Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
“Đừng có học theo con chim loè loẹt này, cùng ta mới có thể có tiền đồ.”
“. . . . . . Đứng một bên mà ngốc đi!”
Còn mang theo Đóa Đóa nên lúc này Mộ Dung không thể đánh nhau với Tiểu Bụi, chỉ có thể mắng hắn hai câu.
Đóa Đóa vô cùng không còn lời nào để nói mà phóng lồng sắt ra phía sau.
Sau này phải cẩn thận một chút, không thể để Nghiêu Phi biến chất theo hai con “chim” này!
Nghiêu Phi đã bị sét đánh đủ rồi, nếu lại để bọn họ dạy hư nữa. . . . . .
Kết cục kia cũng quá thảm thiết rồi!
Nghĩ vậy, Đóa Đóa cúi đầu nhìn lồng sắt, lại quay đầu hỏi Hoàng Phủ Dật.
“Giờ cũng không sợ có người nghi ngờ thân phận của ta nữa, chúng ta có phải nên thả Nghiêu Phi ra không?”
Hoàng Phủ Dật còn chưa đáp lời, Nghiêu Phi trong lồng sắc ngưọc lại còn tủi tủi thân thân kêu một tiếng ——
“Meo meo~”
“. . . . . . Không thả không thả” Đóa Đóa rơi lệ đảm bảo, “Chúng ta nuôi ngươi”.
Ô ô, xét thấy người ta biết ngoại ngữ, thôi đành nuôi tiếp vậy. . . . . .
Mộ Dung và Tiểu Bụi đã ầm ĩ xong rồi, mọi người lại bắt đầu bàn việc chính.
“Đóa Đóa có gì đáng sợ? Sao họ vừa thấy nàng đều bỏ chạy hết?”
“Không biết chừng nàng là cứu tinh của tộc ta, cũng là khắc tinh của Thiểm Linh tộc.” Tiểu Bụi suy đoán.
Đóa Đóa nghe xong như lạc vào sương mù, nàng thần kỳ như vậy cơ à?
Nàng vẫn muốn nhanh chóng quay về Kì quốc một chút, sống một cuộc sống nhỏ bé của người bình thường.
Tất cả mọi người đều coi nàng là chúa cứu thế, nàng rất là áp lực a. . . . . .
Một thời nửa khắc cũng không đoán ra kết quả gì cả, Mộ Dung hạ lệnh, “Đưa bọn họ trở về trước rồi nói sau”.
Lúc bay xuống dưới, Tiểu Bụi thấp giọng thì thầm, “Lúc trước ngươi hạ độc Vũ Linh quốc chúng ta còn chưa đưa thuốc giải”.
Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh cười cười, “Ta đâu có hạ độc”.
“. . . . . .” Tiểu Bụi hóa đá.
Cứng ngắc nửa ngày, hắn dựng lông, “Ngươi lừa ta?!”.
Hắn tức giận không có chỗ phát tiết, thế mà lại bị cái loại độc không tồn tại bó tay bó chân.
Hoàng Phủ Dật hình như chẳng ngó ngàng tới sự tức giận của hắn, vẫn mỉm cười, “Lần sau có lẽ là thật”.
“. . . . . .”
Tiểu Bụi liều mạng trừng to đôi mắt chim của mình lườm hắn, Hoàng Phủ Dật mỉm cười quay đầu lại, Cửu Vương gia lại cố tình quan tâm không hợp lúc hoài nghi hỏi, “Hạ độc gì thế?”.
Sau đó hắn không được đếm xỉa đến, đường đường là Cửu Vương gia thế nhưng không có chút mặt mũi nào, hắn cũng nổi giận.
“. . . . . . Đứng một bên mà ngốc đi!”
Còn mang theo Đóa Đóa nên lúc này Mộ Dung không thể đánh nhau với Tiểu Bụi, chỉ có thể mắng hắn hai câu.
Đóa Đóa vô cùng không còn lời nào để nói mà phóng lồng sắt ra phía sau.
Sau này phải cẩn thận một chút, không thể để Nghiêu Phi biến chất theo hai con “chim” này!
Nghiêu Phi đã bị sét đánh đủ rồi, nếu lại để bọn họ dạy hư nữa. . . . . .
Kết cục kia cũng quá thảm thiết rồi!
Nghĩ vậy, Đóa Đóa cúi đầu nhìn lồng sắt, lại quay đầu hỏi Hoàng Phủ Dật.
“Giờ cũng không sợ có người nghi ngờ thân phận của ta nữa, chúng ta có phải nên thả Nghiêu Phi ra không?”
Hoàng Phủ Dật còn chưa đáp lời, Nghiêu Phi trong lồng sắc ngưọc lại còn tủi tủi thân thân kêu một tiếng ——
“Meo meo~”
“. . . . . . Không thả không thả” Đóa Đóa rơi lệ đảm bảo, “Chúng ta nuôi ngươi”.
Ô ô, xét thấy người ta biết ngoại ngữ, thôi đành nuôi tiếp vậy. . . . . .
Mộ Dung và Tiểu Bụi đã ầm ĩ xong rồi, mọi người lại bắt đầu bàn việc chính.
“Đóa Đóa có gì đáng sợ? Sao họ vừa thấy nàng đều bỏ chạy hết?”
“Không biết chừng nàng là cứu tinh của tộc ta, cũng là khắc tinh của Thiểm Linh tộc.” Tiểu Bụi suy đoán.
Đóa Đóa nghe xong như lạc vào sương mù, nàng thần kỳ như vậy cơ à?
Nàng vẫn muốn nhanh chóng quay về Kì quốc một chút, sống một cuộc sống nhỏ bé của người bình thường.
Tất cả mọi người đều coi nàng là chúa cứu thế, nàng rất là áp lực a. . . . . .
Một thời nửa khắc cũng không đoán ra kết quả gì cả, Mộ Dung hạ lệnh, “Đưa bọn họ trở về trước rồi nói sau”.
Lúc bay xuống dưới, Tiểu Bụi thấp giọng thì thầm, “Lúc trước ngươi hạ độc Vũ Linh quốc chúng ta còn chưa đưa thuốc giải”.
Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh cười cười, “Ta đâu có hạ độc”.
“. . . . . .” Tiểu Bụi hóa đá.
Cứng ngắc nửa ngày, hắn dựng lông, “Ngươi lừa ta?!”.
Hắn tức giận không có chỗ phát tiết, thế mà lại bị cái loại độc không tồn tại bó tay bó chân.
Hoàng Phủ Dật hình như chẳng ngó ngàng tới sự tức giận của hắn, vẫn mỉm cười, “Lần sau có lẽ là thật”.
“. . . . . .”
Tiểu Bụi liều mạng trừng to đôi mắt chim của mình lườm hắn, Hoàng Phủ Dật mỉm cười quay đầu lại, Cửu Vương gia lại cố tình quan tâm không hợp lúc hoài nghi hỏi, “Hạ độc gì thế?”.
Sau đó hắn không được đếm xỉa đến, đường đường là Cửu Vương gia thế nhưng không có chút mặt mũi nào, hắn cũng nổi giận.
Bình luận facebook