-
Chương 59
Tô Du lại xảy ra chuyện? Tin tức này nhất thời khiến Sơ Hiểu Hiểu có chút hoang mang, tin tức Tô Du gặp nạn vừa mới nghe từ miệng Trâu Hạo trước đó vẫn còn đang quay cuồng trong đầu cô.
Biết rõ mình gặp nguy hiểm, vì sao còn một mình đi tới thành phố Lâm? Tô Du đến thành phố Lâm làm gì? Sơ Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, tấm ảnh với dòng chữ in đỏ như máu hiện lên trong đầu cô.
Đến lượt cô...
Đi ch.ết đi! Lòng bàn tay siết chặt di động đến trắng bệch, Sơ Hiểu Hiểu tránh mẹ Giang, đang chuẩn bị trở về phòng.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên.
Trái tim Sơ Hiểu Hiểu vô cớ rơi xuống, đập vào mắt cô là màn hình điện thoại sáng lên cùng số điện thoại xa lạ.
Là tin nhắn ngắn.
Bàn tay cầm di động của cô thoáng run rẩy, mở ra.
Bóng lưng quen thuộc tr.ên tấm ảnh màu sắc rực rỡ phản chiếu trong con ngươi của Sơ Hiểu Hiểu.
Chỉ thấy Giang Diễn đang ở trong đám người, sau lưng anh là bầu trời u ám và một góc tòa nhà chung cư lạnh lẽo, thảm thực vật tr.ên vành đai xanh hóa còn lưu lại sương mù màu trắng.
Cùng lúc đó, thanh thông báo có hộp thoại nhảy ra — — “Nữ diễn viên nhảy lầu đêm khuya, khi được phát hiện quần áo rách rưới.”
Không khí chung quanh dường như giảm xuống 0 độ trong nháy mắt, hình ảnh tr.ên tin tức đã được làm mờ chồng lên tin nhắn trong trí nhớ của cô trước đó.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, dời tầm mắt khỏi thân ảnh vặn vẹo nằm bẹp dưới đất trong bóng tối, nhìn về một góc ảnh chụp, khung cảnh bên ngoài là sảnh chung cư quen thuộc.
Cô tựa như có thể nghe thấy giọng nữ chói tai bén nhọn kia, nỉ non vừa khóc vừa cười bên tai cô.
Hiểu Hiểu, năm mới vui vẻ...
...Chị có quà cho em.
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, dùng sức ấn tắt màn hình.
- Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nữ diễn viên trong đoàn làm phim “Ánh Rạng Đông 2” liên tiếp bị hại, lượng tìm kiếm tr.ên mạng tăng vọt, thậm chí còn trực tiếp tung ra ảnh chụp xe cứu thương ngoài cửa chung cư, nói lúc được phát hiện đã sắp tắt thở, phỏng chừng không cứu được nữa.
“Đoàn làm phim này không phải bị trúng lời nguyền rồi đó chứ, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Liêu Tĩnh đã trở lại?”
“Lầu tr.ên có bị bệnh không, ch.ết rồi trở về tranh phiên vị* sao???”
(*phiên vị: bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ cách sắp xếp thứ tự tên diễn viên chính trong khi quảng bá.) “Người ch.ết là lớn nhất, có thể đừng nói những chuyện này nữa được không!”
“Kể cho mọi người nghe một câu chuyện ma, mọi người còn nhớ kết cục cuối cùng của Liêu Tĩnh và Tô Du trong ‘Ánh Rạng Đông 1’ không?”
“Mẹ kiếp! Liêu Tĩnh vì cứu Sơ Hiểu Hiểu mà bị người ta dùng dao đâm ch.ết, Tô Du bao che hung thủ thật sự sau đó áy náy nhảy lầu! Quá trùng hợp!”
“Trùng hợp em gái cậu! Không thấy quần áo rách rưới sao? Nhảy lầu mà còn tạo kiểu hay gì!”
“Nào nào nào, ai xem phim rồi thì tới đây phổ cập kiến thức khoa học, lần trước Sơ Hiểu Hiểu còn bị tai nạn lật xe mà đúng không?”
“Sơ Hiểu Hiểu cũng trùng hợp, lần trước mấy cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp không, Sơ Hiểu Hiểu chính miệng nói đấy, thảm họa diệt môn, trong nhà ch.ết hết chỉ còn lại một mình cô ấy, dám chừng người biết cũng không nhiều.”
“Đáng sợ thật...”
“Vừa xem xong tập đầu nên tò mò hỏi một câu, kết cục là như thế nào vậy? Sơ Hiểu Hiểu tìm được hung thủ thật sự năm đó, cuối cùng có nhấc dao báo thù không?”
“Kết cục mở, cũng không biết tên hung thủ kia nếu sớm biết Sơ Hiểu Hiểu chính là con cá lọt lưới năm đó, còn có thể đưa Sơ Hiểu Hiểu đi bệnh viện lúc xảy ra tai nạn xe hay không.”
“Không thể nào, thiết lập không phải là người kia sợ vụ án của mình bị tra ra, cho nên mới làm việc thiện cho rằng có thể tích đức sao? Loại người này vẫn rất ích kỷ.”
“Trong phim cũng xảy ra tai nạn xe hơi? Đừng dọa tôi chứ!”
......
Việc này dần dần lên men, trong khoảng thời gian ngắn đã nảy sinh rất nhiều ý kiến trái chiều, lúc Sơ Hiểu Hiểu đón xe chạy tới hiện trường vụ án, từ xa đã nhìn thấy các phương tiện truyền thông nằm vùng, cửa sổ lầu ba chung cư còn mở, mơ hồ có thể thấy được bóng người đi lại bên trong.
Điện thoại di động bị siết chặt trong tay chẳng biết từ lúc nào giống như củ khoai lang phỏng tay, nóng đến mức khiến cô hoảng hốt.
Cô thò đầu nhìn xung quanh, mãi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Giang Diễn.
Kỳ thật ngẫm lại cũng biết, trong tấm ảnh kia bầu trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, khoảng cách thời gian phát sinh chuyện này, e là đã vài giờ trôi qua.
Mà hôm nay Sơ Hiểu Hiểu mãi vẫn không liên lạc được với người của Giang Diễn, nói không hoảng hốt là giả.
Sơ Hiểu Hiểu nghiêng đầu, vành mũ lưỡi trai che đi hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi môi trắng bệch cắn răng đóng chặt, trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi truyền đến câu hỏi buồn bực của tài xế ngồi ở phía trước.
“Cô gái, cô có xuống xe không, tôi còn phải làm ăn nữa đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu mím môi, giọng nói trầm lắng lộ ra chút khàn khàn: “Anh cứ tính tiền đi, còn sợ tôi không trả nổi tiền sao?”
Đối phương nghĩ cũng phải, bèn ngậm miệng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn theo ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, thuận miệng tán gẫu: “Buổi sáng còn nghe trong nhóm nói gần đây có nữ diễn viên nhảy lầu, không phải là thật chứ? Cô gái, cô là fan của nữ diễn viên đó à?”
Sơ Hiểu Hiểu không đáp lại, đối phương không quan tâm tiếp tục nói: “Nghe nói nữ diễn viên kia lúc nhảy lầu trần như nhộng, chậc chậc, lúc trước hình như có ai đó cũng bị giết ở hiện trường quay phim đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Cô nói có khéo không cơ chứ, hai người này còn làm chung một đoàn làm phim.” Đối phương lắc đầu, “Tôi thấy ấy à, sợ là có ẩn tình gì đó, giới giải trí trắng đen lẫn lộn, cuối cùng lần lượt từng người chui đầu vào chỗ đó, mấy người không tiền không thế nói thẳng ra là tự dâng mình cho người khác chơi, người nào mà không có mấy kim chủ chống lưng...”
Bên tai là giọng nói lải nhải liên miên của người nọ, Sơ Hiểu Hiểu không kiên nhẫn híp híp mắt, đang chuẩn bị mở miệng ngắt lời, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy bóng người nào đó nhanh chóng bước vào lối đi an toàn! Cô có chút giật mình, trở tay lấy từ trong túi ra một tờ tiền giấy rồi đưa cho đối phương, sau đó mở cửa xe.
Tài xế taxi còn chưa nói cho đã miệng đã thấy tờ 100 tệ nhét vào trước túi áo của anh ta, đang chuẩn bị lấy túi tiền lẻ ra, không ngờ cô gái kia chạy rất nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Còn chưa thối tiền mà!” Người nọ nói thầm vài câu, nghĩ bụng khi không lại kiếm thêm được mấy chục đồng, cũng không tệ.
Một giây sau, cửa sau xe lại bị người ta mở ra.
Xuyên qua kính chiếu hậu thấy cô gái kia lại ngồi vào trong, tài xế xe sửng sốt, vội vàng cười làm lành: “Tôi vừa mới nói xong, còn chưa thối tiền sao cô đã bỏ chạy.”
“Đột nhiên nghĩ đến còn một chỗ phải đi.” Đối phương khẽ mỉm cười, tháo mũ lưỡi trai xuống đồng thời nhếch đuôi mắt lên, quả thực rất xinh đẹp quyến rũ, trong lúc nhất thời lại khiến tài xế sửng sốt.
Tài xế giật mình vài giây, bỗng nhiên cảm thấy vui mừng nói: “Tôi đã nói rồi mà, đã sớm nhìn cô có chút quen mắt, cô có phải là người đóng bộ phim kia không, tên là... Hiểu Hiểu gì đó?”
Nụ cười của đối phương vẫn chưa thu lại, trong con ngươi dịu dàng như nước mùa thu lộ ra sự xinh đẹp vô ngần, nửa người tr.ên nghiêng về phía trước, vươn ngón trỏ làm động tác im lặng, kề sát vào nói: “Anh trai, anh tuyệt đối đừng nói với ai đấy nhé.”
Tài xế taxi giật mình, nhịn không được cười ngây ngô, rồi tựa như đang nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, người đẹp, cô có quen nữ diễn viên nhảy lầu kia không?”
“Có biết thôi chứ không quen lắm.” Đối phương khó xử nhíu mày, “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ.”
“Nữ diễn viên kia có phải bị người ta..”
Một câu còn chưa dứt, lòng hiếu kỳ đã bị cắt đứt.
Đối phương khẽ chớp mắt: “Anh trai, đưa tôi đến bệnh viện thành phố Lâm một chuyến, nhanh một chút.”
- -----oOo------
Biết rõ mình gặp nguy hiểm, vì sao còn một mình đi tới thành phố Lâm? Tô Du đến thành phố Lâm làm gì? Sơ Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, tấm ảnh với dòng chữ in đỏ như máu hiện lên trong đầu cô.
Đến lượt cô...
Đi ch.ết đi! Lòng bàn tay siết chặt di động đến trắng bệch, Sơ Hiểu Hiểu tránh mẹ Giang, đang chuẩn bị trở về phòng.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên.
Trái tim Sơ Hiểu Hiểu vô cớ rơi xuống, đập vào mắt cô là màn hình điện thoại sáng lên cùng số điện thoại xa lạ.
Là tin nhắn ngắn.
Bàn tay cầm di động của cô thoáng run rẩy, mở ra.
Bóng lưng quen thuộc tr.ên tấm ảnh màu sắc rực rỡ phản chiếu trong con ngươi của Sơ Hiểu Hiểu.
Chỉ thấy Giang Diễn đang ở trong đám người, sau lưng anh là bầu trời u ám và một góc tòa nhà chung cư lạnh lẽo, thảm thực vật tr.ên vành đai xanh hóa còn lưu lại sương mù màu trắng.
Cùng lúc đó, thanh thông báo có hộp thoại nhảy ra — — “Nữ diễn viên nhảy lầu đêm khuya, khi được phát hiện quần áo rách rưới.”
Không khí chung quanh dường như giảm xuống 0 độ trong nháy mắt, hình ảnh tr.ên tin tức đã được làm mờ chồng lên tin nhắn trong trí nhớ của cô trước đó.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, dời tầm mắt khỏi thân ảnh vặn vẹo nằm bẹp dưới đất trong bóng tối, nhìn về một góc ảnh chụp, khung cảnh bên ngoài là sảnh chung cư quen thuộc.
Cô tựa như có thể nghe thấy giọng nữ chói tai bén nhọn kia, nỉ non vừa khóc vừa cười bên tai cô.
Hiểu Hiểu, năm mới vui vẻ...
...Chị có quà cho em.
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, dùng sức ấn tắt màn hình.
- Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nữ diễn viên trong đoàn làm phim “Ánh Rạng Đông 2” liên tiếp bị hại, lượng tìm kiếm tr.ên mạng tăng vọt, thậm chí còn trực tiếp tung ra ảnh chụp xe cứu thương ngoài cửa chung cư, nói lúc được phát hiện đã sắp tắt thở, phỏng chừng không cứu được nữa.
“Đoàn làm phim này không phải bị trúng lời nguyền rồi đó chứ, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Liêu Tĩnh đã trở lại?”
“Lầu tr.ên có bị bệnh không, ch.ết rồi trở về tranh phiên vị* sao???”
(*phiên vị: bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ cách sắp xếp thứ tự tên diễn viên chính trong khi quảng bá.) “Người ch.ết là lớn nhất, có thể đừng nói những chuyện này nữa được không!”
“Kể cho mọi người nghe một câu chuyện ma, mọi người còn nhớ kết cục cuối cùng của Liêu Tĩnh và Tô Du trong ‘Ánh Rạng Đông 1’ không?”
“Mẹ kiếp! Liêu Tĩnh vì cứu Sơ Hiểu Hiểu mà bị người ta dùng dao đâm ch.ết, Tô Du bao che hung thủ thật sự sau đó áy náy nhảy lầu! Quá trùng hợp!”
“Trùng hợp em gái cậu! Không thấy quần áo rách rưới sao? Nhảy lầu mà còn tạo kiểu hay gì!”
“Nào nào nào, ai xem phim rồi thì tới đây phổ cập kiến thức khoa học, lần trước Sơ Hiểu Hiểu còn bị tai nạn lật xe mà đúng không?”
“Sơ Hiểu Hiểu cũng trùng hợp, lần trước mấy cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp không, Sơ Hiểu Hiểu chính miệng nói đấy, thảm họa diệt môn, trong nhà ch.ết hết chỉ còn lại một mình cô ấy, dám chừng người biết cũng không nhiều.”
“Đáng sợ thật...”
“Vừa xem xong tập đầu nên tò mò hỏi một câu, kết cục là như thế nào vậy? Sơ Hiểu Hiểu tìm được hung thủ thật sự năm đó, cuối cùng có nhấc dao báo thù không?”
“Kết cục mở, cũng không biết tên hung thủ kia nếu sớm biết Sơ Hiểu Hiểu chính là con cá lọt lưới năm đó, còn có thể đưa Sơ Hiểu Hiểu đi bệnh viện lúc xảy ra tai nạn xe hay không.”
“Không thể nào, thiết lập không phải là người kia sợ vụ án của mình bị tra ra, cho nên mới làm việc thiện cho rằng có thể tích đức sao? Loại người này vẫn rất ích kỷ.”
“Trong phim cũng xảy ra tai nạn xe hơi? Đừng dọa tôi chứ!”
......
Việc này dần dần lên men, trong khoảng thời gian ngắn đã nảy sinh rất nhiều ý kiến trái chiều, lúc Sơ Hiểu Hiểu đón xe chạy tới hiện trường vụ án, từ xa đã nhìn thấy các phương tiện truyền thông nằm vùng, cửa sổ lầu ba chung cư còn mở, mơ hồ có thể thấy được bóng người đi lại bên trong.
Điện thoại di động bị siết chặt trong tay chẳng biết từ lúc nào giống như củ khoai lang phỏng tay, nóng đến mức khiến cô hoảng hốt.
Cô thò đầu nhìn xung quanh, mãi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Giang Diễn.
Kỳ thật ngẫm lại cũng biết, trong tấm ảnh kia bầu trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, khoảng cách thời gian phát sinh chuyện này, e là đã vài giờ trôi qua.
Mà hôm nay Sơ Hiểu Hiểu mãi vẫn không liên lạc được với người của Giang Diễn, nói không hoảng hốt là giả.
Sơ Hiểu Hiểu nghiêng đầu, vành mũ lưỡi trai che đi hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi môi trắng bệch cắn răng đóng chặt, trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi truyền đến câu hỏi buồn bực của tài xế ngồi ở phía trước.
“Cô gái, cô có xuống xe không, tôi còn phải làm ăn nữa đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu mím môi, giọng nói trầm lắng lộ ra chút khàn khàn: “Anh cứ tính tiền đi, còn sợ tôi không trả nổi tiền sao?”
Đối phương nghĩ cũng phải, bèn ngậm miệng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn theo ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, thuận miệng tán gẫu: “Buổi sáng còn nghe trong nhóm nói gần đây có nữ diễn viên nhảy lầu, không phải là thật chứ? Cô gái, cô là fan của nữ diễn viên đó à?”
Sơ Hiểu Hiểu không đáp lại, đối phương không quan tâm tiếp tục nói: “Nghe nói nữ diễn viên kia lúc nhảy lầu trần như nhộng, chậc chậc, lúc trước hình như có ai đó cũng bị giết ở hiện trường quay phim đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Cô nói có khéo không cơ chứ, hai người này còn làm chung một đoàn làm phim.” Đối phương lắc đầu, “Tôi thấy ấy à, sợ là có ẩn tình gì đó, giới giải trí trắng đen lẫn lộn, cuối cùng lần lượt từng người chui đầu vào chỗ đó, mấy người không tiền không thế nói thẳng ra là tự dâng mình cho người khác chơi, người nào mà không có mấy kim chủ chống lưng...”
Bên tai là giọng nói lải nhải liên miên của người nọ, Sơ Hiểu Hiểu không kiên nhẫn híp híp mắt, đang chuẩn bị mở miệng ngắt lời, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy bóng người nào đó nhanh chóng bước vào lối đi an toàn! Cô có chút giật mình, trở tay lấy từ trong túi ra một tờ tiền giấy rồi đưa cho đối phương, sau đó mở cửa xe.
Tài xế taxi còn chưa nói cho đã miệng đã thấy tờ 100 tệ nhét vào trước túi áo của anh ta, đang chuẩn bị lấy túi tiền lẻ ra, không ngờ cô gái kia chạy rất nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Còn chưa thối tiền mà!” Người nọ nói thầm vài câu, nghĩ bụng khi không lại kiếm thêm được mấy chục đồng, cũng không tệ.
Một giây sau, cửa sau xe lại bị người ta mở ra.
Xuyên qua kính chiếu hậu thấy cô gái kia lại ngồi vào trong, tài xế xe sửng sốt, vội vàng cười làm lành: “Tôi vừa mới nói xong, còn chưa thối tiền sao cô đã bỏ chạy.”
“Đột nhiên nghĩ đến còn một chỗ phải đi.” Đối phương khẽ mỉm cười, tháo mũ lưỡi trai xuống đồng thời nhếch đuôi mắt lên, quả thực rất xinh đẹp quyến rũ, trong lúc nhất thời lại khiến tài xế sửng sốt.
Tài xế giật mình vài giây, bỗng nhiên cảm thấy vui mừng nói: “Tôi đã nói rồi mà, đã sớm nhìn cô có chút quen mắt, cô có phải là người đóng bộ phim kia không, tên là... Hiểu Hiểu gì đó?”
Nụ cười của đối phương vẫn chưa thu lại, trong con ngươi dịu dàng như nước mùa thu lộ ra sự xinh đẹp vô ngần, nửa người tr.ên nghiêng về phía trước, vươn ngón trỏ làm động tác im lặng, kề sát vào nói: “Anh trai, anh tuyệt đối đừng nói với ai đấy nhé.”
Tài xế taxi giật mình, nhịn không được cười ngây ngô, rồi tựa như đang nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, người đẹp, cô có quen nữ diễn viên nhảy lầu kia không?”
“Có biết thôi chứ không quen lắm.” Đối phương khó xử nhíu mày, “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ.”
“Nữ diễn viên kia có phải bị người ta..”
Một câu còn chưa dứt, lòng hiếu kỳ đã bị cắt đứt.
Đối phương khẽ chớp mắt: “Anh trai, đưa tôi đến bệnh viện thành phố Lâm một chuyến, nhanh một chút.”
- -----oOo------
Bình luận facebook