cũng không thua kém bao nhiêu, diện mạo có bảy phần giống. Song là theo cảm nhận của Trần Tĩnh Kỳ, hắn vẫn thấy Hoàng hậu Triệu Cơ xuất sắc hơn. Nhất là phong thái, thần vận, Triệu Phi Yến căn bản chẳng thể nào so bì được.
Đợi cho Hạng đế Lý Yên đã an vị, lúc này chúng phi tần mới dựa theo địa vị cao thấp chia ra mà ngồi, đám thị vệ thì đứng ở phía sau, cảnh giới chung quanh.
Hạng đế đứng lên, phát biểu một hồi, kế đó lại đến Hoàng hậu Triệu Cơ, rồi Hoàng quý phi Triệu Phi Yến. Hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần, hai vị sứ thần của Đại Trần, Đông Hồ, mọi người cũng lần lượt hướng Hạng đế gửi lời chúc tụng.
Tiếng nhạc cung đình đã được tấu lên. Từ lối đi phụ của Thái Hoà điện, một đám người hoá trang bước ra.
Tổng cộng là bốn người, tất cả đều là nam tính, hai người hoá trang thành hai vị thiên thần mặt đỏ râu bạc còn hai người khác thì hoá trang thành hai vị thiên thần mặt trắng râu đen. Cả bốn vị đội mũ xuân thu, bình thiên, kim khôi, bao đĩnh, trong mặc giáp, ngoài phủ áo dao bào, đeo đai, xiêm trường, quần giáp, chân đi hia, lưng giắt thần thông bửu bối. Khi múa, bọn họ sử dụng các động tác của vũ đạo tuồng như: bộ khai, bộ cầu, bộ ký, bộ xoay, bộ cất bản… tất cả đều múa đồng bộ với nhau theo các tuyến ngang, dọc, xéo, rồi cùng tạo thành các hình khối đẹp mắt trên nên nhạc lúc réo rắc trầm bổng, lúc cao trào giục giã của dàn Đại nhạc. Trong lúc múa, mỗi vị thiên thần trên tay cầm một câu liễn, đến khi điệu múa gần đến hồi kết, tất cả họ cùng đứng trụ bộ và tung ra bốn câu chúc tụng:
"Thiên tử vạn niên
Vạn thọ vô cương
Quần phương tập khánh
Vạn bảo trình tường."
( Tạm dịch:
Thiên tử muôn năm
Sống lâu không ngần nào
Bốn phương đều đến mừng
Muôn dân tiến của báu, dâng điềm lành.)
- Ha ha ha! Hay! Hay!
Hạng đế cao hứng cất lời khen ngợi, vỗ tay tán thưởng. Bên cạnh, Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng quý phi Triệu Phi Yến cũng tấm tắc tán dương, kiến nghị Hạng đế ban thưởng cho những người nọ.
Màn múa chúc tụng qua đi, những tiếng cười nói cũng dần thu liễm. Hiện tại chính là lúc để cho mọi người dâng lên lễ vật.
Chiếu theo quy củ thì các vị hoàng thân quốc thích ở hàng ghế gần với Hạng đế nhất sẽ là những người đi đầu. Vũ vương Lý Long Tích và Cửu vương Lý Long Thành, hai người bọn họ dĩ nhiên là được mọi người ưu tiên nhượng bộ. Có điều, khá lạ là Lý Long Tích hiện vẫn ngồi yên, trong khi Cửu vương Lý Long Thành thì đã tiếp cận bàn của Hạng đế.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi, các vị nương nương!
Cửu vương Lý Long Thành năm nay mười chín tuổi, diện mạo anh tuấn ưa nhìn, rất lễ phép hướng Hạng đế và các phi tần chào hỏi. Hắn cầm một chiếc hộp màu đỏ cung kính dâng lên:
- Phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn! Chúc mẫu hậu, mẫu phi, các vị nương nương thiên tuế an khang, vạn phúc cát tường!
Hạng đế Lý Uyên gật đầu ra vẻ vừa ý. Sát bên, tổng quản thái giám Trịnh Hoài An nhanh chóng đưa tay tiếp nhận chiếc hộp từ Lý Long Thành.
- Hoàng nhi, con tặng ta cái gì vậy?
- Bẩm phụ hoàng, là một bức tranh chữ.
Cửu vương Lý Long Thành cung kính đáp.
- Ồ...
Hạng đế vuốt râu, bảo:
- Tiểu An tử, ngươi mở ra cho ta xem.
- Dạ, Thánh thượng!
Tổng quản thái giám Trịnh Hoài An khom người, cẩn thận đem nắp hộp mở ra, sau đó từ từ mở bức tranh chữ.
Hiện ra trong tầm mắt Hạng đế và các phi tần là một bức Bách Thọ Đồ (tranh một trăm chữ "Thọ") cực kì đẹp mắt, mỗi một nét chữ đều thể hiện khí thế bất phàm.
- Chữ này... hẳn là của Hứa Bỉ?
Hạng đế vuốt râu, nhận định.
Lý Long Thành cười gật đầu:
- Phụ hoàng tuệ nhãn như sao. Bách Thọ Đồ này quả thật chính là bút tích của Hứa tiên sinh.
Dâng lễ vật này, Lý Long Thành hắn đã suy xét kỹ. Phụ hoàng của hắn vốn là một con người uyên bác, yêu thích thư hoạ, thế nên tặng một bức tranh chữ là quá đỗi phù hợp.
Vì sao là chữ "Thọ"?
Kỳ thực cũng là có dụng ý cả. Phụ hoàng của hắn tại ngôi Cửu ngũ, bảo vật trân quý dạng gì chưa từng thấy qua? Cho dù đồ vật lạ mắt đi nữa thì lại gây chú ý được bao nhiêu, có thể tốt hơn những thứ mà người đã sở hữu?
Vinh hoa phú quý, quyền uy danh vọng, phụ hoàng của hắn chẳng còn thiếu thứ gì, mà đối với một người đã nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, cái người đó cần sẽ là gì? Chính là thời gian, chính là tuổi thọ, được sống lâu!
Lại nói, ngày đại thọ của phụ hoàng hắn cũng đã cận kề. Nay Lý Long Thành hắn đem dâng tặng Bách Thọ Đồ, còn không phải đã chiếm được tiên cơ? Chừng đó, món quà tiếp theo của hắn dâng lên, phụ hoàng nhất định sẽ lại càng chú ý, mà những hoàng huynh, hoàng đệ khác... hừm...
"Bách Thọ Đồ", món lễ vật này là thích hợp nhất rồi.
p/s: Nhức đầu, hoa mắt, thiếu ngủ... viết hết nổi. Cho Tà nghỉ giải lao... /die
So với tỷ tỷ Triệu Cơ của mình thì nhan sắc của Triệu Phi Yến cũng không thua kém bao nhiêu, diện mạo có bảy phần giống. Song là theo cảm nhận của Trần Tĩnh Kỳ, hắn vẫn thấy Hoàng hậu Triệu Cơ xuất sắc hơn. Nhất là phong thái, thần vận, Triệu Phi Yến căn bản chẳng thể nào so bì được.
Đợi cho Hạng đế Lý Yên đã an vị, lúc này chúng phi tần mới dựa theo địa vị cao thấp chia ra mà ngồi, đám thị vệ thì đứng ở phía sau, cảnh giới chung quanh.
Hạng đế đứng lên, phát biểu một hồi, kế đó lại đến Hoàng hậu Triệu Cơ, rồi Hoàng quý phi Triệu Phi Yến. Hoàng thân quốc thích, văn võ quần thần, hai vị sứ thần của Đại Trần, Đông Hồ, mọi người cũng lần lượt hướng Hạng đế gửi lời chúc tụng.
Tiếng nhạc cung đình đã được tấu lên. Từ lối đi phụ của Thái Hoà điện, một đám người hoá trang bước ra.
Tổng cộng là bốn người, tất cả đều là nam tính, hai người hoá trang thành hai vị thiên thần mặt đỏ râu bạc còn hai người khác thì hoá trang thành hai vị thiên thần mặt trắng râu đen. Cả bốn vị đội mũ xuân thu, bình thiên, kim khôi, bao đĩnh, trong mặc giáp, ngoài phủ áo dao bào, đeo đai, xiêm trường, quần giáp, chân đi hia, lưng giắt thần thông bửu bối. Khi múa, bọn họ sử dụng các động tác của vũ đạo tuồng như: bộ khai, bộ cầu, bộ ký, bộ xoay, bộ cất bản… tất cả đều múa đồng bộ với nhau theo các tuyến ngang, dọc, xéo, rồi cùng tạo thành các hình khối đẹp mắt trên nên nhạc lúc réo rắc trầm bổng, lúc cao trào giục giã của dàn Đại nhạc. Trong lúc múa, mỗi vị thiên thần trên tay cầm một câu liễn, đến khi điệu múa gần đến hồi kết, tất cả họ cùng đứng trụ bộ và tung ra bốn câu chúc tụng:
"Thiên tử vạn niên
Vạn thọ vô cương
Quần phương tập khánh
Vạn bảo trình tường."
( Tạm dịch:
Thiên tử muôn năm
Sống lâu không ngần nào
Bốn phương đều đến mừng
Muôn dân tiến của báu, dâng điềm lành.)
- Ha ha ha! Hay! Hay!
Hạng đế cao hứng cất lời khen ngợi, vỗ tay tán thưởng. Bên cạnh, Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng quý phi Triệu Phi Yến cũng tấm tắc tán dương, kiến nghị Hạng đế ban thưởng cho những người nọ.
Màn múa chúc tụng qua đi, những tiếng cười nói cũng dần thu liễm. Hiện tại chính là lúc để cho mọi người dâng lên lễ vật.
Chiếu theo quy củ thì các vị hoàng thân quốc thích ở hàng ghế gần với Hạng đế nhất sẽ là những người đi đầu. Vũ vương Lý Long Tích và Cửu vương Lý Long Thành, hai người bọn họ dĩ nhiên là được mọi người ưu tiên nhượng bộ. Có điều, khá lạ là Lý Long Tích hiện vẫn ngồi yên, trong khi Cửu vương Lý Long Thành thì đã tiếp cận bàn của Hạng đế.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi, các vị nương nương!
Cửu vương Lý Long Thành năm nay mười chín tuổi, diện mạo anh tuấn ưa nhìn, rất lễ phép hướng Hạng đế và các phi tần chào hỏi. Hắn cầm một chiếc hộp màu đỏ cung kính dâng lên:
- Phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn! Chúc mẫu hậu, mẫu phi, các vị nương nương thiên tuế an khang, vạn phúc cát tường!
Hạng đế Lý Uyên gật đầu ra vẻ vừa ý. Sát bên, tổng quản thái giám Trịnh Hoài An nhanh chóng đưa tay tiếp nhận chiếc hộp từ Lý Long Thành.
- Hoàng nhi, con tặng ta cái gì vậy?
- Bẩm phụ hoàng, là một bức tranh chữ.
Cửu vương Lý Long Thành cung kính đáp.
- Ồ...
Hạng đế vuốt râu, bảo:
- Tiểu An tử, ngươi mở ra cho ta xem.
- Dạ, Thánh thượng!
Tổng quản thái giám Trịnh Hoài An khom người, cẩn thận đem nắp hộp mở ra, sau đó từ từ mở bức tranh chữ.
Hiện ra trong tầm mắt Hạng đế và các phi tần là một bức Bách Thọ Đồ (tranh một trăm chữ "Thọ") cực kì đẹp mắt, mỗi một nét chữ đều thể hiện khí thế bất phàm.
- Chữ này... hẳn là của Hứa Bỉ?
Hạng đế vuốt râu, nhận định.
Lý Long Thành cười gật đầu:
- Phụ hoàng tuệ nhãn như sao. Bách Thọ Đồ này quả thật chính là bút tích của Hứa tiên sinh.
Dâng lễ vật này, Lý Long Thành hắn đã suy xét kỹ. Phụ hoàng của hắn vốn là một con người uyên bác, yêu thích thư hoạ, thế nên tặng một bức tranh chữ là quá đỗi phù hợp.
Vì sao là chữ "Thọ"?
Kỳ thực cũng là có dụng ý cả. Phụ hoàng của hắn tại ngôi Cửu ngũ, bảo vật trân quý dạng gì chưa từng thấy qua? Cho dù đồ vật lạ mắt đi nữa thì lại gây chú ý được bao nhiêu, có thể tốt hơn những thứ mà người đã sở hữu?
Vinh hoa phú quý, quyền uy danh vọng, phụ hoàng của hắn chẳng còn thiếu thứ gì, mà đối với một người đã nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, cái người đó cần sẽ là gì? Chính là thời gian, chính là tuổi thọ, được sống lâu!
Lại nói, ngày đại thọ của phụ hoàng hắn cũng đã cận kề. Nay Lý Long Thành hắn đem dâng tặng Bách Thọ Đồ, còn không phải đã chiếm được tiên cơ? Chừng đó, món quà tiếp theo của hắn dâng lên, phụ hoàng nhất định sẽ lại càng chú ý, mà những hoàng huynh, hoàng đệ khác... hừm...
"Bách Thọ Đồ", món lễ vật này là thích hợp nhất rồi.
p/s: Nhức đầu, hoa mắt, thiếu ngủ... viết hết nổi. Cho Tà nghỉ giải lao... /die
Bình luận facebook