Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
“. . . . . . Dễ lạnh, dụ muỗi, dụ sắc lang. . . . . .”
“Sẽ làm nàng biến thành sắc lang nhào đến? Vậy thật ra cũng không tệ.”
Hắn nói xong lại vô cùng hài lòng gật đầu.
“. . . . . .” Không có thiên lý, ô ô, ai đến cứu nàng thoát khỏi bể khổ a. . . . . .
Bởi vì buổi tối còn phải đến hoàng cung Vũ Linh quốc xem xét một vòng, cho nên ban ngày bọn họ phải nghỉ ngơi.
Kháng nghị vô hiệu, Đóa Đóa rất nghiêm túc mà đứng trước cửa sổ, thế nào cũng không chịu liếc nhìn giường một cái.
“Đóa Đóa, đi ngủ, bằng không tối nàng thức không nỗi.”
“Chàng ngủ trước đi,” Đóa Đóa không quay đầu, ngữ khí trầm trọng, “Ta có tâm sự, không ngủ.”
“Tâm sự gì?” Hoàng Phủ Dật nhịn cười hỏi nàng.
“. . . . . . Ta lo nước lo dân.”
“Vũ Linh quốc hay Kì quốc?”
“Kì quốc.”
Hoàng Phủ Dật cũng rất nghiêm túc, “Kỳ thật dân chúng Kì quốc đều ký thác kỳ vọng cao đối với nàng, nàng không thể khiến bọn họ thất vọng.”
A? Nàng chỉ nói bậy, sao nàng lại thật sự có việc cần “lo” chứ?
“Chàng nói gì?” Đóa Đóa bình tĩnh hỏi hắn.
“Những hoàng tử khác đều bị bắt, hiện huyết mạch hoàng thất đơn bạc, nàng là thái tử phi, phải biết sinh con nối dõi cho Hoàng Phủ gia.”
“. . . . . .” Thế mà cũng có thể vòng đến chủ đề kia, hắn thật sự là cường nhân. . . . . . Ô ô.
Nhan Đóa Đóa dựa vào cửa sổ yên lặng rơi lệ, “Ăn không nói ngủ không nói, chàng đừng nói chuyện, mau chút ngủ đi.”
Hoàng Phủ Dật cũng không đùa, đứng lên ôm lấy nàng, thật bình tĩnh đem nàng quay về giường.
“Đi ngủ.”
Hôn Đóa Đóa một chút, hắn rất nghiêm túc rất bình tĩnh nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Tim đập như nổi trống, bạn học Nhan Đóa Đóa căn bản không bình tĩnh được, cảm giác mình đang nóng lên, “Ta không ngủ.”
“Ngoan,” Hoàng Phủ Dật hôn nàng một chút, “Không ngủ thì động phòng đi.”
“. . . . . . Ta ngủ!”
Đóa Đóa kêu to, nhắm nhanh mắt, bức mình mau ngủ chút.
Đại khái là bị câu kia của Hoàng Phủ Dật dọa, lòng nàng cũng không dám có tạp niệm, rất nhanh liền ngủ.
Hoàng Phủ Dật không đường chọn lựa cười nhìn nàng ngủ.
Rõ ràng đã sớm thành thân, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường ôm nàng ngủ, không thể thật sự đem người ăn. . . . . . Aiz.
“Sẽ làm nàng biến thành sắc lang nhào đến? Vậy thật ra cũng không tệ.”
Hắn nói xong lại vô cùng hài lòng gật đầu.
“. . . . . .” Không có thiên lý, ô ô, ai đến cứu nàng thoát khỏi bể khổ a. . . . . .
Bởi vì buổi tối còn phải đến hoàng cung Vũ Linh quốc xem xét một vòng, cho nên ban ngày bọn họ phải nghỉ ngơi.
Kháng nghị vô hiệu, Đóa Đóa rất nghiêm túc mà đứng trước cửa sổ, thế nào cũng không chịu liếc nhìn giường một cái.
“Đóa Đóa, đi ngủ, bằng không tối nàng thức không nỗi.”
“Chàng ngủ trước đi,” Đóa Đóa không quay đầu, ngữ khí trầm trọng, “Ta có tâm sự, không ngủ.”
“Tâm sự gì?” Hoàng Phủ Dật nhịn cười hỏi nàng.
“. . . . . . Ta lo nước lo dân.”
“Vũ Linh quốc hay Kì quốc?”
“Kì quốc.”
Hoàng Phủ Dật cũng rất nghiêm túc, “Kỳ thật dân chúng Kì quốc đều ký thác kỳ vọng cao đối với nàng, nàng không thể khiến bọn họ thất vọng.”
A? Nàng chỉ nói bậy, sao nàng lại thật sự có việc cần “lo” chứ?
“Chàng nói gì?” Đóa Đóa bình tĩnh hỏi hắn.
“Những hoàng tử khác đều bị bắt, hiện huyết mạch hoàng thất đơn bạc, nàng là thái tử phi, phải biết sinh con nối dõi cho Hoàng Phủ gia.”
“. . . . . .” Thế mà cũng có thể vòng đến chủ đề kia, hắn thật sự là cường nhân. . . . . . Ô ô.
Nhan Đóa Đóa dựa vào cửa sổ yên lặng rơi lệ, “Ăn không nói ngủ không nói, chàng đừng nói chuyện, mau chút ngủ đi.”
Hoàng Phủ Dật cũng không đùa, đứng lên ôm lấy nàng, thật bình tĩnh đem nàng quay về giường.
“Đi ngủ.”
Hôn Đóa Đóa một chút, hắn rất nghiêm túc rất bình tĩnh nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Tim đập như nổi trống, bạn học Nhan Đóa Đóa căn bản không bình tĩnh được, cảm giác mình đang nóng lên, “Ta không ngủ.”
“Ngoan,” Hoàng Phủ Dật hôn nàng một chút, “Không ngủ thì động phòng đi.”
“. . . . . . Ta ngủ!”
Đóa Đóa kêu to, nhắm nhanh mắt, bức mình mau ngủ chút.
Đại khái là bị câu kia của Hoàng Phủ Dật dọa, lòng nàng cũng không dám có tạp niệm, rất nhanh liền ngủ.
Hoàng Phủ Dật không đường chọn lựa cười nhìn nàng ngủ.
Rõ ràng đã sớm thành thân, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường ôm nàng ngủ, không thể thật sự đem người ăn. . . . . . Aiz.
Bình luận facebook