Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
Mộ Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi làm phản từ lúc lên đường cho tới đây, mối thù ngươi chỉnh ta lúc trước ta còn chưa báo đâu”.
“. . . . . . Hẹp hòi!”
Cửu Vương gia nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, “Thù nhỏ như thế còn nhớ, mối thù khi ba tuổi ngươi ép ta giúp ngươi chép phạt Tam Tự Kinh một trăm lần ta đã quên từ lâu rồi!”.
Đóa Đóa che mặt rơi lệ, tất cả đều là mây bay, nàng không nghe thấy gì hết. . . . . .
Bạch Tử Dạ đã phát tiết đủ, cũng đã mắng những thị vệ liên can không thôi.
“Ta mang Thái tử đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!”
“. . . . . .” Một đám thị vệ mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngàn tính vạn tính, không tính đến Bạch đại tướng quân trong thời gian ngắn như thế có thể từ Bắc Tắc về kịp.
Azzz, Thái tử cũng đã cưới vợ, Bạch Đại Tướng quân sao phải khổ sở như thế chứ?
Tất cả mọi người nhớ lại lời đồn Bạch Tử Dạ yêu Hoàng Phủ Dật, cho nên những bạn tế bào thần kinh nhỏ bé đã hùng dũng cuồn cuộn chạy như điên theo một phương hướng rất dọa người.
Bạch Tử Dạ cũng chẳng còn hơi sức, mặc kệ bọn họ hiểu lầm, trực tiếp kéo Hoàng Phủ Dật đi.
“Bạch tướng quân, Thái tử. . . . . .”
Tuy trong đầu mọi người đã không ngừng phỏng đoán ra những câu chuyện chớp giật đùng đùng, nhưng vẫn giữ tinh thần kiên cường bất khuất, kiên quyết dùng thân mình nhỏ bé ngăn cản bọn họ.
Hoàng Phủ Dật cho đến giờ vẫn không rõ tình hình trong cung, nhưng đã nghe thấy hiện giờ Cửu vương làm chủ, cho nên hắn lên tiếng.
“Gọi Trình đại nhân đến đây”.
Bạch Tử Dạ liếc mắt khinh bỉ, thấp giọng nói, “Đến cái gì mà đến, hiện giờ ngươi là nhân vật nguy hiểm, Trình đại nhân vốn không có khả năng dám tới gần ngươi!”.
Trong lòng có nghi vấn, nhưng hiện giờ không phải lúc để hỏi, Hoàng Phủ Dật cũng thấp giọng, “Rời khỏi đây trước rồi nói”.
Mặc dù vẫn luôn ghi thù tên bạn tốt vô lương này ném mình đến Bắc Tắc, nhưng hiện giờ hiển nhiên không phải lúc báo thù rửa hận.
Hoàng Phủ Dật là nhân vật tình nghi quá lớn, nếu cứng rắn dùng vũ lực đưa Hoàng Phủ Dật ra ngoài, chính hắn cũng sẽ bị truy nã, Hoàng Phủ Dật ở trong triều ngay cả người có thể thay hắn nói chuyện cũng không có.
Cân nhắc thiệt hơn một lúc, Bạch Tử Dạ quyết định lựa chọn ——
Dang tay ôm lấy Hoàng Phủ Dật, cả người đều dán trên người hắn.
Hắn hy sinh lớn như thế, hắn rất đáng thương a!
“Tóm lại không cho các ngươi mang hắn đi! Trừ khi các ngươi giết ta đi!”
“. . . . . . Hẹp hòi!”
Cửu Vương gia nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, “Thù nhỏ như thế còn nhớ, mối thù khi ba tuổi ngươi ép ta giúp ngươi chép phạt Tam Tự Kinh một trăm lần ta đã quên từ lâu rồi!”.
Đóa Đóa che mặt rơi lệ, tất cả đều là mây bay, nàng không nghe thấy gì hết. . . . . .
Bạch Tử Dạ đã phát tiết đủ, cũng đã mắng những thị vệ liên can không thôi.
“Ta mang Thái tử đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!”
“. . . . . .” Một đám thị vệ mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngàn tính vạn tính, không tính đến Bạch đại tướng quân trong thời gian ngắn như thế có thể từ Bắc Tắc về kịp.
Azzz, Thái tử cũng đã cưới vợ, Bạch Đại Tướng quân sao phải khổ sở như thế chứ?
Tất cả mọi người nhớ lại lời đồn Bạch Tử Dạ yêu Hoàng Phủ Dật, cho nên những bạn tế bào thần kinh nhỏ bé đã hùng dũng cuồn cuộn chạy như điên theo một phương hướng rất dọa người.
Bạch Tử Dạ cũng chẳng còn hơi sức, mặc kệ bọn họ hiểu lầm, trực tiếp kéo Hoàng Phủ Dật đi.
“Bạch tướng quân, Thái tử. . . . . .”
Tuy trong đầu mọi người đã không ngừng phỏng đoán ra những câu chuyện chớp giật đùng đùng, nhưng vẫn giữ tinh thần kiên cường bất khuất, kiên quyết dùng thân mình nhỏ bé ngăn cản bọn họ.
Hoàng Phủ Dật cho đến giờ vẫn không rõ tình hình trong cung, nhưng đã nghe thấy hiện giờ Cửu vương làm chủ, cho nên hắn lên tiếng.
“Gọi Trình đại nhân đến đây”.
Bạch Tử Dạ liếc mắt khinh bỉ, thấp giọng nói, “Đến cái gì mà đến, hiện giờ ngươi là nhân vật nguy hiểm, Trình đại nhân vốn không có khả năng dám tới gần ngươi!”.
Trong lòng có nghi vấn, nhưng hiện giờ không phải lúc để hỏi, Hoàng Phủ Dật cũng thấp giọng, “Rời khỏi đây trước rồi nói”.
Mặc dù vẫn luôn ghi thù tên bạn tốt vô lương này ném mình đến Bắc Tắc, nhưng hiện giờ hiển nhiên không phải lúc báo thù rửa hận.
Hoàng Phủ Dật là nhân vật tình nghi quá lớn, nếu cứng rắn dùng vũ lực đưa Hoàng Phủ Dật ra ngoài, chính hắn cũng sẽ bị truy nã, Hoàng Phủ Dật ở trong triều ngay cả người có thể thay hắn nói chuyện cũng không có.
Cân nhắc thiệt hơn một lúc, Bạch Tử Dạ quyết định lựa chọn ——
Dang tay ôm lấy Hoàng Phủ Dật, cả người đều dán trên người hắn.
Hắn hy sinh lớn như thế, hắn rất đáng thương a!
“Tóm lại không cho các ngươi mang hắn đi! Trừ khi các ngươi giết ta đi!”
Bình luận facebook