Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Nhan Đóa Đóa nhìn nhìn bạn học Võ Đại ngoại hình không tệ, “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, có cái tên như thế, ngươi có thấy áp lực lớn gì không. . . . . .”
Võ Đại nghe không hiểu, “Vì sao phải thấy áp lực?”
“. . . . . . Không có gì, ta chỉ nói lung tung thôi.”
Xem ra bạn học Võ Đại Lang* ở thế giới này cũng không có gì nổi tiếng a. . . . . .
*Võ Đại Lang: nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử, chồng của Phan Kim Liên, anh của Võ Tòng.
“Nhan tiểu thư, ta mang cô nương qua trước.” Nhận được mệnh lệnh của chủ tử, Võ Đại đỡ lấy cánh tay trái của Đóa Đóa, nhún người nhảy lên ==
“Tê” một tiếng vải bị xé rách vang lên.
Võ Đại thuận lợi mà phóng qua, Đóa Đóa. . . . . . tay áo bên phải cũng bay theo qua trên đầu tường.
Tay áo bị người ta làm rách, người thì bị quăng sang, bởi vì ảnh hưởng của quán tính nên tư thế của Nhan Đóa Đóa rất không đẹp mắt gì mà nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Bất quá việc làm cho Đóa Đóa thực sự rơi lệ chính là. . . . . . Nàng vì muốn đứng vững nên dồn sức về phía trước một bước, dùng sức dận chân xuống, phát ra một tiếng nổ lớn. . . . . .
Ô ô, có phải bạn học Võ Đại đang báo thù nàng vì đã nhắc tới chuyện Võ Đại Lang hay không vậy. . . . . .
“Xin lỗi, Nhan tiểu thư.”
Hoàng Phủ Dật lập tức “Cứu chữa” , cởi áo choàng của mình khoác lên người Nhan Đóa Đóa.
Lông mày hắn hơi cứng lại, thoạt nhìn trong tay áo cũng không có gì không ổn, đến cuối cùng là có chuyện gì vậy?
Ách. . . . . . Đóa Đóa nhìn nhìn cái áo choàng trên người.
Không cần khoa trương như vậy chứ, chỉ là tay áo khoác bị rách thôi , áo trong vẫn hoàn chỉnh mà, cổ đại thật bảo thủ.
Nếu bây giờ nàng là một mỹ nữ thì thật tốt, hoa dưới ánh trăng, soái ca cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng. . . . . . Giống như là một hình ảnh vô cùng đẹp.
Đáng tiếc hình tượng của nàng bây giờ. . . . . . là một hình ảnh rất không hay, tốt nhất là không nên lan truyền!
Trong lòng lại cường điệu thêm tính cấp bách của việc giảm béo, Nhan Đóa Đóa đột nhiên phản ứng lại, con Phá điểu kia đi đâu rồi nhỉ?
Phá điểu vẫn đứng yên ở áo ngoài, hiện tại lại không có áo khoác che chắn, sao vẫn không thấy bóng dáng nó đâu vậy?
Nhan Đóa Đóa cúi người xuống cánh tay, xác định Phá điểu căn bản không có trong tay áo bên phải của nàng.
Lẽ nào rốt cục nàng cũng quăng được con chim bạo lực, lời nói thì độc ác kia rồi sao?
Nhan Đóa Đóa lập tức vui vẻ ra mặt, so với lễ mừng năm mới còn vui vẻ hơn.
Phản ứng của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật thu vào trong mắt, làm hắn không khỏi buồn cười.
Lúc trước thật sự là hắn đã từng phòng bị, nhưng với tâm tư đơn thuần của nàng, không chừng thuộc dạng bị người ta bán còn có thể giúp người ta đếm tiền ấy chứ ==
Võ Đại nghe không hiểu, “Vì sao phải thấy áp lực?”
“. . . . . . Không có gì, ta chỉ nói lung tung thôi.”
Xem ra bạn học Võ Đại Lang* ở thế giới này cũng không có gì nổi tiếng a. . . . . .
*Võ Đại Lang: nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử, chồng của Phan Kim Liên, anh của Võ Tòng.
“Nhan tiểu thư, ta mang cô nương qua trước.” Nhận được mệnh lệnh của chủ tử, Võ Đại đỡ lấy cánh tay trái của Đóa Đóa, nhún người nhảy lên ==
“Tê” một tiếng vải bị xé rách vang lên.
Võ Đại thuận lợi mà phóng qua, Đóa Đóa. . . . . . tay áo bên phải cũng bay theo qua trên đầu tường.
Tay áo bị người ta làm rách, người thì bị quăng sang, bởi vì ảnh hưởng của quán tính nên tư thế của Nhan Đóa Đóa rất không đẹp mắt gì mà nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Bất quá việc làm cho Đóa Đóa thực sự rơi lệ chính là. . . . . . Nàng vì muốn đứng vững nên dồn sức về phía trước một bước, dùng sức dận chân xuống, phát ra một tiếng nổ lớn. . . . . .
Ô ô, có phải bạn học Võ Đại đang báo thù nàng vì đã nhắc tới chuyện Võ Đại Lang hay không vậy. . . . . .
“Xin lỗi, Nhan tiểu thư.”
Hoàng Phủ Dật lập tức “Cứu chữa” , cởi áo choàng của mình khoác lên người Nhan Đóa Đóa.
Lông mày hắn hơi cứng lại, thoạt nhìn trong tay áo cũng không có gì không ổn, đến cuối cùng là có chuyện gì vậy?
Ách. . . . . . Đóa Đóa nhìn nhìn cái áo choàng trên người.
Không cần khoa trương như vậy chứ, chỉ là tay áo khoác bị rách thôi , áo trong vẫn hoàn chỉnh mà, cổ đại thật bảo thủ.
Nếu bây giờ nàng là một mỹ nữ thì thật tốt, hoa dưới ánh trăng, soái ca cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng. . . . . . Giống như là một hình ảnh vô cùng đẹp.
Đáng tiếc hình tượng của nàng bây giờ. . . . . . là một hình ảnh rất không hay, tốt nhất là không nên lan truyền!
Trong lòng lại cường điệu thêm tính cấp bách của việc giảm béo, Nhan Đóa Đóa đột nhiên phản ứng lại, con Phá điểu kia đi đâu rồi nhỉ?
Phá điểu vẫn đứng yên ở áo ngoài, hiện tại lại không có áo khoác che chắn, sao vẫn không thấy bóng dáng nó đâu vậy?
Nhan Đóa Đóa cúi người xuống cánh tay, xác định Phá điểu căn bản không có trong tay áo bên phải của nàng.
Lẽ nào rốt cục nàng cũng quăng được con chim bạo lực, lời nói thì độc ác kia rồi sao?
Nhan Đóa Đóa lập tức vui vẻ ra mặt, so với lễ mừng năm mới còn vui vẻ hơn.
Phản ứng của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật thu vào trong mắt, làm hắn không khỏi buồn cười.
Lúc trước thật sự là hắn đã từng phòng bị, nhưng với tâm tư đơn thuần của nàng, không chừng thuộc dạng bị người ta bán còn có thể giúp người ta đếm tiền ấy chứ ==
Bình luận facebook