Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Tiểu Bụi không hỏi nhiều, Hoàng Phủ Dật nhìn cửu vương gia, nở nụ cười, chỉ sợ không đơn giản như thế?
Bất quá hắn không nói ra, đoàn người lại đi Thái Y viện.
Lúc này là ban ngày, hơn nữa đã chuẩn bị tốt tâm lý, Đóa Đóa nhìn Thiết Lặc ngồi trên xe trượt tuyết cũng không quá sợ hãi.
Phá điểu ôm cánh, liếc Tiểu Bụi, “Không chắc chắn thì đừng thử!”
Có lời gì sao không trực tiếp nói cùng người ta?
Tiểu Bụi khinh bỉ hắn, dứt khoát đứng trên vai Đóa Đóa, “Ta xem ngươi này quay về hoàn xem ai!”
Đóa Đóa vừa ngượng ngùng lại rất muốn cười, bị hai người bọn họ náo loạn, liền càng không sợ hãi.
Tiểu Bụi còn rất có nghĩa khí vỗ vỗ ngực, “Không cần sợ, ta ở đây cùng ngươi.”
Nói xong hắn cảm thấy lời này không đúng, “Ta cũng không phải là coi trọng ngươi, ngươi giúp chúng ta, ta ở lại cho ngươi thêm can đảm là chuyện nên làm!”
Hắn bất mãn liếc Hoàng Phủ Dật một cái, nhìn cái gì mà nhìn, nếu ngươi có thể biến thành dáng người như ta vậy, ngươi cũng có thể đứng trên vai nàng!
Mặc dù dáng người tiểu Bụi thấy thế nào cũng không uy vũ, nhưng bị một thứ có thể nói chuyện đứng trên vai mình, Đóa Đóa cũng hơi để bụng.
Hoàng Phủ Dật liền đứng bên cạnh Đóa Đóa, vạn nhất Thiết Lặc lại hoạt động lần nữa, hắn còn có thể lập tức đem Đóa Đóa đi.
Đóa Đóa đứng gần Thiết Lặc một chút, cúi người, cho đến khi cách chừng ba nắm tay, thật cẩn thận lên tiếng, “. . . . . . Ta cũng không biết phải nói cái gì.”
Mọi người nín thở nhìn Thiết Lặc, nhưng ngoài dự kiến của bọn họ, người trên xe trượt tuyết không có chút phản ứng.
Chẳng lẽ không như bọn họ nghĩ?
Đóa Đóa cũng cảm giác thất vọng, nàng thà… Thiết Lặc lại đột nhiên chuyển động, hoặc rõ ràng trực tiếp sống lại, cũng không muốn như bây giờ.
“Hình như không dùng được a. . . . . .” Đóa Đóa bất đắc dĩ quay đầu nhìn Hoàng Phủ Dật bọn họ.
Aiz, nàng còn tưởng thật sự giống Hoàng Phủ Dật bọn họ đoán như vậy, nàng có thể khiến người Vũ Linh tộc khởi tử hồi sinh chứ. . . . . .
Không thể cứu một mạng người, đầu mối cũng đứt, Đóa Đóa có chút ủ rũ.
Hoàng Phủ Dật ôm nàng, “Đừng khổ sở, trở về rồi hãy nói.”
Mấy người tâm tình đều xuống dốc, đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng “két” nhẹ.
Lập tức quay đầu, bọn họ còn tưởng có thể thấy Thiết Lặc hoạt động, nhưng xe trượt tuyết thoạt nhìn vẫn bình thường.
Bất quá hắn không nói ra, đoàn người lại đi Thái Y viện.
Lúc này là ban ngày, hơn nữa đã chuẩn bị tốt tâm lý, Đóa Đóa nhìn Thiết Lặc ngồi trên xe trượt tuyết cũng không quá sợ hãi.
Phá điểu ôm cánh, liếc Tiểu Bụi, “Không chắc chắn thì đừng thử!”
Có lời gì sao không trực tiếp nói cùng người ta?
Tiểu Bụi khinh bỉ hắn, dứt khoát đứng trên vai Đóa Đóa, “Ta xem ngươi này quay về hoàn xem ai!”
Đóa Đóa vừa ngượng ngùng lại rất muốn cười, bị hai người bọn họ náo loạn, liền càng không sợ hãi.
Tiểu Bụi còn rất có nghĩa khí vỗ vỗ ngực, “Không cần sợ, ta ở đây cùng ngươi.”
Nói xong hắn cảm thấy lời này không đúng, “Ta cũng không phải là coi trọng ngươi, ngươi giúp chúng ta, ta ở lại cho ngươi thêm can đảm là chuyện nên làm!”
Hắn bất mãn liếc Hoàng Phủ Dật một cái, nhìn cái gì mà nhìn, nếu ngươi có thể biến thành dáng người như ta vậy, ngươi cũng có thể đứng trên vai nàng!
Mặc dù dáng người tiểu Bụi thấy thế nào cũng không uy vũ, nhưng bị một thứ có thể nói chuyện đứng trên vai mình, Đóa Đóa cũng hơi để bụng.
Hoàng Phủ Dật liền đứng bên cạnh Đóa Đóa, vạn nhất Thiết Lặc lại hoạt động lần nữa, hắn còn có thể lập tức đem Đóa Đóa đi.
Đóa Đóa đứng gần Thiết Lặc một chút, cúi người, cho đến khi cách chừng ba nắm tay, thật cẩn thận lên tiếng, “. . . . . . Ta cũng không biết phải nói cái gì.”
Mọi người nín thở nhìn Thiết Lặc, nhưng ngoài dự kiến của bọn họ, người trên xe trượt tuyết không có chút phản ứng.
Chẳng lẽ không như bọn họ nghĩ?
Đóa Đóa cũng cảm giác thất vọng, nàng thà… Thiết Lặc lại đột nhiên chuyển động, hoặc rõ ràng trực tiếp sống lại, cũng không muốn như bây giờ.
“Hình như không dùng được a. . . . . .” Đóa Đóa bất đắc dĩ quay đầu nhìn Hoàng Phủ Dật bọn họ.
Aiz, nàng còn tưởng thật sự giống Hoàng Phủ Dật bọn họ đoán như vậy, nàng có thể khiến người Vũ Linh tộc khởi tử hồi sinh chứ. . . . . .
Không thể cứu một mạng người, đầu mối cũng đứt, Đóa Đóa có chút ủ rũ.
Hoàng Phủ Dật ôm nàng, “Đừng khổ sở, trở về rồi hãy nói.”
Mấy người tâm tình đều xuống dốc, đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng “két” nhẹ.
Lập tức quay đầu, bọn họ còn tưởng có thể thấy Thiết Lặc hoạt động, nhưng xe trượt tuyết thoạt nhìn vẫn bình thường.
Bình luận facebook