-
Chương 56
Thật ra thì cho dù Giang Diễn không nói Sơ Hiểu Hiểu cũng có thể đoán được vài phần, cô đằng hắng giọng, thậm thà thậm thụt thò đầu qua: “Mẹ anh bắt anh đi xem mắt đúng không?”
Giang Diễn khẽ nhướng mày, đôi mắt đen nhánh đang nhìn thẳng con đường phía trước khẽ liếc cô, vẻ mặt ý vị sâu xa.
Cô biết là như vậy mà.
Sơ Hiểu Hiểu cười giảo hoạt: “Thế nào? Đối phương không đủ xinh đẹp, hay là tính cách anh không thích?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Ngay cả gặp mặt chào hỏi cũng không gặp sao?”
Giang Diễn mặt không chút thay đổi nói: “Có ý kiến gì à?”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn chăm chú vào mặt anh: “Lỡ như là mẫu người anh thích thì sao?”
Khóe mắt Giang Diễn hơi hếch lên, Sơ Hiểu Hiểu có chút hoài nghi liệu có phải anh muốn trợn trắng mắt với cô không, chợt nghe Giang Diễn khe khẽ mở miệng: “Không xinh đẹp bằng em, cũng không hoạt bát đáng yêu bằng em, hài lòng chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ đề tài này lại liên quan đến bản thân, cô ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em biết mình rất ưu tú, không cần quá cường điệu.”
Giang Diễn nghe vậy không nhịn được nở nụ cười, Sơ Hiểu Hiểu nói: “Nhưng vậy thì liên quan gì đến anh?”
“Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà.” Giang Diễn bật cười nói, “Em không phải anh thì không gả, sao anh lại không biết xấu hổ mà bội tình bạc nghĩa được chứ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu cảm giác mình bị anh chế nhạo, đang chuẩn bị đáp trả thì thấy Giang Diễn đột nhiên dừng xe.
Cô nhìn cảnh sắc xa lạ nhưng loáng thoáng mang theo chút quen thuộc bên ngoài xe, chần chờ hỏi: “Đến chưa?”
“Vẫn chưa.” Giang Diễn khẽ hất cằm, ý bảo cô xuống xe, “Phía trước xe không qua được, phải đi bộ thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, hoảng hốt chỉnh trang lại mũ len đang đội tr.ên đầu, theo kịp bước chân Giang Diễn.
Khác với hình dáng trong trí nhớ, hai bên đường phố trống rỗng, gió bắc quét qua ngọn cây trơ trọi cuốn bay mấy cọng cỏ khô tr.ên mặt đất.
“Ngày mai là tết Dương lịch, học sinh đều được nghỉ.” Như đoán được suy nghĩ trong lòng Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn nói, “Chắc là mấy người bán hàng cũng kết thúc công việc về nhà rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu mơ hồ đáp lại một tiếng “Ừ”, nhìn chung quanh bốn phía như rơi vào hồi ức nào đó.
Giang Diễn liếc nhìn cô, cũng không lên tiếng, yên lặng đi bên cạnh cô.
Sơ Hiểu Hiểu hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, cười cười nói: “Em nhớ trước kia ở đầu ngõ luôn có một ông cụ bán kẹo, có một thời gian em ngày nào cũng mua, bị mẹ dạy dỗ một trận, chỉ sợ em ăn nhiều quá sẽ sâu răng.”
Khóe miệng Giang Diễn giật giật: “Em thích ăn kẹo?”
“Trước kia thích.” Sơ Hiểu Hiểu mím môi, “Bây giờ ăn ít rồi.”
Đi sâu vào bên trong, ven đường cũng có mấy cửa hàng nhỏ đang mở cửa, không ngờ cũng có bảng hiệu mà cô có chút quen thuộc. Sơ Hiểu Hiểu đang muốn mở miệng, đột nhiên có lòng bàn tay ấm áp nắm chặt năm ngón tay đông lạnh hơi ửng đỏ của cô, khiến cô sửng sốt.
Giang Diễn từ phía sau nắm lấy tay cô, dưới chân bước nhanh hơn, thuận miệng nói: “Đi xem thử.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Gì cơ?”
Không đợi cô kịp phản ứng, người đã bị Giang Diễn dẫn tới cổng trường, cửa sắt cao cao đang đóng chặt.
Chờ hai người bọn họ tới gần, cánh cửa nhỏ bên cạnh có chú bảo vệ thò người ra nhìn.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức khép lại cổ áo, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Giang Diễn lại cười đến sáng lạn, nhìn như là gặp người quen nào đó, tròng mắt Sơ Hiểu Hiểu khẽ đảo quanh vài vòng, ánh mắt dừng tr.ên khuôn mặt có chút kinh ngạc của đối phương.
Giang Diễn gọi: “Chú, đã lâu không gặp.”
Tục ngữ nói rất đúng, đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh vào mặt kẻ đang cười. Giang Diễn vừa gọi như vậy, đối phương đánh giá bọn họ từ tr.ên xuống dưới vài lần, nhìn người tới cũng không giống mấy thanh niên quậy phá trong xã hội, ông ấy cũng cười ôn hòa, gật đầu: “Được nghỉ về rồi đó à?”
Giang Diễn mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói y như thật: “Vâng, cháu và bạn cùng lớp nhân dịp nghỉ về trường cũ thăm thầy.”
Vừa dứt lời, đối phương liền mở cửa cho Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình đột nhiên dùng sức, ngay sau đó bị kéo cùng đi qua.
Ông chú bảo vệ cười híp mắt nhìn bọn họ, lúc chuyển tầm mắt đến Sơ Hiểu Hiểu lại nhìn thêm vài lần, trêu chọc: “Bạn cùng lớp cái gì chứ, tôi thấy là bạn gái thì có.”
Mặt Sơ Hiểu Hiểu nóng lên, có lẽ là hoàn cảnh đặc thù, vậy mà thật sự có một loại cảm giác ngượng ngùng khi bị bắt gặp yêu sớm.
Giang Diễn chỉ cười cười, đối phương lại hỏi: “Bây giờ đang học ở đâu?”
Giang Diễn: “Trường Công an Thủ đô ạ.”
Thế là nụ cười tr.ên mặt đối phương càng phóng đại hơn: “Giỏi đấy, bộ quần áo kia mặc lên người đẹp trai biết bao.”
Vừa huyên thuyên khen ngợi không ngớt, vừa lấy sổ ra đăng ký tên và số điện thoại cho Giang Diễn.
Giang Diễn loẹt xoẹt mấy nét đã viết xong, Sơ Hiểu Hiểu đang chuẩn bị nhận bút, chợt nghe đối phương nói: “Cô gái này nhìn quen mắt nhỉ, thôi bỏ đi, không cần ghi chép phiền phức đâu, vào cùng bạn trai của cháu đi.”
Chỉ cách một cánh cửa mà lại giống như hai thế giới.
Tất cả những hình ảnh xa xăm theo tầm mắt có thể nhìn thấy sân thể dục rộng lớn và đường băng bằng nhựa chợt ùa về trong đầu cô, tr.ên sân bóng rổ còn có mấy nam sinh đang đánh bóng, ở trong cơn gió lạnh gào thét này ăn mặc đơn bạc, tản ra sức sống thanh xuân.
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua bàn tay vẫn chưa tách rời của hai người, yếu ớt nói: “Lão già như anh còn không biết xấu hổ mà giả mạo sinh viên đại học ư?”
“Anh đâu có nói mình là sinh viên đại học.” Giang Diễn không cho là đúng, “Là do vẻ ngoài của anh quá trẻ thôi, hết cách rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu đang định châm chọc, bỗng dưng nhiệt độ vốn còn dừng tr.ên mu bàn tay đột nhiên tản đi.
Giang Diễn buông tay.
Trong lòng cô khựng lại, không thể nói rõ là tham luyến nhiệt độ thoải mái một giây trước, hay là vì hành động này của Giang Diễn mà cảm thấy có chút mất mát.
Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, có cơn gió lạnh thổi qua bên tai...
Giang Diễn lắc mình che chở cô vào trong ng.ực, Sơ Hiểu Hiểu chợt cả kinh, còn không đợi cô kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giang Diễn vung bàn tay to lên, thoải mái bắt lấy quả bóng rổ đang bay tới giữa không trung vào trong lòng bàn tay!
Cách đó không xa truyền đến tiếng tán thưởng hoan hô, có nam sinh hô lớn: “Đàn anh thân thủ tốt quá, đỉnh của đỉnh!”
Vẻ mặt Giang Diễn lạnh nhạt, giơ tay ném bóng về lại.
Đối phương vô thức bắt bóng, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì quả bóng kia đã không nghiêng lệch bay vào rổ!
Phía đối diện trực tiếp bùng nổ, vỗ tay tán thưởng không ngừng.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời có chút ngẩn ngơ, dường như cô có thể dễ dàng đoán ra dáng vẻ trẻ trung của Giang Diễn năm đó, anh như thoi đưa chạy tr.ên sân bóng rổ này với tinh thần hăng hái phấn khích.
Cô đột nhiên nhớ tới tấm ảnh của Giang Diễn được chị gái coi như bảo bối kẹp trong nhật ký.
Hai người đi một chốc lại dừng một chốc, đi thẳng một đường tới tòa nhà dạy học không người.
“Tòa nhà này chắc là đã hơn hai mươi năm, mấy năm trước trường học mới xây tòa nhà mới, nơi này vẫn để trống.”
Nói xong Giang Diễn đẩy cửa ra, đợi nửa ngày cũng không thấy Sơ Hiểu Hiểu đáp lại.
Nhìn dáng vẻ của đối phương, đoán chừng là nửa chữ cũng không nghe lọt.
Anh nhíu mày: “Nghĩ gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu hoảng hốt lắc đầu: “Không, không có gì.”
Giang Diễn tỏ rõ không tin, nhưng cũng không nói nhiều, nhướng mày nói: “Vào xem thử nhé?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy ngẩng đầu nhìn biển số lớp đã rỉ sắt, theo sát anh vào trong phòng.
Cũng không có bụi bặm nổi lên giống như trong tưởng tượng, Giang Diễn nhìn dãy số ở góc bàn, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Sơ Hiểu Hiểu ngồi cạnh anh, khó hiểu hỏi: “Không phải anh nói nơi này không làm phòng học nữa sao, tại sao vẫn có người tới quét dọn?”
“Thỉnh thoảng được dùng làm phòng thi.” Giang Diễn ra hiệu cho Sơ Hiểu Hiểu nhìn, “Tờ giấy vẫn còn mới kìa.”
Sơ Hiểu Hiểu chống đầu nhìn chằm chằm góc bàn, đột nhiên có cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như xuyên qua đường hầm thời gian trở lại mười mấy năm về trước.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Giang Diễn của mười mấy năm trước...
Sơ Hiểu Hiểu quay đầu, đúng lúc Giang Diễn nghiêng mắt nhìn qua.
Tầm mắt hai người bất ngờ giao nhau, Sơ Hiểu Hiểu bất giác nuốt nước bọt.
Cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của mình, cười nói: “Nếu như trước kia em quen biết anh, nói không chừng cũng sẽ thích anh.”
Dừng lại một giây, Giang Diễn như cười như không nói: “Một cô bé miệng còn hôi sữa như em thì hiểu cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Nói xong, Giang Diễn ghét bỏ liếc mắt nhìn trong ngăn kéo bàn gỗ.
Lần đầu tiên Sơ Hiểu Hiểu bị Giang Diễn phân biệt đối xử về tuổi tác, cô bĩu môi liếc xéo anh.
Cái liếc này, Sơ Hiểu Hiểu cũng ngẩn người.
Chỉ thấy trong ngăn kéo dán tờ giấy dán hay bán trước cửa trường học như trong trí nhớ của cô, nhìn ảnh chụp còn vô cùng quen mắt.
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, ghé sát vào đầu Giang Diễn nhìn thử.
Hình như là cô.
Là ảnh chụp chân dung của cô cho một tạp chí nào đó.
Hơn nữa bên cạnh giấy dán trong ngăn kéo còn bị người ta dùng bút nước khoanh lại, vẽ một trái tim yêu thương không được tiêu chuẩn, bên cạnh viết mấy chữ nhỏ xiêu vẹo.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời hăng hái, híp mắt nói: “Bên cạnh viết cái gì vậy?”
Giang Diễn mỉm cười, đọc từng chữ một, “Nếu ta là vua, em phải làm hoàng hậu?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì thái dương không khỏi giật giật, cũng không ngờ mình còn có fan nam ở độ tuổi này.
Giang Diễn cười lạnh: “Triều đại nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi, còn không chăm chỉ học hành đi mà chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, anh thấy chắc là bài tập về nhà sắp xếp quá ít.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Làm xong bài tập thì lo đi ngủ đi, trong mộng cái gì mà chẳng có.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
- -----oOo------
Giang Diễn khẽ nhướng mày, đôi mắt đen nhánh đang nhìn thẳng con đường phía trước khẽ liếc cô, vẻ mặt ý vị sâu xa.
Cô biết là như vậy mà.
Sơ Hiểu Hiểu cười giảo hoạt: “Thế nào? Đối phương không đủ xinh đẹp, hay là tính cách anh không thích?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Ngay cả gặp mặt chào hỏi cũng không gặp sao?”
Giang Diễn mặt không chút thay đổi nói: “Có ý kiến gì à?”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn chăm chú vào mặt anh: “Lỡ như là mẫu người anh thích thì sao?”
Khóe mắt Giang Diễn hơi hếch lên, Sơ Hiểu Hiểu có chút hoài nghi liệu có phải anh muốn trợn trắng mắt với cô không, chợt nghe Giang Diễn khe khẽ mở miệng: “Không xinh đẹp bằng em, cũng không hoạt bát đáng yêu bằng em, hài lòng chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ đề tài này lại liên quan đến bản thân, cô ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em biết mình rất ưu tú, không cần quá cường điệu.”
Giang Diễn nghe vậy không nhịn được nở nụ cười, Sơ Hiểu Hiểu nói: “Nhưng vậy thì liên quan gì đến anh?”
“Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà.” Giang Diễn bật cười nói, “Em không phải anh thì không gả, sao anh lại không biết xấu hổ mà bội tình bạc nghĩa được chứ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu cảm giác mình bị anh chế nhạo, đang chuẩn bị đáp trả thì thấy Giang Diễn đột nhiên dừng xe.
Cô nhìn cảnh sắc xa lạ nhưng loáng thoáng mang theo chút quen thuộc bên ngoài xe, chần chờ hỏi: “Đến chưa?”
“Vẫn chưa.” Giang Diễn khẽ hất cằm, ý bảo cô xuống xe, “Phía trước xe không qua được, phải đi bộ thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, hoảng hốt chỉnh trang lại mũ len đang đội tr.ên đầu, theo kịp bước chân Giang Diễn.
Khác với hình dáng trong trí nhớ, hai bên đường phố trống rỗng, gió bắc quét qua ngọn cây trơ trọi cuốn bay mấy cọng cỏ khô tr.ên mặt đất.
“Ngày mai là tết Dương lịch, học sinh đều được nghỉ.” Như đoán được suy nghĩ trong lòng Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn nói, “Chắc là mấy người bán hàng cũng kết thúc công việc về nhà rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu mơ hồ đáp lại một tiếng “Ừ”, nhìn chung quanh bốn phía như rơi vào hồi ức nào đó.
Giang Diễn liếc nhìn cô, cũng không lên tiếng, yên lặng đi bên cạnh cô.
Sơ Hiểu Hiểu hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, cười cười nói: “Em nhớ trước kia ở đầu ngõ luôn có một ông cụ bán kẹo, có một thời gian em ngày nào cũng mua, bị mẹ dạy dỗ một trận, chỉ sợ em ăn nhiều quá sẽ sâu răng.”
Khóe miệng Giang Diễn giật giật: “Em thích ăn kẹo?”
“Trước kia thích.” Sơ Hiểu Hiểu mím môi, “Bây giờ ăn ít rồi.”
Đi sâu vào bên trong, ven đường cũng có mấy cửa hàng nhỏ đang mở cửa, không ngờ cũng có bảng hiệu mà cô có chút quen thuộc. Sơ Hiểu Hiểu đang muốn mở miệng, đột nhiên có lòng bàn tay ấm áp nắm chặt năm ngón tay đông lạnh hơi ửng đỏ của cô, khiến cô sửng sốt.
Giang Diễn từ phía sau nắm lấy tay cô, dưới chân bước nhanh hơn, thuận miệng nói: “Đi xem thử.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Gì cơ?”
Không đợi cô kịp phản ứng, người đã bị Giang Diễn dẫn tới cổng trường, cửa sắt cao cao đang đóng chặt.
Chờ hai người bọn họ tới gần, cánh cửa nhỏ bên cạnh có chú bảo vệ thò người ra nhìn.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức khép lại cổ áo, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Giang Diễn lại cười đến sáng lạn, nhìn như là gặp người quen nào đó, tròng mắt Sơ Hiểu Hiểu khẽ đảo quanh vài vòng, ánh mắt dừng tr.ên khuôn mặt có chút kinh ngạc của đối phương.
Giang Diễn gọi: “Chú, đã lâu không gặp.”
Tục ngữ nói rất đúng, đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh vào mặt kẻ đang cười. Giang Diễn vừa gọi như vậy, đối phương đánh giá bọn họ từ tr.ên xuống dưới vài lần, nhìn người tới cũng không giống mấy thanh niên quậy phá trong xã hội, ông ấy cũng cười ôn hòa, gật đầu: “Được nghỉ về rồi đó à?”
Giang Diễn mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói y như thật: “Vâng, cháu và bạn cùng lớp nhân dịp nghỉ về trường cũ thăm thầy.”
Vừa dứt lời, đối phương liền mở cửa cho Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình đột nhiên dùng sức, ngay sau đó bị kéo cùng đi qua.
Ông chú bảo vệ cười híp mắt nhìn bọn họ, lúc chuyển tầm mắt đến Sơ Hiểu Hiểu lại nhìn thêm vài lần, trêu chọc: “Bạn cùng lớp cái gì chứ, tôi thấy là bạn gái thì có.”
Mặt Sơ Hiểu Hiểu nóng lên, có lẽ là hoàn cảnh đặc thù, vậy mà thật sự có một loại cảm giác ngượng ngùng khi bị bắt gặp yêu sớm.
Giang Diễn chỉ cười cười, đối phương lại hỏi: “Bây giờ đang học ở đâu?”
Giang Diễn: “Trường Công an Thủ đô ạ.”
Thế là nụ cười tr.ên mặt đối phương càng phóng đại hơn: “Giỏi đấy, bộ quần áo kia mặc lên người đẹp trai biết bao.”
Vừa huyên thuyên khen ngợi không ngớt, vừa lấy sổ ra đăng ký tên và số điện thoại cho Giang Diễn.
Giang Diễn loẹt xoẹt mấy nét đã viết xong, Sơ Hiểu Hiểu đang chuẩn bị nhận bút, chợt nghe đối phương nói: “Cô gái này nhìn quen mắt nhỉ, thôi bỏ đi, không cần ghi chép phiền phức đâu, vào cùng bạn trai của cháu đi.”
Chỉ cách một cánh cửa mà lại giống như hai thế giới.
Tất cả những hình ảnh xa xăm theo tầm mắt có thể nhìn thấy sân thể dục rộng lớn và đường băng bằng nhựa chợt ùa về trong đầu cô, tr.ên sân bóng rổ còn có mấy nam sinh đang đánh bóng, ở trong cơn gió lạnh gào thét này ăn mặc đơn bạc, tản ra sức sống thanh xuân.
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua bàn tay vẫn chưa tách rời của hai người, yếu ớt nói: “Lão già như anh còn không biết xấu hổ mà giả mạo sinh viên đại học ư?”
“Anh đâu có nói mình là sinh viên đại học.” Giang Diễn không cho là đúng, “Là do vẻ ngoài của anh quá trẻ thôi, hết cách rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu đang định châm chọc, bỗng dưng nhiệt độ vốn còn dừng tr.ên mu bàn tay đột nhiên tản đi.
Giang Diễn buông tay.
Trong lòng cô khựng lại, không thể nói rõ là tham luyến nhiệt độ thoải mái một giây trước, hay là vì hành động này của Giang Diễn mà cảm thấy có chút mất mát.
Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, có cơn gió lạnh thổi qua bên tai...
Giang Diễn lắc mình che chở cô vào trong ng.ực, Sơ Hiểu Hiểu chợt cả kinh, còn không đợi cô kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giang Diễn vung bàn tay to lên, thoải mái bắt lấy quả bóng rổ đang bay tới giữa không trung vào trong lòng bàn tay!
Cách đó không xa truyền đến tiếng tán thưởng hoan hô, có nam sinh hô lớn: “Đàn anh thân thủ tốt quá, đỉnh của đỉnh!”
Vẻ mặt Giang Diễn lạnh nhạt, giơ tay ném bóng về lại.
Đối phương vô thức bắt bóng, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì quả bóng kia đã không nghiêng lệch bay vào rổ!
Phía đối diện trực tiếp bùng nổ, vỗ tay tán thưởng không ngừng.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời có chút ngẩn ngơ, dường như cô có thể dễ dàng đoán ra dáng vẻ trẻ trung của Giang Diễn năm đó, anh như thoi đưa chạy tr.ên sân bóng rổ này với tinh thần hăng hái phấn khích.
Cô đột nhiên nhớ tới tấm ảnh của Giang Diễn được chị gái coi như bảo bối kẹp trong nhật ký.
Hai người đi một chốc lại dừng một chốc, đi thẳng một đường tới tòa nhà dạy học không người.
“Tòa nhà này chắc là đã hơn hai mươi năm, mấy năm trước trường học mới xây tòa nhà mới, nơi này vẫn để trống.”
Nói xong Giang Diễn đẩy cửa ra, đợi nửa ngày cũng không thấy Sơ Hiểu Hiểu đáp lại.
Nhìn dáng vẻ của đối phương, đoán chừng là nửa chữ cũng không nghe lọt.
Anh nhíu mày: “Nghĩ gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu hoảng hốt lắc đầu: “Không, không có gì.”
Giang Diễn tỏ rõ không tin, nhưng cũng không nói nhiều, nhướng mày nói: “Vào xem thử nhé?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy ngẩng đầu nhìn biển số lớp đã rỉ sắt, theo sát anh vào trong phòng.
Cũng không có bụi bặm nổi lên giống như trong tưởng tượng, Giang Diễn nhìn dãy số ở góc bàn, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Sơ Hiểu Hiểu ngồi cạnh anh, khó hiểu hỏi: “Không phải anh nói nơi này không làm phòng học nữa sao, tại sao vẫn có người tới quét dọn?”
“Thỉnh thoảng được dùng làm phòng thi.” Giang Diễn ra hiệu cho Sơ Hiểu Hiểu nhìn, “Tờ giấy vẫn còn mới kìa.”
Sơ Hiểu Hiểu chống đầu nhìn chằm chằm góc bàn, đột nhiên có cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như xuyên qua đường hầm thời gian trở lại mười mấy năm về trước.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Giang Diễn của mười mấy năm trước...
Sơ Hiểu Hiểu quay đầu, đúng lúc Giang Diễn nghiêng mắt nhìn qua.
Tầm mắt hai người bất ngờ giao nhau, Sơ Hiểu Hiểu bất giác nuốt nước bọt.
Cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của mình, cười nói: “Nếu như trước kia em quen biết anh, nói không chừng cũng sẽ thích anh.”
Dừng lại một giây, Giang Diễn như cười như không nói: “Một cô bé miệng còn hôi sữa như em thì hiểu cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Nói xong, Giang Diễn ghét bỏ liếc mắt nhìn trong ngăn kéo bàn gỗ.
Lần đầu tiên Sơ Hiểu Hiểu bị Giang Diễn phân biệt đối xử về tuổi tác, cô bĩu môi liếc xéo anh.
Cái liếc này, Sơ Hiểu Hiểu cũng ngẩn người.
Chỉ thấy trong ngăn kéo dán tờ giấy dán hay bán trước cửa trường học như trong trí nhớ của cô, nhìn ảnh chụp còn vô cùng quen mắt.
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, ghé sát vào đầu Giang Diễn nhìn thử.
Hình như là cô.
Là ảnh chụp chân dung của cô cho một tạp chí nào đó.
Hơn nữa bên cạnh giấy dán trong ngăn kéo còn bị người ta dùng bút nước khoanh lại, vẽ một trái tim yêu thương không được tiêu chuẩn, bên cạnh viết mấy chữ nhỏ xiêu vẹo.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời hăng hái, híp mắt nói: “Bên cạnh viết cái gì vậy?”
Giang Diễn mỉm cười, đọc từng chữ một, “Nếu ta là vua, em phải làm hoàng hậu?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì thái dương không khỏi giật giật, cũng không ngờ mình còn có fan nam ở độ tuổi này.
Giang Diễn cười lạnh: “Triều đại nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi, còn không chăm chỉ học hành đi mà chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, anh thấy chắc là bài tập về nhà sắp xếp quá ít.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Làm xong bài tập thì lo đi ngủ đi, trong mộng cái gì mà chẳng có.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
- -----oOo------
Bình luận facebook