-
Chương 11
Sơ Hiểu Hiểu vội vã uống một ngụm sữa đậu nành, cả người như khí huyết dâng trào, hai gò má đỏ hây hây.
Giang Diễn cũng thong thả bắt đầu dùng bữa sáng.
Sơ Hiểu Hiểu gọi hai chén hoành thánh, lúc bưng lên chén nước súp thơm ngon có hành lá nổi tr.ên mặt, mùi thơm ngất ngây cuốn theo làn khói nóng hổi phả vào mặt, làm cho khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu càng đỏ hơn.
Cô cầm muỗng sứ múc lên nếm thử một miếng, cắn vào lớp vỏ mỏng nhân mềm, tôm đã bóc vỏ, lập tức có cảm giác rất tuyệt vời.
Định mở miệng khen vài câu, Sơ Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu đã nhận ra tâm tư của Giang Diễn căn bản không tập trung vào đồ ăn có ngon hay không, anh đang nhìn chằm chằm điện thoại di động, mấy phút trước cũng không biết đối phương gửi thứ gì tới, mày nhíu càng ngày càng chặt, xoắn thành một ngọn núi nhỏ.
Sơ Hiểu Hiểu không nỡ buông thìa, nhưng vẫn hỏi một câu: “Sao vậy?”
Giang Diễn mí mắt cũng không nhấc lên, đứng dậy nắm lấy tay cô: “Đi!”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi còn chưa ăn xong hoành thánh mà!”
Giang Diễn nói: “Lần sau lại mời cô ăn.”
Đã qua giờ cao điểm đi làm, Giang Diễn lái xe lên cầu vượt, tốc độ nhanh như gió xuyên qua dòng xe cộ, trái tim Sơ Hiểu Hiểu đập thình thịch không ngừng, dứt khoát lần nữa bám chặt lấy lưng Giang Diễn như con bạch tuột, thậm chí còn ôm chặt hơn lúc trước.
Chờ Giang Diễn dừng lại trước cửa Cục cảnh sát, Sơ Hiểu Hiểu đã bất tri bất giác đút tay vào túi áo của anh.
Bảo vệ nhìn người ngồi phía sau xe mô tô với ánh mắt kỳ lạ, chỉ một giây sau lại thay đổi vẻ mặt đã hiểu rõ, chào hỏi Giang Diễn.
Giang Diễn gật đầu, đỗ xe ở sân sau.
Sơ Hiểu Hiểu kinh hồn thở dài: “Có người nào từng nói ngồi sau xe của anh dễ bị rối loạn nhịp tim chưa?”
“Chưa từng.” Giang Diễn không cần nghĩ ngợi đã đáp, “Đều là đám đàn ông thanh niên cả, chỉ như vậy mà đã rối loạn nhịp tim rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Mẹ kiếp, sao lại so sánh cô với đám đàn ông thanh niên?!
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời lên cơn đau tim.
Cô tốt xấu gì cũng được xem là nửa người dựa vào mặt mũi để kiếm cơm, có điểm nào giống đám đàn ông thanh niên cơ chứ!?
Chỉ là tình huống trước mắt không cho phép Sơ Hiểu Hiểu rối rắm quá nhiều về chuyện vặt vãnh này, Giang Diễn nhận điện thoại, vô cùng lo lắng dẫn cô vào trong.
“Thế nào rồi?” Giang Diễn bước chân không ngừng, mở miệng hỏi.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, phát hiện là viên cảnh sát lần trước đi theo Giang Diễn đến phòng bệnh.
Trần Mặc trả lời: “Anh Trâu và chị Chung Ý vẫn đang trông chừng thằng nhóc kia.”
Giang Diễn vuốt cằm, đi nhanh vài bước, lại quay đầu nói: “Cô ở đây chờ một chút.”
“Được.” Sơ Hiểu Hiểu lên tiếng đáp lại, nhận lấy ly giấy dùng một lần người đối diện đưa tới.
“Hơi nóng.” Đối phương cười nhắc nhở, do dự một hồi mới nói, “Chuyện là...Tôi có một người em họ là fan của cô, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn, người đàn ông mặt đen như màu đất, hai mắt giăng kín tơ máu lộ ra thần sắc hoảng sợ, rõ ràng đã tr.ên bờ vực sụp đổ.
Lúc cửa đồng thời mở ra, anh ta ngẩng đầu thì lập tức đụng phải một đôi mắt đen trầm tĩnh như nước.
Giang Diễn mặt không chút thay đổi bước qua chỗ hai cảnh sát bên cạnh, hỏi: “Lưu Đông?”
Đôi môi khô khốc của người đối diện giật giật, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo bước chân của Giang Diễn.
Cả căn phòng yên tĩnh, Giang Diễn đứng trước mặt người bị tình nghi, hai tay chống tr.ên mặt bàn hơi nghiêng người nhìn anh ta: “Đêm xảy ra vụ án, tại sao anh lại đi tìm Liêu Tĩnh?”
Người nọ run rẩy, máy móc trả lời: “Bởi vì Liêu Tĩnh muốn chia tay với tôi, tôi không đồng ý.”
——
“Lý Lượng, người thành phố Ninh, văn hóa cấp hai, Liêu Tĩnh là bạn học cấp hai của anh ta. Theo lời khai của Lý Lượng, một năm trước anh ta liên lạc với Liêu Tĩnh, nói là có những bức ảnh không đứng đắn của Liêu Tĩnh hồi cấp hai, định nhân lúc Liêu Tĩnh nổi tiếng sẽ vòi xin cô ta một khoản tiền, sau đó hai người liên lạc thường xuyên, vẫn luôn buôn bán m4 túy.”
Đầu ngón tay Giang Diễn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không nói một lời đẩy đĩa CD vào laptop.
“Ngoại trừ hai lời khai trước đó, lời khai của Lý Lượng vẫn rất ổn định, nói là bởi vì còn một khoản tiền ở chỗ Liêu Tĩnh, Liêu Tĩnh vừa ch.ết, tiền của anh ta liền trôi theo dòng nước, cho nên mới tìm tới Sơ Hiểu Hiểu thực hiện hành vi trả thù.”
Vừa nói, Giang Diễn vừa mở video có đánh dấu tối ngày 20 tháng 12, tr.ên màn hình là hình ảnh người đàn ông nhếch nhác đã tập kích Sơ Hiểu Hiểu ở hành lang ngày đó.
Giang Diễn trực tiếp kéo thanh tiến độ video tới vị trí chính giữa.
“Liêu Tĩnh vẫn còn một khoản chưa trả cho đối phương, chúng tôi vốn đã bàn bạc xong, chờ sau khi nhận được khoản cuối thì sẽ chia 6/4. Sau đó tôi thấy tr.ên mạng có người nói Liêu Tĩnh đã ch.ết, gọi điện thoại cho cô ta cũng không ai nhận, tôi đã nghĩ tiền của tôi chắc chắn không lấy lại được nữa.”
“Sao anh biết địa chỉ nhà Sơ Hiểu Hiểu?”
“Liêu Tĩnh trước kia đã nói với tôi...”
“Liêu Tĩnh vì sao phải nói cho anh biết chuyện này?”
“Cô ta bảo tôi theo dõi Sơ Hiểu Hiểu, nếu chụp được thứ gì đó thì còn có thể lừa được Sơ Hiểu Hiểu một khoản tiền.”
“Anh có chụp được gì không?”
“Không có!” Lần này đồng tử của người đàn ông co rụt, hoảng sợ khẳng định, “Tôi không chụp được gì cả! Liêu Tĩnh vì thế còn giận tôi, nói tôi vô dụng.”
Giang Diễn nhíu mày, ấn nút tạm dừng.
Trâu Hạo khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Lý Lượng khai từng gặp Liêu Tĩnh và Lưu Đông trong phòng bao K nào đó, còn làm ghi chú nhận dạng.”
Giang Diễn uống một ngụm nước, thoáng nhìn Trần Mặc từ ngoài đi vào, bỗng nhiên lên tiếng: “Tr.ên tay cầm gì vậy?”
Trâu Hạo sửng sốt, cũng nhìn theo tầm mắt Giang Diễn, thấy tấm thẻ màu trắng tr.ên tay Trần Mặc thì lập tức tò mò tiến lại gần.
Trần Mặc liếc nhìn Giang Diễn, lại nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trong tay, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “À, là như vậy, tôi nhờ Sơ Hiểu Hiểu tặng tôi một tấm ảnh có chữ ký, lúc nãy tôi vừa mới đến phòng kỹ thuật một chuyến, còn chưa kịp cất đi.”
Trâu Hạo nhạy cảm nắm bắt được trọng điểm: “Ảnh có chữ ký của Sơ Hiểu?”
Giang Diễn nhíu mày càng chặt hơn, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở chỗ chị Chung Ý.” Trần Mặc nói, “Chị Chung Ý nói có một số việc muốn hỏi cô ấy.”
“Phải hỏi thử một chút.” Trâu Hạo đồng ý, “Không chừng ngoại trừ Lý Lượng còn có thể đào ra thứ gì khác.”
“Đúng rồi, đội phó Giang.” Trần Mặc quay đầu, “Chị Chung Ý bảo tôi tới hỏi anh, báo cáo kết thúc vụ án cố ý giết người của Lưu Đông...”
“Các cậu có cảm thấy liệu sẽ vì tình mà giết người không?” Giang Diễn đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh.
“Chuyện này...” Trần Mặc ngẩn ra, nhất thời không dám nói tiếp.
“Không nói đến việc Liêu Tĩnh có để ý Lưu Đông hay không, cho dù hai người thật sự quen nhau, trong điện thoại di động của nhau tại sao lại không có bất kỳ tin tức hoặc ảnh chụp nào của đối phương, ngay cả trong danh bạ cũng không ghi chú tên hoặc nick name của đối phương?”
Trâu Hạo khẽ gật đầu, đồng ý với quan điểm của Giang Diễn: “Đúng vậy.”
Giang Diễn: “Huống hồ Liêu Tĩnh là một nữ diễn viên có chút danh tiếng, ảnh chụp tr.ên mạng có rất nhiều, nếu như Lưu Đông thật sự có tình cảm với Liêu Tĩnh, ở nhà anh ta sao lại không tìm thấy chút dấu vết nào có liên quan đến Liêu Tĩnh?”
Bốn phía không tiếng động, đều lắng nghe Giang Diễn nói xong.
Giang Diễn đảo mắt nhìn cậu cảnh sát thực tập sắc mặt nghiêm trọng, sau đó lại thờ ơ dời mắt: “Ngay cả một người không hề liên quan cũng có thể lấy được ảnh chụp của Sơ Hiểu Hiểu, huống chi là một đôi tình nhân.”
Trần Mặc bừng tỉnh đại ngộ, còn muốn hỏi gì đó, Giang Diễn lại đứng dậy sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Xuyên qua hành lang, anh thấy có mấy người chen chúc trước phòng điều tra hình sự, xô đẩy cười nói: “Làm gì mà ngượng ngùng thế, đi vào chào hỏi đi, bỏ qua dịp tốt này sẽ không còn cơ hội nữa đâu...”
Cậu thanh niên mặc đồng phục trực ban mặt đỏ tới mang tai, xua tay nói: “Đừng náo loạn nữa!”
Lời còn chưa dứt, Giang Diễn đã dừng chân cách đó không xa, con ngươi đen nhánh không nhanh không chậm đảo qua mặt mấy người đó, lạnh lùng mở miệng: “Ầm ĩ cái gì vậy?”
Mấy người thoáng chốc hoảng hốt, vô thức ưỡn ng.ực đứng thẳng, sửng sốt vài giây mới có người lớn mật giải thích: “Nghe nói Sơ Hiểu Hiểu...”
“Nghe nói cái gì?” Đối phương vừa nói một hơi đã bị Giang Diễn trầm giọng cắt ngang, “Thời gian làm việc mà.
không lo làm việc đi, chạy đến đây làm ầm ĩ náo loạn?”
“...”
Vừa nói xong, Giang Diễn thong thả đi vào, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trơ mắt nhìn cửa lạch cạch một tiếng bị Giang Diễn đóng lại, thiếu chút nữa đụng vào sống mũi.
Trong phòng làm việc, Sơ Hiểu Hiểu đang cùng Chung Ý tán gẫu về mấy loại son môi mới ra.
Vẻ mặt của hai người rất kích động, tán gẫu hăng say như kiểu ‘hận gặp nhau quá muộn’.
Giang Diễn: “...”
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Chung Ý nghe tiếng quay đầu lại: “Đội phó Giang!”
Giang Diễn mím môi không nói gì, tầm mắt lướt qua cô ấy, dừng lại ở chỗ Sơ Hiểu Hiểu.
Sự vui vẻ trong mắt Sơ Hiểu Hiểu còn chưa kịp rút đi đã thấy Giang Diễn đến gần, cô mờ mịt liếc nhìn anh một cái.
Giang Diễn đi tới bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu, liếc mắt hỏi Chung Ý: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Đang nói màu son mới ra của TF quá đẹp!” Chung Ý nói đến một nửa lại ngậm miệng, “Đội phó Giang, mấy tên thẳng nam chưa có bạn gái như các anh không hiểu được đâu.”
Giang Diễn: “...”
Khóe miệng Sơ Hiểu Hiểu đã cong một nửa, mắt thấy mặt Giang Diễn đen lại, nụ cười cứ như vậy đông cứng.
Chung Ý sau lưng thoáng run rẩy, vội vàng chuẩn bị đánh bài chuồn: “Đội phó Giang, nếu không có việc gì nữa thì tôi xuống bộ phận pháp lý đây, lần trước vụ án kia...”
“Chuẩn bị một chút.” Giang Diễn liếc nhìn vẻ mặt hết sức kỳ lạ của Sơ Hiểu Hiểu, lạnh nhạt nói, “Lát nữa theo tôi đến chỗ cục trưởng Dương báo cáo tình tiết vụ án.”
Chung Ý: “... Được.”
Nhìn Chung Ý đi xa, Giang Diễn quay đầu, bỗng dưng mở miệng: “Cô có nhược điểm gì ở chỗ Liêu Tĩnh không?”
“Không có.” Sơ Hiểu Hiểu nghi hoặc, cô có thể có nhược điểm gì chứ?
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
Giang Diễn nói: “Cô không biết mình bị theo dõi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì ngẩn ra, nhất thời cứng đờ tại chỗ.
—hết chương 11—
- -----oOo------
Giang Diễn cũng thong thả bắt đầu dùng bữa sáng.
Sơ Hiểu Hiểu gọi hai chén hoành thánh, lúc bưng lên chén nước súp thơm ngon có hành lá nổi tr.ên mặt, mùi thơm ngất ngây cuốn theo làn khói nóng hổi phả vào mặt, làm cho khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu càng đỏ hơn.
Cô cầm muỗng sứ múc lên nếm thử một miếng, cắn vào lớp vỏ mỏng nhân mềm, tôm đã bóc vỏ, lập tức có cảm giác rất tuyệt vời.
Định mở miệng khen vài câu, Sơ Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu đã nhận ra tâm tư của Giang Diễn căn bản không tập trung vào đồ ăn có ngon hay không, anh đang nhìn chằm chằm điện thoại di động, mấy phút trước cũng không biết đối phương gửi thứ gì tới, mày nhíu càng ngày càng chặt, xoắn thành một ngọn núi nhỏ.
Sơ Hiểu Hiểu không nỡ buông thìa, nhưng vẫn hỏi một câu: “Sao vậy?”
Giang Diễn mí mắt cũng không nhấc lên, đứng dậy nắm lấy tay cô: “Đi!”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi còn chưa ăn xong hoành thánh mà!”
Giang Diễn nói: “Lần sau lại mời cô ăn.”
Đã qua giờ cao điểm đi làm, Giang Diễn lái xe lên cầu vượt, tốc độ nhanh như gió xuyên qua dòng xe cộ, trái tim Sơ Hiểu Hiểu đập thình thịch không ngừng, dứt khoát lần nữa bám chặt lấy lưng Giang Diễn như con bạch tuột, thậm chí còn ôm chặt hơn lúc trước.
Chờ Giang Diễn dừng lại trước cửa Cục cảnh sát, Sơ Hiểu Hiểu đã bất tri bất giác đút tay vào túi áo của anh.
Bảo vệ nhìn người ngồi phía sau xe mô tô với ánh mắt kỳ lạ, chỉ một giây sau lại thay đổi vẻ mặt đã hiểu rõ, chào hỏi Giang Diễn.
Giang Diễn gật đầu, đỗ xe ở sân sau.
Sơ Hiểu Hiểu kinh hồn thở dài: “Có người nào từng nói ngồi sau xe của anh dễ bị rối loạn nhịp tim chưa?”
“Chưa từng.” Giang Diễn không cần nghĩ ngợi đã đáp, “Đều là đám đàn ông thanh niên cả, chỉ như vậy mà đã rối loạn nhịp tim rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Mẹ kiếp, sao lại so sánh cô với đám đàn ông thanh niên?!
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời lên cơn đau tim.
Cô tốt xấu gì cũng được xem là nửa người dựa vào mặt mũi để kiếm cơm, có điểm nào giống đám đàn ông thanh niên cơ chứ!?
Chỉ là tình huống trước mắt không cho phép Sơ Hiểu Hiểu rối rắm quá nhiều về chuyện vặt vãnh này, Giang Diễn nhận điện thoại, vô cùng lo lắng dẫn cô vào trong.
“Thế nào rồi?” Giang Diễn bước chân không ngừng, mở miệng hỏi.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, phát hiện là viên cảnh sát lần trước đi theo Giang Diễn đến phòng bệnh.
Trần Mặc trả lời: “Anh Trâu và chị Chung Ý vẫn đang trông chừng thằng nhóc kia.”
Giang Diễn vuốt cằm, đi nhanh vài bước, lại quay đầu nói: “Cô ở đây chờ một chút.”
“Được.” Sơ Hiểu Hiểu lên tiếng đáp lại, nhận lấy ly giấy dùng một lần người đối diện đưa tới.
“Hơi nóng.” Đối phương cười nhắc nhở, do dự một hồi mới nói, “Chuyện là...Tôi có một người em họ là fan của cô, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn, người đàn ông mặt đen như màu đất, hai mắt giăng kín tơ máu lộ ra thần sắc hoảng sợ, rõ ràng đã tr.ên bờ vực sụp đổ.
Lúc cửa đồng thời mở ra, anh ta ngẩng đầu thì lập tức đụng phải một đôi mắt đen trầm tĩnh như nước.
Giang Diễn mặt không chút thay đổi bước qua chỗ hai cảnh sát bên cạnh, hỏi: “Lưu Đông?”
Đôi môi khô khốc của người đối diện giật giật, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo bước chân của Giang Diễn.
Cả căn phòng yên tĩnh, Giang Diễn đứng trước mặt người bị tình nghi, hai tay chống tr.ên mặt bàn hơi nghiêng người nhìn anh ta: “Đêm xảy ra vụ án, tại sao anh lại đi tìm Liêu Tĩnh?”
Người nọ run rẩy, máy móc trả lời: “Bởi vì Liêu Tĩnh muốn chia tay với tôi, tôi không đồng ý.”
——
“Lý Lượng, người thành phố Ninh, văn hóa cấp hai, Liêu Tĩnh là bạn học cấp hai của anh ta. Theo lời khai của Lý Lượng, một năm trước anh ta liên lạc với Liêu Tĩnh, nói là có những bức ảnh không đứng đắn của Liêu Tĩnh hồi cấp hai, định nhân lúc Liêu Tĩnh nổi tiếng sẽ vòi xin cô ta một khoản tiền, sau đó hai người liên lạc thường xuyên, vẫn luôn buôn bán m4 túy.”
Đầu ngón tay Giang Diễn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không nói một lời đẩy đĩa CD vào laptop.
“Ngoại trừ hai lời khai trước đó, lời khai của Lý Lượng vẫn rất ổn định, nói là bởi vì còn một khoản tiền ở chỗ Liêu Tĩnh, Liêu Tĩnh vừa ch.ết, tiền của anh ta liền trôi theo dòng nước, cho nên mới tìm tới Sơ Hiểu Hiểu thực hiện hành vi trả thù.”
Vừa nói, Giang Diễn vừa mở video có đánh dấu tối ngày 20 tháng 12, tr.ên màn hình là hình ảnh người đàn ông nhếch nhác đã tập kích Sơ Hiểu Hiểu ở hành lang ngày đó.
Giang Diễn trực tiếp kéo thanh tiến độ video tới vị trí chính giữa.
“Liêu Tĩnh vẫn còn một khoản chưa trả cho đối phương, chúng tôi vốn đã bàn bạc xong, chờ sau khi nhận được khoản cuối thì sẽ chia 6/4. Sau đó tôi thấy tr.ên mạng có người nói Liêu Tĩnh đã ch.ết, gọi điện thoại cho cô ta cũng không ai nhận, tôi đã nghĩ tiền của tôi chắc chắn không lấy lại được nữa.”
“Sao anh biết địa chỉ nhà Sơ Hiểu Hiểu?”
“Liêu Tĩnh trước kia đã nói với tôi...”
“Liêu Tĩnh vì sao phải nói cho anh biết chuyện này?”
“Cô ta bảo tôi theo dõi Sơ Hiểu Hiểu, nếu chụp được thứ gì đó thì còn có thể lừa được Sơ Hiểu Hiểu một khoản tiền.”
“Anh có chụp được gì không?”
“Không có!” Lần này đồng tử của người đàn ông co rụt, hoảng sợ khẳng định, “Tôi không chụp được gì cả! Liêu Tĩnh vì thế còn giận tôi, nói tôi vô dụng.”
Giang Diễn nhíu mày, ấn nút tạm dừng.
Trâu Hạo khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Lý Lượng khai từng gặp Liêu Tĩnh và Lưu Đông trong phòng bao K nào đó, còn làm ghi chú nhận dạng.”
Giang Diễn uống một ngụm nước, thoáng nhìn Trần Mặc từ ngoài đi vào, bỗng nhiên lên tiếng: “Tr.ên tay cầm gì vậy?”
Trâu Hạo sửng sốt, cũng nhìn theo tầm mắt Giang Diễn, thấy tấm thẻ màu trắng tr.ên tay Trần Mặc thì lập tức tò mò tiến lại gần.
Trần Mặc liếc nhìn Giang Diễn, lại nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trong tay, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “À, là như vậy, tôi nhờ Sơ Hiểu Hiểu tặng tôi một tấm ảnh có chữ ký, lúc nãy tôi vừa mới đến phòng kỹ thuật một chuyến, còn chưa kịp cất đi.”
Trâu Hạo nhạy cảm nắm bắt được trọng điểm: “Ảnh có chữ ký của Sơ Hiểu?”
Giang Diễn nhíu mày càng chặt hơn, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở chỗ chị Chung Ý.” Trần Mặc nói, “Chị Chung Ý nói có một số việc muốn hỏi cô ấy.”
“Phải hỏi thử một chút.” Trâu Hạo đồng ý, “Không chừng ngoại trừ Lý Lượng còn có thể đào ra thứ gì khác.”
“Đúng rồi, đội phó Giang.” Trần Mặc quay đầu, “Chị Chung Ý bảo tôi tới hỏi anh, báo cáo kết thúc vụ án cố ý giết người của Lưu Đông...”
“Các cậu có cảm thấy liệu sẽ vì tình mà giết người không?” Giang Diễn đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh.
“Chuyện này...” Trần Mặc ngẩn ra, nhất thời không dám nói tiếp.
“Không nói đến việc Liêu Tĩnh có để ý Lưu Đông hay không, cho dù hai người thật sự quen nhau, trong điện thoại di động của nhau tại sao lại không có bất kỳ tin tức hoặc ảnh chụp nào của đối phương, ngay cả trong danh bạ cũng không ghi chú tên hoặc nick name của đối phương?”
Trâu Hạo khẽ gật đầu, đồng ý với quan điểm của Giang Diễn: “Đúng vậy.”
Giang Diễn: “Huống hồ Liêu Tĩnh là một nữ diễn viên có chút danh tiếng, ảnh chụp tr.ên mạng có rất nhiều, nếu như Lưu Đông thật sự có tình cảm với Liêu Tĩnh, ở nhà anh ta sao lại không tìm thấy chút dấu vết nào có liên quan đến Liêu Tĩnh?”
Bốn phía không tiếng động, đều lắng nghe Giang Diễn nói xong.
Giang Diễn đảo mắt nhìn cậu cảnh sát thực tập sắc mặt nghiêm trọng, sau đó lại thờ ơ dời mắt: “Ngay cả một người không hề liên quan cũng có thể lấy được ảnh chụp của Sơ Hiểu Hiểu, huống chi là một đôi tình nhân.”
Trần Mặc bừng tỉnh đại ngộ, còn muốn hỏi gì đó, Giang Diễn lại đứng dậy sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Xuyên qua hành lang, anh thấy có mấy người chen chúc trước phòng điều tra hình sự, xô đẩy cười nói: “Làm gì mà ngượng ngùng thế, đi vào chào hỏi đi, bỏ qua dịp tốt này sẽ không còn cơ hội nữa đâu...”
Cậu thanh niên mặc đồng phục trực ban mặt đỏ tới mang tai, xua tay nói: “Đừng náo loạn nữa!”
Lời còn chưa dứt, Giang Diễn đã dừng chân cách đó không xa, con ngươi đen nhánh không nhanh không chậm đảo qua mặt mấy người đó, lạnh lùng mở miệng: “Ầm ĩ cái gì vậy?”
Mấy người thoáng chốc hoảng hốt, vô thức ưỡn ng.ực đứng thẳng, sửng sốt vài giây mới có người lớn mật giải thích: “Nghe nói Sơ Hiểu Hiểu...”
“Nghe nói cái gì?” Đối phương vừa nói một hơi đã bị Giang Diễn trầm giọng cắt ngang, “Thời gian làm việc mà.
không lo làm việc đi, chạy đến đây làm ầm ĩ náo loạn?”
“...”
Vừa nói xong, Giang Diễn thong thả đi vào, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trơ mắt nhìn cửa lạch cạch một tiếng bị Giang Diễn đóng lại, thiếu chút nữa đụng vào sống mũi.
Trong phòng làm việc, Sơ Hiểu Hiểu đang cùng Chung Ý tán gẫu về mấy loại son môi mới ra.
Vẻ mặt của hai người rất kích động, tán gẫu hăng say như kiểu ‘hận gặp nhau quá muộn’.
Giang Diễn: “...”
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Chung Ý nghe tiếng quay đầu lại: “Đội phó Giang!”
Giang Diễn mím môi không nói gì, tầm mắt lướt qua cô ấy, dừng lại ở chỗ Sơ Hiểu Hiểu.
Sự vui vẻ trong mắt Sơ Hiểu Hiểu còn chưa kịp rút đi đã thấy Giang Diễn đến gần, cô mờ mịt liếc nhìn anh một cái.
Giang Diễn đi tới bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu, liếc mắt hỏi Chung Ý: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Đang nói màu son mới ra của TF quá đẹp!” Chung Ý nói đến một nửa lại ngậm miệng, “Đội phó Giang, mấy tên thẳng nam chưa có bạn gái như các anh không hiểu được đâu.”
Giang Diễn: “...”
Khóe miệng Sơ Hiểu Hiểu đã cong một nửa, mắt thấy mặt Giang Diễn đen lại, nụ cười cứ như vậy đông cứng.
Chung Ý sau lưng thoáng run rẩy, vội vàng chuẩn bị đánh bài chuồn: “Đội phó Giang, nếu không có việc gì nữa thì tôi xuống bộ phận pháp lý đây, lần trước vụ án kia...”
“Chuẩn bị một chút.” Giang Diễn liếc nhìn vẻ mặt hết sức kỳ lạ của Sơ Hiểu Hiểu, lạnh nhạt nói, “Lát nữa theo tôi đến chỗ cục trưởng Dương báo cáo tình tiết vụ án.”
Chung Ý: “... Được.”
Nhìn Chung Ý đi xa, Giang Diễn quay đầu, bỗng dưng mở miệng: “Cô có nhược điểm gì ở chỗ Liêu Tĩnh không?”
“Không có.” Sơ Hiểu Hiểu nghi hoặc, cô có thể có nhược điểm gì chứ?
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
Giang Diễn nói: “Cô không biết mình bị theo dõi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì ngẩn ra, nhất thời cứng đờ tại chỗ.
—hết chương 11—
- -----oOo------
Bình luận facebook