Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
A a a. . . . . . Nàng lại bị lừa!
Đồ lừa đảo đồ lừa đảo! Ô ô ô. . . . . .
Nhìn ra cảm xúc Đóa Đóa không bình thường, trong lòng Hoàng Phủ Dật không yên, vội vàng đứng dậy, vội vàng đuổi kịp tới cửa, ngăn nàng.
"Thế nào?"
Đóa Đóa thấy dáng vẻ hắn giả vờ hư nhược ôn hòa liền tức giận, đồ lừa gạt!
Nàng tức giận trừng hắn, đôi mắt ửng dỏ.
Đáng ghét, nàng mới không cần vì tên lừa gạt mà khóc đâu!
Vòng qua hắn, Đóa Đóa đi thẳng ra cửa.
Hoàng Phủ Dật lòng trầm xuống, nàng đã biết?
Cũng không quản lục hoàng tử còn ở, hắn cứng rắn ôm eo nàng, không để nàng rời khỏi.
"Lục đệ, ngươi về trước đi, ta có chút gia sự phải xử lý."
Đóa Đóa da0ng giận, lại tránh không khỏi vòng ôm của hắn, liền cắn lên vai hắn.
Hoàng Phủ Dật hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ thở dài trong lòng, cánh tay càng ôm chặt nàng.
Lục hoàng tử vẻ mặt quỷ dị liếc nhìn hai người bọn họ, "Ngũ ca cùng hoàng tẩu cảm tình dường như không tệ?"
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt không thay đổi, "Cũng tốt."
"Vậy thật sự phải nói tiếng chúc mừng."
Lục hoàng tử nhìn Đóa Đóa bị hắn ôm, vẻ mặt ngả ngớn, "Ngũ ca thật có phúc khí."
Nói xong lời này, hắn cười quái dị đi ra cửa.
Đi qua người Đóa Đóa, tay hắn vừa nhấc, lập tức liền đụng tới thắt lưng Đóa Đóa.
Mang theo người trong lòng xoay người, Hoàng Phủ Dật giúp Đóa Đóa tách móng vuốt sói ra.
Không nghĩ đến hắn biết võ, lục hoàng tử còn tưởng là trùng hợp, cảm thấy không hay ho thấp giọng chửi một câu, lại liếc Đóa Đóa một cái, cuối cùng cũng đi.
Hắn vừa rời khỏi, Hoàng Phủ Dật trầm giọng lên tiếng, "Người đâu."
Một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, giống như xuất hiện từ không trung.
Hoàng Phủ Dật từ trong lòng lấy ra bao dược giao cho hắn, không nói gì.
Hắc y nhân giống như đã hiểu ý chủ tử, khẽ khom người, lại biến mất giống như chưa từng xuất hiện, từ khi hắn xuất hiện đến rời khỏi, cả quá trình không phát ra một chút tiếng động.
Làm xong việc này, Hoàng Phủ Dật cúi đầu, nhẹ cọ cọ tóc Đóa Đóa, "Nàng đã biết?"
"Đồ lừa gạt!"
Đóa Đóa cuối cùng cũng ngừng cắn hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, vươn tay đánh một quyền ——
Hoàng Phủ Dật hơi động đậy, giống như định né tránh một quyền này.
Đồ lừa đảo đồ lừa đảo! Ô ô ô. . . . . .
Nhìn ra cảm xúc Đóa Đóa không bình thường, trong lòng Hoàng Phủ Dật không yên, vội vàng đứng dậy, vội vàng đuổi kịp tới cửa, ngăn nàng.
"Thế nào?"
Đóa Đóa thấy dáng vẻ hắn giả vờ hư nhược ôn hòa liền tức giận, đồ lừa gạt!
Nàng tức giận trừng hắn, đôi mắt ửng dỏ.
Đáng ghét, nàng mới không cần vì tên lừa gạt mà khóc đâu!
Vòng qua hắn, Đóa Đóa đi thẳng ra cửa.
Hoàng Phủ Dật lòng trầm xuống, nàng đã biết?
Cũng không quản lục hoàng tử còn ở, hắn cứng rắn ôm eo nàng, không để nàng rời khỏi.
"Lục đệ, ngươi về trước đi, ta có chút gia sự phải xử lý."
Đóa Đóa da0ng giận, lại tránh không khỏi vòng ôm của hắn, liền cắn lên vai hắn.
Hoàng Phủ Dật hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ thở dài trong lòng, cánh tay càng ôm chặt nàng.
Lục hoàng tử vẻ mặt quỷ dị liếc nhìn hai người bọn họ, "Ngũ ca cùng hoàng tẩu cảm tình dường như không tệ?"
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt không thay đổi, "Cũng tốt."
"Vậy thật sự phải nói tiếng chúc mừng."
Lục hoàng tử nhìn Đóa Đóa bị hắn ôm, vẻ mặt ngả ngớn, "Ngũ ca thật có phúc khí."
Nói xong lời này, hắn cười quái dị đi ra cửa.
Đi qua người Đóa Đóa, tay hắn vừa nhấc, lập tức liền đụng tới thắt lưng Đóa Đóa.
Mang theo người trong lòng xoay người, Hoàng Phủ Dật giúp Đóa Đóa tách móng vuốt sói ra.
Không nghĩ đến hắn biết võ, lục hoàng tử còn tưởng là trùng hợp, cảm thấy không hay ho thấp giọng chửi một câu, lại liếc Đóa Đóa một cái, cuối cùng cũng đi.
Hắn vừa rời khỏi, Hoàng Phủ Dật trầm giọng lên tiếng, "Người đâu."
Một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, giống như xuất hiện từ không trung.
Hoàng Phủ Dật từ trong lòng lấy ra bao dược giao cho hắn, không nói gì.
Hắc y nhân giống như đã hiểu ý chủ tử, khẽ khom người, lại biến mất giống như chưa từng xuất hiện, từ khi hắn xuất hiện đến rời khỏi, cả quá trình không phát ra một chút tiếng động.
Làm xong việc này, Hoàng Phủ Dật cúi đầu, nhẹ cọ cọ tóc Đóa Đóa, "Nàng đã biết?"
"Đồ lừa gạt!"
Đóa Đóa cuối cùng cũng ngừng cắn hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, vươn tay đánh một quyền ——
Hoàng Phủ Dật hơi động đậy, giống như định né tránh một quyền này.
Bình luận facebook