Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Vân phu nhân nói như thế sẽ làm cho nam nhân mê mệt thân thể của nữ nhân. . . . . .
Đóa Đóa yên lặng nhỏ lệ mà nghe hết mấy lời này, đây là cái quan niệm gì thế a!
Trước khi đi, Vân phu nhân vô cùng thần bí nhét vào trong tay áo nàng một cái gì đó, “Xem nhiều một chút, dù sao cuối cùng cũng phải sử dụng.”
Hả? Đóa Đóa rất không hiểu.
Trong phòng này cũng chỉ có hai người, sao Vân phu nhân lại phải lén lút như thế nhỉ?
Chờ Vân phu nhân đi rồi, Đóa Đóa tò mò lấy cái túi nhỏ từ trong tay áo ra, muốn xem xem rốt cuộc là cái gì.
Chiếc túi được buộc bằng dây thừng rất chặt, Đóa Đóa tháo đi tháo lại nửa ngày cũng không tháo được.
Bỗng nhiên cửa mở ra, Hoàng Phủ Dật bất chợt tiến vào.
"Thế nào rồi?"
Bởi vì biết Vân phu nhân đã tới, hắn lo lắng, cho nên đến hỏi một chút.
“Cũng được, người nhà họ Vân thực ra. . . . . . rất thẳng thắn."
Đóa Đóa chọn ra một tính từ.
Cũng không nói thẳng ra, bọn họ dường như đều là loại người tính toán vì bản thân, có mục đích rõ ràng, chỉ là thủ đoạn có chút làm nàng khó có thể lý giải, aizzz.
"A, mở được rồi!"
Cuối cùng cũng tháo được cái nút thắt phức tạp kia, Đóa Đóa cực kỳ thích thú mở túi ra, ách. . . . . .
Bên trong là một quyển sách.
Ô ô. . . . . . Nàng rơi lệ nhìn ba cái chữ to tướng “Xuân cung đồ” trên bìa.
(xuân cung đồ: [chắc ai cũng hiểu] tranh “nóng”)
Hoàng Phủ Dật mãnh liệt nhìn cười, “Đóa Đóa, thì ra nàng 『 ham học hỏi 』như vậy."
Ô ô, Đóa Đóa phóng ra ánh mắt vô tội nhất quả đất, chỉ chỉ bìa sách, “Ba chữ này viết cái gì thế, ta không giỏi nhận ra chữ phồn thể lắm.”
“Không nhận ra cũng không sao.” Hoàng Phủ Dật chững chạc đàng hoàng nói cho nàng biết, “Chỉ cần biết hai chữ đầu là 『 xuân cung 』 thì tốt rồi."
"Xuân cung có nghĩa là gì, ta nghe không hiểu."
Đóa Đóa tiếp tục giả vô tội, ô ô, kỳ thật nàng thật sự thực vô tội a a a.
"Không hiểu cũng không sao." Hoàng Phủ Dật vẫn rất nghiêm túc, "Ta tới dạy nàng."
Nói xong hắn còn bổ sung một câu, "『 dạy bằng hành động thực tế, người ta thế nào, mình làm thế ấy』."
"Không cần!"
Đóa Đóa sợ đến nhảy dựng lên, "Ta ra ngoài đọc!"
Hoàng Phủ Dật cười to kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng, “Tiểu ngốc nghếch, đừng sợ, sau này ta sẽ dạy.”
". . . . . ." Gương mặt Đóa Đóa bị nhiệt khí ào ào xông lên, không ngừng rơi lệ.
Nhìn nàng đỏ mặt dường như sắp ngất xỉu, Hoàng Phủ Dật không đùa nữa, bật cười hôn nhẹ lên má nàng, “Thật đáng yêu.”
Đóa Đóa yên lặng nhỏ lệ mà nghe hết mấy lời này, đây là cái quan niệm gì thế a!
Trước khi đi, Vân phu nhân vô cùng thần bí nhét vào trong tay áo nàng một cái gì đó, “Xem nhiều một chút, dù sao cuối cùng cũng phải sử dụng.”
Hả? Đóa Đóa rất không hiểu.
Trong phòng này cũng chỉ có hai người, sao Vân phu nhân lại phải lén lút như thế nhỉ?
Chờ Vân phu nhân đi rồi, Đóa Đóa tò mò lấy cái túi nhỏ từ trong tay áo ra, muốn xem xem rốt cuộc là cái gì.
Chiếc túi được buộc bằng dây thừng rất chặt, Đóa Đóa tháo đi tháo lại nửa ngày cũng không tháo được.
Bỗng nhiên cửa mở ra, Hoàng Phủ Dật bất chợt tiến vào.
"Thế nào rồi?"
Bởi vì biết Vân phu nhân đã tới, hắn lo lắng, cho nên đến hỏi một chút.
“Cũng được, người nhà họ Vân thực ra. . . . . . rất thẳng thắn."
Đóa Đóa chọn ra một tính từ.
Cũng không nói thẳng ra, bọn họ dường như đều là loại người tính toán vì bản thân, có mục đích rõ ràng, chỉ là thủ đoạn có chút làm nàng khó có thể lý giải, aizzz.
"A, mở được rồi!"
Cuối cùng cũng tháo được cái nút thắt phức tạp kia, Đóa Đóa cực kỳ thích thú mở túi ra, ách. . . . . .
Bên trong là một quyển sách.
Ô ô. . . . . . Nàng rơi lệ nhìn ba cái chữ to tướng “Xuân cung đồ” trên bìa.
(xuân cung đồ: [chắc ai cũng hiểu] tranh “nóng”)
Hoàng Phủ Dật mãnh liệt nhìn cười, “Đóa Đóa, thì ra nàng 『 ham học hỏi 』như vậy."
Ô ô, Đóa Đóa phóng ra ánh mắt vô tội nhất quả đất, chỉ chỉ bìa sách, “Ba chữ này viết cái gì thế, ta không giỏi nhận ra chữ phồn thể lắm.”
“Không nhận ra cũng không sao.” Hoàng Phủ Dật chững chạc đàng hoàng nói cho nàng biết, “Chỉ cần biết hai chữ đầu là 『 xuân cung 』 thì tốt rồi."
"Xuân cung có nghĩa là gì, ta nghe không hiểu."
Đóa Đóa tiếp tục giả vô tội, ô ô, kỳ thật nàng thật sự thực vô tội a a a.
"Không hiểu cũng không sao." Hoàng Phủ Dật vẫn rất nghiêm túc, "Ta tới dạy nàng."
Nói xong hắn còn bổ sung một câu, "『 dạy bằng hành động thực tế, người ta thế nào, mình làm thế ấy』."
"Không cần!"
Đóa Đóa sợ đến nhảy dựng lên, "Ta ra ngoài đọc!"
Hoàng Phủ Dật cười to kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng, “Tiểu ngốc nghếch, đừng sợ, sau này ta sẽ dạy.”
". . . . . ." Gương mặt Đóa Đóa bị nhiệt khí ào ào xông lên, không ngừng rơi lệ.
Nhìn nàng đỏ mặt dường như sắp ngất xỉu, Hoàng Phủ Dật không đùa nữa, bật cười hôn nhẹ lên má nàng, “Thật đáng yêu.”
Bình luận facebook