-
Chương 45
Chỉ vỏn vẹn vài phút mà toàn bộ mạng xã hội đã sôi sục.
Rất nhiều cư dân mạng nhao nhao phản chiến, chủ đề “Ủng hộ Sơ Hiểu Hiểu” theo đó được đưa lên hàng đầu, mà “Thân thế của Sơ Hiểu Hiểu” cũng theo sát phía sau, ai ấn vào xem cũng thấy tiếc thương cho những trải nghiệm bi thảm của cô.
Lúc Giang Diễn từ phòng giám sát đi ra, trong văn phòng của đội điều tra hình sự có vài cảnh sát đang xúm lại xem video hot search.
Có tiếng nói quen thuộc xuyên qua không khí loáng thoáng truyền tới bên tai.
“Tôi vẫn luôn cho rằng, bạo lực mạng chính là khủ.ng bố tập kích về mặt tinh thần, nếu có người chán ghét tôi, ghê tởm tôi, cứ nhắm vào tôi là được rồi. Hy vọng các vị đừng tạo thêm phiền nhiễu cho người khác.”
“...... Là vị cảnh sát kia đã cứu tôi, anh ấy là anh hùng cái thế của tôi.”
……
Nữ cảnh sát thực tập kích động thấp giọng nói: “Oa oa oa oa, ‘nhắm vào tôi là được rồi’, đây chẳng lẽ là tuyên ngôn của tình yêu?!”
Một người khác phụ họa: “A! Tôi cũng muốn có anh hùng cái thế như vậy!”
Có cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào video không dời mắt, đánh giá: “Chị dâu đẹp thật, thảo nào lại khiến đội phó Giang của chúng ta mê mệt đến ch.ết đi sống lại.”
Video đang chạy đến giữa chừng thì bỗng nhiên sau gáy như có cơn gió lạnh quét qua, mấy người thoáng chốc cứng đờ, chợt thấy Giang Diễn hai tay nhét túi đứng phía sau bọn họ, vẻ mặt âm u hỏi ngược lại: “Ch.ết đi sống lại?”
Một sự yên lặng ch.ết chóc.
Vẫn là một nữ cảnh sát khác kịp phản ứng, lấy lòng nói: “Hâm mộ Sơ Hiểu Hiểu thật đấy, có một người bạn trai ưu tú như vậy.”
Người bên cạnh bất ngờ bị đụng đụng khuỷu tay, vội vàng cười gượng nói tiếp: “Ha ha ha ha, chắc chắn là kiếp trước cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi!”
Giang Diễn: “...”
Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua dáng vẻ xinh đẹp của đối phương tr.ên màn hình, bởi vì không trang điểm nên càng toát lên vẻ thiếu nữ, đặc biệt ăn ảnh.
Nhưng lại không bằng một phần vạn người thật ngoài đời.
Giang Diễn nhíu mày, bình tĩnh nói: “Hâm mộ là có thể quang minh chính đại mở tiệc trà trong giờ làm việc sao?”
Đối diện: “...”
Giang Diễn quát lớn nhưng ngữ khí lại không quá nặng nề: “Mới tới đầu hành lang đã nghe thấy tiếng cười trong này rồi, hay là tôi cũng mang ghế tới đây ngồi nhìn các cô cậu cười nhé?”
Vừa dứt lời, chợt thấy Trâu Hạo bưng hộp mì ăn liền từ bên ngoài chạy vội tới, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Người anh em! Anh làm tôi lo lắng muốn ch.ết đấy!”
Mấy người đối diện nhân cơ hội ôm nhau giải tán, nên làm gì thì làm đó.
Trâu Hạo một tay bưng hộp mì, một tay ôm vai Giang Diễn: “Nói chuyện thế nào rồi? Chú gà trống lớn công tư phân minh đó không làm khó anh chứ? Không sao chứ?”
Giang Diễn cảnh giác nhìn nước mì lắc lư trong hộp, nhẹ nhàng gạt tay Trâu Hạo ra: “Vẫn ổn.”
Trâu Hạo sửng sốt: “Vẫn ổn là có ý gì?”
Giang Diễn nhớ tới chuyện sau khi tạm biệt vài lãnh đạo sở tỉnh, chủ nhiệm Bao đã kéo anh lại khuyên nhủ suốt bốn tiếng đồng hồ. Từ tính không ổn định của tình yêu xa nói tới tính phức tạp của giới giải trí, trích dẫn kinh điển, thuật lại một bài văn mẫu xoay quanh chủ đề “Rất nhiều gian nan hiểm trở khi kết giao với nữ minh tinh”, còn gọi đó là lời nói thấm thía, đâu đâu cũng vì suy nghĩ cho tương lai và tiền đồ của anh.
Chưa hết, ông ấy còn khéo léo thăm dò, mai mối Giang Diễn cho cô con gái còn độc thân của mình.
Lại bị một câu nói nhẹ nhàng của anh chặn lại.
Giang Diễn thuận miệng nói: “Cô ấy xinh đẹp.”
Mặt chủ nhiệm Bao lập tức đen lại, lúc này á khẩu không trả lời được, liên tục thương tiếc giá trị quan nông cạn của người trẻ tuổi đương thời không thôi.
Nhớ tới vẻ mặt phức tạp của chủ nhiệm Bao, thái dương Giang Diễn khẽ giật giật.
Anh trả lời: “Vẫn ổn là vẫn ổn chứ sao.”
Trâu Hạo không hiểu ra sao: “Cụ thể một chút được không?”
Giang Diễn trầm ngâm vài giây, sờ cằm đáp: “Cũng tại tôi ưu tú quá.”
Trâu Hạo: “...”
Tay anh ấy kích động run lên, thiếu chút nữa làm đổ nước mì lên áo sơ mi của Giang Diễn, bị đối phương nhanh nhẹn lui về phía sau tránh đi.
Trâu Hạo giận dữ mắng: “Mẹ kiếp!”
Đây là lời nói của người bình thường sao?!
-
Dù sao chuyện lần này cũng ầm ĩ quá lớn, tuy rằng đã từng tuyên bố với bên ngoài sẽ thẩm tra kỷ luật, nhưng mọi người đều rõ ràng, nói tới nói lui chẳng qua chỉ là cho Giang Diễn nghỉ nửa tháng, khiến một đám đồng nghiệp của đội điều tra hình sự cực kỳ hâm mộ.
Thậm chí còn có tin đồn lãnh đạo cấp tr.ên vốn không có ý định làm như vậy, dù sao đội điều tra hình sự từ trước đến nay án nhiều người ít, cả ngày tăng ca làm không dứt việc. Nhưng đội phó Giang kia lại là một tên bướng bỉnh cứng đầu, ngay cả thái độ nhận sai cơ bản nhất cũng không có, nếu không phải biết Giang Diễn mấy năm qua từng lập được không ít công lao, còn tưởng rằng đối phương sẽ bỏ lại một tờ đơn từ chức rồi phủi mông về nhà kế thừa gia nghiệp.
Trâu Hạo nghe thấy thái độ như vậy thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu: “Không hổ là Giang Soái nhà ta, lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy!”
Mà tr.ên thực tế, Giang Diễn quả thật cũng nghênh ngang chuẩn bị về quê.
Lúc Giang Diễn ngồi tr.ên ghế lái lấy điện thoại từ trong túi ra, Sơ Hiểu Hiểu đang xem lại video phát sóng trực tiếp của mình.
Cô càng xem càng rối rắm, càng xem càng bất lực.
Kỳ thật cũng không phải cô không tự tin, nhưng so với Tô Du bên cạnh ngay cả kính áp tròng màu cũng đeo vào, thì thật ra cô cũng quá nhạt màu, thoạt nhìn tựa như cô em gái nào đó yếu ớt xanh xao.
Vốn trong tưởng tượng, lần diễn thuyết này của cô hẳn là rất dõng dạc, hào khí xông thẳng lên trời! Trong xương cốt dù thế nào cũng nên lộ ra sự tín niệm cùng lý tưởng vĩ đại kiên cường bền bỉ của cô!
Cô vừa nghe tới đoạn “Anh ấy là anh hùng cái thế của tôi”.
—— Thì bỗng “Anh hùng cái thế” đột nhiên gọi điện thoại tới.
Sơ Hiểu Hiểu hơi khựng lại, ấn nút nghe rồi đặt điện thoại bên tai.
Giang Diễn hờ hững nói: “Em thu dọn vài bộ quần áo đi.”
Sơ Hiểu Hiểu không kịp phản ứng, hỏi lại: “Cái gì?”
Giang Diễn nói: “Đưa em về nhà.”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt nhìn bốn phía: “Em đang ở nhà mà.”
Giang Diễn chậm rãi nói: “Về thành phố Lâm.”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức bối rối.
Tất cả hồi ức ùa về trong tâm trí cô cùng một lúc.
Bên tai như đang vang lên những âm thanh mỗi khi cô đi ngang qua con ngõ nhỏ cách nhà không xa kia, bài đồng dao trẻ thơ do ông lão hát dỗ dành lũ trẻ, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, nước mưa chảy qua mái hiên ngói vụn nghiêng nghiêng, rơi xuống một phiến đá xanh ướt sũng.
Mấy đứa trẻ đùa giỡn ầm ĩ đạp xe chạy như bay vụt qua, vũng nước đọng lại tr.ên mặt đất bắn lên tung tóe, thiếu chút nữa làm bẩn chiếc váy hoa của cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Có điều chưa tới bao lâu sau, sâu trong ngõ nhỏ lại truyền tới ca khúc saxophone nổi tiếng có tên “Về nhà” qua bao năm tháng vẫn không thay đổi sau mỗi giờ tan học hằng ngày, cùng với khói bếp lượn lờ, tiếng vui cười tức giận mắng chửi oanh oanh vờn quanh bên tai, theo không khí ẩm ướt mang theo mùi bùn đất xuyên qua năm tháng hư ảo xa xăm ——
Tựa như ở gần trong gang tấc, rõ ràng có thể thấy được.
Sơ Hiểu Hiểu im lặng giây lát, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cô cười nói: “Được.”
Vô số cảm xúc đan xen lẫn lộn tạo nên một cảm giác hưng phấn khó hiểu nào đó. “Về nhà” trong miệng Giang Diễn đối với cô mà nói giống như tìm kiếm một quá khứ bí mật và khao khát một hành trình chưa biết.
Dù sao thế giới này mỗi ngày một khác, cô đã quá lâu không trở về qua nơi đó.
Chỉ tiếc là loại tâm tình này không duy trì quá lâu......
Sơ Hiểu Hiểu đeo ba lô cúi đầu nhìn điện thoại di động, theo sát phía sau là Giang Diễn cũng đeo ba lô màu đen, tay đẩy va li từ lối đi VIP của sân bay đi ra. Giang Diễn còn chưa kịp trêu chọc về chiếc va li màu hồng phấn của cô thì đã bị mấy cô thiếu nữ đang thét chói tai bên ngoài sân bay dọa cho chấn động, mắt thấy đối phương hưng phấn chạy về hướng bọn họ, anh theo bản năng bảo vệ Sơ Hiểu Hiểu ở phía sau.
Đối phương trong lòng sục sôi không lời nào diễn tả được: “A a a a a, là Sơ Hiểu Hiểu đấy! Bạn trai cao ráo đẹp trai thật! So với ảnh chụp còn đẹp trai hơn rất nhiều!”
Một lời khơi dậy ngàn lớp sóng ——
Theo sau đó là một trận thét chói tai điên cuồng, những người đi đường cùng ra khỏi sân bay không khỏi sửng sốt.
Các sinh viên cùng đồng hành tr.ên đường về lần lượt chen tới, dẫn tới người qua đường vây xem.
“Tôi đã nói là Sơ Hiểu Hiểu mà, mấy người còn không tin!”
“Wow!”
“A a a a —— lần trước tôi có xem buổi phát sóng trực tiếp! Tôi là fan CP của hai người đây!”
Khóe miệng Sơ Hiểu Hiểu giật giật, mặt đầy dấu ba chấm.
Ch.ết dở không, fan CP!?
—hết chương 45—
- -----oOo------
Rất nhiều cư dân mạng nhao nhao phản chiến, chủ đề “Ủng hộ Sơ Hiểu Hiểu” theo đó được đưa lên hàng đầu, mà “Thân thế của Sơ Hiểu Hiểu” cũng theo sát phía sau, ai ấn vào xem cũng thấy tiếc thương cho những trải nghiệm bi thảm của cô.
Lúc Giang Diễn từ phòng giám sát đi ra, trong văn phòng của đội điều tra hình sự có vài cảnh sát đang xúm lại xem video hot search.
Có tiếng nói quen thuộc xuyên qua không khí loáng thoáng truyền tới bên tai.
“Tôi vẫn luôn cho rằng, bạo lực mạng chính là khủ.ng bố tập kích về mặt tinh thần, nếu có người chán ghét tôi, ghê tởm tôi, cứ nhắm vào tôi là được rồi. Hy vọng các vị đừng tạo thêm phiền nhiễu cho người khác.”
“...... Là vị cảnh sát kia đã cứu tôi, anh ấy là anh hùng cái thế của tôi.”
……
Nữ cảnh sát thực tập kích động thấp giọng nói: “Oa oa oa oa, ‘nhắm vào tôi là được rồi’, đây chẳng lẽ là tuyên ngôn của tình yêu?!”
Một người khác phụ họa: “A! Tôi cũng muốn có anh hùng cái thế như vậy!”
Có cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào video không dời mắt, đánh giá: “Chị dâu đẹp thật, thảo nào lại khiến đội phó Giang của chúng ta mê mệt đến ch.ết đi sống lại.”
Video đang chạy đến giữa chừng thì bỗng nhiên sau gáy như có cơn gió lạnh quét qua, mấy người thoáng chốc cứng đờ, chợt thấy Giang Diễn hai tay nhét túi đứng phía sau bọn họ, vẻ mặt âm u hỏi ngược lại: “Ch.ết đi sống lại?”
Một sự yên lặng ch.ết chóc.
Vẫn là một nữ cảnh sát khác kịp phản ứng, lấy lòng nói: “Hâm mộ Sơ Hiểu Hiểu thật đấy, có một người bạn trai ưu tú như vậy.”
Người bên cạnh bất ngờ bị đụng đụng khuỷu tay, vội vàng cười gượng nói tiếp: “Ha ha ha ha, chắc chắn là kiếp trước cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi!”
Giang Diễn: “...”
Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua dáng vẻ xinh đẹp của đối phương tr.ên màn hình, bởi vì không trang điểm nên càng toát lên vẻ thiếu nữ, đặc biệt ăn ảnh.
Nhưng lại không bằng một phần vạn người thật ngoài đời.
Giang Diễn nhíu mày, bình tĩnh nói: “Hâm mộ là có thể quang minh chính đại mở tiệc trà trong giờ làm việc sao?”
Đối diện: “...”
Giang Diễn quát lớn nhưng ngữ khí lại không quá nặng nề: “Mới tới đầu hành lang đã nghe thấy tiếng cười trong này rồi, hay là tôi cũng mang ghế tới đây ngồi nhìn các cô cậu cười nhé?”
Vừa dứt lời, chợt thấy Trâu Hạo bưng hộp mì ăn liền từ bên ngoài chạy vội tới, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Người anh em! Anh làm tôi lo lắng muốn ch.ết đấy!”
Mấy người đối diện nhân cơ hội ôm nhau giải tán, nên làm gì thì làm đó.
Trâu Hạo một tay bưng hộp mì, một tay ôm vai Giang Diễn: “Nói chuyện thế nào rồi? Chú gà trống lớn công tư phân minh đó không làm khó anh chứ? Không sao chứ?”
Giang Diễn cảnh giác nhìn nước mì lắc lư trong hộp, nhẹ nhàng gạt tay Trâu Hạo ra: “Vẫn ổn.”
Trâu Hạo sửng sốt: “Vẫn ổn là có ý gì?”
Giang Diễn nhớ tới chuyện sau khi tạm biệt vài lãnh đạo sở tỉnh, chủ nhiệm Bao đã kéo anh lại khuyên nhủ suốt bốn tiếng đồng hồ. Từ tính không ổn định của tình yêu xa nói tới tính phức tạp của giới giải trí, trích dẫn kinh điển, thuật lại một bài văn mẫu xoay quanh chủ đề “Rất nhiều gian nan hiểm trở khi kết giao với nữ minh tinh”, còn gọi đó là lời nói thấm thía, đâu đâu cũng vì suy nghĩ cho tương lai và tiền đồ của anh.
Chưa hết, ông ấy còn khéo léo thăm dò, mai mối Giang Diễn cho cô con gái còn độc thân của mình.
Lại bị một câu nói nhẹ nhàng của anh chặn lại.
Giang Diễn thuận miệng nói: “Cô ấy xinh đẹp.”
Mặt chủ nhiệm Bao lập tức đen lại, lúc này á khẩu không trả lời được, liên tục thương tiếc giá trị quan nông cạn của người trẻ tuổi đương thời không thôi.
Nhớ tới vẻ mặt phức tạp của chủ nhiệm Bao, thái dương Giang Diễn khẽ giật giật.
Anh trả lời: “Vẫn ổn là vẫn ổn chứ sao.”
Trâu Hạo không hiểu ra sao: “Cụ thể một chút được không?”
Giang Diễn trầm ngâm vài giây, sờ cằm đáp: “Cũng tại tôi ưu tú quá.”
Trâu Hạo: “...”
Tay anh ấy kích động run lên, thiếu chút nữa làm đổ nước mì lên áo sơ mi của Giang Diễn, bị đối phương nhanh nhẹn lui về phía sau tránh đi.
Trâu Hạo giận dữ mắng: “Mẹ kiếp!”
Đây là lời nói của người bình thường sao?!
-
Dù sao chuyện lần này cũng ầm ĩ quá lớn, tuy rằng đã từng tuyên bố với bên ngoài sẽ thẩm tra kỷ luật, nhưng mọi người đều rõ ràng, nói tới nói lui chẳng qua chỉ là cho Giang Diễn nghỉ nửa tháng, khiến một đám đồng nghiệp của đội điều tra hình sự cực kỳ hâm mộ.
Thậm chí còn có tin đồn lãnh đạo cấp tr.ên vốn không có ý định làm như vậy, dù sao đội điều tra hình sự từ trước đến nay án nhiều người ít, cả ngày tăng ca làm không dứt việc. Nhưng đội phó Giang kia lại là một tên bướng bỉnh cứng đầu, ngay cả thái độ nhận sai cơ bản nhất cũng không có, nếu không phải biết Giang Diễn mấy năm qua từng lập được không ít công lao, còn tưởng rằng đối phương sẽ bỏ lại một tờ đơn từ chức rồi phủi mông về nhà kế thừa gia nghiệp.
Trâu Hạo nghe thấy thái độ như vậy thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu: “Không hổ là Giang Soái nhà ta, lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy!”
Mà tr.ên thực tế, Giang Diễn quả thật cũng nghênh ngang chuẩn bị về quê.
Lúc Giang Diễn ngồi tr.ên ghế lái lấy điện thoại từ trong túi ra, Sơ Hiểu Hiểu đang xem lại video phát sóng trực tiếp của mình.
Cô càng xem càng rối rắm, càng xem càng bất lực.
Kỳ thật cũng không phải cô không tự tin, nhưng so với Tô Du bên cạnh ngay cả kính áp tròng màu cũng đeo vào, thì thật ra cô cũng quá nhạt màu, thoạt nhìn tựa như cô em gái nào đó yếu ớt xanh xao.
Vốn trong tưởng tượng, lần diễn thuyết này của cô hẳn là rất dõng dạc, hào khí xông thẳng lên trời! Trong xương cốt dù thế nào cũng nên lộ ra sự tín niệm cùng lý tưởng vĩ đại kiên cường bền bỉ của cô!
Cô vừa nghe tới đoạn “Anh ấy là anh hùng cái thế của tôi”.
—— Thì bỗng “Anh hùng cái thế” đột nhiên gọi điện thoại tới.
Sơ Hiểu Hiểu hơi khựng lại, ấn nút nghe rồi đặt điện thoại bên tai.
Giang Diễn hờ hững nói: “Em thu dọn vài bộ quần áo đi.”
Sơ Hiểu Hiểu không kịp phản ứng, hỏi lại: “Cái gì?”
Giang Diễn nói: “Đưa em về nhà.”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt nhìn bốn phía: “Em đang ở nhà mà.”
Giang Diễn chậm rãi nói: “Về thành phố Lâm.”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức bối rối.
Tất cả hồi ức ùa về trong tâm trí cô cùng một lúc.
Bên tai như đang vang lên những âm thanh mỗi khi cô đi ngang qua con ngõ nhỏ cách nhà không xa kia, bài đồng dao trẻ thơ do ông lão hát dỗ dành lũ trẻ, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, nước mưa chảy qua mái hiên ngói vụn nghiêng nghiêng, rơi xuống một phiến đá xanh ướt sũng.
Mấy đứa trẻ đùa giỡn ầm ĩ đạp xe chạy như bay vụt qua, vũng nước đọng lại tr.ên mặt đất bắn lên tung tóe, thiếu chút nữa làm bẩn chiếc váy hoa của cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Có điều chưa tới bao lâu sau, sâu trong ngõ nhỏ lại truyền tới ca khúc saxophone nổi tiếng có tên “Về nhà” qua bao năm tháng vẫn không thay đổi sau mỗi giờ tan học hằng ngày, cùng với khói bếp lượn lờ, tiếng vui cười tức giận mắng chửi oanh oanh vờn quanh bên tai, theo không khí ẩm ướt mang theo mùi bùn đất xuyên qua năm tháng hư ảo xa xăm ——
Tựa như ở gần trong gang tấc, rõ ràng có thể thấy được.
Sơ Hiểu Hiểu im lặng giây lát, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cô cười nói: “Được.”
Vô số cảm xúc đan xen lẫn lộn tạo nên một cảm giác hưng phấn khó hiểu nào đó. “Về nhà” trong miệng Giang Diễn đối với cô mà nói giống như tìm kiếm một quá khứ bí mật và khao khát một hành trình chưa biết.
Dù sao thế giới này mỗi ngày một khác, cô đã quá lâu không trở về qua nơi đó.
Chỉ tiếc là loại tâm tình này không duy trì quá lâu......
Sơ Hiểu Hiểu đeo ba lô cúi đầu nhìn điện thoại di động, theo sát phía sau là Giang Diễn cũng đeo ba lô màu đen, tay đẩy va li từ lối đi VIP của sân bay đi ra. Giang Diễn còn chưa kịp trêu chọc về chiếc va li màu hồng phấn của cô thì đã bị mấy cô thiếu nữ đang thét chói tai bên ngoài sân bay dọa cho chấn động, mắt thấy đối phương hưng phấn chạy về hướng bọn họ, anh theo bản năng bảo vệ Sơ Hiểu Hiểu ở phía sau.
Đối phương trong lòng sục sôi không lời nào diễn tả được: “A a a a a, là Sơ Hiểu Hiểu đấy! Bạn trai cao ráo đẹp trai thật! So với ảnh chụp còn đẹp trai hơn rất nhiều!”
Một lời khơi dậy ngàn lớp sóng ——
Theo sau đó là một trận thét chói tai điên cuồng, những người đi đường cùng ra khỏi sân bay không khỏi sửng sốt.
Các sinh viên cùng đồng hành tr.ên đường về lần lượt chen tới, dẫn tới người qua đường vây xem.
“Tôi đã nói là Sơ Hiểu Hiểu mà, mấy người còn không tin!”
“Wow!”
“A a a a —— lần trước tôi có xem buổi phát sóng trực tiếp! Tôi là fan CP của hai người đây!”
Khóe miệng Sơ Hiểu Hiểu giật giật, mặt đầy dấu ba chấm.
Ch.ết dở không, fan CP!?
—hết chương 45—
- -----oOo------
Bình luận facebook