Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Trong trà lâu khách nhân đáng lẽ đều đang nhàn nhã uống trà, cùng ngồi cùng bàn tán với nhau về chuyện thiên hạ, nhưng hiện tại tầm mắt bọn họ đều dán chặt vào thân người vừa bước vào cửa.
Nhan Đóa Đóa đưa lưng về phía cửa, căn bản là không chú ý việc này, với lại nàng cũng đói bụng sắp chết căn bản là không có tâm tư chõ mõm vào.
Bữa ăn được nhai từ từ chậm rãi, rốt cục ăn hết một ngụm dây dưa chuột cuối cùng, Nhan Đóa Đóa ngồi thẳng người, “Tiểu…”
Nàng là muốn tính tiền, nhưng vừa ngồi thẳng người, nâng tay lên đã đụng vào thứ gì, sau khi nàng bị một cỗ lực mạnh mẽ từ phía sau đánh ngã, liền trực tiếp té trên đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tuyệt đối là xứng danh với tiếng nổ lớn, nàng liền ở trong tình trạng này, nếu không làm thành một cái hố trên mặt đất cũng đã cảm thấy là kỳ tích rồi.
Nhưng mà thịt nhiều cũng có cái tốt của thịt nhiều, ngã xuống như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá đau đớn gì.
Quỳ rạp trên mặt đất, Nhan Đóa Đóa không vội vã đứng lên, ngược lại, lại đi sờ cái khăn đen che mặt mình.
Nàng là một người cực kỳ sĩ diện, ngã sấp xuống không sao cả, có thể té ra tiếng lớn như vậy cũng không thành vẫn đề nhưng chỉ có cái thực sự muốn chết!
Lúc này tuyệt đối phải che mặt, không thể để người khác nhớ kỹ mặt mình!
“Vị tráng sĩ này . . . . . .” Phía sau nàng vang lên thanh âm nam nhân dịu dàng dễ nghe.
“. . . . . .” Nổi giận. . . . . .
Nhan Đóa Đóa đang tức sùi bọt mép, người đứng phía sau đã đưa tay đỡ lấy nàng, “Tráng sĩ…”
“Không cần đỡ ta đứng dậy!” Nhan Đóa Đóa lập tức kêu to, một tay che mặt, tay phải hoả tốc giữ chặt cái khăn đen, luống cuống tay chân hướng trên mặt đất.
“…” Nàng mới mở miệng chợt nghe ra là nữ nhân, người đứng phía sau nhìn xem nàng dáng người “khôi ngô”, biết mình gọi sai.
“Vị này…” Hắn lần này dứt khoát không gọi, “Ngươi không bị thương chứ?”
Cái khăn đen đã đem mặt che đi gần hết, Nhan Đóa Đóa đem thân hình không hề tương xứng với tốc độ của nàng từ trên mặt đất nhảy bật dậy, sau khi ném lại tiền ăn, liền hướng phía cửa chạy chối chết, nàng muốn thật nhanh chóng rời xa địa phương mới bị nàng dọa cho một trận.
Có điều nàng đã quen với dáng người thon thả, nhất thời đã quên mất dáng người hiện tại của chính mình, thời điểm chạy ra cửa, nàng không cẩn thận va phải người nam nhân vừa lên tiếng.
Chớp mắt một cái, nam nhân liền trực tiếp lùi lại ra phía sau, tay theo phản xạ khua loạn trong không trung, cố gắng tìm điểm tựa.——
Nhan Đóa Đóa bị hắn nắm lấy , “A…” Tiếng kêu sợ hãi.
“Cạch” —— tiếng nổ lớn.
Nhan Đóa Đóa đưa lưng về phía cửa, căn bản là không chú ý việc này, với lại nàng cũng đói bụng sắp chết căn bản là không có tâm tư chõ mõm vào.
Bữa ăn được nhai từ từ chậm rãi, rốt cục ăn hết một ngụm dây dưa chuột cuối cùng, Nhan Đóa Đóa ngồi thẳng người, “Tiểu…”
Nàng là muốn tính tiền, nhưng vừa ngồi thẳng người, nâng tay lên đã đụng vào thứ gì, sau khi nàng bị một cỗ lực mạnh mẽ từ phía sau đánh ngã, liền trực tiếp té trên đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tuyệt đối là xứng danh với tiếng nổ lớn, nàng liền ở trong tình trạng này, nếu không làm thành một cái hố trên mặt đất cũng đã cảm thấy là kỳ tích rồi.
Nhưng mà thịt nhiều cũng có cái tốt của thịt nhiều, ngã xuống như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá đau đớn gì.
Quỳ rạp trên mặt đất, Nhan Đóa Đóa không vội vã đứng lên, ngược lại, lại đi sờ cái khăn đen che mặt mình.
Nàng là một người cực kỳ sĩ diện, ngã sấp xuống không sao cả, có thể té ra tiếng lớn như vậy cũng không thành vẫn đề nhưng chỉ có cái thực sự muốn chết!
Lúc này tuyệt đối phải che mặt, không thể để người khác nhớ kỹ mặt mình!
“Vị tráng sĩ này . . . . . .” Phía sau nàng vang lên thanh âm nam nhân dịu dàng dễ nghe.
“. . . . . .” Nổi giận. . . . . .
Nhan Đóa Đóa đang tức sùi bọt mép, người đứng phía sau đã đưa tay đỡ lấy nàng, “Tráng sĩ…”
“Không cần đỡ ta đứng dậy!” Nhan Đóa Đóa lập tức kêu to, một tay che mặt, tay phải hoả tốc giữ chặt cái khăn đen, luống cuống tay chân hướng trên mặt đất.
“…” Nàng mới mở miệng chợt nghe ra là nữ nhân, người đứng phía sau nhìn xem nàng dáng người “khôi ngô”, biết mình gọi sai.
“Vị này…” Hắn lần này dứt khoát không gọi, “Ngươi không bị thương chứ?”
Cái khăn đen đã đem mặt che đi gần hết, Nhan Đóa Đóa đem thân hình không hề tương xứng với tốc độ của nàng từ trên mặt đất nhảy bật dậy, sau khi ném lại tiền ăn, liền hướng phía cửa chạy chối chết, nàng muốn thật nhanh chóng rời xa địa phương mới bị nàng dọa cho một trận.
Có điều nàng đã quen với dáng người thon thả, nhất thời đã quên mất dáng người hiện tại của chính mình, thời điểm chạy ra cửa, nàng không cẩn thận va phải người nam nhân vừa lên tiếng.
Chớp mắt một cái, nam nhân liền trực tiếp lùi lại ra phía sau, tay theo phản xạ khua loạn trong không trung, cố gắng tìm điểm tựa.——
Nhan Đóa Đóa bị hắn nắm lấy , “A…” Tiếng kêu sợ hãi.
“Cạch” —— tiếng nổ lớn.
Bình luận facebook