Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272
“. . . . . . Có gì muốn nói chờ ngươi khỏe hãy nói.” Đóa Đóa lại bắt đầu giả ngốc.
“Khỏe rồi sẽ trễ,” Hoàng Phủ Hạo giống như đùa dai nhìn nàng cười, “Ta nghĩ rằng nàng sẽ không đánh người đang bị thương, cho nên nhất định phải lên tiếng vào lúc này.”
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Thừa dịp hắn còn chưa nói, Đóa Đóa vội vàng biểu lộ lập trường, “Ta đã lập gia đình, hơn nữa còn rất tuân theo theo mỹ đức truyền thống.”
Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, “Ta cũng không nói nàng phải hồng hạnh xuất tường, chỉ muốn nàng cùng ta vài ngày.”
Đóa Đóa có chút bất đắc dĩ, nàng cùng vị hoàng tử quen hô phong hoán vũ, làm theo ý mình này giống như có chút không thể câu thông a. . . . . .
“. . . . . . Khụ, chiếu cố người bệnh có thể, nhưng không phải giống như ngươi muốn, lại nói hôn kỳ của ngươi và Trình tiểu thư cũng sắp đến, ngươi làm thế, sau này nàng ta sao có thể ở trong cung làm người.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo kì dị nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, “Đóa Đóa, thái độ của nàng rất kiên quyết, thật ngoài dự kiến của ta.”
“. . . . . .” Đóa Đóa lệ quanh tròng, “Ta giống người lập trường không kiên định, thủy tính dương hoa (lẳng lơ) sao?”
“Không phải,” Hoàng Phủ Hạo cười nói, “Là nàng thoạt nhìn rất lương thiện, như không đành lòng tổn thương người khác, sẽ không hung hăng cự tuyệt người khác.”
“Nếu không thể làm được, còn không bằng triệt để cự tuyệt, dây dưa sẽ khiến người ta có hi vọng.”
“Nàng nói đúng,” Trên khuôn mặt tuấn mỹ đến tà ác đều là ý cười, “Đóa Đóa, ta thật sự là càng lúc càng thích nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa run lên một chút, sau đó thanh thanh cổ họng, “Hừm, vết thương của ngươi nhiễm trùng?”
Hoàng Phủ Hạo bật cười, “Ta cũng không phải nói sảng, Đóa Đóa, nàng thật khiến người thích.”
“. . . . . .” Ô ô, việc này ngươi thổ lộ quá trực tiếp rồi. . . . . .
“Sớm biết rằng nữ nhi của Vân gia khả ái như thế, lúc đó ta liền cùng lão Ngũ tranh hôn sự này.”
Hoàng Phủ Hạo mặc dù đang cười, nhưng trong lòng tất cả đều là hối hận cùng tiếc nuối, “Đóa Đóa, ta yêu nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa rất bình tĩnh mà coi câu này trở thành phù vân, “Ngươi đã tỉnh được một lúc, cần phải uống thuốc rồi.”
Nàng đang định cao giọng, gọi người đưa thuốc đến.
“Đừng gọi.” Hoàng Phủ Hạo tà khí mười phần hơi nhướn mi, “Ở đây mọi người chỉ nghe lệnh ta.”
“Khỏe rồi sẽ trễ,” Hoàng Phủ Hạo giống như đùa dai nhìn nàng cười, “Ta nghĩ rằng nàng sẽ không đánh người đang bị thương, cho nên nhất định phải lên tiếng vào lúc này.”
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Thừa dịp hắn còn chưa nói, Đóa Đóa vội vàng biểu lộ lập trường, “Ta đã lập gia đình, hơn nữa còn rất tuân theo theo mỹ đức truyền thống.”
Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, “Ta cũng không nói nàng phải hồng hạnh xuất tường, chỉ muốn nàng cùng ta vài ngày.”
Đóa Đóa có chút bất đắc dĩ, nàng cùng vị hoàng tử quen hô phong hoán vũ, làm theo ý mình này giống như có chút không thể câu thông a. . . . . .
“. . . . . . Khụ, chiếu cố người bệnh có thể, nhưng không phải giống như ngươi muốn, lại nói hôn kỳ của ngươi và Trình tiểu thư cũng sắp đến, ngươi làm thế, sau này nàng ta sao có thể ở trong cung làm người.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo kì dị nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, “Đóa Đóa, thái độ của nàng rất kiên quyết, thật ngoài dự kiến của ta.”
“. . . . . .” Đóa Đóa lệ quanh tròng, “Ta giống người lập trường không kiên định, thủy tính dương hoa (lẳng lơ) sao?”
“Không phải,” Hoàng Phủ Hạo cười nói, “Là nàng thoạt nhìn rất lương thiện, như không đành lòng tổn thương người khác, sẽ không hung hăng cự tuyệt người khác.”
“Nếu không thể làm được, còn không bằng triệt để cự tuyệt, dây dưa sẽ khiến người ta có hi vọng.”
“Nàng nói đúng,” Trên khuôn mặt tuấn mỹ đến tà ác đều là ý cười, “Đóa Đóa, ta thật sự là càng lúc càng thích nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa run lên một chút, sau đó thanh thanh cổ họng, “Hừm, vết thương của ngươi nhiễm trùng?”
Hoàng Phủ Hạo bật cười, “Ta cũng không phải nói sảng, Đóa Đóa, nàng thật khiến người thích.”
“. . . . . .” Ô ô, việc này ngươi thổ lộ quá trực tiếp rồi. . . . . .
“Sớm biết rằng nữ nhi của Vân gia khả ái như thế, lúc đó ta liền cùng lão Ngũ tranh hôn sự này.”
Hoàng Phủ Hạo mặc dù đang cười, nhưng trong lòng tất cả đều là hối hận cùng tiếc nuối, “Đóa Đóa, ta yêu nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa rất bình tĩnh mà coi câu này trở thành phù vân, “Ngươi đã tỉnh được một lúc, cần phải uống thuốc rồi.”
Nàng đang định cao giọng, gọi người đưa thuốc đến.
“Đừng gọi.” Hoàng Phủ Hạo tà khí mười phần hơi nhướn mi, “Ở đây mọi người chỉ nghe lệnh ta.”
Bình luận facebook