Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244
“Chờ Dật về rồi nói sau.”
Bạch Tử Dạ không tin tưởng lắm nhìn Cửu Vương gia, lo lắng rằng hắn chẳng những không tìm hiểu được tin tức, mà ngược lại còn rút dây động rừng.
Nhan Đóa Đóa vội vàng giữ Cửu Vương gia sắp nổi bão lại, “Mộ Dung đã nói ngươi phải nghe ta.”
Cửu Vương gia phẫn hận cắn răng, “Mộ Dung chính là thấy sắc quên nghĩa!”
Nói xong hắn trừng mắt Bạch Tử Dạ, “Không vui gì hết! Ta còn tưởng ngươi thật sự muốn cùng nàng ta cướp Hoàng Phủ Dật nữa, thật uổng công ta vui mừng!”
“. . . . . .” Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều quả quyết lựa chọn không đếm xỉa đến hắn.
Khi đã tới Tướng quân phủ, vì để an toàn, Bạch Tử Dạ an bài cho Đóa Đóa bọn họ căn phòng ngay cạnh phòng hắn, có việc cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy sang.
Đợi hơn một canh giờ, Hoàng Phủ Dật mới trở về.
“Phụ hoàng, mẫu hậu bọn họ có ổn không?” Đóa Đóa vô cùng quan tâm hỏi.
“Ta bí mật nghe trộm được vài câu, xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là còn chưa tỉnh lại thôi.”
Ấn đường của Hoàng Phủ Dật nhăn chặt, “Ở ngoài phòng bọn họ đều có trọng binh canh chừng, trừ phi ta động thủ giết người, bằng không không có khả năng xông vào mà không bị phát giác.”
Hắn nói xong liền nhìn về phía Cửu Vương gia, “Ngươi còn có thể biến nhỏ đến mức nào? Ta cần ngươi giúp cho bọn họ uống thuốc.
“Đương nhiên có thể, chút việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta được!”
Vù một tiếng, Cửu Vương gia biến thành nhỏ như trứng gà, “Cần nhỏ hơn không?”
“Nhỏ hơn một chút.”
Thế là tia sáng chợt lóe, trước mắt Đóa Đóa bọn họ xuất hiện một quả anh đào. . . . . .
Đóa Đóa trợn mắt há mồm, thật cẩn thận nhặt ‘quả anh đào’ kia lên, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bóp chết hắn.
“Thần kỳ quá đi. . . . . .”
Hoàng Phủ Dật cũng cười, nhận lấy con chim màu đỏ nho nhỏ kia, “Như vậy là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không có ai chú ý ngươi.”
“Hừm, nể tình sự hiếu thuận của ngươi, liền giúp ngươi một lần!”
Buổi tối hôm đó bình yên vô sự, người bị thương cũng đều được ăn linh dược của Hoàng Phủ Dật, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Phủ Dật kêu Cửu Vương gia giúp hắn chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, còn mình thì theo Bạch Tử Dạ cùng đến Tể tướng phủ, đi gặp văn võ cả triều.
Hắn vừa đi chưa bao lâu, hạ nhân đã đến báo rằng Trình đại tiểu thư tới chơi.
Đóa Đóa không biết nói gì, tối hôm qua bọn họ mới trở về, sao Trình Tuyết Y có thể tìm đến sớm như vậy?
Hiện giờ trong cung trên dưới rối loạn, nàng ta hẳn sẽ không vào lúc này mà vẫn còn quan tâm đến chuyện muốn gả cho Hoàng Phủ Dật đấy chứ?
Bạch Tử Dạ không tin tưởng lắm nhìn Cửu Vương gia, lo lắng rằng hắn chẳng những không tìm hiểu được tin tức, mà ngược lại còn rút dây động rừng.
Nhan Đóa Đóa vội vàng giữ Cửu Vương gia sắp nổi bão lại, “Mộ Dung đã nói ngươi phải nghe ta.”
Cửu Vương gia phẫn hận cắn răng, “Mộ Dung chính là thấy sắc quên nghĩa!”
Nói xong hắn trừng mắt Bạch Tử Dạ, “Không vui gì hết! Ta còn tưởng ngươi thật sự muốn cùng nàng ta cướp Hoàng Phủ Dật nữa, thật uổng công ta vui mừng!”
“. . . . . .” Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều quả quyết lựa chọn không đếm xỉa đến hắn.
Khi đã tới Tướng quân phủ, vì để an toàn, Bạch Tử Dạ an bài cho Đóa Đóa bọn họ căn phòng ngay cạnh phòng hắn, có việc cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy sang.
Đợi hơn một canh giờ, Hoàng Phủ Dật mới trở về.
“Phụ hoàng, mẫu hậu bọn họ có ổn không?” Đóa Đóa vô cùng quan tâm hỏi.
“Ta bí mật nghe trộm được vài câu, xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là còn chưa tỉnh lại thôi.”
Ấn đường của Hoàng Phủ Dật nhăn chặt, “Ở ngoài phòng bọn họ đều có trọng binh canh chừng, trừ phi ta động thủ giết người, bằng không không có khả năng xông vào mà không bị phát giác.”
Hắn nói xong liền nhìn về phía Cửu Vương gia, “Ngươi còn có thể biến nhỏ đến mức nào? Ta cần ngươi giúp cho bọn họ uống thuốc.
“Đương nhiên có thể, chút việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta được!”
Vù một tiếng, Cửu Vương gia biến thành nhỏ như trứng gà, “Cần nhỏ hơn không?”
“Nhỏ hơn một chút.”
Thế là tia sáng chợt lóe, trước mắt Đóa Đóa bọn họ xuất hiện một quả anh đào. . . . . .
Đóa Đóa trợn mắt há mồm, thật cẩn thận nhặt ‘quả anh đào’ kia lên, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bóp chết hắn.
“Thần kỳ quá đi. . . . . .”
Hoàng Phủ Dật cũng cười, nhận lấy con chim màu đỏ nho nhỏ kia, “Như vậy là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không có ai chú ý ngươi.”
“Hừm, nể tình sự hiếu thuận của ngươi, liền giúp ngươi một lần!”
Buổi tối hôm đó bình yên vô sự, người bị thương cũng đều được ăn linh dược của Hoàng Phủ Dật, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Phủ Dật kêu Cửu Vương gia giúp hắn chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, còn mình thì theo Bạch Tử Dạ cùng đến Tể tướng phủ, đi gặp văn võ cả triều.
Hắn vừa đi chưa bao lâu, hạ nhân đã đến báo rằng Trình đại tiểu thư tới chơi.
Đóa Đóa không biết nói gì, tối hôm qua bọn họ mới trở về, sao Trình Tuyết Y có thể tìm đến sớm như vậy?
Hiện giờ trong cung trên dưới rối loạn, nàng ta hẳn sẽ không vào lúc này mà vẫn còn quan tâm đến chuyện muốn gả cho Hoàng Phủ Dật đấy chứ?
Bình luận facebook