Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
“Nếu nhân từ nương tay, sao có thể sống nổi cuộc sống tranh đấu trong cung, lại càng đừng nói nói chuyện thuận lợi thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
“. . . . . .” Vân phu nhân nhìn con gái lớn của mình, “Hiểu Hiểu, con mới vào cung chưa bao lâu, làm sao lại. . . . . . thông minh hơn trước kia nhanh vậy?”.
Vân phu nhân vô cùng thần bí hỏi, “Có phải thường xuyên ở trong cung bày mưu tính kể giúp thái tử nên rèn luyện ra không?”
“Khụ, nhỏ giọng nhỏ giọng.” Đóa Đóa rất “khiêm tốn”.
Ô ô, kỳ thật chỉ số thông mình nhỏ bé của nàng rất là dồi dào nha, chẳng qua là Hoàng Phủ Dật. . . . . .
Nếu xét về chỉ số thông minh, Hoàng Phủ Dật tuyệt đối là đại gia bậc nhất! Vốn chẳng cần nàng hỗ trợ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình, địa vị, võ công, năng lực. . . . . .
Bất kể là xét về điều kiện nào, Hoàng Phủ Dật đều vô cùng vô cùng đại gia, giàu đến chảy mỡ a. . . . . .
Đóa Đóa buồn bực, từ nay trở đi, nàng thù giàu có!
Đả đảo giàu có, đả đảo Hoàng Phủ Dật!
Hô to khẩu hiệu trong lòng mấy lần, Nhan Đóa Đóa nhìn Vân phu nhân còn đang cau mày, vẻ mặt u sầu.
“Mẹ, người còn không muốn đổi ý sao?”
“Không phải, ta đang nghĩ không biết phải nói với Dao Dao thế nào.”
“. . . . . .” Đóa Đóa hắc tuyến đầy đầu, “Khụ, mẹ à, con thấy mẹ cứ nói thật cho nó biết, bảo nó xuân dược dùng để làm gì là được rồi”.
Vân phu nhân sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Con nói đi”.
“. . . . . . Vì sao a?” Ô ô, nàng không muốn đi giải thích mấy chuyện không thuần khiết thế này a.
“Ta ngượng ngùng.”
Lệ lại rơi nhiều hơn, Vân phu nhân đã sinh hai đứa con cũng không đến nỗi không biết xấu hổ như thế, sao nàng có thể không biết xấu hổ đây. . . . . .
“Mẹ, khi mẹ nói với con cái kế hoạch này cũng đâu có ngượng ngùng a.”
“Cái đó không giống nhau, con đã thành thân, đối với việc này đều tương đối hiểu biết, nghe qua đã hiểu.”
Vân phu nhân biểu tình tỏ vẻ “ta biết hết”, thần bí hạ giọng, “Khi ấy ta cũng chưa nói gì tỉ mỉ, thế mà con nghe qua đã hiểu”.
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ nhìn ra chỗ cách đó không xa, nàng cảm giác cái góc tường kia đang vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé gọi nàng, gọi nàng mau đến ôm nó. . . . . .
Oan a, ai nói nàng hiểu biết mấy việc này!
Vì sao không ai để ý đôi mắt nhỏ thuần khiết của nàng, vì sao, VÌ SAO a!
Vân phu nhân thực kinh ngạc nhìn nữ nhi ngửa mặt hỏi trời xanh.
“. . . . . .” Vân phu nhân nhìn con gái lớn của mình, “Hiểu Hiểu, con mới vào cung chưa bao lâu, làm sao lại. . . . . . thông minh hơn trước kia nhanh vậy?”.
Vân phu nhân vô cùng thần bí hỏi, “Có phải thường xuyên ở trong cung bày mưu tính kể giúp thái tử nên rèn luyện ra không?”
“Khụ, nhỏ giọng nhỏ giọng.” Đóa Đóa rất “khiêm tốn”.
Ô ô, kỳ thật chỉ số thông mình nhỏ bé của nàng rất là dồi dào nha, chẳng qua là Hoàng Phủ Dật. . . . . .
Nếu xét về chỉ số thông minh, Hoàng Phủ Dật tuyệt đối là đại gia bậc nhất! Vốn chẳng cần nàng hỗ trợ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình, địa vị, võ công, năng lực. . . . . .
Bất kể là xét về điều kiện nào, Hoàng Phủ Dật đều vô cùng vô cùng đại gia, giàu đến chảy mỡ a. . . . . .
Đóa Đóa buồn bực, từ nay trở đi, nàng thù giàu có!
Đả đảo giàu có, đả đảo Hoàng Phủ Dật!
Hô to khẩu hiệu trong lòng mấy lần, Nhan Đóa Đóa nhìn Vân phu nhân còn đang cau mày, vẻ mặt u sầu.
“Mẹ, người còn không muốn đổi ý sao?”
“Không phải, ta đang nghĩ không biết phải nói với Dao Dao thế nào.”
“. . . . . .” Đóa Đóa hắc tuyến đầy đầu, “Khụ, mẹ à, con thấy mẹ cứ nói thật cho nó biết, bảo nó xuân dược dùng để làm gì là được rồi”.
Vân phu nhân sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Con nói đi”.
“. . . . . . Vì sao a?” Ô ô, nàng không muốn đi giải thích mấy chuyện không thuần khiết thế này a.
“Ta ngượng ngùng.”
Lệ lại rơi nhiều hơn, Vân phu nhân đã sinh hai đứa con cũng không đến nỗi không biết xấu hổ như thế, sao nàng có thể không biết xấu hổ đây. . . . . .
“Mẹ, khi mẹ nói với con cái kế hoạch này cũng đâu có ngượng ngùng a.”
“Cái đó không giống nhau, con đã thành thân, đối với việc này đều tương đối hiểu biết, nghe qua đã hiểu.”
Vân phu nhân biểu tình tỏ vẻ “ta biết hết”, thần bí hạ giọng, “Khi ấy ta cũng chưa nói gì tỉ mỉ, thế mà con nghe qua đã hiểu”.
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ nhìn ra chỗ cách đó không xa, nàng cảm giác cái góc tường kia đang vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé gọi nàng, gọi nàng mau đến ôm nó. . . . . .
Oan a, ai nói nàng hiểu biết mấy việc này!
Vì sao không ai để ý đôi mắt nhỏ thuần khiết của nàng, vì sao, VÌ SAO a!
Vân phu nhân thực kinh ngạc nhìn nữ nhi ngửa mặt hỏi trời xanh.
Bình luận facebook