Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Chuyện Hoàng tử nước láng giềng bọn họ đều đã nghe nói qua.
Nữ nhân kia rất có mưu mô, sau khi lén lút cho Hoàng Tử dùng xuân dược, sáng sớm hôm sau nàng liền bỏ chạy, căn bản là không để Hoàng Tử xui xẻo kia biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Chờ khi nàng nói ra sự thật thì nàng đã sắp sinh, làm cho Hoàng Tử xui xẻo kia đến thời gian phòng bị cũng không có.
Hoàng Thượng nước láng giềng ôm tôn tử thân yêu, chẳng những không trị tội nữ nhân kia, mà còn lệnh cho Hoàng Tử nhanh chóng cưới nữ nhân kia về.
Chuyện như vậy. . . . . . quả thực là không dễ phòng bị nha!
Mọi người trong Đông cung đều ngây ngẩn cả người, nhìn Đóa Đóa còn đang hứng thú dào dạt mà quan sát.
Thái tử nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào Thái tử phi của bọn họ sắp gặp bất hạnh rồi sao?
Ài. . . . . . Thái tử phi nhất định là không nghe thấy Thái tử nói gì, bằng không làm sao có thể còn vui vẻ như thế.
Thật ra bọn họ lo lắng nhiều quá rồi . . . . . .
Đóa Đóa mặc dù không nghe thấy, nhưng nhìn hình dáng miệng khi phát âm của Hoàng Phủ Dật cũng biết hắn đáng nói gì.
Hiện giờ nàng đang vô cùng phiền muộn.
Hu hu, không cần tiếp tục chậm rãi như thế, nhanh chóng nói ra mục đích của hắn một chút đi!
Nhìn ra sự cấp bách trong đôi mắt Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật cười cười, tiếp tục nói.
“Chỉ có điều ta không muốn cưới nữ nhân khác, cho dù là một danh phận để nàng ta ở lại cũng không được.”
Tất cả mọi người đều im lặng, nín thở chờ câu tiếp theo.
Lẽ nào Thái Tử chuẩn bị cả đời chỉ có một nữ nhân?
Việc mày căn bản không có tiền lệ!
Hơn nữa vừa muốn giữ đứa nhỏ vừa không muốn cưới nữ nhân khác. . . . . .
Những nữ nhân ngồi ở đây đều có bối cảnh nhất định, cảm thấy việc này không quá thực tế thì phải?
Hoàng Phủ Dật cũng không ngẩng đầu, như là rất chuyên tâm cưa gỗ.
“Cho nên không còn cách nào, chờ đứa nhỏ được sinh ra, ta chỉ còn cách tự tay giết chết mẹ của đứa nhỏ, tránh nàng ta lại suy nghĩ mọi cách để vào Đông cung.”
“. . . . . .” Một trận gió lạnh thổi qua.
Tất cả mọi người đều cho là tai mình có vấn đề, nghe nhầm rồi.
Giết, giết người?
Hoàng Tử của bọn họ đại khái ngay cả con gà cũng không nhẫn tâm giết hại, sao có thể giết người chứ!
Vào lúc mọi người đang thầm an ủi chính mình như thế, giọng nói của Hoàng Phủ Dật vang lên.
“Tuy rằng thân thể ta khỏe mạnh, nhưng lại không có võ công, sức lực cũng bình thường, giết người cũng không thể giống cao thủ một đao mất mạng, mà phải từ từ cưa thế này.”
Nữ nhân kia rất có mưu mô, sau khi lén lút cho Hoàng Tử dùng xuân dược, sáng sớm hôm sau nàng liền bỏ chạy, căn bản là không để Hoàng Tử xui xẻo kia biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Chờ khi nàng nói ra sự thật thì nàng đã sắp sinh, làm cho Hoàng Tử xui xẻo kia đến thời gian phòng bị cũng không có.
Hoàng Thượng nước láng giềng ôm tôn tử thân yêu, chẳng những không trị tội nữ nhân kia, mà còn lệnh cho Hoàng Tử nhanh chóng cưới nữ nhân kia về.
Chuyện như vậy. . . . . . quả thực là không dễ phòng bị nha!
Mọi người trong Đông cung đều ngây ngẩn cả người, nhìn Đóa Đóa còn đang hứng thú dào dạt mà quan sát.
Thái tử nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào Thái tử phi của bọn họ sắp gặp bất hạnh rồi sao?
Ài. . . . . . Thái tử phi nhất định là không nghe thấy Thái tử nói gì, bằng không làm sao có thể còn vui vẻ như thế.
Thật ra bọn họ lo lắng nhiều quá rồi . . . . . .
Đóa Đóa mặc dù không nghe thấy, nhưng nhìn hình dáng miệng khi phát âm của Hoàng Phủ Dật cũng biết hắn đáng nói gì.
Hiện giờ nàng đang vô cùng phiền muộn.
Hu hu, không cần tiếp tục chậm rãi như thế, nhanh chóng nói ra mục đích của hắn một chút đi!
Nhìn ra sự cấp bách trong đôi mắt Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật cười cười, tiếp tục nói.
“Chỉ có điều ta không muốn cưới nữ nhân khác, cho dù là một danh phận để nàng ta ở lại cũng không được.”
Tất cả mọi người đều im lặng, nín thở chờ câu tiếp theo.
Lẽ nào Thái Tử chuẩn bị cả đời chỉ có một nữ nhân?
Việc mày căn bản không có tiền lệ!
Hơn nữa vừa muốn giữ đứa nhỏ vừa không muốn cưới nữ nhân khác. . . . . .
Những nữ nhân ngồi ở đây đều có bối cảnh nhất định, cảm thấy việc này không quá thực tế thì phải?
Hoàng Phủ Dật cũng không ngẩng đầu, như là rất chuyên tâm cưa gỗ.
“Cho nên không còn cách nào, chờ đứa nhỏ được sinh ra, ta chỉ còn cách tự tay giết chết mẹ của đứa nhỏ, tránh nàng ta lại suy nghĩ mọi cách để vào Đông cung.”
“. . . . . .” Một trận gió lạnh thổi qua.
Tất cả mọi người đều cho là tai mình có vấn đề, nghe nhầm rồi.
Giết, giết người?
Hoàng Tử của bọn họ đại khái ngay cả con gà cũng không nhẫn tâm giết hại, sao có thể giết người chứ!
Vào lúc mọi người đang thầm an ủi chính mình như thế, giọng nói của Hoàng Phủ Dật vang lên.
“Tuy rằng thân thể ta khỏe mạnh, nhưng lại không có võ công, sức lực cũng bình thường, giết người cũng không thể giống cao thủ một đao mất mạng, mà phải từ từ cưa thế này.”
Bình luận facebook