Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296
Đóa Đóa buồn bực , khoe khoang một chút cũng không có ai tin, nàng nhìn không giống cao thủ như vậy sao. . . . . . Hu hu!
“Ta nói thật đấy, không tin thì ngay bây giờ ta sẽ làm trước mắt ngươi xuất hiện ảo giác cho xem!”
Đóa Đóa nhảy từ trên ghế dựa xuống, cầm lấy giương đồng trên bàn đưa cho Mạc Lương Ngôn.
“Chuẩn bị tâm lý cho tốt nha, ta định cho ngươi thấy một nữ quỷ trong gương đồng đó.” Ha ha ha. . . . . .
Mạc Lương Ngôn không đưa tay cầm, nhưng Đóa Đóa đã trực tiếp đem gương đồng đến trước mắt hắn.
Thế là hắn đã nhìn thấy một nữ quỷ trong gương đầu. . . . . .
Vành mắt đen, hai má bầm đỏ, miệng như bồn máu.
Ánh mắt lạnh như băng chuyển từ gương đồng, sang đối diện với Đóa Đóa.
Thật trấn định nha, Đóa Đóa nhịn cười, nghiêm trang, “Nữ quỷ này bộ dạng cũng được đó chứ?”
“Làm sao ngươi có thể học trộm được Huyễn u?”
“Việc đó. . . . . .” Đóa Đóa mang vẻ mặt cao thâm, “Thật ra cao thủ đều rất khiêm tốn, cái gọi là thâm tàng bất lộ chính là ý này.”
“Xì.” Cửu Vương gia ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Đóa Đóa bi phẫn, “Đừng phá sân khấu của ta!” Hu hu.
“Làm sao ngươi có thể học trộm được Huyễn u?” Mạc Lương Ngôn lạnh lùng sâu thẳm hỏi lại một lần.
“Việc đó. . . . . . ta không thể cho ngươi biết,” Đóa Đóa đằng hắng cổ họng, bày ra bộ dạng bình tĩnh của cao thủ, “Thật ra hiện giờ ngươi nhìn thấy cũng là ảo giác, ta đã chạy rồi.”
Mạc Lương Ngôn cuối cùng cũng động dung, “Người đâu!”
Ha ha ha. . . . . . Bị lừa rồi, bị lừa rồi! Đóa Đóa và Cửu Vương gia cười lăn lộn.
Một đám hắc y nhân xông tới, nhìn thấy mặt Mạc Lương Ngôn đều ngẩn ngơ, “Chủ tử. . . . . .”
“Các ngươi có thể nhìn thấy nàng ta không?” Chỉ vào Đóa Đóa, giọng Mạc Lương Ngôn âm trầm giận dữ hỏi.
Nhất khuôn mặt mỹ nhân hoàn hảo giờ hoàn toàn vặn vẹo, lại phối hợp với giọng nói. . . . . . rất không làm … thất vọng trang điểm nữ quỷ trên khuôn mặt hắn.
“. . . . . . Có thể.” Chủ tử làm sao vậy?
“Ha ha ha ha. . . . . .” Đóa Đóa không nhịn được, bật cười đỡ lấy tường.
“Chủ tử,” Đám hắc y nhân cũng không nhịn được , “Mặt ngài. . . . . .”
Có người bừng tỉnh đại ngộ, trừng mắt Cửu Vương gia, “Là con Tiểu Hồng điểu kia! Nó vừa mới bảo bọn thuộc hạ đi mua son bột nước!”
Sát khí ngút trời, Mạc Lương Ngôn bước nhanh đến bên bồn nước, rửa sạch mặt một chút, lại soi gương đồng, nữ quỷ không còn nữa, trước mắt quả nhiên vẫn là khuôn mặt mỹ nhân của mình.
“Ta nói thật đấy, không tin thì ngay bây giờ ta sẽ làm trước mắt ngươi xuất hiện ảo giác cho xem!”
Đóa Đóa nhảy từ trên ghế dựa xuống, cầm lấy giương đồng trên bàn đưa cho Mạc Lương Ngôn.
“Chuẩn bị tâm lý cho tốt nha, ta định cho ngươi thấy một nữ quỷ trong gương đồng đó.” Ha ha ha. . . . . .
Mạc Lương Ngôn không đưa tay cầm, nhưng Đóa Đóa đã trực tiếp đem gương đồng đến trước mắt hắn.
Thế là hắn đã nhìn thấy một nữ quỷ trong gương đầu. . . . . .
Vành mắt đen, hai má bầm đỏ, miệng như bồn máu.
Ánh mắt lạnh như băng chuyển từ gương đồng, sang đối diện với Đóa Đóa.
Thật trấn định nha, Đóa Đóa nhịn cười, nghiêm trang, “Nữ quỷ này bộ dạng cũng được đó chứ?”
“Làm sao ngươi có thể học trộm được Huyễn u?”
“Việc đó. . . . . .” Đóa Đóa mang vẻ mặt cao thâm, “Thật ra cao thủ đều rất khiêm tốn, cái gọi là thâm tàng bất lộ chính là ý này.”
“Xì.” Cửu Vương gia ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Đóa Đóa bi phẫn, “Đừng phá sân khấu của ta!” Hu hu.
“Làm sao ngươi có thể học trộm được Huyễn u?” Mạc Lương Ngôn lạnh lùng sâu thẳm hỏi lại một lần.
“Việc đó. . . . . . ta không thể cho ngươi biết,” Đóa Đóa đằng hắng cổ họng, bày ra bộ dạng bình tĩnh của cao thủ, “Thật ra hiện giờ ngươi nhìn thấy cũng là ảo giác, ta đã chạy rồi.”
Mạc Lương Ngôn cuối cùng cũng động dung, “Người đâu!”
Ha ha ha. . . . . . Bị lừa rồi, bị lừa rồi! Đóa Đóa và Cửu Vương gia cười lăn lộn.
Một đám hắc y nhân xông tới, nhìn thấy mặt Mạc Lương Ngôn đều ngẩn ngơ, “Chủ tử. . . . . .”
“Các ngươi có thể nhìn thấy nàng ta không?” Chỉ vào Đóa Đóa, giọng Mạc Lương Ngôn âm trầm giận dữ hỏi.
Nhất khuôn mặt mỹ nhân hoàn hảo giờ hoàn toàn vặn vẹo, lại phối hợp với giọng nói. . . . . . rất không làm … thất vọng trang điểm nữ quỷ trên khuôn mặt hắn.
“. . . . . . Có thể.” Chủ tử làm sao vậy?
“Ha ha ha ha. . . . . .” Đóa Đóa không nhịn được, bật cười đỡ lấy tường.
“Chủ tử,” Đám hắc y nhân cũng không nhịn được , “Mặt ngài. . . . . .”
Có người bừng tỉnh đại ngộ, trừng mắt Cửu Vương gia, “Là con Tiểu Hồng điểu kia! Nó vừa mới bảo bọn thuộc hạ đi mua son bột nước!”
Sát khí ngút trời, Mạc Lương Ngôn bước nhanh đến bên bồn nước, rửa sạch mặt một chút, lại soi gương đồng, nữ quỷ không còn nữa, trước mắt quả nhiên vẫn là khuôn mặt mỹ nhân của mình.
Bình luận facebook