Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Cửa kính nặng dày khẽ lay động, theo quán tính bị đẩy trở về.
Trời đã hoàn toàn đen kịt lại, nửa sân huấn luyện ở gần cửa không bật đèn, bên ngoài là một mảng tối như bưng, ngay cả bóng người cũng nhìn không rõ được.
Người đẩy cửa kia cũng thật câu nệ, một lúc cũng chưa đẩy vào, lại còn thử đẩy vào thêm hai lần.
Tòa nhà huấn luyện này được xây khá lâu rồi, cái cửa ra vào so với những đội viên mới vào đội tuyển thì tuổi tác cũng không quá chênh lệch, nó cực kì nặng, cả bản lề của khung cửa cũng bị sét hơn một nửa, thậm chí còn bị lõm xuống tận vài cm.
Trên sân tập, còn thiếu vài cm có thể bị huấn luyện viên Lâm trực tiếp phạt chạy vòng sân. Ở cửa sân tập, chỉ thiếu vài cm để cánh cửa có thể mở ra hay không là chuyện của con nít.
Những người ở trong đội bắn súng lâu đều biết, mở được cánh cửa đó phải dựa vào kỹ xảo, dùng đúng lực là mở được cửa, có khi dùng không đúng lực bị kẹt ngoài cửa tận mười mấy phút là chuyện bình thường. Người ngoài cửa đúng thực là tìm không được cách mở cửa, bị kẹt dưới lạnh buốt ở ngoài cửa, vẫn không mở được cửa, kéo lên kéo xuống giật trái giật phải thử tìm cách mở nó ra.
Lâm Mộ Đông đóng hộp súng “cạch”một tiếng. Sự cáu kỉnh nhộn nhạo trong người khiến anh không có cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, vừa định lớn tiếng đuổi người đi thì người kẹt ở bên ngoài kia vẫn kiên trì đấu tranh với cánh cửa rỉ sét cuối cùng cũng thành công đẩy được cửa hé ra một chút. Đèn trần còn lại của sân tập cố gắng le lói đến cửa một ít ánh sáng, ánh sáng rọi đến bên cửa ra vào, thoáng chiếu rõ người kia.
Tay rút ra khỏi túi áo lần mò cẩn thận chậm rãi bước vào. Lâm Mộ Đông liếc mắt, lông mày nhíu chặt như thể kẹp chết cả một con ruồi, ánh mắt anh giống như đông lại thành băng. Người bước vào kia chỉ mang một chiếc áo khóa dạ, lần mò đến tay nắm cửa, dùng lực đẩy cửa ra. Cổ tay áo màu vàng nhạt có chút lớn, nhẹ nhàng ôm lấy cả bàn tay.
Đôi tay vừa trắng trẻo sạch sẽ lại mềm mại kia không mang cả bao tay, mấy ngón tay bị lộ ra ngoài bị cóng đến phát đỏ.
Cửa chỉ mở đủ nửa cánh tay thò vào, mở không đúng lực thì đẩy không ra, cho dù người bên ngoài đã mò mẫm rất nhẹ nhàng cẩn thận, gió lạnh vẫn thổi vào bên trong. Lâm Mộ Đông nhắm hờ mắt, hít sâu một một cái. Nhát gan, phản ứng lại chậm chạp, động não một chút cả cửa cũng mở không xong…
Lông mày Lâm Mộ Đông nhíu chặt lại, mở đèn lên, bước đến cửa, nắm chặt tay nắm cửa nhấc lên đẩy mạnh một cái. Cánh cửa có tuổi kia chịu không nỗi sức nặng mà lắc lư, bị người bên trong đẩy ra. Cô gái của đội y tế vẫn còn đang đấu tranh với cánh cửa cũ nát kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Ánh mắt ấm áp tựa như nước suối chảy, nương theo ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, lặng lẽ lọt vào ánh mắt đầy phiền não đen như mực của huấn luyện viên Lâm.
Diệp Chi có chút lưỡng lự, đón lấy ánh mắt đầy lạnh lùng của Lâm Mộ Đông, cô thử bước lùi về sau nửa bước. Hàng lông mày của Lâm Mộ Đông càng nhíu chặt hơn. Có lẽ là suy nghĩ lúc mới ngủ dậy có chút chậm chạp, Diệp Chi đứng trước cửa, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại yên lặng lùi ra sau 2 bước.
Sau một hồi sắc mặt của Lâm Mộ Đông cũng chẳng thay đổi, ánh mắt rủ xuống, một tay chống ở cửa, nghiêng người sang một bên.
Ban đêm nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống thấp hơn. Diệp Chi nhìn Lâm Mộ Đông mặc áo cộc tay, vội vàng ôm lấy túi chườm nóng trong lòng, nhanh chân bước vào. Cánh cửa lại lắc lư rồi khép lại.
Lâm Mộ Đông xoay người, kiềm chế ấn hai cái vào góc bảng tên. Diệp Chi nghe thấy tiếng “tách”, không kịp hoàn hồn, một luồng hơi ấm đã phủ xuống đầu cô. Tòa huấn luyện lạnh như băng vừa sáng đèn lại mở thêm máy sưởi, đột nhiên có chút không chân thực, Diệp Chi nhịn không được híp mắt lại, thoải mái thở ra một hơi, nới lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy vai.
Lâm Mộ Đông không có ý muốn nói chuyện với cô, anh đã trở về chỗ thu dọn đồ đạc. Diệp Chi hà ra một luồng khí ấm áp, cô cảm thấy bản thân đã thích ứng được một lúc rồi, ôm theo túi chườm nóng yên lặng đi qua, lặng lẽ nhìn Lâm Mộ Đông tháo dỡ từng bộ phận, lại mở hộp súng ra, đặt từng món vào trong.
Việc này không biết Lâm Mộ Đông đã làm bao nhiêu lần, anh đã sớm thành thục đến mức làm chẳng cần suy nghĩ, mấy bộ phận kim loại màu xám bạc thi thoảng lại chạm nhẹ vào nhau, động tác lưu loát chuẩn mực đến mức chẳng cần có sự chú ý.
Diệp Chi khẽ ngẩng đầu, nhìn theo gương mặt quá đỗi trẻ trung của Lâm Mộ Đông đang ẩn trong bóng tối. Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh ít ra là nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Đôi mắt đen láy như không thấy đáy, bên trong sóng yên biển lặng không gió cũng không sóng. Ngũ quan của anh thực sự rất xuất chúng, đặc biệt tôn lên vẻ anh tuấn của anh, cho dù anh chỉ yên lặng chuyên tâm nghĩ về việc bình tĩnh, cũng khiến người khác kính nể.
Nhưng Diệp Chi vẫn cảm thấy, bản thân hình đang ở trong đôi mắt đen nhánh ấy, thấy được áp lực nặng nề không đổi ở bên trong. Khiến cô cảm thấy bản thân mình lúc này không nên lên tiếng.
Diệp Chi thường đến tòa tập luyện, cô đã tìm cách nhẹ nhàng, chầm chậm hít thở, nghiêm túc nhìn động tác thành thục lưu loát của Lâm Mộ Đông. Anh đặt miếng linh kiện cuối cùng vào chỗ cũ, đóng lại hộp súng,anh ngẩng đầu hỏi cô “Có Chuyện gì?”
Tâm trí của cô vẫn đang đặt vào thao tác tháo súng như ma thuật của Lâm Mộ Đông, nghe thấy tiếng anh mà giật mình, chớp mắt ngẩng đầu, cuối cùng ý thức được Lâm Mộ Đông đang nói chuyện với cô.
Đúng thiệt là có việc mà. Phòng làm việc quả thực rất ấm, Diệp Chi không để ý ngủ quên mất, lúc cô tỉnh lại bên ngoài đã tối đen rồi. Ban đêm nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, cô không kịp mang quần áo dày hơn, gió thổi khiến cô đứng không nỗi, cũng không nỡ quay trở về.
Ban ngày nhiệt độ ước tính cao hơn, Diệp Chi ở trước cửa có chút lưỡng lự có cần dứt khoát qua đêm ở văn phòng hay không, cô bỗng nhiên nhớ đến lời Lưu Nhàn nói với cô rằng Lâm Mộ Đông sẽ luyện súng vào nửa đêm, thật may cô nhìn thấy đèn ở trường tập bắn còn sáng. Chỉ đến thử vận may, thiệt chẳng ngờ gặp được Lâm Mộ Đông. Suy nghĩ của Diệp Chi dần thông suốt, gật đầu bảo:”Em muốn nhìn anh…”Luyện bắn.
Diệp Chi cúi đầu nhìn hộp súng được đóng kín, chậm chạp mới ý thức được cô vừa chứng kiến toàn bộ quá trình tháo súng của Lâm Mộ Đông.
Hôm nay Lâm Mộ Đông rõ ràng đã luyện xong rồi. Dù sao cũng không thể bảo anh lắp súng lại luyện thêm lần nữa, Diệp Chi nhấp môi, đem hai chữ “luyện bắn”yên lặng nuốt vào trong. Nửa câu bị thiếu đi bổ ngữ bị kéo dài, giọng nói ấm mềm của cô, vừa có chút ngái ngủ lại có thêm âm mũi do bị lạnh, tinh tế hòa tan trong không khí yên tĩnh. Khiến cho câu nói vốn dĩ bình thường nhẹ nhàng thêm chút hàm ý ngoài dự liệu.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, lông mày khẽ cau lại.
Cô vẫn chưa ý thức được bản thân nói cái gì, hai mắt chớp chớp, ôm lấy túi bông giữ nhiệt ngẩng mặt lên, hàng lông mi dài đẹp rung nhẹ.
Bên ngoài trời tối đen kịch, gió rét thét gào rất dọa người, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống, chiếm lấy một mảng lạnh cóng ngoài cửa.
Hệ thống sưởi vẫn đang chăm chỉ hoạt động, tiếng máy móc hoạt động khẽ khàng, không khí ấm áp được luân chuyển, cảm thấy có chút ấm áp.
Sài Quốc Hiên đẩy cửa bước vào: “Thật hiếm khi cậu nhớ mở máy sưởi. Mộ Đông, đi—”
Câu nói của Sài Quốc Hiên ngừng lại, mắt nhìn hai người bọn họ, có chút chần chừ, lắp bắp nói: “–đi——thôi?”
Lâm Mộ Đông nhắm mắt, chuyển ánh nhìn sang anh đáp: “Đi.”
Lâm Mộ Đông nhanh chóng lấy áo khoác, cầm lấy hộp súng chuẩn bị rời đi, nhìn lướt qua cô gái đội y, lồng tay vào áo khoác dù, bước qua Diệp Chi.
Diệp Chi chớp mắt, nhìn anh mặc chiếc áo khoác phong phanh, vội vàng lắc đầu:”Cảm ơn huấn luyện viên Lâm, em—”
Cô còn chưa nói xong, Lâm Mộ Đông đã đưa áo khoác đến trước cô, lạnh nhạt đáp:”Không có gì.”
Diệp Chi: “….”
Đối phương đáp lại rất nhanh, Diệp Chi sờ túi áo, lẳng lặng tính toán đồ ăn vặt trong hộp mình. lần sau phải nhớ sắp xếp trật tự câu, nói không cần trước, sau đó nói cảm ơn sau.
Lâm Mộ Đông hiển nhiên cho rằng cuộc đối thoại tới đây là xong rồi, không cần phải nán lại nữa, cầm lấy hộp súng xoay lưng bước ra cửa.
Sài Quốc Hiên hiền hậu chờ đợi một lúc, nhìn thấy Diệp Chi cũng bước ra khỏi sân tập, mới tắt đèn tắt hệ thống sưởi, khóa cửa lại đi theo. Bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương,
Diệp Chi đứng ở cửa, do dự ôm lấy áo khoác của Lâm Mộ Đông một hồi, nghiêm túc cẩn thận mặc thử áo anh vào người.
Áo anh thật dày, không có mùi khói thuốc, chỉ có chút mùi sạch sẽ của bột giặt, lớn hơn so với số đo của cô rất nhiều, dễ dàng mặc lên người cô. Bên trong còn có thêm lớp nhung, ấm áp dán lên cổ, chạm một cái như có thể tăng thêm lòng tin đối mặt với gió lạnh. Sài Quốc Hiên đi theo Lâm Mộ Đông thấp giọng nói chuyện, hình như còn phải về văn phòng mở cuộc họp gấp, quyết định cuối cùng về lần thi đấu thế giới. “Cô Diệp?”
Sài Quốc Hiên dùng tay ra hiệu với Lâm Mộ Đông, sau đó lại quay người về phía Diệp Chi: “Tới đây, trời tối quá, đưa cô về kí túc xá trước, dù sao cũng tiện đường, đi thôi.”
Diệp Chi theo ra khỏi tòa huấn luyện, bị gió lạnh thổi run cầm cập. Quần áo cản bớt gió lớn, khiến cho cô cảm thấy dễ chịu đôi chút. Diệp Chi rút tay vào ống tay áo, nhìn Lâm Mộ Đông chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, cô còn có chút lưỡng lự, muốn đem áo khoác trả lại cho anh. Lưng của Lâm Mộ Đông quay về phía cô, nghe Sài Quốc Hiên thấp giọng nói chuyện, nửa bóng anh nép vào trong bóng tối, lông mi dài che lấp đi ánh mắt sắc bén.
Không biết anh nghe thấy gì, ánh mắt anh cụp xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, tay phải nắm chặt lại, bộ dáng cáu kỉnh của anh lại hiện rõ. Cứ đem trả dồ như vậy, đối phương nhất định không muốn lấy.
Diệp Chi nắm chặt cổ tay áo, nhìn thấy mình sắp về tới kí túc xá, cô cảm thấy bản thân phải nghĩ ra cách khác.
Sài Quốc Hiên đang còn nhiệt tình chỉ dạy cho học trò của mình. Hiện trạng của lần thi đấu quốc tế đã không mấy lạc quan, người cũng cố gắng hết sức rồi, chỉ còn cách nghe theo ý trời. Sài Quốc Hiên biết rằng thành tích lần này không tốt nữa thì bản thân anh phải nghỉ dạy, anh không muốn chuyện này gây thêm áp lực cho những đội viên trẻ tuổi khác. Đặc biệt anh không muốn đè thêm áp lực lên vai Lâm Mộ Đông. Cho nên lúc có chuyện phân tán sự chú ý, anh tự nhiên càng thêm chú ý vào chuyện đó.
“Cô Diệp đặc biệt đến gặp cậu đấy? Cậu còn lạnh nhạt như vậy….chưa xem tiểu thuyết sao? Tivi cũng không xem à?”
Sài Quốc Hiên cố gắng hạ thấp giọng hết mức, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, vẫn tiếp tục đề xuất ý kiến: “Cái áo khoác đó đưa vậy là xong à? Cậu xem trong phim thần tượng đi, nam chính không phải trực tiếp ném áo lên đầu nữ chính sao? Cậu nhăn mặt cau mày cái gì—này người ta gọi là ghẹo gái, tôi nghe mấy người trẻ kia nói, đừng cho rằng tôi không biết gì…”
Lâm Mộ Đông thật tình nghe không lọt nổi tai nữa, hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng, luồng ấm áp đột nhiên phủ lên người anh. Không ngoài dự liệu, chiếc áo khoác ấm áp được Diệp Chi trực tiếp che lên đầu Lâm Mộ Đông, che kín cả người anh, ngay cả tầm mắt cũng bị sự ấm áp của áo che mất đi phút chốc.
Lời tác giả: bé Chi, vẫn là quay về thôi!
Trời đã hoàn toàn đen kịt lại, nửa sân huấn luyện ở gần cửa không bật đèn, bên ngoài là một mảng tối như bưng, ngay cả bóng người cũng nhìn không rõ được.
Người đẩy cửa kia cũng thật câu nệ, một lúc cũng chưa đẩy vào, lại còn thử đẩy vào thêm hai lần.
Tòa nhà huấn luyện này được xây khá lâu rồi, cái cửa ra vào so với những đội viên mới vào đội tuyển thì tuổi tác cũng không quá chênh lệch, nó cực kì nặng, cả bản lề của khung cửa cũng bị sét hơn một nửa, thậm chí còn bị lõm xuống tận vài cm.
Trên sân tập, còn thiếu vài cm có thể bị huấn luyện viên Lâm trực tiếp phạt chạy vòng sân. Ở cửa sân tập, chỉ thiếu vài cm để cánh cửa có thể mở ra hay không là chuyện của con nít.
Những người ở trong đội bắn súng lâu đều biết, mở được cánh cửa đó phải dựa vào kỹ xảo, dùng đúng lực là mở được cửa, có khi dùng không đúng lực bị kẹt ngoài cửa tận mười mấy phút là chuyện bình thường. Người ngoài cửa đúng thực là tìm không được cách mở cửa, bị kẹt dưới lạnh buốt ở ngoài cửa, vẫn không mở được cửa, kéo lên kéo xuống giật trái giật phải thử tìm cách mở nó ra.
Lâm Mộ Đông đóng hộp súng “cạch”một tiếng. Sự cáu kỉnh nhộn nhạo trong người khiến anh không có cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, vừa định lớn tiếng đuổi người đi thì người kẹt ở bên ngoài kia vẫn kiên trì đấu tranh với cánh cửa rỉ sét cuối cùng cũng thành công đẩy được cửa hé ra một chút. Đèn trần còn lại của sân tập cố gắng le lói đến cửa một ít ánh sáng, ánh sáng rọi đến bên cửa ra vào, thoáng chiếu rõ người kia.
Tay rút ra khỏi túi áo lần mò cẩn thận chậm rãi bước vào. Lâm Mộ Đông liếc mắt, lông mày nhíu chặt như thể kẹp chết cả một con ruồi, ánh mắt anh giống như đông lại thành băng. Người bước vào kia chỉ mang một chiếc áo khóa dạ, lần mò đến tay nắm cửa, dùng lực đẩy cửa ra. Cổ tay áo màu vàng nhạt có chút lớn, nhẹ nhàng ôm lấy cả bàn tay.
Đôi tay vừa trắng trẻo sạch sẽ lại mềm mại kia không mang cả bao tay, mấy ngón tay bị lộ ra ngoài bị cóng đến phát đỏ.
Cửa chỉ mở đủ nửa cánh tay thò vào, mở không đúng lực thì đẩy không ra, cho dù người bên ngoài đã mò mẫm rất nhẹ nhàng cẩn thận, gió lạnh vẫn thổi vào bên trong. Lâm Mộ Đông nhắm hờ mắt, hít sâu một một cái. Nhát gan, phản ứng lại chậm chạp, động não một chút cả cửa cũng mở không xong…
Lông mày Lâm Mộ Đông nhíu chặt lại, mở đèn lên, bước đến cửa, nắm chặt tay nắm cửa nhấc lên đẩy mạnh một cái. Cánh cửa có tuổi kia chịu không nỗi sức nặng mà lắc lư, bị người bên trong đẩy ra. Cô gái của đội y tế vẫn còn đang đấu tranh với cánh cửa cũ nát kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Ánh mắt ấm áp tựa như nước suối chảy, nương theo ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, lặng lẽ lọt vào ánh mắt đầy phiền não đen như mực của huấn luyện viên Lâm.
Diệp Chi có chút lưỡng lự, đón lấy ánh mắt đầy lạnh lùng của Lâm Mộ Đông, cô thử bước lùi về sau nửa bước. Hàng lông mày của Lâm Mộ Đông càng nhíu chặt hơn. Có lẽ là suy nghĩ lúc mới ngủ dậy có chút chậm chạp, Diệp Chi đứng trước cửa, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại yên lặng lùi ra sau 2 bước.
Sau một hồi sắc mặt của Lâm Mộ Đông cũng chẳng thay đổi, ánh mắt rủ xuống, một tay chống ở cửa, nghiêng người sang một bên.
Ban đêm nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống thấp hơn. Diệp Chi nhìn Lâm Mộ Đông mặc áo cộc tay, vội vàng ôm lấy túi chườm nóng trong lòng, nhanh chân bước vào. Cánh cửa lại lắc lư rồi khép lại.
Lâm Mộ Đông xoay người, kiềm chế ấn hai cái vào góc bảng tên. Diệp Chi nghe thấy tiếng “tách”, không kịp hoàn hồn, một luồng hơi ấm đã phủ xuống đầu cô. Tòa huấn luyện lạnh như băng vừa sáng đèn lại mở thêm máy sưởi, đột nhiên có chút không chân thực, Diệp Chi nhịn không được híp mắt lại, thoải mái thở ra một hơi, nới lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy vai.
Lâm Mộ Đông không có ý muốn nói chuyện với cô, anh đã trở về chỗ thu dọn đồ đạc. Diệp Chi hà ra một luồng khí ấm áp, cô cảm thấy bản thân đã thích ứng được một lúc rồi, ôm theo túi chườm nóng yên lặng đi qua, lặng lẽ nhìn Lâm Mộ Đông tháo dỡ từng bộ phận, lại mở hộp súng ra, đặt từng món vào trong.
Việc này không biết Lâm Mộ Đông đã làm bao nhiêu lần, anh đã sớm thành thục đến mức làm chẳng cần suy nghĩ, mấy bộ phận kim loại màu xám bạc thi thoảng lại chạm nhẹ vào nhau, động tác lưu loát chuẩn mực đến mức chẳng cần có sự chú ý.
Diệp Chi khẽ ngẩng đầu, nhìn theo gương mặt quá đỗi trẻ trung của Lâm Mộ Đông đang ẩn trong bóng tối. Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh ít ra là nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Đôi mắt đen láy như không thấy đáy, bên trong sóng yên biển lặng không gió cũng không sóng. Ngũ quan của anh thực sự rất xuất chúng, đặc biệt tôn lên vẻ anh tuấn của anh, cho dù anh chỉ yên lặng chuyên tâm nghĩ về việc bình tĩnh, cũng khiến người khác kính nể.
Nhưng Diệp Chi vẫn cảm thấy, bản thân hình đang ở trong đôi mắt đen nhánh ấy, thấy được áp lực nặng nề không đổi ở bên trong. Khiến cô cảm thấy bản thân mình lúc này không nên lên tiếng.
Diệp Chi thường đến tòa tập luyện, cô đã tìm cách nhẹ nhàng, chầm chậm hít thở, nghiêm túc nhìn động tác thành thục lưu loát của Lâm Mộ Đông. Anh đặt miếng linh kiện cuối cùng vào chỗ cũ, đóng lại hộp súng,anh ngẩng đầu hỏi cô “Có Chuyện gì?”
Tâm trí của cô vẫn đang đặt vào thao tác tháo súng như ma thuật của Lâm Mộ Đông, nghe thấy tiếng anh mà giật mình, chớp mắt ngẩng đầu, cuối cùng ý thức được Lâm Mộ Đông đang nói chuyện với cô.
Đúng thiệt là có việc mà. Phòng làm việc quả thực rất ấm, Diệp Chi không để ý ngủ quên mất, lúc cô tỉnh lại bên ngoài đã tối đen rồi. Ban đêm nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, cô không kịp mang quần áo dày hơn, gió thổi khiến cô đứng không nỗi, cũng không nỡ quay trở về.
Ban ngày nhiệt độ ước tính cao hơn, Diệp Chi ở trước cửa có chút lưỡng lự có cần dứt khoát qua đêm ở văn phòng hay không, cô bỗng nhiên nhớ đến lời Lưu Nhàn nói với cô rằng Lâm Mộ Đông sẽ luyện súng vào nửa đêm, thật may cô nhìn thấy đèn ở trường tập bắn còn sáng. Chỉ đến thử vận may, thiệt chẳng ngờ gặp được Lâm Mộ Đông. Suy nghĩ của Diệp Chi dần thông suốt, gật đầu bảo:”Em muốn nhìn anh…”Luyện bắn.
Diệp Chi cúi đầu nhìn hộp súng được đóng kín, chậm chạp mới ý thức được cô vừa chứng kiến toàn bộ quá trình tháo súng của Lâm Mộ Đông.
Hôm nay Lâm Mộ Đông rõ ràng đã luyện xong rồi. Dù sao cũng không thể bảo anh lắp súng lại luyện thêm lần nữa, Diệp Chi nhấp môi, đem hai chữ “luyện bắn”yên lặng nuốt vào trong. Nửa câu bị thiếu đi bổ ngữ bị kéo dài, giọng nói ấm mềm của cô, vừa có chút ngái ngủ lại có thêm âm mũi do bị lạnh, tinh tế hòa tan trong không khí yên tĩnh. Khiến cho câu nói vốn dĩ bình thường nhẹ nhàng thêm chút hàm ý ngoài dự liệu.
Lâm Mộ Đông cúi đầu, lông mày khẽ cau lại.
Cô vẫn chưa ý thức được bản thân nói cái gì, hai mắt chớp chớp, ôm lấy túi bông giữ nhiệt ngẩng mặt lên, hàng lông mi dài đẹp rung nhẹ.
Bên ngoài trời tối đen kịch, gió rét thét gào rất dọa người, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống, chiếm lấy một mảng lạnh cóng ngoài cửa.
Hệ thống sưởi vẫn đang chăm chỉ hoạt động, tiếng máy móc hoạt động khẽ khàng, không khí ấm áp được luân chuyển, cảm thấy có chút ấm áp.
Sài Quốc Hiên đẩy cửa bước vào: “Thật hiếm khi cậu nhớ mở máy sưởi. Mộ Đông, đi—”
Câu nói của Sài Quốc Hiên ngừng lại, mắt nhìn hai người bọn họ, có chút chần chừ, lắp bắp nói: “–đi——thôi?”
Lâm Mộ Đông nhắm mắt, chuyển ánh nhìn sang anh đáp: “Đi.”
Lâm Mộ Đông nhanh chóng lấy áo khoác, cầm lấy hộp súng chuẩn bị rời đi, nhìn lướt qua cô gái đội y, lồng tay vào áo khoác dù, bước qua Diệp Chi.
Diệp Chi chớp mắt, nhìn anh mặc chiếc áo khoác phong phanh, vội vàng lắc đầu:”Cảm ơn huấn luyện viên Lâm, em—”
Cô còn chưa nói xong, Lâm Mộ Đông đã đưa áo khoác đến trước cô, lạnh nhạt đáp:”Không có gì.”
Diệp Chi: “….”
Đối phương đáp lại rất nhanh, Diệp Chi sờ túi áo, lẳng lặng tính toán đồ ăn vặt trong hộp mình. lần sau phải nhớ sắp xếp trật tự câu, nói không cần trước, sau đó nói cảm ơn sau.
Lâm Mộ Đông hiển nhiên cho rằng cuộc đối thoại tới đây là xong rồi, không cần phải nán lại nữa, cầm lấy hộp súng xoay lưng bước ra cửa.
Sài Quốc Hiên hiền hậu chờ đợi một lúc, nhìn thấy Diệp Chi cũng bước ra khỏi sân tập, mới tắt đèn tắt hệ thống sưởi, khóa cửa lại đi theo. Bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương,
Diệp Chi đứng ở cửa, do dự ôm lấy áo khoác của Lâm Mộ Đông một hồi, nghiêm túc cẩn thận mặc thử áo anh vào người.
Áo anh thật dày, không có mùi khói thuốc, chỉ có chút mùi sạch sẽ của bột giặt, lớn hơn so với số đo của cô rất nhiều, dễ dàng mặc lên người cô. Bên trong còn có thêm lớp nhung, ấm áp dán lên cổ, chạm một cái như có thể tăng thêm lòng tin đối mặt với gió lạnh. Sài Quốc Hiên đi theo Lâm Mộ Đông thấp giọng nói chuyện, hình như còn phải về văn phòng mở cuộc họp gấp, quyết định cuối cùng về lần thi đấu thế giới. “Cô Diệp?”
Sài Quốc Hiên dùng tay ra hiệu với Lâm Mộ Đông, sau đó lại quay người về phía Diệp Chi: “Tới đây, trời tối quá, đưa cô về kí túc xá trước, dù sao cũng tiện đường, đi thôi.”
Diệp Chi theo ra khỏi tòa huấn luyện, bị gió lạnh thổi run cầm cập. Quần áo cản bớt gió lớn, khiến cho cô cảm thấy dễ chịu đôi chút. Diệp Chi rút tay vào ống tay áo, nhìn Lâm Mộ Đông chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, cô còn có chút lưỡng lự, muốn đem áo khoác trả lại cho anh. Lưng của Lâm Mộ Đông quay về phía cô, nghe Sài Quốc Hiên thấp giọng nói chuyện, nửa bóng anh nép vào trong bóng tối, lông mi dài che lấp đi ánh mắt sắc bén.
Không biết anh nghe thấy gì, ánh mắt anh cụp xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, tay phải nắm chặt lại, bộ dáng cáu kỉnh của anh lại hiện rõ. Cứ đem trả dồ như vậy, đối phương nhất định không muốn lấy.
Diệp Chi nắm chặt cổ tay áo, nhìn thấy mình sắp về tới kí túc xá, cô cảm thấy bản thân phải nghĩ ra cách khác.
Sài Quốc Hiên đang còn nhiệt tình chỉ dạy cho học trò của mình. Hiện trạng của lần thi đấu quốc tế đã không mấy lạc quan, người cũng cố gắng hết sức rồi, chỉ còn cách nghe theo ý trời. Sài Quốc Hiên biết rằng thành tích lần này không tốt nữa thì bản thân anh phải nghỉ dạy, anh không muốn chuyện này gây thêm áp lực cho những đội viên trẻ tuổi khác. Đặc biệt anh không muốn đè thêm áp lực lên vai Lâm Mộ Đông. Cho nên lúc có chuyện phân tán sự chú ý, anh tự nhiên càng thêm chú ý vào chuyện đó.
“Cô Diệp đặc biệt đến gặp cậu đấy? Cậu còn lạnh nhạt như vậy….chưa xem tiểu thuyết sao? Tivi cũng không xem à?”
Sài Quốc Hiên cố gắng hạ thấp giọng hết mức, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, vẫn tiếp tục đề xuất ý kiến: “Cái áo khoác đó đưa vậy là xong à? Cậu xem trong phim thần tượng đi, nam chính không phải trực tiếp ném áo lên đầu nữ chính sao? Cậu nhăn mặt cau mày cái gì—này người ta gọi là ghẹo gái, tôi nghe mấy người trẻ kia nói, đừng cho rằng tôi không biết gì…”
Lâm Mộ Đông thật tình nghe không lọt nổi tai nữa, hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng, luồng ấm áp đột nhiên phủ lên người anh. Không ngoài dự liệu, chiếc áo khoác ấm áp được Diệp Chi trực tiếp che lên đầu Lâm Mộ Đông, che kín cả người anh, ngay cả tầm mắt cũng bị sự ấm áp của áo che mất đi phút chốc.
Lời tác giả: bé Chi, vẫn là quay về thôi!
Bình luận facebook