Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Nếu là trước đây hắn còn có thể mắng vài câu để ngăn cản, nhưng hiện nay bởi vì đã thổ lộ qua, nên hắn liền vẫn không được tự nhiên mà giận dỗi như thế.
Đóa Đóa cảm thấy một luồng khí nóng nhẹ nhàng từ tay Hoàng Phủ Dật đặt trên lưng nàng truyền ra, đến khi truyền vào tận trong xương của nàng, thì chút sợ hãi lúc đầu của nàng giống như đã bị khí nóng ép đi hết vậy.
Ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, Đóa Đóa vô cùng trấn định đi tới bên giường băng.
Nhìn thế nào cũng nhìn không ra cái gì, nhớ lại bọn Phá điểu phải bay tới trước mặt thì nàng mới có thể nhìn ra hình người, nên nàng cúi người xuống, lấy can đảm áp sát gần Thiết Lặc.
Những người khác ở đây đều ngừng thở, chỉ sợ bây giờ mà phát ra tiếng sẽ làm nàng sợ.
Bản thân Đóa Đóa cũng rất cẩn thận, từ từ khom người sát lại gần Thiết Lặc.
Khi còn cách mặt Thiết Lặc khoảng ba nắm tay, nàng cứng đờ.
“Ta sợ. . . . . . A ——” Đóa Đóa phát ra tiếng kêu sợ hại.
Ngay tại thời điểm nàng nói ra chữ thứ nhất, Thiết Lặc đang nằm trên giường băng đột nhiên ngồi dậy!
Hoàng Phủ Dật nhanh tay nhanh mắt, vẫn luôn chú ý đến Đóa Đóa một tay kéo nàng ra phía sau, mới không làm Thiết Lặc đột nhiên ngồi dậy đụng vào người nàng.
Bọn người Cửu Vương gia cũng cứng đờ, sau lưng dâng lên khí lạnh nhìn Thiết Lặc vẫn giư nguyên tư thế ngồi như cũ.
Hoàng Phủ Dật cũng không nhìn Thiết Lặc thêm nữa, ôm lấy Đóa Đóa sau đó trực tiếp đưa nàng ra khỏi phòng, ôm chặt nàng dịu dàng vỗ về.
Đóa Đóa sợ quá, nắm chặt vạt áo hắn oa oa khóc lớn, “Xác hết sống lại. . . . . .”
Hu hu hu. . . . . . Còn thiếu chút nữa đã đụng lên người nàng. . . . . .
Đóa Đóa khóc quá nửa ngày mới ngừng lại, thút thít nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Dật, “Thật đáng sợ quá.”
Hoàng Phủ Dật đau lòng lại tự trách, lấy khăn lụa ra lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Có ta ở đây mà, ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại đến nàng.”
“Ừm.” Đóa Đóa vô cùng tin tưởng tựa vào trong lòng hắn.
Nếu không có hắn ở đây, tâm tình của nàng mới sẽ không mau ổn định lại như thế đâu, nói không chừng đã trực tiếp bị hù chết rồi.
Một người hai chim trong phòng cũng đã đi ra, Cửu Vương gia lên tiếng, “Thiết Lặc quả thật là đã chết.”
“Nhưng vừa nãy hắn rõ ràng đã ngồi dậy . . . . . .” Đóa Đóa tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Dật rầu rĩ nói.
Hu hu. . . . . .
Nghĩ lại liền cảm thấy sợ hãi, Đóa Đóa lại rụt lui vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Hoàng Phủ Dật siết chặt cánh tay, nhíu mày hỏi Cửu Vương gia, “Hắn không động đậy nữa sao?”
Đóa Đóa cảm thấy một luồng khí nóng nhẹ nhàng từ tay Hoàng Phủ Dật đặt trên lưng nàng truyền ra, đến khi truyền vào tận trong xương của nàng, thì chút sợ hãi lúc đầu của nàng giống như đã bị khí nóng ép đi hết vậy.
Ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, Đóa Đóa vô cùng trấn định đi tới bên giường băng.
Nhìn thế nào cũng nhìn không ra cái gì, nhớ lại bọn Phá điểu phải bay tới trước mặt thì nàng mới có thể nhìn ra hình người, nên nàng cúi người xuống, lấy can đảm áp sát gần Thiết Lặc.
Những người khác ở đây đều ngừng thở, chỉ sợ bây giờ mà phát ra tiếng sẽ làm nàng sợ.
Bản thân Đóa Đóa cũng rất cẩn thận, từ từ khom người sát lại gần Thiết Lặc.
Khi còn cách mặt Thiết Lặc khoảng ba nắm tay, nàng cứng đờ.
“Ta sợ. . . . . . A ——” Đóa Đóa phát ra tiếng kêu sợ hại.
Ngay tại thời điểm nàng nói ra chữ thứ nhất, Thiết Lặc đang nằm trên giường băng đột nhiên ngồi dậy!
Hoàng Phủ Dật nhanh tay nhanh mắt, vẫn luôn chú ý đến Đóa Đóa một tay kéo nàng ra phía sau, mới không làm Thiết Lặc đột nhiên ngồi dậy đụng vào người nàng.
Bọn người Cửu Vương gia cũng cứng đờ, sau lưng dâng lên khí lạnh nhìn Thiết Lặc vẫn giư nguyên tư thế ngồi như cũ.
Hoàng Phủ Dật cũng không nhìn Thiết Lặc thêm nữa, ôm lấy Đóa Đóa sau đó trực tiếp đưa nàng ra khỏi phòng, ôm chặt nàng dịu dàng vỗ về.
Đóa Đóa sợ quá, nắm chặt vạt áo hắn oa oa khóc lớn, “Xác hết sống lại. . . . . .”
Hu hu hu. . . . . . Còn thiếu chút nữa đã đụng lên người nàng. . . . . .
Đóa Đóa khóc quá nửa ngày mới ngừng lại, thút thít nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Dật, “Thật đáng sợ quá.”
Hoàng Phủ Dật đau lòng lại tự trách, lấy khăn lụa ra lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Có ta ở đây mà, ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại đến nàng.”
“Ừm.” Đóa Đóa vô cùng tin tưởng tựa vào trong lòng hắn.
Nếu không có hắn ở đây, tâm tình của nàng mới sẽ không mau ổn định lại như thế đâu, nói không chừng đã trực tiếp bị hù chết rồi.
Một người hai chim trong phòng cũng đã đi ra, Cửu Vương gia lên tiếng, “Thiết Lặc quả thật là đã chết.”
“Nhưng vừa nãy hắn rõ ràng đã ngồi dậy . . . . . .” Đóa Đóa tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Dật rầu rĩ nói.
Hu hu. . . . . .
Nghĩ lại liền cảm thấy sợ hãi, Đóa Đóa lại rụt lui vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Hoàng Phủ Dật siết chặt cánh tay, nhíu mày hỏi Cửu Vương gia, “Hắn không động đậy nữa sao?”
Bình luận facebook